Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Tần vội vàng ngẩng đầu, lấy tay áo lau nước mắt.

“Lão Tần , tình hình vết thương của Tần Phượng thế nào rồi? thoát khỏi cơn nguy kịch chưa?”

Thây Lão Tần như vậy Liễu Tuấn liền chủ động hỏi han.

Nước mắt của Lão Tần vẫn chưa ngừng rơi, nói: “Bác sĩ nói tính mạng đã được giữ rồi!, bác sĩ còn nói, con bé không thể sinh con được nữa rồi!”

Sắc mặt của Liễu Tuấn lập tức thay đổi, y không ngờ sự việc lại dẫn tới hậu quả lớn như vậy.

“Thế lúc nãy ông nói cái gì là gà mái, sao bây giờ lại ra thế này?”

Liễu Tuấn tiếp tục hỏi Lão Tần .

“Huyện trưởng, họ…họ không phải là người. họ nói tiểu Phượng nhà tôi…nói là con bé là gà là gái, lại còn tự nguyện làm những chuyện đó với họ nữa”

Lão Tần lại xúc động nói lại.

“Huyện trưởng thật sự tiểu Phượng nhà tôi mới 17 tuổi, tháng trước mới rời nhà đi học. Con người nó thật thà vô cùng, nói chuyện với người khác còn xấu hổ, làm sao..làm sao nó có thể làm chuyện đó được cơ chứ? Thật sự là ức hiếp vu oan cho người khác, chính quyền nhân dân cần làm chủ cho người dân chúng tôi, con bé, con bé mới có 17 tuổi, nó còn cả cuộc đời về sau, thế này thì làm sao nó sống tiếp được chứ?”

Sắc mặt của Liễu Tuấn đanh lại rất đáng sợ

“Bí thư Viện Chiều, bản án này bí thư Bành nói sao?”

Liễu Tuấn hỏi Khâu Viên Triêu tại phòng số ba nhà khách thiên nga.

Khâu Viên Triêu nghe câu nói này của Liễu Tuấn thì biết ngay y đang nhắc tới vụ án của Tần Phượng, vừa bước vào phòng của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn đã hỏi ngay câu này.

“Ha ha, anh ta ư, chẳng nói gì cả, chỉ yêu cầu cơ quan chức năng làm theo đúng nguyên tắc thôi”

Khâu Viên Triêu “Hừm” lên một tiếng.

Liễu Tuấn không hề tức giận, Bành Thiếu Hùng có thái độ này cũng chẳng lấy làm gì là lạ cả, Bành Thiếu Hùng làm sao lại muốn đi đắc tội dính dáng đến Châu Quốc Trung được cơ chứ? Hơn nữa, việc giải quyết vụ án này thuộc chức trách của cơ quan pháp luật huyện chẳng liên quan tới Bành Thiếu Hùng cho nên Bành Thiếu Hùng chẳng làm sai gì cả.

Dù sao cũng không thể bắt bí thư ủy ban huyện đích thân đi giải quyết được?

Liễu Tuấn lấy thuốc lá ra hút, đưa cho Khâu Viên Triêu một điếu. Khâu Viên Triêu cầm bật lửa châm thuốc cho Liễu Tuấn, sau đó mới châm cho mình.

“Cha của Tần Phượng hôm nay đến văn phòng tìm gặp tôi”

Liễu Tuấn lạnh lùng nói. Làm cho Khâu Viên Triêu cảm thấy rất kinh ngạc.

Việc lớn như thế này, Khâu Viên Triêu đương nhiên sẽ biết, Lão Tần chưa bước chân ra khỏi văn phòng huyện trưởng thì các phòng ban của ủy ban chính quyền huyện đã biết tất cả rồi, thông tin truyền nhanh như vật khó tránh được những lời bàn tán dị nghị về chuyện của Liễu Tuấn và Tần Phượng.

Những lời bàn tán này Liễu Tuấn bay giờ vẫn chưa nghe thấy. Nhưng Vương Á thì đã nghe hết cả, với tư cách là lái xe của Liễu Tuấn , Vương Á đã được xếp vào một vị trí rất đặc biệt. Tuy không thân thiết như Phan Tri Nhân nhưng cũng không phải quá xa lạ. trong mắt của các cán bộ của huyện thì Vương Á được xếp vào một vị trí khá cao, trong mắt của những người bình thường thì Vương Á là người thân bên cạnh huyện trưởng. May mà Vương Á còn khá trẻ lại không ăn nói lung tung. Quan hệ với những người khác cũng không tồi. trong những phòng ban khác ai có thể có quan hệ thân thiết với huyện trưởng như anh ta.

Những lái xe khi ngồi lại với nhau thì cũng chẳng kiêng kị gì mà nói thẳng mọi chuyện ra với nhau. Điều này khác xa so với những thư kí của các cán bộ, khi ngồi lại với nhau thì nói những chuyện gì cũng đã được suy nghĩ kỹ càng trong đầu cả rồi, những gì chưa được suy nghĩ kỹ thì tuyệt đối không nói ra.

Những điều mà Vương Á nghe đươc thực sự rất buồn cười. Trí tưởng tượng của những người này thực sự rất phong phú, những câu nói như thế này mà cũng có thể nói ra được. huyện trưởng Liễu và Tần Phượng có quan hệ mờ ám?

Quá hồ đồ!

Với trí thông minh và tài năng của huyện trưởng chỉ cần huyện trưởng lộ ra chút ý thì đàn bà con gái có mà xếp thành hàng dài.

Đâu cần phải qua lại với người tai tiếng như người con gái này chứ!

Nhưng khi nghe quá nhiều Vương Á cảm thấy rất tức giận, liền nghiêm mặt, tức giận nói với những người ngồi lê đôi mach.

“Ăn nói hồ đồ!

cho nên cũng chẳng ai dám đề cập đến chuyện này trước mặt của Vương Á nữa.

Vương Á sau nghĩ suy nghĩ cũng chẳng dám nói với Liễu Tuấn, chỉ đánh tiếng với Phan Tri Nhân. Phan Tri Nhân sau khi nghe được những câu này sắc mặt lúc đầu hơi trầm ngâm những cũng nhanh chóng trở lại trạng thái cân bằng, lạnh lùng dặn dò Vương Á:

“Cứ coi như chưa nghe thấy gì cả”

Phan Tri Nhân và Vương Á cùng phục vụ cho Liễu Tuấn, sự hợp tác của họ cũng chỉ là ngầm hiểu với nhau mà thôi, Phan Tri Nhân là sinh viên chính quy, cũng lớn hơn Vương Á vài tuổi, giữa họ cũng gần như mối quan hệ giữa huynh đệ. Vương Á cũng rất tín nhiệm Phan Tri Nhân, cảm thấy thư kí Phan rất có thần thái của huyện trưởng Liễu.

“Vụ án này, tình hình dốt cuộc là như thế nào?”

Liễu Tuấn hỏi với thái độ rất bình tĩnh, chỉ nhìn về phía Khâu Viên Triêu với thái độ rất nghiêm túc.

“Hiếp dâm!”

Khâu Viên Triêu nói hai từ.

Trước mặt Liễu Tuấn, đương nhiên chẳng cần phải che dấu tình hình thực tế, Khâu Viên Triêu cũng chẳng dám làm vậy. Cho dù là là giải quyết như thế nào thì cũng phải đợi một câu nói của Liễu Tuấn. Khâu Viên Triêu biết với vụ án như thế này mình không thể tự mình giải quyết được!

Châu Quốc Trung là phó bí thư ủy ban huyện, cho dù là thực quyền không như những phó bí thư khác nhưng cũng chẳng nhỏ chút nào. Ông ta là người ở huyện Ninh Bắc này lâu rồi, trên những khu vực khác cũng có thế lực nào đó, trong những cơ quan pháp luật đều có tay chân, người thân tín của ông ta, hơn nữa Châu Quốc Trung là chủ nhiệm ủy ban đại biểu nhân dân thường vụ, những cán bộ của các cơ chính quyền huyện muốn được tiến cử hay phát triển ít nhất cũng phải trải qua rất nhiều trình tự công việc, và trong thời gian nhạy cảm như thế này thì vị trí của Châu Quốc Trung quan trọng hơn bao giờ hết.

Việc giải quyết vụ việc mà bị cáo lại là Lý Quốc Khánh thì khó tránh sẽ đắc tội với Châu Quốc Trung, Khưu Viện là cán bộ thân tín của hệ Liễu, cho dù có làm gì thì Châu Quốc Trung cũng phải ghi nhớ là có Liễu Tuấn đứng đằng sau.

Đương nhiên, công khai làm mất mặt người ta cũng không được, Châu Quốc Trung đâu có ngu như vậy, cũng không to gan như thế, nhưng âm thầm hướng về phía Bành Thiếu Hùng làm phe cánh cũng có thể nghĩ tới được. Sự hợp tác của Liễu Tuấn và Bành Thiếu Hùng cũng không phải không phá vỡ được, với tình hình này sự ủng hộ của Châu Quốc Trung càng quan trọng hơn cả.

Sắc mặt của Liễu Tuấn càng tối thẫm lại, Liễu Tuấn lại rút điếu thuốc thứ hai ra hút.

“Tần Phượng có trong sạch không?”

Liễu Tuấn hỏi.

Cửa hiệu cắt tóc tại khu cao tân đã nổi tiếng từ khá sớm, trên thực tế cũng chẳng có cửa tiệm nào trong sạch hết cả, đương nhiên cũng không thể cho rằng tất cả những cô gái làm tại đó đều không trong sạch hay đều là “Gái” cả.

Liễu Tuấn hiện nay muốn làm rõ tình hình cho nên mới hỏi như vậy. Việc Tần Phượng có còn trong sáng hay không thì cũng chẳng chẳng ảnh hưởng đến vụ án này. Cho dù Tần Phượng là gái lầu xanh thật, chỉ cần cố tình xâm phạm đến cô ta thì tội danh của Lý Quốc Khánh cùng đồng bọn vẫn được thành lập.

Nhưng, đây chỉ là dựa trên mặt pháp luật mà nói thôi, còn nếu xét về phương diện quan hệ qua lại và chức quyền nữa thì đây không thể đơn giản như vậy được.

Ít nhất trong mắt của Liễu Tuấn, Khâu Viên Triêu cùng với những cán bộ khác thì Lý Quốc Khánh cũng không đáng bị căm ghét như vậy.

“Điều này…”

Theo như những gì bà chủ và những nhân viên cùng làm thì là trong sạch, việc của cô ta tại đó chủ yếu là đun nước, massa cho khách, cạo râu….cô gái này hơn tháng trước mới đến cửa hàng này học việc, cho dù như thế nào, nếu như người ta muốn đến cắt tóc cũng sẽ có người để ý đến..”

Khâu Viên Triêu đã rất rõ ràng vấn đề này. Hút hết điếu thuốc thứ hai Liễu Tuấn lại rút điếu nữa ra hút, hai mắt cau lại khá căng thẳng. Khâu Viên Triêu cũng không nói gì, cũng cứ ngồi đó hút thuốc.

“Với tình hình bình thường không nặng cũng không nhẹ, sẽ xử như thế nào?”

Liễu Tuấn thở khói thuốc ra, từ tốn hỏi.

Y cũng khá thông thuộc luật “Xử phạt”, nhưng với những vấn đề thế này thì cũng cần hỏi Khâu Viên Triêu trước như vậy mới hợp tình hợp lý.

“Thủ phạm chính là tử hình hoặc chung thân, đồng phạm án từ 10 đến 7 năm”

Khâu Viên Triêu nói.

“Nói như vậy, Lý Quốc Khánh bây giờ cần giữ lấy tính mạng rồi?”

Liễu Tuấn nói.

Khâu Viên Triêu hơi ngạc nhiên, nhìn Liễu Tuấn hỏi: “Anh quyết định rồi?”

Liễu Tuấn nói: “Việc này, chẳng nhẽ cần tôi quyết định sao? dựa theo pháp luật thì nên làm như vậy mà”

Khâu Viên Triêu gượng cười, không nói tiếp. cũng không biết vị huyện trưởng trẻ tuổi này dốt cuộc là thực sự đã hiểu hay cố tình không hiểu.

“Ví thư Viện Chiều, có gì cứ nói thẳng ra!”

“Vụ án này, thật sự muốn xử lý thành thông dâm cũng không phải là không có cách”

Khâu Viên Triêu nghĩ một lát rồi mới nói nửa câu còn lại. cần xem xét thái độ của Liễu Tuấn. điều này rất quan trọng, nếu như Liễu Tuấn thực sự không hiểu “Thủ pháp” của cơ quan công an xử lý vụ án thì Khâu Viên Triêu cần nhắc nhở y, vạn nhất Liễu Tuấn hiểu sai thì không hay.

Tuy thế lực hiện nay Liễu Tuấn đã rất mạnh, muốn lập phe cánh với Châu Quốc Trung cũng chẳng có gì khó.

Liễu Tuấn cau mày lại nói: “Anh cảm thấy, làm như vậy hợp lý sao?”

Khâu Viên Triêu hơi mất hứng.Liễu Tuấn không phải không hiểu mà không muốn thỏa hiệp.

Trên thực tế, trước đây thái độ của Bành Thiếu Hùng và Liễu Tuấn không thật rõ ràng, Khâu Viên Triêu thì đã chuẩn bị sẵn sàng cả hai tay rồi, tay thứ nhất chuẩn bị điều tra vụ án này cho rõ ràng, bản thân không thấy gì là phức tạp, rất dễ làm cho rõ, Lý Quốc Khánh cùng những kẻ khác vô cùng ngạo mạn, căn bản chẳng thể trốn tránh, tất cả những nhân viên của cửa hàng cắt tóc đều có thể đứng ra làm nhân chứng, địa điểm xảy ra vụ án chính là tại cửa hàng cắt tóc. Hơn nữa trong quá trình điều tra sở công an lại đưa ra tin Tần Phượng là “Gái làng chơi” điều này cũng chính là chuẩn bị cho sự giải thoát cho Lý Quốc Khánh.

Có thể nói Khâu Viên Triêu cũng chuẩn bị cho việc này khá chu toàn. Lãnh đạo huyện nói làm nghiêm thì làm nghiêm, muốn giảm nhẹ cách xử lý thì chúng tôi cũng sẽ có cách điều chỉnh theo ý các vị!

“Tôi biết rồi!” Khâu Viên Triêu nói.

……………

Tại lầu làm việc của ủy ban thường vụ huyện, trong phòng khách đầy khói thuốc của Châu Quốc Trung.

Châu Quốc Trung ngồi trên ghế sofa hút thuốc, Lý Hoài Khanh cũng đang hút thuốc cùng ông ta, hai người đang khá căng thẳng. chị cả Lý và vợ của Lý Hoài Khanh lại đang ngồi lau nước mắt.

“Anh rể, em nghe noi…”

Lý Hoài Khanh nhìn sắc mặt của Châu Quốc Trung nói.

Châu Quốc Trung lườm hắn một cái. Cho dù Châu Quốc Trung không có thiện cảm với Lý Quốc Khánh nhưng với Lý Hoài Khanh lại khác. Người em này có tài, hoạt bát, làm ăn giỏi, đối xử với người khác rất trượng nghĩa, năm nào tết nhất cũng không thiếu quà cáp lễ nghĩa.

Thấy anh rể không có ý trách mắng, Lý Hoài Khanh mới bạo dạn nói: “Em nghe nói, huyện trưởng Liễu và cô gái cắt tóc kia có quan hệ “

Châu Quốc Trung hơi cau mày.

‘Nghe ai nói?”

“Ừm, cơ quan chính quyền đồn như vậy, nếu không, làm sao ngay trong đêm hôm khuya khoắt lại đích thân đến tận bệnh viện nhân dân thăm Tần Phượng chứ? Còn nhanh hơn cả bí thư Khưu? Còn nữa, cha của Tần Phượng chỉ là một người nông dân làm sao có thể trực tiếp vào văn phòng huyện trưởng để báo án chứ?’

Lý Hoài Khanh nói.

Chị Lý và vợ của Lý Hoài Khanh cũng dương mắt nhìn.

Chị cả Lý nói: “Chẳng trách”

“Là cậu nghe thấy hay là cậu tung tin?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK