Điều chỉnh cán bộ luôn là chuyện được người ta chú ý nhất trên quan trường, thường thường việc điều chỉnh còn chưa bắt đầu các loại tin tức đồn thổi đã bay khắp nơi.
Mỗi khi qua năm mới là thời điểm lòng dạ các cán bộ nôn nao nhất, vì đó là thời gian thành phố tiến hành điều chỉnh cán bộ nhất định, điều chỉnh lớn hai nhỏ thì phải dựa theo xu thế mà quyết định.
Sài Thiệu Cơ chắn chắn là người nôn nao nhất.
Hắn đã nghe được tin đồn vị trí của mình không giữ được nữa, có mấy kẻ đang thèm thuồng ghế này, mà đều là nhân vật thủ đoạn thông thiên, nhất là Chung Vĩnh Minh.
Chính tích của Chung Vĩnh Minh ở huyện Ngọc Tây bình thường, danh tiếng bình thường, mọi người đều nói hắn ngang ngược khó thuần, thường xuyênh tranh đấu với với bí thư huyện ủy, sở dĩ hắn hung hăn như vậy chẳng qua vì đằng sau có chỗ dựa lớn.
Thân thích của con dâu bí thư tỉnh ủy vẫn rất hữu dụng.
Vị trí chủ nhiệm ủy ban quản lý khu Trường Hà trong mắt của người khác có lẽ không là gì, nhưng với Sài Thiệu Cơ thì cực kỳ quan trọng, hắn biết căn cơ của mình trong cao tầng quá mỏng, mặc dù vào quan trường nhiều năm, cũng có chút quan hệ, nhưng nguồn hỗ trợ thực sự tới từ Trần phó tỉnh trưởng, nhưng ông ta đã nghỉ hưu quá lâu, tuổi cũng lớn, cơ bản không còn sức ảnh hưởng gì trên tỉnh nữa. Cho nên Sài Thiệu Cơ mấy năm nay luôn hết sức thận trọng, sợ đi sai một bước mà rơi xuống chín tầng địa ngục, vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.
Hiện giờ khu Trường Hà vừa có chút khởi sắc, là đã có kẻ vội tới hái quả rồi.
Mặc dù còn chưa biết hướng điều động cụ thể, nhưng Sài Thiệu Cơ đoán chừng cũng chẳng được ai bài vị trí nào ra hồn, kết quả tốt nhất sợ rằng được phân cho một cái chức phó xếp bét cùng trong đơn vị cấp tỉnh, hơn nữa còn là đơn vị nhàn tàn, tệ hơn một chút trực tiếp đưa hắn tới chỗ dưỡng lão như chính hiệp hoặc đảng ủy cũng không phải là không thể.
Một quan viên không có căn cơ, lãnh đạo lớn cấp trên sẽ chẳng ai bận tâm, nói chung cho anh một chỗ để ăn lương là được.
Sài Thiệu Cơ quyết không thể ngồi yên chờ chết, cần phải có chút hành động gì đó.
Việc đầu tiên Sài Thiệu Cơ làm là vội vàng tới bệnh viện thăm lãnh đạo cũ, Trần phó tỉnh trưởng nhiều năm qua ở trong bệnh viện, ông cụ năm nay đã cao tuổi, toàn thân mang bệnh, năm mới con cháu về nhà bầu bạn cho ông vui, không ngờ vui quá hóa buồn, ông cụ cao hứng quá mức, huyết áp tăng cao phải đưa vào bệnh viện cấp ứu. Người thì cứu được rồi, nhưng tình trang không lạc quan, ngày đầu tiên Trần phó tỉnh trưởng vào viện, Sài Thiệu Cơ ngay trong đêm từ nhà chạy tới tỉnh tới bệnh viện thăm một lần, lúc đó Trần phó tỉnh trưởng nằm trong phòng giám hộ cấp cứu, Sài Thiệu Cơ chỉ có thể nhìn qua kính, trò chuyện với người thân Trần lão mấy câu, để lại hai nghìn đồng và một số hoa quả.
Hiện giờ tình hình khẩn cấp, Sài Thiệu Cơ lại lần nữa tới bệnh viện.
Tình trạng vẫn không lạc quan.
Trần lão mặc dù tạm thời không còn nguy hiểm tới tính mạng, nhưng không thể cử động, nói chuyện rất khó khăn, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, đứng nói là Sài Thiệu Cơ, ngay cả con cái của mình ngay bên giường bệnh cũng không nhận ra.
Thấy tình hình này Sài Thiệu Cơ không biết phải làm sao.
Có điều Sài Thiệu Cơ không vì thể mà từ bỏ, mang chút đồ rượu thuốc tới nhà một vị phó trưởng phòng tổ chức trên tỉnh, vị phó trưởng phòng đó tiếp hắn rất nhiệt tình, nói chuyện tràng giang đại hại, nhưng khi vừa mới vào đề thì người ta liền lảng tránh, chỉ cười ha hả, chẳng nói được một câu có ý nghĩa nào.
Sài Thiệu Cơ hiểu đời, biết rằng chuyện này sợ rằng không còn các nào nữa.
Liên quan tới thân thích của bí thư tỉnh ủy, có cán bộ nào trên tỉnh mà chẳng thận trọng? Cho dù có lòng muốn giúp Sài Thiệu Cơ cũng chẳng đủ sức.
Sài Thiệu Cơ cơ bản đã mất hết hi vọng, hắn biết, ở quan trường, mình đã không còn "tổ chức" nữa.
Sài Thiệu Cơ không phải chưa nghĩ tới Liễu Tuấn, nhưng suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng không đi bước này.
Liễu Tuấn chẳng qua mới đứng vững chân mà thôi, các thành viên khác trong ban có lẽ Liễu Tuấn còn có thể nghĩ cách giúp, chứ mình vị trí đứng đầu chính phủ, tỉnh thành sẽ chẳng ai nghe Liễu Tuấn cả.
Thôi vậy, an tâm làm một công việc cuối cùng, chuẩn bị cuộc sống nhàn nhã đi.
Chỉ tiếc rằng còn chưa an bài được tương lai cho đám nhỏ.
... ...
Liễu Tuấn hiện giờ còn chưa có thời gian đi chú ý tới tâm tình rối loạn của các cán bộ trong khu, mấy ngày qua Liễu Tuấn cơ bản đều ở Cty Trường Phong.
Cuối năm, Liễu Tuấn y theo đường lối của mình, mời tới một tổ chuyên gia tiến hành nghiên cứu khảo sát toàn diện, tổ chuyên gia này có người tới từ Nhật, Mỹ và cả Hồng Kông, đều là tinh anh trong việc quản lý và tiêu thụ, do Tiểu Thanh tiến cự và mời tới, có điều Liễu Tuấn cũng biết, nhưng đoàn khảo sát nước ngoài thường có kết luận "quá khích", nếu cứ chiếu đó mà làm chỉ sợ cán bộ công ty không phục, vì thế Liễu Tuấn còn mời thêm mấy vị chuyện gia đại học kinh tế Hoa Nam tới cùng nghiên cứu tham khảo.
Đồng thời còn có chuyên gia tới từ sở công nghiệp, ủy ban kế hoạch tỉnh và quốc gia.
Những người này là viện binh Liễu Tuấn xin Hà Duyên An phái tới, một kế hoạch cải tổ sĩ nghiệp hoàn chỉnh mà thiếu ý kiến của "nha môn chủ quản" không cẩn thận sẽ thành khối thuốc nổ.
Việc thăng tiến của Liễu Tuấn có bị ảnh hưởng không chỉ là việc phụ, nhưng công ty Trường Phong không thể đợi được nữa.
Một tổ chuyên gia quy mô như thế ở Cty Trường Phong tới một tần, thái độ làm việc các chuyên gia hết sức nghiêm túc, phân chia làm mấy tổ nhỏ, đi sâu vào các phân xưởng của công ti và các phòng ban, tổng hợp ý kiến chuyên gia, cuối cùng đưa ra một bản báo cái dài dằng dặc tới mấy vạn chữ.
Bản báo cáo này phân tích tỉ mỉ vấn đề lớn của Cty Trường Phong, đồng thời đưa ra biện pháp ứng phó, điểm đầu tiên là tiến hành cổ phần hóa cũng có được phương án cải tổ cụ thể.
Liễu Tuấn sau khi nhận được bản báo cáo này đồng thời gửi cho Liễu Triệu Ngọc, Xảo Nhi và Tiểu Thanh, nghe ý kiến tham khảo của bọn họ.
Ba người đều là người quản lý xí nghiệp lớn nổi danh trong ngoài nước, ở phương diện vận hành thương nghiệp, tầm nhìn hơn xa Liễu bí thư.
Ba người Tiểu Thanh tất nhiên đều tận lực với việc của Liễu Tuấn, cùng tổ chức nhân viên cao tầng công ty tiến hành thảo luận chuyên đề, lấy ra ý kiến khả thi.
Có được những thương nhân cự phách tán đồng, Liễu bí thư liền tự tin, đem phương án báo cáo lên tỉnh và thành phố Ngọc Lan, thỉnh cầu cho Cty Trường Phong tiến hành thí điểm cổ phần hóa.
Hà Duyên An nhận được bản báo cáo này vô cùng coi trọng lập tức triệu tập người phục trách các ban nghành liên quan tiến hành thương thảo, trong quá trình định ra phương án này sở công nghiệp và ban kế hoạch tỉnh sẽ phái chuyên gia theo sát, tất nhiên là nhất trí tán đồng, cho rằng cho có thật sớm thực thi phương án này, công ty Trường Phong mới có thể trở mình được.
Được các ban ngành chức năng tán thành, Hà Duyên An lại tiến hành thảo luận chuyên đề trên cuộc họp văn phòng tỉnh trưởng.
Cty Trường Phong cho dù là xí nghiệp quốc hữu cỡ lớn, nhưng còn chưa phải là hàng đầu trong tỉnh A, nhưng cũng là một trong số xí nghiệp cốt cán, giám đốc Liễu Tuấn lại được Hà Duyên An đặc biệt "khoét " từ tỉnh N tới, nên các phó tỉnh trưởng đều hiểu tâm tư của Hà Duyên An, biết bà buộc phải thành công trong việc cải cảnh Cty Trường Phong, hơn nữa bản phương án này có tỉnh khả thi cực cao, các phó tỉnh trưởng liền vui vẻ đầy thuyển xuôi dòng.
*** Viết tắt: Quốc xĩ: Xí nghiệp quốc hữu.
Được thông qua ở cuộc họp văn phòng tỉnh ủy, Hà Duyên An đưa thẳng lên cuộc họp thường ủy tỉnh ủy.
Không thể trách Hà Duyên An thận trọng như thế, cải cách quốc xĩ cỡ lớn, đặc biệt là tiến hành cổ phẩn hóa, mặc dù toàn tỉnh có nhiều ví dụ thành công, nhưng dù sao Cty Trường Phong có cải cách thành công hay không sẽ có ảnh hưởng sâu sắc ở tỉnh A, do đó thận trọng rất nên.
Cận Tú Thật lại chẳng coi trọng việc này, chỉ hời hợt nói vài câu, bảo chính phủ phải giám sát chặt chẽ, đừng để tải sản quốc gia thất thoát trong quá trình cổ phần hóa.
Quá trình thí điểm cổ phần hóa các quốc xĩ trong cả nước đúng là phát sinh vấn đề thất thoát tài sản, một số quan viên nhân cơ hội cổ phần hóa mà giở trò, cùng với thương nhân bất hợp pháp biển thủ tài sản quốc gia, gây ra vụ án oanh động, Cận Tú Thận dặn như thế cũng không phải là không có nguyên nhân.
Cận Tú Thật chỉ nắm toàn cục, vấn đề công tác thế nào không quan tâm thái quá, nếu không mang cái ác danh "tay dài" cuối cùng chẳng may xảy ra vấn đề lại còn phải gánh trách nhiệm.
Cuối cùng tỉnh chính phủ phê duyệt phương án cải tổ.
Sau khi cổ phần hóa, Cty Trường Phong thành lập hội đồng quản trị, do Liễu Tuấn làm chủ tịch kiêm giám đốc, vốn Liễu Tuấn có thể không cần kiêm chức giám đốc nữa, nhưng tạm thời y không nhường cái ghế này ra.
Y còn muốn quan sát xem ai có khả năng đảm nhận chức vụ này nhất.
Cty Trường Phong cho dù hoàn tành cổ phần hóa, nhưng lại đối diện với một vấn đề lớn là cần bạn hợp tác, đầu tư tài chính, để thực thi chiến lược lớn.
Chuyện này thì không khó, Tiểu Thanh từ Nhật Bản tìm được một nhà hợp tác, mà người này lại cũng là một người quen cũ của Liễu Tuấn.