Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo cùng tiếng quát, phòng bao bên cạnh thình lình bật mở, mấy đại hán uy mãnh lao thẳng ra, người cầm đầu vẻ mặt hầm hầm, dù mặc thường phục vẫn sát khí ngùn ngụt.

Đó là cục trưởng cục 3 thuộc bộ công an Trình Tân Kiến, hai hán tử như hổ báo bên cạnh là Tiêu Kiếm và Tiêu Vũ, còn mấy người khác nữa, đoán chừng không phải bạn thì là đồng nghiệp của Trình Tấn Kiến, năm mới cùng nhau đi giải trí.

Trình Tân Kiến đang uống rượu hăng thì đột nhiên nghe được câu "bộ công an là cái đếch gì", không khỏi nổi giận.

Nhìn thấy tóc vàng, Trình Tân Kiến càng nổi cơn lôi đình, còn cho rằng là nhân vật lớn nào mạnh miệng ở đây, ai ngờ đúng là một thằng nhãi con thật.

Đúng là hoang đường.

- Kẻ nào nói câu vừa rồi?

Trình Tân Kiến rống lên nhu sấm rền, làm tất cả mọi người giật bắn mình.

Tóc vàng thấy uy thế này, sao còn dám lên tiếng, rụt cổ lại, lùi về sau một bước, có vẻ muốn trốn sau cô gái ăn mặc rực rỡ kia.

- Xin hỏi anh là ai?

Cô gái kia cũng biết Trình Tân Kiến lai lịch không nhỏ, kinh thành là nơi ngọa hổ tàng long, tóc vàng ăn nói lung tung, có khả năng đắc tội với nhân vật lớn thực sự của bộ công an, đành ra mặt.

Không đợi Trình Tân Kiến trả lời, Lăng Thao đã đi tới một bước đứng nghiêm kính lễ.

- Chào Trình cục trưởng.

- Ha ha, Lăng tiến sĩ, ra là cậu.

Trình Tân Kiến nhận ra Lăng Thao, bộ công an tuy nhân tài quy tụ, nhưng mà tiến sĩ chuyên nghành máy vi tính không nhiều, huống chi Lăng Thao là Liễu Tuấn dặn chiếu cố, Trình Tân Kiến đã tới cục 11 gặp Lăng Thao, xem nhân vật thế nào đáng cho Tuấn thiếu gia lên tiếng phó thác.

- Sao, vừa rồi có phải thằng nhãi này nói không?

Trình Tân Kiến bắt tay Lăng Thao xong, lập tức quay đầu sang tên tóc vàng quát.

Tóc vàng còn dám nói gì nữa, cả người rúc sau lức cô gái kia.

Cô gái đó cau mày đi tới nói:

- Chào Trình cục, tôi là Thư Tâm, đây là em trai tôi, Thư Hạo, cậu ấy còn trẻ chưa hiểu chuyện, nói sai , xin Trình cục tha thứ.

- Thư Tâm? Là ngôi sao điện ảnh kia sao?

Lăng Nhã trong phòng bao không giỏi giật mình.

Liễu Tuấn gật đầu, y nhớ trong Cty Phượng Hoàng, đúng là có ngôi sao điện ảnh như thế, tựa hồ rất lâu rồi, khi y và Xảo Nhi đi dạo phố ở Nam Phương còn gặp Thư Tâm quay phim, về sau gặp ở khu Trường Hà, Thư Tâm rót rượu cho y một lần, vì thế Liễu Tuấn nhớ ra.

Tiểu Vũ lui ra sau màn, y không hứng thú gì với phim ảnh nữa, thi thoảng có xem vài danh tác, còn mấy thứ phim điện ảnh phim truyền hình khác Liễu bí thư không có hứng.

- Thư Tâm? Ha ha, đúng rồi, cô chính là ngôi sao điện ảnh thuộc hạ của Bàn Đại Hải, được nể mặt Bàn Đại Hải, tôi không so đo với em cô nữa, gọi thằng chó đẻ kia ra đây xin lỗi coi như xong.

Trình Tân Kiến vốn đầy một bụng tức, nghe nói là Thư Tâm không phát tác nữa, dù sao phải nể Bàn Đại Hải vài phần, hơn nữa dáng vẻ ăn hại của tên Thư Hạo, Trình Tân Kiến đi bắt nạt loại người đó mất thân phận.

- Chà, là ai mồm miệng không sạch sẽ như thế? Năm mới mà nói cái gì khó nghe thế, hơi quá đáng rồi đấy.

Thư Tâm đang định bảo Thư Hạo xin lỗi, thì một giọng nam từ phòng bao khác vang lên.

Liễu Tuấn cau mày.

Lăng Nhã lấy làm lạ hỏi:

- Sao thế? Là ai vậy?

- Hoàng Tòng Nghĩa? Đích tôn nhà họ Hoàng.

Chẳng cần y giải thích câu sau Lăng Nhã cũng biết Hoàng Tòng Nghĩa là ai, nhà họ Hoàng dù không còn oai phong xưa, dần lui khỏi quyền lực hạch tâm, nhưng nhà họ Lăng sống ở thủ đô lâu năm, vẫn biết rõ con cháu là họ Hoàng.

Tuy thế nhà họ Hoàng trong con mắt người dân thường, hay quan viên bình thường và tiểu thế gia vẫn là sự tồn tại cao với, hết sức hiển hách.

Lăng Quân Khánh và Lăng Quân Dao đầu cau mày, mặt thoáng qua một chút lo lắng, nếu như không cần thiết, không nên xích mích với nhà họ Hoàng, có điều bây giờ chủ sự không phải là Lăng Thao, mà là Trình Tân Kiến, Lăng Quân Khánh không tiện ra mặt.

Cục trưởng cục 3 bộ công an cũng là một nhân vật ở thủ đô rồi.

Hoàng Tòng Nghĩa từ một phòng bao khác đi ra, Thư Tâm như thấy cứu tinh, chớp mắt khuôn mặt sương giá đã tươi cười đi tới:

- Chào Hoàng thiếu gia.

Hoàng Tòng Nghĩa cau mày:

- Sao giờ mới tới? Đàm thiếu gia đợi rất lâu rồi, còn không mau vào đi.

- Vâng vâng, tôi vào ngay đây.

Thư Tâm gật đầu rồi rít, định đi về phía phóng bao kia, Thư Hạo theo sát đằng sau.

- Chậm đã.

Trình Tân Kiến quát lớn.

Thư Tâm run lên, dừng chân lại, xoay người qua gượng cười.

- Còn chưa xin lỗi mà đã đi, coi lão Trình này là không khí à?

Trình Tâm Kiến nghiêm mặt lại, lạnh lùng nói.

- A, ra là Trình cục! Ha ha, Trình cục, năm mới đừng nghiêm túc thế, tiểu thư Thư Tâm là khách Đàm thiếu gia mời đấy.

Hoàng Tòng Nghĩa nhìn Trình Tân Kiến cười nhạt hoét nói, hắn biết Trình Tân Kiến là "băng Hướng Dương", lần trước sự kiện Trương Dương là do Trình Tân Kiến làm tiên phong, sau đó vì chuyện này Hoàng Tòng Nghĩa bẽ mặt với Liễu Tuấn, thế là từ đấy trở đi bất cứ ai ở huyện Hướng Dương đi ra, Hoàng Tòng Nghĩa đều thấy ngứa mắt.

Trình Tân Kiến phất tay:

- Hoàng công tử, chuyện không liên quan đừng xen vào, thằng chó con này mở miệng ra nói bộ công an là cái đếch gì, khẩu khi còn oai hơn cóc, hôm nay không cho một bài học không biết trời cao đất dầy.

Theo đánh giá của Hà Thắng Lợi, đi đầu cũng thích lên mặt lão đại, biết rõ phân lượng của mình không đủ, nhưng chẳng bao giờ chịu nhận thua, kết quả thường thành trò hề. Giới nha nội thực sự có phân lượng ở thủ đô, chẳng ai coi hắn ra gì.

Quả nhiên nghe câu này của Trình Tân Kiến, Hoàng Tòng Nghĩa sầm mặt xuống, khó chịu nói:

- Không phải chứ, Trình cục, có chút chuyện vặt này mà cũng làm to chuyện thế à? Hoàng Tòng Nghĩa tôi không đủ thể diện sao?

Trình Tân Kiến chẳng buồn nói nhiều với hắn.

Đừng coi thường Trình Tân Kiến thô hào, đó là vẻ người thôi, bên trong rất tinh tế, không tinh tế không làm tới vị trí hôm nay, trong kinh thành hoàn khố nào phải chú ý, tên hoàn khố nào không đủ phân lượng, Trình Tân Kiến biết rõ.

Hoàng Đại, không phải nha nội đáng coi trọng.

- Tiêu Kiếm, thằng nhãi kia xúc phạm cơ quan công an, bắt lấy nó, mang về cục thẩm vấn xem kẻ nào sai phái.

Trình Tân Kiến hạ lệnh.

- Vâng.

Tiêu Kiếm móc ngay còng số tám ra.

Hoàng Tòng Nghĩa mặt như đít nồi, nổi giận đùng đúng nói:

- Trình cục trưởng, nghĩ cho kỹ đi, đây là khách mời của Đàm Quốc Tử Đàm thiếu gia.

Lần này Lăng Quân Khánh cũng biết sắc.

Liễu Tuấn không hiểu, nhìn Lăng Quân Khánh dò hỏi.

Ông ta vội giải thích:

- Cháu ngoại của bí thư Kính Thu Nhân.

Liễu Tuấn cau mày.

Lăng Nhã bổ xung thêm:

- Đàm Quốc Tử làm việc ở ủy ban giám sát chứng khoán, nổi tiếng hào phóng ở thủ đô, chuyên môn làm thủ tục cho những công ty lên sàn, mỗi lần thu nhập ít hơn một vạn thì khỏi bàn.

- Ít hơn một vạn khỏi bàn?

Liễu bí thư luôn hỉ nổ không hiện ra ngoài, cuối cùng cũng phải cả kinh.

Vị Đàm thiếu gia này đúng là hào phóng, mỗi lần giao dịch thủ nhập hơn một vạn cho dù ở thủ đô cũng là con số khủng bố rồi.

- Đúng, cụ thể lát nữa nói với anh.

Lăng Nhã nhỏ giọng nói.

Liễu Tuấn gật đầu.

- Hừ, tôi mặc kệ hắn là khách của ai, hắn dám lên tiếng, thì dám chịu. Không xin lỗi, tôi bắt người, ai lên tiếng cũng vô ích! Tiêu Kiếm còng lại.

Trình Tần Kiến mặc xác Đàm thiếu gia, lại lần nữa ra lệnh.

- Xin lỗi, tôi... Tôi sai rồi.

Thấy Tiêu Kiếm xoay xoay còng số tám đi tới, Thư Hạo sợ vỡ mật, thấy Hoàng Tòng Nghĩa làm bộ làm tịch mà người ta không nể, Thư Hạo cuống lên chẳng để ý tới thể diện Hoàng đại thiếu gia, rối rít nhận sai.

- Thằng nhãi con, xem sau này còn dám nói bậy bạ hay không?

Trình Tân Kiến hừ lạnh nói.

Hoàng Tòng Nghĩa mắt tóe lửa:

- Trình cục trường, đây là hành động lợi dụng chức quyền, lấy quyền chèn ép người khác.

- Hắc hắc, tôi chèn ép đấy, ai bảo nó nói bậy.

Trình Tân Kiến chẳng ngán nói.

- Anh...

Gân xanh trên cổ Hoàng Tòng Nghĩa nổi hết cả lên.

- Được rồi, Trình cục, năm mới đừng chấp trẻ con, tản hết cả đi.

Lúc này Liễu Tuấn đi ra lạnh nhạt nói.

- Tuấn ... Liễu bí thư? Ha ha ha, sao không lộ diện sớm.

Trình Tân Kiến không ngờ tới gặp Liễu Tuấn ở đây.

- Tôi lộ diện sớm để xem cãi nhau à?

Liễu Tuấn cười, quay sang phất tay:

- Giám đốc Hoàng, đưa người của anh đi đi, ồn ào lâu rồi đấy.

Cái phất tay đó khiến Hoàng Tòng Nghĩa muốn uất phòi máu, trước kia hai người cá cược, Hoàng Tòng Nghĩa thua, từ đó thấy Liễu Tuấn phải tránh đường. Không biết Liễu Tuấn còn nhớ không. Kỳ thực không có cá cược, hiện giờ Hoàng Tòng Nghĩa nào đủ tư cách để Liễu Tuấn liếc nhìn.

Thư Tâm đột nhiên thấy Liễu Tuấn, càng kinh hãi, thậm chí toàn thân run lên.

Cô ta rất biết Bàn Đại Hải cung kính với Liễu Tuấn ra sao.

Chỉ có điều Liễu Tuấn chẳng nhìn cô ta lấy một cái đã xoay người đi vào phòng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK