Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phí Thanh rất tức giận.

Vốn Phí phóng viên vác chiêu bái Tân Hoa Xã rất hiệu dụng, được đãi ngộ cực tốt ở phòng tuyên truyền thành ủy, làm lòng hư vinh của Phí phóng viên được thỏa mãn, được Hoàng phó bộ trưởng vẫn còn phong vận duyên dáng dẫn đường, Phí phóng viên và người cộng sự trẻ dọc đường thuận lợi tới thẳng nhà khách Tiềm Châu tìm giám đốc lão Quan, thái độ của lão Quan với bọn họ vô cùng khách khí, chưa phỏng ván đã, bày trè thuốc trước mặt Phí phóng viên.

Cùng với bước tiến cải cách tăng nhanh, các loại truyền thông báo chí đua nhau mọc lên, tuy chưa đạt tới "ra đường quơ tay vớ được phóng viên", nhưng cũng đã xuất hiện dấu hiệu này, phóng viên bình thường tuyệt không được hưởng thụ đãi ngộ đó.

Thấy cán bộ Tiềm Châu khách khí, Phí Thanh càng làm cao, đầu nghếch lên trời, cảm giác ưu việt viết ngay trên mặt.

Có điều cảm giác tốt đẹp này không duy trì được lâu, Phí phóng viên vừa làm điệu làm bộ hỏi giám đốc Quan mấy câu, cửa phòng hội nghị khách sạn bị người ta đẩy ra, một nam nhâm trên ba mươi dẫn bốn người cao lớn vạm vỡ hùng hổ đi vào.

Giám đốc Quan giật bắn mình, mặt đầy vẻ khó chịu, nhưng nhìn thấy người tới, lập tức mặt mày niềm nở, đứng lên chào.

- Ồ Cừu chủ nhiệm, sao chủ nhiệm lại tới đây?

Người tới chính là Cừu Dụng Chi và mấy nhân viên khoa bảo vệ.

Giám đốc Quan dù là phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ, cấp bậc cũng ngang với Cừu Dụng Chi, nhưng ông ta biết, cáo chức phó của mình và phó của Cừu Hụng Chi là hoàn toàn khác hẳn nhau. Cừu Dụng Chi cai quản mấy đơn vị cấp chính xử, hơn nữa thời gian gần đây mọi người đều đồng Cừu chủ nhiệm được Liễu thị trưởng nhìn trúng, thành tâm phúc của Liễu thị trưởng.

Cừu Dụng Chi và giám đốc Quan bắt tay nhau, khóe miệng hơi nhếch lên coi như cười với lão Quan, rồi quay sang Hoàng Thu Lan, nụ cười trên mặt tăng thêm vài phần:

- Chào Hoàng trưởng phòng.

Cừu Dụng Chi thình lình tới, hơn nữa bày ra thế trận như thế, làm Hoàng Thu Lan vô cùng kinh hãi, đứng dậy, vén tóc rất duyên dáng hỏi:

- Cừu chủ nhiệm sao lại rảnh tới nhà khách thế?

Cừu Dụng Chi đáp:

- Phụng lệnh Liễu thị trưởng, tới bảo vệ an toàn cho phóng viên Tân Hoa Xã.

- Bảo vệ an toàn cho phóng viên?

Hoàng Thu Lan hỏi lại, không hiểu gì, Tiềm Châu đâu phải là ổ phỉ, mấy phóng viên này cũng đâu phải phỏng vấn chiến trường, làm gì có uy hiếp nhân thân mà phái bốn bảo vệ lực lượng tới?

- Đúng Liễu thị trưởng ra lệnh, dù đồng chí phóng viên đi tới đâu, chúng tôi theo tới đó, bảo vệ 24/24.

Hoàng Thu Lan hiểu ngay, thì ra Liễu thị trưởng không thích phóng viên Tân Hoa Xã tới phỏng vấn, vừa nghĩ tới đây Hoàng Thu Lan cảm thấy sống lưng ớn lạnh, hình như chuyện phóng viên Tân Hoa Xã phỏng vấn, phòng tuyên tuyên truyền chưa trao đổi với Liễu thị trưởng. Có lẽ vì thế mà Liễu thị trưởng tức giận, Nông trưởng phòng đúng là sơ xuất rồi.

Đề tài phỏng vấn mẫn cảm như thế, mà phòng tuyên truyền lẳng lặng đưa phóng viến đi phỏng vấn, đúng là không hợp quy củ.

Liễu thị trưởng đâu phải tầm thường, hiện giờ các quan viên Tiềm Châu nhắc tới Liễu thị trưởng ai chẳng nơm nớp lo sợ?

Đắc tội với Liễu nha nội, vấn đề rất nghiêm trọng.

Phi Thanh ngạo mạn hỏi Cừu Dụng Chi:

- Anh là ai? Vì sao hạn chế tự do nhân thân của chúng tôi?

Cừu Dụng Chi nhìn vị phóng viên khiến Liễu thị trưởng vô cùng tức giận này, hắn cao gầy, như một cái xào, mặt xanh xao, Cừu Dụng Chi nhìn cái là biết Phí Thanh do tửu sức quá độ, người "ọp xọp" lắm rồi. Ấn tượng của Cừu Dụng Chi với hắn lại tệ thêm vài phần.

Một phóng viên tửu sắc quá độ có gì tử tế?

Cừu Dụng Chi lạnh nhạt nói:

- Phí phóng viên, tôi là Cừu Dụng Chi, phó chủ nhiệm văn phòng chính phủ Tiềm Châu, Phí phóng viên hiểu lầm rồi, chúng tôi không hạn chế tự do của anh, mà nhận lệnh bảo vệ an toàn.

- Nói bậy, chúng tôi cần gì phải bảo vệ? Tiềm Châu là cái ổ thổ phỉ à? Hay là nơi lưu manh côn đồ hoành hành.

Phi Thanh nói một cách xúc phạm.

Lần này tới cả Hoàng Thu Lan và lão Quan mặt cùng trầm xuống.

Vị Phí phóng viên này cũng ba mấy tuổi rồi sao ăn nói như thế? Còn là phóng viên lâu năm của Tân Hoa Xã nữa, không có trình độ gì cả, có lẽ người ngày ngang ngược quen rồi.

- Phí phóng viên, mời anh chú ý từ ngữ, không được xúc phạm hình tượng Tiềm Châu chúng tôi.

Cừu Dụng Chi rất không khách khí nói, ánh mắt trở nên nghiêm khắc, hắn vốn không hiểu vì sao Liễu thị trưởng lại nhắm vào phòng viên Tân Hoa Xã, nhưng nhìn Phí Thanh thế này là hiểu rồi, tên phóng viên này hoàn toàn chỉ là kẻ khốn nạn, có lẽ ở thủ đô có chút bối cảnh, lại dựa vào chiêu bài Tân Hoa Xã, được người ta nịnh bợ quen, liền ngông cuồng không biết chừng mực.

Nếu bình thường Cừu Dụng Chi không dám cứng rắn như vậy dù sao Tân Hoa Xã không phải tầm thường, nắm giữ tiếng nói lớn, người ta có ngang ngược hơn thì các đồng chí phia dưới cũng chỉ đành tươi cười đón tiếp, nếu không ngòi bút của hắn chỉ méo đi một chú là không biết biến anh thành loại người gì. Bài báo của phóng viên lâu năm Tân Hoa Xã thường được đặt trước mặt lãnh đạo TW, coi như là nhân vật bản lĩnh thông thiên rồi. Nhưng lần này Cừu Dụng Chi tay cầm thượng phương bảo kiếm, hoàn toàn không sợ.

Tên phóng viên này có lẽ có chút hậu thuẫn, nhưng sao sánh được với Liễu thị trưởng.

Người ta chính là nha nội chân chính.

Cừu Dụng Chi nổi giận, Phí Thanh càng gần như muốn phát cuồng, lần này hắn tới phỏng vẫn là được lệnh của một nhân vật có vai vế trong tòa báo, nhân vật đó đích thân dặn hắn phải vạch màn che vấn đề phát sinh ở Tiềm Châu. Trước khi đo Phí Thanh còn tới chỗ Cao nhị thiếu gia một chuyến, lộ ra chút tin tức, hắn biết Cao Nhị và Liễu Tuấn không ưa gì nhau, liền tới xin chút công lao. Dù sao thì là chuyện thuận tiện. Quả nhiên Cao Nhị nghe thấy hắn muốn tới Tiềm Châu kiếm chuyện, lập tức hớn hở tiếp đãi. Trong lúc chén chú chén anh, Phí Thanh mới biết Cau Nhị bị Liễu nha nội cho một vố, bị người ta cướp mất hai miếng đất, giao cho bạn của Liễu Tuấn. Cao Nhị ở kinh thanh muốn gió có gió, hô mưa được mưa, là công tử có danh vọng nhất ở kinh thành, nhưng liên tục thua thiệt trước một tên quan tỉnh lẻ, tát má trái xong lại vả má phải, làm sao mà Cao Nhị chẳng tức tới phát điên phát dại.

Trong bữa tiệc, Cao Nhị ném cho Phí Thanh một tấm thẻ, bảo hắn cứ thoải mái dùng, chỉ cần làm Liễu Tuấn thối hoắc lên, Cao Nhị sẽ còn thưởng lớn.

Phí Thanh liên tục vâng dạ, Cao Nhị làm việc dứt khoát, biết binh mã chưa đi, lương thảo phải chuẩn bị sẵn. Tan tiệc Cao Nhị còn gọi hai cô em to lớn miền đông bắc tới hầu hạ Phí phóng viên, Phí Thanh càng phục tới sát đất. Được hai cô em cao lớn giáp kích, Phí phóng viên ngây ngất như lên cõi tiên, sau đó hiên ngang tới Tiềm Châu.

Vừa mới bước chân vào Tiềm Châu đã được người ta "bảo vệ" rồi.

Phí Thanh có hơi hối hận, vố cho rằng Liễu Tuấn thân ở trong thể chế, cố ý ảnh hưởng không dám thái quá, không ngờ Liễu nha nội cũng chẳng dễ chơi, có cách của mình, phái cho hắn năm "vệ sĩ" tới, sớm biết như thế âm thầm nghe ngóng phỏng vấn cho xong. Có điều giờ hối hận thì đã muộn rồi, tạm lấy chiêu bái phóng viên ra xem có dọa được đám "tiểu lâu la" này của Liễu Tuấn không.

- Nực cười, rốt cuộc ai phải chú ý, tôi hay các người phải tỉnh lại? Tôi là phóng viên lâu năm của Tân Hoa Xã, lấy tin bài là chức trách của tôi, cũng là quyền lực tổ chức giao phó, các người biến tướng của hạn chế nhân thân, ngăn cản tôi phỏng vấn, là phạm pháp, là phạm tội biết không?

Phí Thanh làm om lên.

Cộng sự của hắn là cô phóng viên trên hai mươi, đi theo hắn thực tập, đã bao giờ thấy khung cảnh căng thẳng như thế? Còn cho rằng phóng viên Tân Hoa Xã đi tới đâu cũng là ông vưa không ngai! Không ngờ lần đầu tiên ra trận, đã bị đối tượng phỏng vấn chống cự quyết liệt.

Cừu Dụng Chi bình tĩnh nói:

- Phí phóng viên hiểu lầm rồi, chúng tôi đúng là tớiđể bảo vệ các vị, các vị muốn phỏng vấn ai, ở đâu, xin cứ tự nhiên chúng tôi không cản.

Hoàng Thu Lan và lão Quan nghe những lời nghiêm trang này mà thầm buồn cười, bọn họ đã hiểu, Liễu thị trưởng không ưa gì hai vị phóng viên này. Có điều trong thoáng chốc, lão Quan và Hoàng phó phòng liền đưa ra quyết định: Kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của Liễu thị trưởng.

Không ủng hộ mà được à?

Phóng viên Tân Hoa Xã có ghê tới đâu cũng chẳng quản nổi mũ ô sa của bọn họ.

Có quyết định này, Hoàng Thu Lan và lão Quan lòng yên ổn rồi, đứng cùng một chiến hào với Cừu Dụng Chi, lão Quan thậm chí còn cười thêm vào một câu:

- Phí phóng viên, chúng ta nói chuyện tiếp nhé? Anh muốn hỏi gì cũng được.

Phí Thanh tức tới lỗ mũi xì khói, trong mắt hắn, Liễu Tuấn là một nhân vật cần chú ý, còn vè những người khác bao gồm cả Lưu Huy cũng chẳng lọt vào mắt Phí đại phóng viên, lão Quan này là thứ gì, vừa rồi vẫy đuôi với mình như chó, giờ lại trở mặt rồi.

- Tiểu Nhạc chúng ta đi.

Phi Thanh phất tay với nữ phóng viên thực tập, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Cừu Dụng Chi tiến lên chặn đường, cười lạnh nhạt:

- Phí phóng viên muốn đi đâu, chúng tôi sắp xếp xe cho.

- Hừ, cám ơn, ý tốt này tôi không nhận nổi. Tiềm Châu không hoan nghênh thì tôi về thủ đô.

- Phí phóng viên chờ chút, để tôi xin chỉ thị của Liễu thị trưởng rồi hãy quyết định.

Phí Thanh gần như tức tới muốn xỉu luôn, rống lên:

- Tôi quay về thủ đô còn phải được Liễu Tuấn đồng ý sao? Y cho rằng mình là ai?

Cừu Dụng Chi nghiêm khắc nhìn hắn, bốn nhân viên bảo vệ vai hùm eo gấu hùng hổ vây tới, Phi Thanh mặt tái mét, Cừu Dụng Chi không quan tâm tới hắn, đi gọi điện thoại xin chỉ thị

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK