Phương Triêu Dương cùng đám cán bộ lãnh đạo Thạch Trọng trong huyện cùng với lãnh đạo huyện ủy vừa đến đã đúng lúc chuẩn bị khai tiệc.
Bữa tiệc tự nhiên là phải ngừng lại, Dịch Hàn kính mời Phương bí thư lên đài làm ra chỉ thị.
Phương Triêu Dương liên tục xua tay: "Liễu bộ trưởng ở đây, tôi làm chỉ thị gì chứ!"
Liễu Tuấn mỉm cười nói: " Phương bí thư quá khiêm nhường rồi, Thất Lĩnh là địa phương ngài quản lý, hôm nay lại là ngày tốt, dĩ nhiên phải mời ngài lên thuyết giảng khuyến khích cổ động cho mọi người một chút rồi. "
Phương Triêu Dương cười nói:" Liễu bộ trưởng đây là phê bình tôi rồi, tôi có cái tài nghệ gì mà dám ở múa đại đao trước mặt Quan Công chứ, ngài chính là lý luận gia nổi tiếng trong tỉnh chúng ta đó!"
Không chỉ nói tới đám cán bộ huyện Trữ Bắc kinh hãi không hiểu, cho dù là Liễu Tuấn cũng phải thầm bội phục thủ đoạn này của Phương Triêu Dương, hắn lại có thể đem tư thái buông bỏ xuống thấp trước mặt thanh niên mới xuất đầu như mình được như vậy, không phải người thường có thể làm ra được.
Thấy Phương Triêu Dương kiên trì không chịu bêu xấu, Liễu Tuấn cũng không miễn cưỡng □
"Phương bí thư, giới thiệu cho ngài mấy đồng chí, đây là đồng chí Vương Nghị Nhiên lý sự trưởng hội Thanh Cơ Tỉnh Ủy đoàn chúng ta, đây là tổng tài tổng công ty thương nghiệp Đằng Phi Liễu Triệu Á tiên sinh, đây là bộ trưởng giáo học bộ của chúng ta, đồng chí Bạch Dương."
Liễu Tuấn nhất nhất giói thiệu từng người, thứ tự giới thiệu trước sau được nghe vào trong lỗ tai Bạch Dương khiến cho trong lòng nàng không khỏi nổi lên một chút nhu tình.
Theo quy tắc trên quan trường, nàng là cấp trên chính xử trực tiếp trên đầu của Liễu Tuấn, trước khi giới thiệu Vương Nghị Nhiên, Liễu Tuấn phải giới thiệu nàng trước mới đúng, nhưng Liễu Tuấn lại cố tình đem nàng giới thiệu cuối cùng. Điều này đã nói lên Liễu Tuấn đem nàng trở thành người thân cận nhất thậm chí so sánh với anh họ trong tộc Liễu Triệu Ngũ kia còn muốn thân cận hơn.
Đối với Vương Nghị Nhiên, Phương Triêu Dương chẳng qua là ứng phó bắt tay gật đầu lấy lệ, cái vị trí lý sự trưởng hội Thanh Cơ này chính là không được Phương Triêu Dương đặt ở trong mắt.
Khi giới thiệu tới Liễu Triệu Vương, Phương Triêu Dương liền khách khí hơn nhiều, cầm tay Liễu Triệu Á liên tục nói vài câu ngưỡng mộ đã lâu.
Hiện tại ở các nơi trên cả nước đều đang mạnh mẽ xây dựng phát triển kinh tế, Liễu Triệu Vương chính là tài thần chính cống, mà bất kể cùng mình đáp hay không đáp được giới tuyến với cái công ty Đằng Phi này cũng lôi kéo trước cũng là chuyện tốt.
Về phần Bạch Dương, Phương Triêu Dương hoàn toàn không nghĩ tới có thể gặp được nàng ở chỗ này, quả thực chính là kinh hỉ ngoài ý muốn, liền vội vàng đứng dậy vươn ra hai tay, nhìn cái thế kia cũng là muốn nắm tay Bạch Dương thật chặc rồi hung hăng lay động một hồi, không ngờ Bạch đại tiểu thư không nể mặt chỉ khẽ đưa bàn tay ngọc nhỏ bé ra bắt nhẹ nhàng một cái rồi lập tức rút về.
"Bạch bộ trưởng, Liễu bộ trưởng, Liễu tổng tài, Vương lý sự trưởng, các ngài quan tâm đến Thất Lĩnh như vậy, thật sự là làm cho người ta cảm động, tôi xin đại biểu cho chính quyền huyện ủy huyện Trữ Bắc cùng toàn thể thầy trò trường Thất Lĩnh hướng mấy người các ngài bày tỏ lời cảm ơn từ đáy lòng. "
Phương Triêu Dương giở ra giọng quan.
Ban đầu cuộc sống mấy trăm thầy trò trường trung học Thất Lĩnh ở trong phòng nguy hiểm, hắn không có nhìn thấy, hôm nay tiền đến, khánh thành trường trung học, vị này cũng có thể đại biểu cho toàn bộ thầy trò trung học Thất Lĩnh cũng thật là thú vị a.
Thân ở quan trường, mấy lời nói khách sáo này cũng nghe quen, Liễu Tuấn vốn là không để ý, nhưng đối với vị bí thư Phương Triêu Dương này, Liễu bộ trưởng thực sự không có bao nhiêu hảo cảm, lập tức không muốn cùng hắn nói nhảm, chỉ mỉm cười xua xua tay ngăn hắn dừng lại khi hắn muốn tuôn ra vô số lời khen ngợi nhàm chán, nói: "Nếu Phương bí thư không muốn chỉ thị cho mọi người, như vậy liền ăn cơm đi, tôi chính là đói bụng rồi, phải ăn cơm cho tốt mới được."
Thấy Liễu Tuấn không muốn nói chuyện, Phương Triêu Dương cũng rất thức thời, lại tiệc rượu ở đây là mừng khánh thành, khó giữ được bí mật, sẽ làm nhiều người biết, quả thật cũng không phải là chỗ tốt để nói chuyện.
"Phương bí thư uống chút rượu đi! "
Bí thư Thất Lĩnh Trùng khom lung hỏi.
Phương Triêu Dương liếc mắt nhìn chai rượu "Hãn Hồ Đại Địa" bày trên bàn, sắc mặt liền trầm xuống không vui nói:
"Các anh vẫn dùng loại rượu này để chiêu đãi khách quý sao?"
Vẻ mặt bí thư Thất Lĩnh Trùng cũng rất là lúng túng. Cái chỗ này chính là chỗ ngồi khách quý mới có, còn ở những bàn tiệc khác thì tất cả đều là rượu đế địa phương tự nấu lấy.
Thất Lĩnh Trùng thâm sơn cùng cốc có thể có cái đồ vật gì tốt chứ?
Lúc này Thạch Trọng kịp thời giải vây cho Phương Trìêu Dương, hạ giọng cười bồi bí thư: "Tôi nhớ trên xe tôi còn có hai chai Ngũ Lương Dịch."
Phương bí thư ánh mắt sáng ngời vỗ vào bờ vai của hắn:" Tiểu Thạch, chỉ có anh nghĩ được chu đáo. Mau đi lấy tới đây. "
Bạch Dương cũng là biết Liễu Tuấn với việc uống rượu không phải là khá lắm, liền khẽ mở môi anh đào nói: “Phương bí thư, Thạch huyện trưởng, buổi chiều chúng ta còn có việc, rượu để uống sau đi. "
Nàng là nữ đồng chí nói này thì không người nào trách tội. Huống hồ mà dưới mắt mọi người thì phân lượng của nàng nặng nhất, đã mở miệng thì Phương Triêu Dương liền không tiện bác bỏ, chỉ đành phải cười nói :"Được, được, hết thảy nghe Bạch bộ trưởng cùng Liễu bộ trưởng, không uống rượu, ăn cơm thôi.”
Phương Triêu Dương lên tiếng, lúc này tiệc rượu mới tiếp tục tiến hành.
Không ngờ mới ăn vào được một nửa bữa, thành viên ban chính quyền hương trấn vội vã chạy tới đây, thần sắc cực kỳ khẩn trương, ghé vào bên tai bí thư Thất Lĩnh cúi đầu nói mấy câu, bí thư Thất Lĩnh thoáng cái liền nhảy dựng lên.
"Chuyện gì?"
Phương Triêu Dương không vui nói.
"Phương bí thư, là Liễu bí thư Thị ủy Liễu bí thư gọi điện thoại tới."
Một câu nói liền đem Phương Triêu Dương cả kinh hoảng sợ biến sắc.
Liễu bí thư lại có thể gọi điện thoại tới Thất Lĩnh, có thể thấy được nhất định là chuyện lớn bậc nhất, cũng may bí thư Thất Lĩnh nói tiếp một câu nói làm cho trái tim nhảy loạn của Phương Triều Dương bình tĩnh trở lại.
"Liễu bí thư mời đồng chí Liễu Tuấn nghe điện thoại.”
Lúc này đến phiên đồng chí Liễu Tuấn kinh ngạc không thôi.
Có cái chuyện quan trọng gì, lại làm cho cha khẩn cấp gọi điện thoại tới Thất Lĩnh như thế. Chẳng lẽ trong nhà xảy ra cái biến cố gì hay chăng?
Lập tức Liễu Tuấn bỏ cả ăn cơm, cho mọi người một cái gật đầu coi như là chào qua, một đường chạy chậm đi tới phòng làm việc của chính quyền hương trấn Thất Lĩnh nghe điện thoại.
"Cha, là con, đã xảy ra chuyện gì?"Liễu Tuấn rất khẩn trương hỏi.
"Con trở lại ngay, đồng chí Lương Kinh Vĩ cùng đồng chí Hà Mộng Khiết đang ở chỗ chúng ta, không biết là sao, nói có chuyện khẩn cấp muốn lập tức gặp con."
Liễu Tuấn nhất thời choáng váng một chút.
Lương Kinh Vĩ cùng Hà Mộng Khiết đến thành phố Đại Trữ? Cũng không nói trước thông báo một tiếng, lại gọn gàng dứt khoát liền giết tới cửa, đây phải là nói như thế nào?
"Cha có biết là chuyện gì hay không?"
"Con trở lại sẽ biết."
Liễu Tấn Tài không muốn nói chuyện nhiều ở bên trong điện thoại, bất quá giọng nói vẫn là rất bình tĩnh.
Liễu Tuấn trong đầu liền dẹp yên một chút, trả lời: “Được, con lập tức quay trở về ngay."
Trở lại yến tiệc, Bạch Dương cùng Liễu Triệu Ngũ cũng quan tâm hỏi: "Tiểu Tuấn, có chuyện gì vậy?”
"Không có gì chuyện lớn gì, chỉ là trong nhà có hai nguời bạn tới, cha tôi gọi cho tôi bảo nhanh đi về. "
Liễu Tuấn mỉm cười nói.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm, là chuyện nhà của Liễu bí thư, hơn nữa không phải là rất quan trọng, như vậy cũng tốt, mới vừa rồi thật sự làm cho tất cả mọi người phải sợ hãi.
"Phương bí thư, Thạch huyện trưởng, thật xin lỗi, tôi phải đi trước một bước."
Liễu Tuấn nói.
"Cùng đi đi!"
Bạch Dương cũng đứng dậy.
"Tôi cũng cùng đi!"
Vương Nghị Nhiên cũng nói.
Hôm nay hắn tói tham gia cái buổi lễ khánh thành này, vốn là nói lên cho thấy thái độ của mình, giờ Bạch Dương và Liễu Tuấn cũng đi, hắn còn lưu lại làm gì.
"Cùng đi cùng đi!"
Phương Triều Dương cũng đứng lên.
"Chào mọi người! Kinh Vĩ ca, các anh làm sao lại tới vậy? "
Về đến nhà đã là chừng gần bốn giờ chiều, vừa vào cửa đã thấy vợ chồng Lưỡng Kinh Vĩ toàn thân mặc trang phục quân đội, khí thế oai hùng, lưng thẳng tắp ngồi ở trong phòng khách.
Liễu Tuấn cùng bọn họ đã lâu chưa gặp mặt vừa thấy liền có chút thân thiết.
Lương Kinh Vĩ cùng Hà Mộng Khiết cũng đứng dậy, cười cười cùng Liễu Tuấn nắm tay, Lương Kinh Vĩ lại càng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, đập một quyền lên trên bả vai của hắn, mỉm cười nói : "Không có bỏ phí thời gian, xương cốt vẫn là bền chắc như vậy.”
"Đó là mỗi ngày kiên trì luyện công nửa giờ buổi sáng."
Thấy vẻ mặt của Lương Kinh Vĩ, tim của Liễu Tuấn vẫn treo lơ lửng cuối cùng là trở xuống chỗ cũ.
"Kinh Vĩ ca cùng chị dâu đường xa mà đến có gì chỉ giáo vậy?"
Liễu Tuấn cười ngồi xuống hướng lão tử nhà mình gật đầu coi như là chào hỏi qua.
"Cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn tới thăm hỏi Liễu thúc thúc một chút, nhiều năm như vậy, tới thăm hỏi là bổn phận của đám con cháu chúng ta đi."
Lương Kinh Vĩ cười nói.
Liễu Tắn Tài liền mỉm cười khoát tay áo.
"Thuận tiện cũng xem cậu một chút, mặt khác ông ngoại muốn tôi hỏi một chút xem cậu mấy ngày tói có thời gian hay không?"
Trái tim mới bình tĩnh xuống của Liễu Tuấn lại là ngỗ nghịch nhảy lên.
Ông ngoại trong miệng Lương Kinh Vĩ tất nhiên là chỉ Hà lão gia tử mà không chỉ Lương lão gia tử.
"Làm sao lão gia tử lại nhớ tới tôi?"
"Ông ngoại nói nếu như cậu có thời gian mời đi tới thủ đô làm khách cùng hắn gặp mặt vài ngày nói chuyện một chút."
Quả nhiên Lương Kinh Vĩ nói tiếp đã sáng tỏ ý tới đây.
Liễu Tuấn không khỏi nở nụ cười khổ.
Còn nói không có chuyện gì quan trọng sao?
Hà lão gia tử triệu kiến còn phái Lương Kinh Vĩ cùng Hà Mộng Khiết tự mình tới cửa đưa đón vậy chính là lễ tiết cực kỳ nặng rồi, thế này rồi còn muốn hỏi mình có thời gian hay không?
Lão gia tử cũng quá nể tình đi?
"Khi nào đi được?"
"Buổi sáng ngày mai mới có chuyến bay đi tới thủ đô mà."
Liễu Tuấn cũng không nói nhảm đi thẳng vào vấn đề.
Lão gia tử triệu kiến cũng không phải là đùa giỡn, chỉ cần tròi không có sập xuống thì phải lập tức đi qua.
"Không cần, máy bay đã ở sân bay Đại Trữ, chỉ chờ cậu đến lúc nào thì liền cất cánh lúc đó."
Lương Kinh Vĩ khẽ cười nói.
"Ha hả! Lại có thể hưởng thụ đãi ngộ của thủ trưởng một phen! Cha, con đi tới đó một chuyến đây! "
Liễu Tuấn hướng Liễu Tấn Tài nói.
Đây cũng là đúng với lễ nghĩa, thêm nữa là lão gia tử triệu kiến, cha của cũng đang ngồi đây, cái lễ này là nhất định phải nói.
Liễu Tấn Tài gật đầu, sắc mặt rất bình tĩnh, hắn tất nhiên biết Hà lão gia tử triệu kiến Liễu Tuấn khẩn cấp vào lúc này nhất định có chuyện trọng đại.
Bởi vì, chắc chắn Hà lão gia tử không phải muốn cùng Liễu Tuấn tâm sự trò chuyện đơn giản như vậy, bất quá hắn cũng không nói trước mặt vợ chồng Lương Kinh Vĩ cùng Liễu Tuấn, lúc này muốn đem Liễu Tuấn gọi qua một bên mà nói chuyện một mình thì càng không thích hợp, nhưng hắn tin tưởng đứa con trai này tuyệt đối có thể ứng phó được.
"Đi đi, thay ta hướng Hà lão vấn an. "
"Dạ, được ạ!"
Liễu Tuấn thu xếp mỗi bộ quần áo đơn giản rồi lên xe của Lương Kinh Vĩ, đi thẳng đến sân bay Đại Trữ, còn có một điểm khác biệt duy nhất của chiếc máy bay này đó là Lương Kinh Vĩ trực tiếp lái xe lái vào trong bụng của máy bay, không có bất kỳ thủ tục kiểm tra nào, từ đó có thể thấy được chiếc máy bay này thật sự được phái tới tuyệt không phải là thuận tiện.
Khoảng chừng bảy giờ tối, Liễu Tuấn xuất hiện trong căn nhà bốn gian tĩnh mịch ở thủ đô kia.
Hai người Hà lão gia từ, Vũ lão gia tử ngồi ngay ngắn ở trên ghế bành trong phòng khách. Một người đeo quân hàm lấp lánh ngồi ở phía dưới, thần sắc nghiêm trọng chính là Tham mưu quân khu Nam Phương Hà Trường Chinh, có hai người cũng đồng dạng mang quân hàm Thiếu Tướng lấp lánh ngồi ở bên cạnh Hà Trường Chinh, Liễu Tuấn thoáng cái liền nhận ra thân phận của hai người bọn họ.
Người có gương mặt hơi gầy cùng với vẻ nho nhã, cùng Hà Trường Chinh lớn lên có mấy phần tương tự kia hẳn là em trai của Hà Trường Chinh, bộ trưởng của Bộ Tham Mưu Hà Đông Tiến, còn vị có khuôn mặt vuông vắn uy nghiêm kia nhất định là anh trai ruột của Vũ Thu Hàn, bộ trưởng của Bộ Cảnh Sát Vũ Hoàng Hà.
Về các nhân vật quan trọng của Hà gia cùng Vũ gia, Hà Mộng Oánh cũng từng tỉ mỉ giới thiệu qua cho hắn biết.
Còn các nhân vật thế hệ thứ hai làm việc ở giới chính trị khác lại không thấy một ai ngồi ở đây.
Thấy cái hội nghị quân sự thế này, trong đầu Liễu Tuấn càng thêm có một loại suy đoán.
"Chào Hà gia gia, chào Vũ gia gia, chào Hà bá bá, chào Hà bộ trưởng, chào Vũ tư lệnh."
Liễu Tuấn đi ra phía trước cúi người chào hỏi thăm hỏi sức khỏe một lượt.
Trên khuôn mặt già nua của Hà lão gia tử lộ ra vẻ tươi cười, thản nhiên nói:" Liễu Tuấn, chúng ta lại gặp mặt rồi!"
"Đúng vậy Hà gia gia!"
Liễu Tuấn cũng không lắm mồm, rất quy củ trả lời.
"Ngồi đi!"
Liễu Tuấn đã sớm chú ý tới vị trí trống không bên cạnh Vũ Hoàng Hà, cái ghế đó cùng ghế mấy vị tướng quân đang ngồi đồng dạng đều là ghế bành điêu khắc gỗ, vị trí này đối diện với Hà lão gia tử cùng Vũ lão gia tử.
Ngón tay của Hà lão gia tử chỉ chính là cái chỗ này.
"Cám ơn Hà gia gia."
Liễu Tuấn mỉm cười nói cúi người chào, cũng không khiêm nhượng, ngồi xuống ở trên ghế bành.
"Dâng trà!"
Hà lão gia tử bình thản cất tiếng.
Một đợt tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, mũi của Liễu Tuấn lập tức ngửi thấy được một cỗ mùi thơm quen thuộc, hắn không cần nghiêng đầu cũng có thể biết là Hà Mộng Oánh, Hà đại tiểu thư cũng là mặc một thân quân trang đẹp đẽ màu trắng bưng trà đi tới.Nàng khẽ đặt chén sứ ở trước mặt Liễu Tuấn, nhưng ngay sau đó lại lui lại cùng Lương Kinh Vĩ, Hà Mộng Khiết ngồi ở hàng ghế dựa ở phía sau, hai tay phủ đầu gối, mắt nhìn thẳng
Ngay cả người phục vụ cũng là do Hà Mộng Oánh tự mình làm, xem ra quy cách của hội nghị lần này có thể thấy được cao tới mức nào.
Chỉ nhìn trong phòng khách này người duy nhất không phải là trong quân đội cũng chỉ có một mình Liễu Tuấn, rất hiển nhiên Hà lão gia cùng Vũ lão gia tử không muốn có bất kỳ ai khác biết nội dung câu chuyện buổi tối hôm nay.
"Liễu Tuấn, nghe nói cháu vào Tết năm nay nói cho Trường Chinh một câu chuyện xưa phải không?"
Hà lão gia tử hai mắt lấp lánh ngó Liễu Tuấn, bình tĩnh nói.
"Đúng vậy, thưa Hà gia gia, là chuyện xưa về Nhạc Phi. "
Liễu Tuấn giờ đã hoàn toàn hiểu, bố cục thay đổi nhân sự trong cuộc họp cuối năm ngoái của những người quan trọng nhất đã bắt đầu triển khai rồi, trong chuyện này tất nhiên liên quan đến cao tầng của quân đội.
Đại hội đại biểu Đảng toàn quốc nhất định phải mở ra thành một đại hội đoàn kết tiến bộ.
Ở trong trí nhớ của Liễu Tuấn, quyền lãnh đạo của quân đội có lẽ là hoàn thành chuyển giao tại trong năm nay, mấy vị lão đại trong quân sẽ ẩn lui trong năm nay, thủ trưởng cao nhất chính thức hoàn thành được bố cục của mình, cái kết cục này không chút nghi ngờ chiếm được sự ủng hộ toàn lực của thủ trưởng cao nhất.
Hà lão gia tử cùng Vũ lão gia tử là những người đứng đầu trong quân, bọn họ có thể ảnh hưởng được đến lực lượng trong quân đội nên cần phải có một thái độ rõ ràng. Cái này là tuyệt đối không thể mập mờ.
Chỉ là không biết bọn họ có quan hệ thế nào với mấy vị lão đại cao nhất trong quân hiện nay. Các loại quan hệ vi diệu trong thòi kỳ chiến tranh, tuyệt không phải thứ mà Liễu Tuấn có thể hiểu rõ, cho dù hắn có được ưu thế biết trước tất cả cũng không thể hiểu được, tin tức này cho dù là ở Liễu Tuấn trước khi xuyên việt cũng không thể biết được, điều này cũng là cơ mật thuộc về loại cao nhất, người bình thường làm sao có thể biết được.
Bất quá Liễu Tuấn chính là biết một điểm, vào lúc này nếu như làm ra sai lầm rồi hoặc là đứng sai hàng ngũ thì hậu quả tuyệt đối là mang tới tai nạn lớn, sẽ ảnh hướng đến vận mệnh của vô số người.
"Như vậy mời cháu đem cái chuyện xưa kia nói lại ở chỗ này bây giờ đi. "
Giọng nói của Hà lão gia tử vẫn nhàn nhạt bình bình như ngày thường, Liễu Tuấn chính là lập tức cảm giác được một cổ áp lực cực kỳ trầm trọng đập thẳng vào mặt, cơ hồ làm hắn hít thở không thông, loại sát khí của một người sống ở địa vị cao cùng với thần kinh bách chiến có được này phát ra với người bình thường thực sự là khó có thể chịu được.
Cho dù Liễu Tuấn đã sớm có chuẩn bị trong lòng nhưng trong khoảng thòi gian ngắn cũng cảm thấy hơi bị ngạt thở.
"Dạ."
Liêu Tuấn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng làm cho khí huyết đang sôi trào của mình bình tĩnh trở lại, ánh mắt tại trên mặt Hà lão gia tử cùng Vũ lão gia tử dừng lại một chút. Vũ lão gia tử mặt lạnh như nước nhưng lại cực nhẹ, khẽ gật đầu một cái, ánh mắt hơi trở nên nhu hòa một chút.
Liễu Tuấn nhất thời được ủng hộ. Lập tức Liễu Tuấn lại từ từ đem chuyện xưa của Nhạc Phi cùng với Nhạc Gia Quân nói lại thêm một lần nữa, thậm chí so sánh với lần nói ở trong thư phòng của Hà Trường Chinh còn muốn cặn kẽ hơn, khi đó Liễu Tuấn chẳng qua là mơ hồ đề tỉnh cho Hà Trường Chinh một câu nhưng bây giờ đi tới giai đoạn quan trọng nhất, Liễu Tuấn phải đem ý của mình nói ra tường tận.
Hà gia, Vũ gia tuyệt đối không thể làm ra sai lầm ớ trong vòng nước xoáy này.
Ở trong quá trình Liễu Tuấn kể, trong phòng khách yên lặng như tờ, chỉ có âm thanh hơi non nớt của Liễu Tuấn liên tục vang lên. Hà Mộng Oánh cùng mọi người ngồi ở hàng ghế sau đồng dạng có thần sắc nghiêm nghị.
Chỉ khi Liễu Tuấn bỗng nhiên nâng chung trà lên uống một hớp trà Long Tĩnh, trên mặt Hà đại tiểu thư rốt cục lặng lẽ tràn ra một nụ cười.
Người này có can đảm nâng chung trà lên uống trà trong lúc này, có thể thấy được trong đầu hắn đã hoàn toàn bình tĩnh xuống rồi.
Phần định lực cùng sự can đảm này thật sự là rất cao, cho dù là những người trong cùng thế hệ như mình, chỉ sợ cũng không có một người dám làm như thế.
Liễu Tuấn nói suốt trong khoảng tầm bốn mươi phút, mới kết thúc lời nói của mình, rồi lại nâng chung trà lên uống một hớp, mắt nhìn Hà lão gia tử, yên lặng chờ chỉ thị của hắn.
Hà lão gia tử cùng Vũ lão gia tử liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên trả lời:
" Ý của cháu là quyết tâm của thủ trưởng đã định rồi? "
Liễu Tuấn nhẹ nhàng thở phào một cái.
Hà lão gia tử hỏi cái vấn đề này, vậy cũng không cần lo lắng nữa, lúc đầu còn lo lắng Hà gia Vũ gia cùng mấy vị lão đại cao nhất hiện tại có quan hệ quá mật thiết, sẽ xuất hiện bộ dạng "nhất vinh câu vinh nhất tổn câu tổn"(ý nói cùng vinh cùng chịu đó), mà lời này của Hà lão gia tử cũng hiểu được không sai, cho thấy bọn họ có phương châm làm việc tuân theo ý tứ quyết định của thủ trưởng cao nhất, cho nên do dự chỉ là bởi vì không thể xác định thủ trưởng có thật sự đã hạ quyết tâm hay không.
Chi cần theo sát bước chân của thủ trưởng liền không có gì phải lo lắng cả.
"Đúng vậy, cũng nên hạ quyết tâm. "
Liễu Tuấn bình tĩnh nói suy nghĩ của mình một chút, vừa bổ sung thêm một câu.
"Cháu cho là không lâu sau sẽ có tín hiệu tương đối rõ ràng được biểu đạt đi ra ngoài. "
Hà lão gia tử cùng Vũ lão gia tử liếc mắt nhìn nhau một lần nữa, ánh mắt lại quét qua Hà Trường Chinh, Hà Đông Tiến, Vũ Hoàng Hà một lượt. Hà Trường Chinh là người đầu tiên gật đầu, Hà Đông Tiến cùng Vũ Hoàng Hà cũng chậm rãi gật đầu.
"Liễu Tuấn, cháu vất vả rồi, hãy ở lại thủ đô chơi vài ngày đi, cùng hai lão chúng ta đây hàn huyên một chút." Trên mặt Hà lão gia tử lộ ra một nụ cười ấm áp