Chu Bồi Minh tuyên đọc xong quyết định của Ủy ban một hồi lâu, trong đầu Nghiêm Ngọc Thành và cha vẫn ngây ngất choáng váng.
Thoắt một cái, mẹ từ gà mái biến thành vịt đã khiến cho người ta hoa mày chóng mặt. Bây giờ lại đùng một cái, mẹ tôi lại từ gà mái biến thành thiên nga trắng, hai vị chủ nhiệm chính thức của Ủy ban cách mạng huyện mới nhậm chức không giống như đồng chí Phạm Tiến, tâm hồn mê muội, đi trên phố xá hát ca không ngại, đã coi như là một nghị lực vững vàng rất lớn rồi.
Sau khi tuyên bố văn kiện nhận chức, không khí nói chuyện cũng thay đổi.
Long Thiết Quân đột nhiên trở nên nghiêm túc, ngược lại, Chu Bồi Minh vốn vẫn lạnh lùng nay lại tỏ ra nhiệt tình hơn hẳn. chỉ có Tiền Kiến Quân vẫn bình thẩn như trước. Ông ấy là cán bộ xuống điều tra của Cục tuyên truyền Trung ương, nhậm chức cán bộ địa khu Bảo Châu, sự liên quan tới ông ta không lớn lắm. Thông qua việc nói chuyện với Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài, ông ta đã nắm được cơ bản về những vấn đề mà bản thân mình cần. Hơn nữa địa khu Bảo Châu cũng thông qua xác lệnh bổ nhiệm này, biểu lộ rõ thái độ ủng hộ của mình. Tiền Kiến Quân sau khi trở về bắc kinh, có thể sẽ nộp lên cấp trên của ông ấy một bản tường trình điều tra tìm hiểu vô cùng rõ ràng.
Lặng đi một hồi, Nghiêm Ngọc Thành mới nhớ đến việc cần cảm ơn và đáp lại một vài câu.
“Chủ nhiệm Long, chủ nhiệm Chu, tổ trưởng Tiền, tôi cảm thấy… năng lực bản thân còn khiếm khuyết, không thích hợp đảm nhận cương vị lãnh đạo nặng nề này, xin tổ chức suy nghĩ kĩ lại việc bổ nhiệm này…”
Cha cũng vội vàng khiêm tốn nói: “Đúng thế, Chủ nhiệm Long, chủ nhiệm Chu, tổ trưởng Tiền, tôi trước đây là làm công tác kỹ thuật, thời gian chuyển nhiệm vụ sang công tác hành chính chưa lâu, sợ rằng khó đảm đương tốt trọng trách nặng nề này…”
Long thiết tướng quân mỉm cười, nghiêm nghị nói: “Đồng chí Nghiêm Ngọc Thành,đồng chí Liễu Tấn Tài, thân là một cán bộ Đảng viên, khiêm tốn cẩn thận là đúng. Nhưng cùng không cần thiết quá khiêm tốn. Ủy ban Cách mạng địa khu đưa ra quyết định như vậy, đã thông qua việc suy nghĩ rất kĩ càng. Hai đồng chí nên tin vào sự chọn lựa của tổ chức, cũng nên tin vào năng lực của bản thân, khiêm tốn quá mức cũng bằng với việc kiêu ngạo đấy… tôi tin rằng các đồng chí nhất định sẽ không phụ sự tín nhiệm của tổ chức, sẽ nhanh chóng nắm bắt tốt các công việc của huyện Hướng Dương.”
“Đúng vậy, công tác của huyện Hướng Dương thời gian trước đây xuất hiện một vài ý kiến sai lầm, đặc biệt là công tác tuyên truyền chính trị… Trước đây vốn do Ủy ban Cách mạng huyện phụ trách. Vì thế, Ủy ban Cách mạng địa khu quyết định điều động công tác của đồng chí Vương Bổn Thanh và đồng chí Trịnh Hưng Vân, còn cả công tác của đồng chí Thôi Tú Hòa, đề cử hai đồng chí các anh lên nắm giữ vị trí lãnh đạo quan trọng này, chủ nhiệm Long và tôi kỳ vọng rất lớn vào các vị.”
Chu Bồi Minh cười nói thêm, nhân tiện cũng nói rõ về việc điều động công tác của Vương Bổn Thanh, Trịnh Hưng Vân và Thôi Tú Hòa.
Nghiêm Ngọc Thành lúc đó mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đã bổ nhiệm ông ấy vào vị trí quan trọng ở huyện Hướng Dương, bổ nhiệm Liễu Tấn Tài vào tổ trưởng tổ tuyên truyền kiêm phó chủ nhiệm, thì sự điều chỉnh công tác của Vương Bổn Thanh và Thôi Tú Hòa là điều tất nhiên. Nhưng Trịnh Hưng Vân cũng bị cách ly đi, lại nằm ngoài dự đoán của ông ấy. Trịnh Hưng Vân đã bươn trải ở huyện Hướng Dương nhiều năm, thế lực không thể khinh thường. Nghiêm Ngọc Thành mới lên chức, nếu có một vị tay chân có thế lực mạnh như vật tồn tại, công việc có lẽ không dễ dàng gì phát triển. Xem ra lãnh đạo Ủy ban Cách mạng địa khu đã hạ quyết tâm rất lớn, toàn lực động viên ủng hộ công việc của ông ấy.
“Vâng, chúng tôi nhất định nỗ lực làm việc, quyết tâm không phụ sự tín nhiệm của tổ chức cấp trên và hai vị chủ nhiệm.”
“Ừm, có quyết tâm như vật là rất tốt. Đồng chí Ngọc Thành, đồng chí công tác tại huyện Hướng Dương nhiều năm,kinh nghiệm dồi dào. Công tác lãnh đạo huyện Hướng Dương sẽ do đồng chí phụ trách, tôi và các đồng chí khác trong Ủy ban Cách mạng địa khu rất yên tâm. Đồng chí Tấn Tài dù rằng thời gian đảm nhận công tác hành chính chưa lâu, nhưng khả năng lý luận rất khá, nắm chắc công tác tuyên truyền có lẽ không có vấn đề gì cả. Tổ trưởng Tiền ở Cục Tuyên truyền Trung Ương, từ nay về sau có điều gì khó khăn khúc mắc về mặt công tác tuyên truyền, có thể thỉnh giáo xin chỉ thị báo cáo ở tổ trưởng Tiền… tổ trưởng Tiền, đồng chí là bậc đại trí thức từ Bắc Kinh xuống, cũng không nên giữ ý nhé, hãy giúp đỡ chúng tôi nhiều về công việc của cơ sở nhé, ha ha…”
Tổ trưởng Tiền cười mỉm gật gật đầu: “Chủ nhiệm Long quá khiêm tốn rồi, công tác tuyên truyền chính trị của địa khu Bảo Châu làm rất tốt mà, các đồng chí lãnh đạo Cục tuyên truyền Trung Ương đã rất nhiều lần biểu dương khen ngợi đến trong các hội nghị của Cục…”
Nghiêm Ngọc Thành và cha cũng có chút ý thức được với bản thân về sự đề bạt phá cách này.
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Long Thiết Quân đột nhiên quyết định tự mình đưa hai vị tân chủ nhiệm về huyện Hướng Dương để nhậm chức.
Vốn việc điều chỉnh nhân sự từ trước đến nay vẫn không thể chút bí mật, người trong cuộc còn chưa biết rõ ngọn ngành, thì những tin tức đó đã bay khắp trời. Nhưng lần điều chỉnh nhân sự này quả thật quá đột ngột, không chỉ không có đến một chút thông tin nào biết trước khi sự việc xảy ra, mà ngay cả sau khi tuyên bố quyết định bổ nhiệm, tất cả mọi người lớn bé trong huyện Hướng Dương dường như vẫn không biết chút gì.
Phó chủ nhiệm thứ 3 trước đây là Đường Hải Thiên nhận được thông báo khẩn cấp của địa phương, nói là chủ nhiệm Long lập tức tới huyện Hướng Dương để thị sát tình hình, muốn ông ấy lập tức triệu tập tất cả các phó chủ nhiệm của Ủy ban Cách mạng huyện và các lãnh đạo chủ yếu của các cơ quan trực thuộc huyện đến phòng họp Ủy ban Cách mạng huyện chờ.
Hai tiếng sau, hai chiếc xe con của Ủy ban Cách mạng địa khu tiến vào sân Ủy ban Cách mạng huyện, Đường Hải Thiên vẫn không biết xảy ra đại sự gì. Mãi cho đến khi nhìn thấy Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài một trái một phải đang căng thẳng bước theo sau Long Thiết Quân, mới đột nhiên như hiểu ra một chút.
Bộ trưởng tổ chức Ủy ban Cách mạng địa khu đi theo trong cuộc họp cán bộ tuyên đọc xong quyết định nhận chức của Ủy ban Cách mạng địa khu, phòng họp im lặng như tờ, tất cả mọi người có mặt đều như nín thở, dường như đang sợ chỉ một hơi thở cũng là quá nặng.
Thật sự quá đột ngột.
Trước đó, Vương Bổn Thanh vốn quyết định phải khai trừ ngay hai người là Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài trong hôm nay.
Mãi đến khi Long Thiết Quân ho nhẹ một tiếng, mọi người mới như sực tỉnh giấc mộng, vội vàng vỗ tay rào rào.
Sự điều chỉnh nhân sự của huyện Hướng Dương lần này quả là ngoài sự tưởng tượng của tất cả mọi người, không chỉ sự việc xảy ra đột ngột, mà hơn nữa, tính chất cũng rất lớn, một người lấy mất chức phó chủ nhiệm thứ ba, là cánh tay đắc lực nhất nhì trước đây, lại ngay lập tức lấy cán bộ cơ sở “phạm sai lầm” sắp bị khai trừ Đảng tịch, phá cách đề bạt lên chức, cơn chấn động đối với huyện Hướng Dương quả có thể tưởng tượng. Ủy ban Cách mạng địa khu Bảo Châu dùng cách gây bất ngờ này, do chính bản thân Long Thiết Quân điều khiển, đến trước điều khiển, đem quyết định của Ủy ban Cách mạng địa khu Bảo Châu biểu đạt một cách rõ ràng.
Có Long Thiết Quân xuất hiện, các phần tử định làm loạn hẳn sẽ không dám xuất hiện. Long Thiết Quân khiến cho mọi người được yên tâm, tất cả các phó chủ nhiệm tại chức của Ủy ban Cách mạng huyện đều tỏ thái độ kiên quyết ủng hộ quyết định của Ủy ban Cách mạng địa khu, toàn lực ủng hộ công tác của đồng chí Nghiêm Ngọc Thành và đồng chí Liễu Tấn Tài.
Hội nghị tiến hành được gần 2 tiếng đồng hồ, Long Thiết Quân cuối cùng cũng phát biểu vài lời quan trọng, cổ vũ mọi người một lượt, rồi mỉm cười rời đi.
Tất cả thành viên trong Ủy ban Cách mạng huyện đứng ở trước cổng lớn của trụ sở Ủy ban tiễn chiếc xe bóng nhoáng của Long Thiết Quân rời đi. Nghiêm Ngọc Thành xoay người lại, ánh mắt đầy kiên nghị đảo qua chầm chậm trên từng khuôn mặt của mọi người, cười nói: “Các đồng chí nếu không ngại mệt mỏi, chúng ra cùng tiếp tục mở cuộc họp thôi.”
Lời nói không có chút gì nghiêm khắc, trái lại không thể cưỡng lại.
Mọi người nhìn nhau, đều lặng lẽ gật đầu.
Dù nói là phá cách đề bạt, tư cách của Nghiêm Ngọc Thành quả thật rất già dặn, trước Đại cách mạng văn hóa đã đảm nhận Cục trưởng Cục nông nghiệp chính thức. Nếu không có biến động 10 năm, cứ dựa vào học thức và năng lực của anh ta , sớm đã được đến bạt lên vị trí này lâu rồi. Điều này cũng là một trong những nguyên nhân địa khu Bảo Châu dám cho ông ấy nhậm chức lãnh đạo cao nhất của Ủy ban Cách mạng huyện.
Trong chốn quan trường, luận tư cách sắp xếp thứ tự rất quan trọng.
Mấy vị phó chủ nhiệm, từ Đường Hải Thiên trở xuống, cũng không ai dám giở trò “ma cũ bắt nạt ma mới” trước mặt ông ấy. Trên thực tế, có hai vị phó chủ nhiệm tư cách còn kém hơn cả ông ấy, còn phải gọi Nghiêm Ngọc Thành là lãnh đạo cơ.
Chỉ không biết vị tân nhiệm chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng huyện vội vàng vào họp, lại có chuyện lớn gì cần quyết định.
Tám vị chánh phó chủ nhiệm ngồi lại tại phòng hội nghị, Nghiêm Ngọc Thành liền nói một cách chân thành: “Lần này tính chất của việc điều chỉnh nhân sự cán bộ lãnh đạo Ủy ban Cách mạng huyện chúng ta khá lớn, rất nhiều không việc cần phải quy định sắp xếp lại từ đầu, chúng ra hãy cùng bàn bạc một chút về việc phân công công việc.”
Cái này có lẽ là hơi gấp chăng?
Nụ cười trên khuôn mặt ứng phó của mọi người đều biến mất. phân công phòng ban là một vấn đề khá nghiêm túc. Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân hai nhân vật có thế lực lớn một khi bị chuyển đi, cơ cấu quyền lực của huyện Hướng Dương tạm thời sẽ có một lỗ hổng rất lớn. dù rằng nói một ngày làm vua một ngày làm thần, lên voi xuống chó, nhưng khi sự phân chia quyền lực đối mặt với thực tế, ai cũng không muốn bỏ lỡ.
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào Nghiêm Ngọc Thành.
Nghiêm Ngọc Thành không chút khách khí ngồi xuống vị trí mà Long Thiết Quân vừa ngồi, đây cũng là vị trí là trước đây Vương Bổn Thanh ngồi. Sau đó chỉ vào một vị trí bên trái vẫn còn trống nói với bố: “ Tấn Tài, anh hãy ngồi vào đây.”
Vị trí này trước kia thuộc về Trịnh Hưng Vân.
Sắc mặt Đường Hải Thiên đột nhiên biến sắc, các phó chủ nhiệm khác cũng có chút đứng ngồi không yên, giật mình bất an.
Ý của Nghiêm Ngọc Thành đã rất rõ ràng, chính là muốn Liễu Tấn Tài thay thế vị trí lãnh đạo thứ hai của Trịnh Hưng Vân. Người khác còn trách thì thôi, nhưng Đường Hải Thiên trong long khó tránh có chút không phục. Nghiêm Ngọc Thành ngươi là lãnh đạo cao nhất, chính thức được bổ nhiệm bở Ủy ban Cách mạng địa khu, mọi người chẳng ai có lời nào để nói. Căn cứ theo thứ tự sắp xếp tên, Trịnh Hưng Vân đã bị điều đi nơi khác, đáng ra kẻ xếp thứ ba như Đường Hải Thiên phải thuận thế lên một chức. Liễu Tấn Tài một kẻ bé nhỏ được cấp xã đề bạt lên, làm sao có thể nhảy cóc như thế chứ.
Chỉ có điều đối với sự biến cố của hôm nay, mọi người đều chưa hồi phục tinh thần, lại khiếp sợ uy thế ấp trận của Long Thiết Quân, dù rằng không giận gì, cũng chỉ là tạm thời nhẫn nhịn. Thế nhưng xem Nghiêm Ngọc Thành sẽ nói ra sao.
Cha vốn ngồi ở tận cuối cùng, nghe thấy liền nhẹ nhàng gật gật đầu, cũng đặt chén trà xuống không chút do dự đi qua đó. Bây giờ không phải là lúc để nói đến khách khí nữa.
Đợi khi cha đã ngồi ổn định chỗ, Nghiêm Ngọc Thành từ trái qua phải nhìn một lượt, mỗi phó chủ nhiệm bắt gặp ánh mắt của anh đều cười cười gật đầu, đến cả Đường Hải Thiên cũng không ngoại lệ.
Uy tín của vị lãnh đạo cao nhất vừa nhậm chức, đã dần dần thiết lập trong cuộc giao tiếp vô thanh ấy.
“Các đồng chí...”
Nghiêm Ngọc Thành vừa mở lời, tất cả mọi người đều bất chợt tự ngồi thẳng lại.
Nghiêm Ngọc Thành khẽ cười gật đầu, khá hài lòng với biểu hiện mọi người.
“Công tác của đồng chí Thôi Tú Hòa, Ủy ban Cách mạng địa khu đã xác định rõ ràng do đồng chí Liễu Tấn Tài tiếp quản. Chúng ta sẽ nghe theo quyết định của cấp trên, điều này không cần thiết bàn thêm. Công tác tổ chức nhân sự của phân quản đồng chí Trịnh Hưng Vân, trước tiên do tôi kiêm nhiệm. Các công việc của các đồng chí khác, tạm thời đều chưa thay đổi. Đối với sự sắp xếp này, các vị có ý kiến gì không?”
Im lìm.
Thành thật mà nói, sự sắp xếp này của Nghiêm Ngọc Thành cũng coi như hợp lý, vốn trước đây tổ chức nhân sự của phân quản thuộc về phó chủ nhiệm thứ nhất, quyền lực rất lớn, Nghiêm Ngọc Thành vừa mới nhận chức, tạm thời do anh ta tự mình nắm bắt,cũng là ở trong cái tình cái lí. Các vị phó chủ nhiệm khác cũng chẳng bị thiệt thòi gì. Mọi người chẳng vội vàng thể hiện thái độ, phần lớn là quan tâm về sự xếp danh cho cha, ngoài ra cũng muốn trong biến cố ngoài ý muốn này hưởng được chút lợi lộc. Dù sao Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài trước đây cũng đều là cấp dưới của họ.
Nghiêm Ngọc Thành nâng cốc trà, uống một ngụm, ánh mắt lại đưa một lượt nữa từ trái qua phải, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt Đường Hải Thiên.
Mặt Đường Hải Thiên có chút nóng ran lên, ho một tiếng nói: “Tôi không có ý kiến gì cả, đồng ý với sự sắp xếp của chủ nhiệm Nghiêm.”
Đường Hải Thiên vừa phát biểu, các phó chủ nhiệm khác lập tức cũng tranh nhau đồng tình. “Tân quan thượng nhận tam bả hỏa” (Tân quan tân chính sách), đến chủ nhiệm Long của Ủy ban Cách mạng địa khu kia còn phải đến tận nơi, trong một đêm đã khai trừ Vương Bổn Thanh, Trịnh Hưng Vân và Thôi Tú Hòa ba nhân vật có thế lực mạnh nhất, bản thân còn không phải tự mình đến tận nơi không yên tâm. Ngày tháng còn dài, chỉ cần có mỗi quan hệ tốt với Nghiêm Ngọc Thành,chưa biết chừng sẽ có lợi lớn với gia đình mình.
Nhiều năm sau đó, tôi lấy hai tư cách vừa là vãn bối, vừa là người đầu tư thương nghiệp đến thăm Tiền Kiến Quân là bí thư tỉnh ủy một tỉnh nào đó. Trong lúc nói chuyện phiếm hiểu được vài điều ẩn đằng sau có liên quan đến biến cố thần kì nhưng mơ hồ này.
Tiền Kiến Quân nói với tôi rằng, Nghiêm Ngọc Thành và bố tôi được đề bạt đặc cách, hoàn toàn là do sự thúc đẩy của cuộc giao tranh giữa 2 hệ thống tư tưởng. Lúc đó, một vị lão thành cách mạng của Trung ương hết sức ủng hộ hệ tư tưởng “Thực tiễn kiểm nghiệm chân lý” , trong một hội nghị vô cùng quan trọng đã nhắc đến tên của Nghiêm Ngọc Thành và cha. Nói rằng hai vị đồng chí cấp cơ sở này chống lại một áp lực to lớn kiên trì tìm hiểu chân lý, không sợ cường quyền, đúng là người tài đáng quý khó tìm. Chỉ ra tam luận “Chú trọng thực tế” có tình có lý, được tích lũy từ công tác thực tế, đối với tư tưởng kiểm nghiệm thực hiện chân lý, hoàn toàn phù hợp. Đối với các đồng chí này, nên cho phép đề bạt trọng dụng, để cho họ có càng nhiều cơ hội tiếp xúc với công tác thực tế, đạt được những căn cứ lý luận nhiều hơn nữa.
Tiền Kiến Quân nhận sự ủy thác của đồng chí lãnh đạo Trung ương này, đặc phái đến khu Bảo Châu. Lúc Tiền Kiến Quân hiểu được tình hình Nghiêm Ngọc Thành và cha vì kiên trì tác phong làm việc thực tiễn, mà bị sự phê bình xử phạt của lãnh đạo Hướng Dương huyện, thậm chí đã bị cách ly thẩm vấn, vô cùng bất ngờ, lập tức làm báo cáo về cho vị lãnh đạo Trung ương này. Ông ấy cũng rất tức giận, tự mình cùng với thư kí thứ nhất ủy ban tỉnh tỉnh N và gọi điện cho Long Thiết Quân. Nội dung cụ thể của cuộc điện thoại không biết cụ thể, nhưng phản ứng từ khu Bảo Châu nhanh chóng lan ra khiến ta có thể biết được nôi dung chủ yếu.