Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù không phản bác được lời của Liễu Tuấn, sau khi tìm hiểu kỹ càng tình hình tài chính của Ngọc Lan, Lý Đào vẫn có cảm giác lạnh từ chân tới đầu.

Trước khi tới Ngọc Lan, Lý Đào đã suy nghĩ nhiều lần về lệnh bổ nhiệm này, đương nhiên hắn không thể thay đổi được quyết định này, nhà họ Cao điểm danh, hắn không thể lâm trận rút lui, cho dù Lý Đào rất rõ cộng sự với Liễu Tuấn khó khăn ra sao. Có điều tới Ngọc Lan làm việc cũng không phải hoàn toàn không có chỗ lợi nào, ít nhất năng lực kiến thiết kinh tế của Liễu Tuấn thì ai cũng biết, ít nhất Liễu Tuấn cũng để lại cơ sở kinh tế tốt đẹp cho hắn.

Tiếp nhận một miếng bánh thơm phức thế nào cũng tốt hơn một đống hỗn loạn.

Nào ngờ tổng thu nhập tài chính của Ngọc Lan lại thấp nhất trong số tất cả thành phố đầu tỉnh ở vùng đông nam, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Thành tích kiến thiết kinh tế thể hiện ra ở đâu?

Đương nhiên là con số.

Số liệu GDP, số liệu tổng thu nhập tài chính, số lượng công ăn việc làm, con số thu nhập người dân v ...v..v..

Mà hiện giờ con số thu nhập tài chính của Ngọc Lan thấp như thế, tỉ lệ nợ lớn như thế, Liễu Tuấn còn kiến thiết thành phố xanh, còn hạn chế giá nhà đất, bằng với một tay vung tiền, một tay chặn đường kiếm tiền.

Làm như thế khiến người ta không sao hiểu nổi.

Anh tiêu tiền , được; vay tiền kiết thiết, được. Dù sao thì số tiền đó có thể biến thành con số đẹp, có câu trả lời với cấp trên. Nhưng anh không thể chặn đường kiếm tiền.

Vì sao anh làm thị trưởng không hạn chế giá phòng, đợi tôi vừa tới nhậm chức anh lại hạn chế.

Đúng là chơi người ta.

Có điều Lý Đào vẫn nhẫn nhịn phẫn nộ trong lòng, đối diện với hắn là một phó bí thư tỉnh ủy là nhân vật lợi hại, lỗ mãng gây sự, không phải là cách hay.

- Bí thư, nếu như chúng ta không bán ra nhiều đất hơn, hay không làm giá đất tăng lên, như vậy tốc độ tăng trưởng tài chính của chúng ta sẽ chậm chạp, như thế không có lợi có sự phát triển sau này của Ngọc Lan.

Lý Đảo uyển chuyển đề xuất dị nghị.

Liễu Tuấn sớm có chuẩn bị tâm lý cho điều này rồi, khi trước nói chuyện hạn chế giá nhà đất với Cận Hữu Vi, hắn đã nhắc nhở Liễu Tuấn, tân thị trưởng khẳng định sẽ có ý kiến.

Liễu Tuấn cười hỏi:

- Thị trưởng, đường lối phát triển Ngọc Lan sau này của thị trưởng như thế nào.

Lý Đào ngẩn ra.

Vấn đề này thành thật mà nói hắn còn chưa suy nghĩ kỹ, dù sao hắn mới nhậm chức chưa tới nửa tháng, mới chỉ làm quen thành viên, có thể nói hoàn toàn mù tịt về tình huống thành phố Ngọc Lan. Chưa thế có quy hoạch phát triển hoàn chỉnh, có điều nói "tôi chưa nghĩ ra" khẳng định là không ổn.

Chỉ khiến người ta coi thường.

- Bí thư, đường lối phát triển hoàn chỉnh tạm thời còn chưa có, phương hướng cơ bản, tôi nghĩ nên đi theo hướng đô thị hiện đại hóa quốc tế. Ngọc Lan là thành phố đầu tỉnh, là trung tâm văn hóa kinh tế chính trị tỉnh A, nên tới gần một đô thị lớn quốc tế.

Lý Đào ưỡn thẳng mình nói.

Liễu Tuấn gật đầu:

- Đô thị lớn trong lời thị trưởng tức là chỉ vào điều gì?

- Cụ thể mà nói, quy hoạch thành phố xanh mà bí thư đưa ra trước đó là một phương diện. Một phương diện khác là chúng ta phải xúc tiến nghề địa ốc phát triển cao tốc, để có thật nhiều tài chính tập trung trong tay thành phố Ngọc Lan, trong tay chính phủ, chúng ta có tài chính dư dả, dùng để duy trì sự phát triển của thành phố.

Lý Đào cuối cùng nói tới trọng điểm lần bái phỏng Liễu Tuấn lần này.

Sau đó Lý Đào nhìn thấy Liễu Tuấn cau mày, lấy thuốc lá ra mời hắn, trong văn phòng lượn lờ khói thuốc.

- Thị trưởng, tôi không phản đối phương hướng phát triển mà thị trưởng nói, Ngọc Lan đúng là nên tiến về mục tiêu đô thị lớn quốc tế, muốn thực hiện mục tiêu này, tài chính đúng là cần phải dư dả, cần nhiều tài lực có thể sử dụng...

Liễu Tuấn rít hai hơi thuốc, chậm rãi nói:

- Nhưng phương thức thu gom tài chính mà thị trưởng nói, tôi cho rằng phải tính lại.

Nụ cười trên mặt Lý Đào không còn nữa, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Giao phong chính diện, hay nói các khác cuộc biện luận sắp bắt đầu.

- Muốn kiến thiết phải có tiền, đó là kiến thức thông thường, nhưng phương thức kiếm tiền lại có nhiều. Thông qua bối dưỡng nguồn thuế, tăng cường thu nhập tài chính, là con đường bình thường nhất, hợp lý nhất. Nhưng những năm gần đây, rất nhiều địa phươngng trong nước đưa ra phương thức thao tác chỉ vì cái lợi trước mắt, đó là địa ốc, nâng cao giá nhà đất, sau đó thông qua bán đất đai, trong thời gian ngắn tập chung lượng lớn tài lực có thể dùng, tăng cường tài chính thành phố. Đây là một loại phương thức không bình thường, phi lý. Nhưng lại cách ít tốn sức nhất. Cán bộ lãnh đạo chúng ta không cần phải làm gì hết, mỗi ngày chỉ cần đi uống rượu, đi ca hát với những thương nhân địa ốc, tùy tiện vỗ bàn hoặc vỗ đầu trong phòng bao KTV, là đưa ra quyết định tăng giá nhà đất, sau đó đợi tiền chảy vào túi chính phủ, chảy vào túi những thương nhân kia... Thao tác rất đơn giản.

Liễu Tuấn bình thản nói, trong ngữ khí nghe không ra mấy cảm xúc.

Lý Đào mặt thoáng đỏ lên, cau mày nói:

- Bí thư phương thức này không thể nói là không bình thường, phi lý được. Chính như bí thư nói, rất nhiều thành phố trong nước đều làm như thế.

Lý Đào thiếu chút nữa nói Liễu Tuấn thích hợp việc khác người. Tồn tại tức là hợp lý, mọi người đều làm thế, chẳng lẽ Liễu Tuấn cao minh hơn tất cả những nhà quản lý thành phố trong cả nước à? Làm như chỉ mình anh nhìn ra vấn đề, người khác toàn là ngu dốt hết?

Nói như thế thật quá cuồng vọng.

Liễu Tuấn xua tay nói:

- Thị trưởng, đúng là có rất nhiều thành phố trong cả nước làm như thế, nhưng không đại biểu làm như thế là chính xác. Đây là một trận đánh cuộc, hơn nữa kết quả có thể dự kiến là ba nhà đều thua! Chính phủ, thương nhân, và người dân mua phòng ốc đều bị tổn hại.

Lý Đào rất không tán thành.

Sự thực hiện nay là rất nhiều thành phố dựa vào giá địa ốc dần tăng vọt, bán đất với giá cao, tích tụ thật nhiều tài chính, liên tiếp sáng tạo ra kỳ tích kinh tế, rất nhiều cán bộ lãnh đạo vì thế đi tới cấp bậc cao hơn.

Chỉ luận riêng thu nhập bình quân của cư dân, tốc độ phát triển mấy năm qua của Ngọc Lan là tương đối nhanh, nói cách khác, trong tay người dân Ngọc Lan đã có tích góp nhất định, cũng có nghĩa là đã cung cấp cơ sở vững chắc tăng giá nhà đất. Có điều kiện tốt như thế mà lại không lợi dụng thực sự là lãng phí.

Lý Đào trầm ngâm một lúc uyển chuyển nói:

- Bí thư, tôi thừa nhận không khống chế sản nghiệp nhà đất, tương lai có thể mang tới ảnh hưởng xấu nhất định. Nhưng chỉ cần chúng ta khống chế tốt, ảnh hưởng xấu này không phải là không thể tránh được. Dù sao sản nghiệp nhà đất phát triển tốc độ cao, chính phủ có thể bán được đất đai với số tiền lớn, đó là cái lợi có thể nhìn thấy ... Còn có một cái lợi nữa cũng có thể nhìn thấy, sản nghiệp nhà đất phát triển thúc tiến nghề xây dựng phát triển, mà lao động trong nghề xây dựng rất đông đảo, tiêu chuẩn lao động thấp, có thể giải quyết rất nhiều công ăn việc làm. Tăng cường thu nhập cho người dân từ một phương diện khác. Cho nên tôi cho rằng phải thận trọng đối đãi với sản nghiệp nhà đất, không thể chỉ đơn giản là tiến hành hạn chế, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển của Ngọc Lan nhiều năm sau...

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:

- Thị trưởng, tiến hành giới hạn giá nhà đất không phải chỉ vẻn vẹn là hạn chế thu nhập tài chính bán đất của chính phủ, cũng không phải là hạn chế lợi nhuận lớn của thương nhân địa ốc, còn phải hạn chế tính đầu tư phi lí của người mua nhà. Một thành phố phát triển sản nghiệp nhà đất, trước tiên phải xuất phát từ nhu cầu "an cư" chứ không phải là nhu cầu mưu lợi. Cho dù là các thành phố lớn phát triển trên thế giới, thu nhập tài chính của chính phủ chủ yếu thông qua thu thuế và tải sản quốc hữu tăng giá, không có tài chính của thành phố nào chủ yếu dựa vào số tiền bán đất. Dù sao đất đai là có hạn, chúng ta dựa vào mỗi bán đất ra tăng thu nhập tài chính, bằng với việc lấy trước tiền của mấy chục năm sau, khi đất đi bán đi gần hết, Ngọc Lan lấy cái gì để duy trì sự phát triển thành phố?

- Bí thư, hiện giờ đất đai có thể khai thác của chúng ta là chừng bốn vạn mẫu, vài năm sau, cùng với sự phát triển của quy hoạch thành phố, đất đai có thể khai thác sử dụng sẽ không ngừng tăng lên, tăng thêm lượng đất dự trữ của chính phủ, thu nhập tài chính sẽ không ngừng tăng lên, trong mười, thậm chí hai mươi năm sau sẽ không xuất hiệu tình huống thiếu đất sử dụng.

Lời này bằng với bác bỏ lý luận giới hạn đất đai của Liễu Tuấn. Nhiệm kỳ đảng chính phủ đều là năm năm, nnếu như mười, hai mươi năm sau đều không có tình huống thiếu đất thì có gì phải lo? Chẳng lẽ tới lúc đó chúng ta còn ở lỳ tại Ngọc Lan sao?

Chỉ cần chúng ta làm ra thành tích, lãnh đạo cấp trên nhất định sẽ nhìn thấy.

- Vậy người dân thì làm sao? Hiển giờ chúng ta thi hành chính sách giá nhà đất cao, bằng với cướp tiền trong tay người dân. Chính phủ lấy trước tiền của mấy chục năm sau, thương nhân địa ốc mạo hiểm thay đổi chính sách tham gia vụ đánh cược này, còn người dân phải vác gánh nặng kinh tế nặng nề. Một khi bong bóng nhà đất vỡ, cả xã hội sẽ rơi vào trong chấn động bất ổn. Mấy năm qua kinh tế Ngọc Lan tăng trưởng, người dân vất vả lắm mới tích góp được một chút tiền, chính phủ lại tùy tiện đưa ra chính sách, hay nói cách khác ngầm chấp nhận cho già nhà đất tăng vọt, chính là điển hình của việc tranh lợi với dân, tôn chỉ chấp chỉnh của Đảng là gì? Chức trách chính phủ là gì? Thị trưởng, đây mới là trọng điểm chúng ta cần suy nghĩ.

Giọng nói của Liễu Tuấn toát ra một vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK