Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điệu bộ này cha và Nghiêm Ngọc Thành đều đã quen, Đường Hải Thiên và Nguỵ Ngọc Hoa cũng coi như là đã có chút được thỉnh giáo. Mã Trí Khoan và tôi qua lại không nhiều, tính cách lại nóng vội, khá thích làm vẻ. Thấy dáng vẻ không biết tiến thoái của tôi trong lòng thấy không vui, khuôn mặt cũng biểu lộ rõ sự khó chịu, chỉ là nể mặt cha tôi nên không làm gì.

Tâm tư ông ta sao có thể qua mắt được tôi?

Lão tử đêm qua chạy đôn chạy đáo, suýt chút nữa thì dãn cả phổi ra mới có thể ngăn được cơn sóng dữ này, nếu không như thế thì tiểu tử nhà ông đã vô tù rồi. Bây giờ lại còn để bụng thái độ của bổn thiếu gia sao?

Còn mặt mũi à?

Ấn tượng về sự chính trực của lão Mã trong lòng tôi đã bị giảm xuống.

May mà tôi vẫn còn giữ lại một chút ít, giờ phải lo việc lớn, cũng chẳng có thời gian tính toán so đo thái độ của ông ta.

"Bác Nghiêm, việc này các bác định xử lí thế nào?"

Nghiêm Ngọc Thành "hừ" một tiếng, tức giận nói: "Cháu mật báo tin tức, phá hoại hành động chỉnh thể của cục công an nên xử tội thế nào đây?"

Trách tôi sao? Chuyện này là sao vậy?

Tôi ngẩn ra một lát rồi lập tức hiểu. Nghiêm Ngọc Thành là đang giả bộ, Nghiêm Ngọc Thành là người nhìn xa trông rộng, hơn nữa còn là người chính trực, phẩm hạnh cá nhân hoàn toàn không có vẫn đề. Đây cũng chính là lí do chủ yếu làm cho bác ấy có danh tiếng rất cao ở trong huyện uỷ. Việc tối qua trong lòng mội việc đều rõ, viết con trai mình là một phần tử của "cuộc tụ hội dơ bẩn" cho dù đã được tôi giải quyết, nhưng với tính cách của Nghiêm Ngọc Thành thì thái độ này vẫn phải vờ làm ra. Nếu không sợ rằng hình tượng to lớn công tư phân minh của bác ấy trong lòng mắt mấy vị thường uỷ cũng sẽ bị suy giảm đi nhiều.

Vì vậy bổn thiếu gia phải diễn tiếp trò này vậy.

Tôi xoa hai tay, tỏ vẻ rất vô tội nói: "Bác Nghiêm. Bác đang nói gì vậy? Tối qua anh Nghiêm Minh nói đưa cháu đi chơi và cùng với mấy anh Đương Thắng Châu đi ca hát nhảy múa, nhưng cháu có việc nên bỏ lỡ. Sau đó khi chạy tới lại không biết cục công an có hành động gì, chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi, sao lại nói là cháu mật báo tin tức vậy? Hay là bác cứ gọi một đồng chí công an nào đó đến hỏi thử, xem t qua cháu có nói chuyện gì với người ở cục công an không?"

Nghiêm Ngọc Thành lại "hừ" một tiếng, tỏ vẻ không tin.

Nụ cười ở khoé miệng Đường Hải Thiên lại càng rõ ràng hơn, hình như bây giờ mới phát hiện thấy tên tiểu tử Liễu gia này nói dối cũng rất giỏi, mặt không biết sắc tim không đập nhanh.

"Bác Nghiêm, chân tướng sự việc đúng là như thế, nếu thật sự có tụ họp làm chuyện dơ bẩn, có quan hệ nam nữ bất chính thì họ gọi một đứa nhóc mười tuổi như cháu đi để làm gì? Bác nói xem?

Lời nói đến đây thì ngay cả Mã Trí Khoan cũng lộ ra vẻ tán thành.

Cho dù tối qua không có bắt được tội phạm đang hiện hành thì lời đồn đại xì xào cũng không thể tránh khỏi. Tôi nói như vậy lại chính là vũ khí lợi hại nhất để đối phó với những lời đồn đại---gọi một đứa trẻ 10 tham gia tụ hội ô uế thì chỉ có các người mới nghĩ ra thôi.

Thấy năm vị thường uỷ đều đã thở phào nhẹ nhõm, tôi biết mọi chuyện đã thành công. Bên Lương Quốc Cường đương nhiên sẽ không có vấn đề gì nữa, còn về điều tra nguyên nhân tận cùng, xử lí quan hệ nội bộ như thế nào thì là chuyện của cục công an người ta, các vị đại nhân thường uỷ không phải can thiệp! Các ông nên làm gì thì hãy làm đi, còn túm lấy không tha điểm này của cục công an làm gì?

Bắc cho Nghiêm Ngọc Thành một con đường xuống mà tôi lại không nhịn được muốn đạp cho họ một phát, cũng không biết tại sao, nhưng tôi rất muốn đấu võ mồm với Nghiêm Ngọc Thành.

"Bác Nghiêm, nếu bác vẫn không tin thì bảo cục công an định tội cho cháu là được rồi, hừ hừ. Tuy nói vương tử phạm pháp xử như thứ dân. Nhưng tại hạ Liễu Tuấn năm nay mới 10 tuổi, để xem cục công an có thể làm được gì!"

Thấy Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt nghẹn họng, bị tôi làm cho không nói được gì. Cha tôi vừa đúng lúc ra mặt, cười mắng: "Tiểu Tuấn, không được làm loạn không biết trên biết dưới như thế!"

Tôi nhoẻn miệng cười, lè lưỡi làm mặt xấu.

"Bác Nghiêm, cháu xin lỗi nhé. Không khí quá nặng nề nên cháu chỉ muốn đùa một chút cho vui vẻ hơn thôi, bác là người lớn đại lượng, thứ tội cho cháu nhé.

"Tiểu tử thối, chỉ có cháu là lắm lời thôi!"

Nghiêm Ngọc Thành lòng dạ rộng rãi, cười ha ha cũng không cho rằng ngang ngược.

Sau khi cười xong Nghiêm Ngọc Thành lại nhăn mặt lại.

"Bác Nghiêm, các bác. Việc này có chút không bình thường. Các bác luôn muốn làm việc lớn, giúp thay đổi bộ mặt huyện Hướng Dương, nhưng luôn có người không chịu buông tay, cứ đứng ở trong bóng tối giở trò."

Cha là tri kỉ của Nghiêm Ngọc Thành. Bổn thiếu gia cũng không muốn tự coi nhẹ mình, có thể coi là anh em kết nghĩa của Nghiêm Ngọc Thành, biết được trong lòng bác ấy nghĩ gì. Có những lời bác ấy không tiện nói ra nên để tôi nói thì tốt hơn, dù sao tuổi cũng còn nhỏ nên không có cấm kị gì.

Lời này vừa nói ra thì năm vị thường uỷ đều thay đổi nét mặt.

Trí Khoan lúc đầu còn có chút khinh thường, nhưng giờ cũng đã vứt bỏ ánh mắt đó đi, kinh ngạc nhìn một đứa nhãi như tôi chậm rãi nói.

Nguỵ Ngọc Hoa tức giận nói: "Xem ra phải dùng một sức mạnh thật lớn mới giết chết được luồng gió tà ác này."

Ông ấy là bí thư kí uỷ, tỏ thái độ này là đúng lúc.

Nghiêm Ngọc Thành nhăn mày nghĩ ngợi rồi xua tay.

Nguỵ Ngọc Hoa liền đứng thẳng dậy, nhìn về phía ông ấy, biểu thị yên lặng chờ đợi.

"Làm như vậy thì đã trúng phải kế của chúng. Mọi người đều bận rộn đấu tranh nội bộ, làm cho tự mình thấy bất an, nào còn tâm trí nắm bắt công việc, xúc tiến sản xuất chứ?"

Tôi lập tức lộ ra vẻ khâm phục.

Nghiêm Ngọc Thành rốt cuộc vẫn là Nghiêm Ngọc Thành. Suy nghĩ quả nhiên là một bậc cao nhân.

"Nếu muốn để người ta tâm phục khẩu phục, không dùng ám chiêu thì biện pháp tốt nhất không phải là giết một trăm mà là thành lập điển hình, tăng cường chính khí. Đại đồng tâm, hiệp lực cùng xúc tiến sản xuất. Thay đổi hoàn toàn bộ mặt nghèo nàn lạc hậu của huyện Hướng Dương thay đổi triệt để."

Lúc này, không như tôi mà cha và cả bốn vị thường uỷ để lộ ra vẻ khâm phục.

Gia đình hạnh phúc thì mọi người đều hạnh phúc như nhau, còn gia đình bất hạnh thì mỗi người lại có một niềm bất hạnh khác nhau.

Câu nói này thật là có lí.

Thường thì một công việc ở một nơi nào đó làm có hiệu quả đâu ra đấy thì tất cả các thành viên sẽ càng lúc càng đoàn kết lại, trên dưới hiệp lực, vạn người như một; nhưng nếu một nơi nghèo nàn lạc hậu, luôn có khuynh hướng chia rẽ, nội bộ đấm đá lẫn nhau không ngừng. Cuối cùng từ trên xuống dưới đều sức cùng lực kiệt, người nào cũng sẽ chịu thiệt hại, lúc trước Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân đương quyền ở huyện Hướng Dương cũng như vậy.

Lời này của Nghiêm Ngọc Thành đúng là nắm được chỗ trọng yếu.

"Bí thư Nghiêm nói rất chính xác. Tôi thấy chúng ta có thể mở một đại hội tổng kết biểu dương, biểu dương một số tấm gương tiên tiến có thành tích tốt, lập nên một số điển hình, hiệu triệu nhân dân trong toàn huyện học tập theo họ."

Cha tôi nói chêm vào.

Lối suy nghĩ này vẫn là sự kết hợp giữa hai nhân vật quan trong là chủ nhiệm uỷ ban cách mạng và bộ trưởng tuyên truyền.

Đám người Đường Hải Thiên đều tán thành.

Tôi giơ ngón tay cái lên cười nói: "Bí thư cao kiển, các vị lãnh đạo anh minh!"

Lập tức tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Có lẽ Tiêu Chí Hùng đang buồn bực ở bênngoài, vừa nãy còn đang lo lắng như lâm vào đại địch, mà chớp mắt sao lại cười lớn như thế này? Xem ra lại là công lao của tên nhóc Liễu Tuấn, có nó ở đây thì bộ mặt nghiêm nghị của Nghiêm Ngọc Thành sẽ không còn!

Sau khi nịnh hót xong thì bổn thiếu gia lại đưa ra một chiêu rất đúng lúc.

"Chỉ tổng kết biểu dương vẫn chưa đủ, còn cần các đơn vị, khu, công xã và các công xưởng quốc doanh quy mô lớn một chút trực thuộc huyện, bao gồm mấy xưởng làm vường đều phải nộp kế hoạch công việc và mục tiêu nhiệm vụ của năm sau cho huyện uỷ.

Phàm là các kế hoạch, nhiệm vụ mục tiêu hợp lí thì chúng ta sẽ cho phát biểu tham luận trước đại hội, biểu thị quyết tâm lấy đó làm tiêu chuẩn cho năm sau, kiểm tra đánh giá thành tích công tác của những người lãnh đạo các đơn vị, giỏi thì cho lên, bình thường thì cho xuống. Cứ như vậy đại hội mới đặt tinh thần, sức lực vào công việc. Làm mấy động tác nhỏ thì sẽ bớt phải suy nghĩ nhiều."

Nghiêm Ngọc Thành và mấy vị lãnh đạo khác đều gật đầu mỉm cười, mắt của lão Mã trừng lên to giống như quả trứng gà vậy.

Đây đâu có giống một đứa nhóc con chứ?

Lão Mã vốn cho rằng chuyện tối qua là kế sách của cha tôi, trong lòng tuy rất thấy mang ơn nhưng lại không đem phần công lao đó đặt vào người tôi, bây giờ xem ra chỉ sợ không hẳn là như vậy.

Đứa con trai này của Liễu Tấn Tài thật làm cho người ta đố kị.

"Vậy làm như vậy đi!"

Nghiêm Ngọc Thành đập bàn một cái, phấn chấn nói.

"Chúng ta sẽ mở một cuộc họp thường uỷ, những quyết định trong cuộc họp này phải nhanh chóng gửi công văn xuống dưới."

Mọi người đều đã nhất trí thông qua.

Trong uỷ ban cách mạng có tất cả là 9 vị thường uỷ, 5 người đã ở đây rồi, cuộc họp thường uỷ sau này chẳng qua chỉ là làm cho có lệ mà thôi, trên thực tế nghị quyết đã được thông qua rồi.

Hội nghị của uỷ ban thường vụ huyện sẽ được phát xuống các đơn vị. Các đơn vị sẽ lập tức lục đục hành động, biểu dương những người có thành tích chẳng qua chỉ là hình thức. Năm nay cơ bản đã qua, nỗ lực cũng đã muộn rồi. Còn phần kế hoạch và mục tiêu nhiệm vụ lại không thể hàm hồ. Vừa không thể làm quá phô trương, tránh năm sau không hoàn thành được lại bị trách mắng, lại không thể làm quá bảo thủ, nếu không sẽ lập tức bị bí thư Nghiêm và chủ nhiệm Liễu giáo huấn.

Trên văn kiện phải nói thật rõ ràng, đây là chỉ thị khảo sát thành tích sang năm, làm không tốt sẽ bị cách chức.

Cứ như vậy, hai thư kí Tiêu Chí Hùng và Giang Hữu Tín của hai vị lãnh đạo trụ cột của huyện sẽ trở thành người mà mà mọi người sẽ tìm đến nhờ cậy. Các lãnh đạo cấp dưới đương nhiên sẽ không dám chính diện mà đi dò hỏi ẩn ý của bí thư Nghiêm và chủ nhiệm Liễu. Đành phải nghĩ cách thăm dò qua hai thư kí của họ, chỉ hi vọng có thể có được chút gợi ý, nếu không cũng phải đi tìm tài liệu kế hoạch của người khác để tham khảo.

Đây chính là có ý để cho họ cạnh tranh lẫn nhau. Biết rõ được con át chủ bài của người khác há chẳng phải là từng bước sẽ dẫn đầu sao?

Đương nhiên, nguyện vọng tốt đẹp của tuyệt đại đa số cuối cùng đều hoá thành giấc mộng Nam Kha. Tiêu Chí Hùng và Giang Hữu Tín sao có thể không có nguyên tắc như vậy? Âm thầm tiết lộ một chút tin tức, nếu bị bí thư Nghiêm và chủ nhiệm Liễu phát hiện thì phiền phức rất lớn.

Sự nguy hiểm này không thể mạo hiểm.

Có điều cũng không phải là không có ngoại lên, Trần Lập Hữu, Tôn Hữu Đạo và Hồ Gia Huy một chút cũng không phải lo lắng, tất cả đều đã có bổn thiếu gia làm nội ứng rồi.

Trần Lập Hữu có ra mặt, đưa ra lời mời, Tôn Hữu Đạo và Trình Tân Kiến đương nhiên sẽ cùng ý kiến. Hai người này chỉ mong sao bổn thiếu gia ra tay giúp đỡ. Theo như lời của Trình Tân Kiến thì chính là "Tiểu Tuấn có nhiều tiền như vậy, ăn hay không ăn cũng giống nhau", mẹ kiếp, người nào mà như thế chứ? Cũng may sư phụ tôi tuy cũng vui vẻ có mặt nhưng lại không vô lương giống Trình Tân Kiến, ít nhất không có nói lời "xảo trá" ra ngoài.

Giang Hữu Tín không có đến dự cuộc họp, những lúc quan trọng thì anh ta phải kiêm nhiệm thêm việc.

Nhưng tôi nghĩ một thư kí như anh ta cũng sẽ không làm được lâu, nguyên nhân chính là vì mối quan hệ giữa anh ta và chị gái tôi ngày càng rõ rệt. Nếu không phải vì việc chị tôi chưa tốt nghiệp cấp 3 cản trở thì e rằng đã công khai chuyện yêu đương rồi.

Giang Hữu Tín có tài hoa, chững chạc kiên định, tuổi còn trẻ nhưng đã làm chức cấp phó khoa. Cha mẹ tôi đều rất hài lòng về anh ta, cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua nhiều chuyện, đợi chị tôi năm sau thi xong đại học thì chuyện của họ sẽ được định đoạt. Giang Hữu Tín sẽ không thích hợp làm thư kí của cha tôi nữa.

Việc cấm kị này nhất định phải tránh.

Tôi đã ngầm chuẩn bị năm sau sẽ cho anh ta vào đơn vị nào thích hợp nhất rồi. Nếu việc anh ta trở thành anh rể tôi cơ bản đã chắc chắn thì đương nhiên sẽ phải liệt anh ta vào danh sách mầm mống một trong những người nối nghiệp trên chiến trường chính trị của cha tôi rồi (trừ bổn thiếu gia ra. Ha ha)

Nhà hàng Nhân Dân. Rượu và thức ăn đã được đưa lên. Trình Tân Kiến vội vàng rót rượu cho mọi người. Cũng không để ý đến Trần Lập Hữu đang có đại sự muốn bàn bạc mà đã uống cạn ba ly.

Tên này thật là coi rượu Mao Đài như nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK