Hai chị em đang thì thầm to nhỏ tại chỗ rẽ, không ngờ lại có người từ trong phòng đi ra gọi: “ Xảo nhi “
Xảo nhi ngẩng đầu nhìn.
"Tôn Bí thư, là anh à!!"
Xảo nhi cũng rất kinh ngạc.
Đúng là bạn cũ, Tôn Hữu Đạo đã từng mấy lần lái xe đưa Xảo nhi về nhà.
"Xảo nhi, không phải là Lương tổng mới đúng chứ, khi nào về nhà?"
Tôn Hữu Đạo cười hỏi.
"Vừa đến."
" Liễu Tuấn đâu?"
Tôn Hữu Đạo biết rõ chuyện của Liễu Tuấn , biết Xảo nhi là người của hắn.
"Ở đây. Trong phòng ăn cơm."
"Trùng hợp vậy, hôm nay tôi cũng mời bọn lão Uông ăn cơm. Liễu Tuấn cũng đến vậy mà không đến chào hỏi chúng ta. Lương tổng, thất lễ rồi, tôi phải đi kính rượu Liễu Tuấn.”
Tôn Hữu Đạo vừa nói vừa chạy vào phòng, chẳng mấy chốc căn phòng náo nhiệt hẳn lên. Một nhóm người quen cũ, cầm rượu Mao Đài lần lượt đi vào phòng.
"Liễu bí thư, anh lén lút vào thôn nên phải xử bắn chết!..."
Tôn Hữu Đạo trông thấy Liễu Tuấn cười híp mắt nói.
Liễu Tuấn nhận chức ở Ninh Bắc mấy người này cũng đã chúc mừng. Liễu Tuấn nhìn thấy kẻ địch cũng vui mừng đứng dậy nói : "Biệt ca, Uông ca, Liêu ca, các anh đều ở đây cả đúng là trùng hợp quá. "Liễu bí thư cậu về mà cũng không nói với chúng tôi một câu, đúng là chẳng ra sao cả . ."
Uông Văn Khải vui tươi hớn hở nói.
Nếu như theo luật thì câu chẳng ra sao cả này có nghĩa là phạt ba chén rượu, chỉ là Uông Văn Khải không có gan phạt rượu Liễu Tuấn.
"Có chút việc riêng ý mà, làm xong mai tôi sẽ trở về luôn nên không muốn kinh động mọi người!"
Liễu Tuấn cười nói.
"Thế sao được, dù thế nào cũng phải mời cậu một lần, nếu không Trình Tân Kiến mà biết thì mắng chết chúng tôi?"
Tôn Hữu Đạo nói.
"lúc này tôi không có thời gian, nào tôi mời mọi người một chén coi như tạ tội."
Liễu Tuấn nói, cầm chén uống cạn một hơi.
Dư Quốc Huân càng kinh ngạc, trước kia hắn nghĩ Liễu Tuấn là con cháu nhà quan, không ngờ hắn là bí thư, sau này tương lai chắc chắn sẽ rất có triển vọng.
Nhưng mà Dư Quốc Huân dù thế nào cũng không nghĩ rằng hắn là phó bí thư huyện ủy.Vì hắn quá trẻ.Tôn Hữu Đạo thấy Liễu Tuấn đã quyết vậy thì cũng không ép, mà cáo lui.
Biệt thự nhà Lương Quốc Thành giống như một biệt thự toàn cây, kiểu kiến trúc cổ. Con cái thành đạt xây nhà cho bố mẹ cũng là đêìu đương nhiên.Thật ra việc xây biệt thự ở nông thôn ba anh em Lương Kinh Vĩ đều đồng ý đặc biệt là Lương Thiếu Lan. Hai vợ chồng Lương Quốc Thành cũng không quen ở thành phố cứ đòi về quê. Không lay chuyển được thì họ quyết định xây một biệt thự nhiều cây cối cho các cụ cảm thấy sống ở nông thôn.
Non xanh nước biếc, hoa thơm cỏ lạ, đúng là cảnh đẹp như mơ của thế kỉ 21.
Bởi vì Lương Quốc Thành và mấy người già không thích sống trong thành nên thôn Phong Thụ được hưởng lợi. Đó chính là sửa đường miễn phí, Xảo nhi bỏ tiền tu sửa đường đến tận từng nhà từng hộ.
Giao thông tiện lợi, thôn Phong Thụ chẳng mấy chốc mà trở nên giàu có.
Vợ chồng Lương Quốc Thành đương nhiên được mọi người trong thôn yêu quý, thậm chí có chuyện gì bí thư chi bộ cùng thôn trưởng đều đến gặp ông bàn bạc.
Lương Kinh Vĩ làm đoàn trưởng cũng rất có tương lai, sau này nhất định sẽ làm quan to. Được biết cha vợ của hắn cũng là tư lệnh viên Nam Thành, xem ra hắn sắp làm tướng quân rồi.
Về phần hai con gái thì đều là bà chủ.Đặc biệt Lương Xảo, lần nào về nhà cũng lì xì cho các cụ già trong thôn những 200. Không ai là không có.
Chỉ cần vào đại học thì học phí đều do Lương Xảo bao hết.
Như vậy Lương Quốc Thành không được kính trọng mới lạ.
Biết được Xảo nhi sắp về nhà và còn sắp xếp cho Lương Thiếu Lan gặp mặt, hai cụ rất vui, cười như hoa. Trước khi về Lương Thiếu Lan đã gọi điện cho Lương Quốc Thành.
"Cha, tiểu Tuấn cũng tới và sẽ ở nhà ta một đêm, ngày mai mới đi! Cha mẹ sắp xếp cho cẩn thận đừng để Xảo nhi khó xử."
Nghe xong câu này Lương Quốc Thành kinh ngạc không biết là vui hay buồn.
Bà thím Lương gia lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Ân, tiểu Tuấn đến đây "
Lương Quốc Thành nói ý của Lương Thiếu Lan với vợ. Bà nói : "Chuyện bọn nhỏ chúng nó tự biết giải quyết, tiểu Tuấn là người tốt, đối với chúng ta và Xảo nhi cũng tốt, tôi thấy chúng nó rất hợp. Xảo nhi nhiều tuổi hơn Liễu Tuấn , cũng khó mà trách nó, ông đừng có nói gì làm khó Xảo nhi..."
Lương Quốc Thành nói : "Tôi nói gì?Hai đứa nó về tôi vui còn chẳng kịp nữa là."
Bà Lưng vui vẻ đi chuẩn bị.
Tình hình giao thông ở Bảo Châu có thể nói là tốt nhất trong các tỉnh. Ăn cơm xong chưa đến một tiếng sau, xe đã nhanh chóng đi vào thôn Phong Thụ, lần này, Dư Quốc Huân không ngồi xe cùng Liễu Tuấn và Xảo nhi nữa mà ngồi cùng Lương Thiếu Lan.
Lương Thiếu Lan và Xảo nhi nói chuyện xong cũng nhanh chóng trở lại ohongf, Xảo nhi làm như vô ý tiết lộ thân phận cô đơn của chị mình, Dư Quốc Huân thừa hiểu, lập tức hỏi Lương Thiếu Lan vài câu hỏi khác.
Nhưng mà vào thôn Phong Thụ gặp trưởng bối thì đúng là Dư Quốc Huân không kịp trở tay.
"Ai nha, Đúng là không có gì làm quà ngại quá. . ."
Liễu Tuấn cười nói: "Không việc gì, cậu đến là quà rồi. "
Lương Thiếu Lan cười nói.
Hai vợ chồng họ Lương nhìn Dư Quốc Huân rất hài lòng, ít nhất người này bề ngoài cũng tuấn tú, lễ phép. Hai vị vui vẻ mời mọi người vào trong và mời Dư Quốc Huân một điếu thuốc.
Dư Quốc Huân từ chối: "Bá phụ, cháu không hút thuốc lá."
"Ha ha, không hút thuốc lá tốt đấy!" Lương Quốc Thành bèn đưa cho Liễu Tuấn, thần sắc có chút mất tự nhiên.
Liễu Tuấn ngược lại thoải mái nhận lấy khẽ cười nói: "Cảm ơn ba."
Một tiếng “ ba” khiến mọi người kinh ngạc.
Xảo nhi nghiêng đầu sang chỗ khác nước mắt chảy xuống.
“ Được, được. "
Lương Quốc Thành sững sờ một hồi mới gật đầu.Sau đó mọi người giải tán.
"Xảo nhi, em trách anh không?"
Liễu Tuấn hỏi.Đây là rừng trúc mà họ đã từng đào măng ở đây, hai người ôm nhau ngồi cùng một chỗ, Xảo nhi tựa đầu trên bờ vai Liễu Tuấn .
Hai vợ chồng Lương Quốc Thành hỏi Dư Quốc Huân khiến hắn vã mồ hôi. Lương Thiếu Lan thấy vậy đứng cạnh cười. Liễu Tuấn bèn kéo Xảo nhi đến thăm chốn cũ.
"Không trách."
Xảo nhi nhẹ nhàng nói .Liễu Tuấn liền nắm thật chặt tay nàng khẽ thở dài.
"Tiểu Tuấn, anh cũng không cần tự trách mình. Em đã quyết định từ khi em yêu anh rồi. Sau này, chờ con của chúng ta sinh ra, thì em sẽ cho nó biết cha nó là người cha tốt nhất trên đời này. . ."
Xảo nhi nỉ non nói.
"Xảo nhi..."
Liễu Tuấn nghẹn ứ cổ họng.
Lần này về thôn Thụ Phong có thể giải quyết được một lúc hai vấn đề, Dư Quốc Huân và Lương Thiếu Lan được hai cụ rất tán thành, quyết định hẹn hò.
Chuyện xây bệnh viện cũng được Dư Quốc Huân ủng hộ chỉ có điều là phải tìm nguồn. Lúc đó trong nước, tiền giành cho từ thiện vẫn mới chỉ ở giai đoạn khởi đầu nên việc làm của Xảo nhi rất được ca ngợi.
Liễu Tuấn ở lại đây một đem hôm sau trở về Ninh Bắc. Trước khi về hắn vào thành phố chào Đường Hải Thiên. Trước mắt Đại Ninh vẫn do Đào Nghĩa Âu tạm thời phụ trách, mọi người vẫn đang đoán xem ai sẽ làm thị trưởng.
Liễu Tuấn đã đến Bảo Châu đương nhiên cũng không muốn thất lễ.
Liễu Tuấn được biết rất có thể Đường Hải Thiên sẽ làm thị trưởng Đại Ninh.Tới vội vàng, không hẹn trước, Liễu Tuấn cũng không biết hắn co ở văn phòng hay không. Hắn cũng may đến văn phòng làm việc ban thư kí thì gặp thư kí của Đường Hải Thiên đang xem văn kiện.Thư kí ở đây chắc là lãnh đạo cũng ở đây.
" Trưởng phòng..."
Liễu Tuấn chào hỏi thư kí của Đường Hải Thiên.
Thư kí này là người cũ của Đường Hải Thiên , khi còn giữ chức phó thị trưởng thường ủy hắn luôn đi theo Hải Thiên, đương nhiên biết rõ Liễu Tuấn.
"Ai nha, là Liễu công tử... A! Không. Liễu bí thư chứ!"
Liễu Tấn vừa mới đi nhậm chức, nhưng mà mọi người vẫn đang rất quan tâm đến chuyện nhà hắn. Ai cũng biết Liễu bí thư nhất định sẽ còn tiến xa, bí thư Đại Ninh không phải là điểm cuối cùng.
Đặng thư kí mở miệng gọi tên chức vụ của hắn cũng không phải là không lý do gì.
Phó bí thứ huyện ủy trẻ nhất tỉnh, Đặng bí thư làm sao có thể không biết?
" Trưởng phòng. Bác Đường có khách không?"
Liễu Tuấn cười hì hì.
"A!. Đường bí thư sẽ có cuộc hẹn lúc 10h..."
Đặng bí thư nhìn đồng hồ nói.
"Liễu bí thư chờ chút. Còn có mười phút. Tôi sẽ đi thông báo."
"làm phiền anh rồi."
"Sao lại khách khí thế ". . ."
Đặng bí thư cười gõ cửa phòng.
"Đường bí thư, Liễu bí thư muốn gặp ngài!"
" Ai cơ, Liễu bí thư?"
"A!,Là con của Liễu tỉnh trưởng. Bí thư Liễu Tuấn "
Đặng bí thư nhanh chóng nói rõ.
Đường Hải Thiên tựu nở nụ cười: "Tiểu Tuấn đến đây? Nhanh mời hắn vào."
Đối với Liễu Tuấn Đường Hải Thiên có ấn tượng rất tốt. Năng lực của hắn không bình thường.
"Chào bác Đường."
Liễu Tuấn đi chào Đường Hải Thiên.
"Tiểu Tuấn hôm nay sao lại đến Bảo Châu ? Việc công hay việc tư?"
Đường Hải Thiên cười ha hả từ bàn làm việc tiến về sô pha mời hắn ngồi xuống, thư kí Đặng rót nước rồi lui ra ngoài.
"Đến đây có chút việc riêng, gặp vài người bạn, cháu nhớ bác nên đến thăm."
Liễu Tuấn cũng không nịnh nọt cười đáp.
"Tốt, còn nhớ tới tôi, không tồi."
Đường Hải Thiên mỉm cười nói.
"Cha của cậu có khỏe không?"
"Khá tốt" nhưng mà ông ấy đi tỉnh J rồi ạ, nghe mẹ cháu nói còn bận hơn ở Bảo Châu . ."
Đường Hải Thiên than thở nói: "Cha cậu đúng là thế mà.Chuyện của cả tỉnh lo sao hết được? Cứ thế mãi sao được."
Liễu Tuấn cười nói: "Bác Đường, chú cũng là anh cả không được nói anh hai. Bác cũng giống cha cháu mà!"
Đường Hải Thiên nhịn không được cười nói : "Nói cũng phải.
Nhưng mà tôi không bằng cha cậu. Hắn một giờ có thể làm nhiều việc, tôi chỉ có thể giải quyết những chuyện nhỏ thôi . ."
Liễu Tuấn mời Đường Hải Thiên một điếu thuốc. Đường Hải Thiên tiếp nhận rồi Liễu Tuấn mới cười nói: " Gác Đường, thấy cháu lớn rồi nên khiêm tốn hả?"
"Cái cậu này thật biết nói chuyện! Tôi nghe tin về cậu thấy cũng không tồi, một bí thư chỉnh đốn xã trưởng, rất thú vị đấy."
Đường Hải Thiên chủ động nhắc đến chuyện Ninh Bắc.
Liễu Tuấn gật đầu nói: "Lò than nhỏ không an toàn, hàng năm chết rất nhiều người không bắt không được.!"
Đường Hải Thiên gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Đúng là phải bắt, an toàn là trên hết."
Liễu Tuấn thản nhiên nói: "Nhưng mà có người không nghĩ vậy, trong huyện có người gây sự chống lại lãnh đạo."
Đường Hải Thiên vung tay lên, quả quyết nói: "Không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Chỉ cần là chính xác thì cứ kiên trì! Hiểu chưa? Lãnh đạo trong thành phố đều ủng hộ mà!"
Đường Hải Thiên nói, ý vị thâm trường liếc Liễu Tuấn.
Xem ra đường Hải Thiên đến nhận chức tỉnh trưởng Đại Ninh đã định.