Thái độ trịnh trọng của Tiểu Thanh làm Liễu Tuấn hơi hoảng.
Từ khi hai người trở thành vợ chồng tới nay, Tiểu Thanh rất ít khi dùng thái độ như vậy nói chuyện với y.
- Được, em nói đi.
- Em muốn... Ừm, em nói rồi, anh không được phép tức giận nhé..
Tiểu Thanh đột nhiên trở nên dè dặt, đôi mắt long lanh nhìn Liễu Tuấn, ấp úng như không biết phải mở miệng ra sao.
Liễu Tuấn ôm cô chặt hơn một chút, nói:
- Không sao, em nói đi, dù là chuyện gì anh cũng đồng ý với em.
- Thật chứ?
Trong mắt Tiểu Thanh ánh lên một tia vui mừng.
- Đương nhiên.
Liễu Tuấn đưa tay vuốt gò mà cô.
- Ừm, chuyện là thế này, em... Em muốn đem chuyện của chúng ta nói cho ba mẹ em... Nếu không, đợi chúng ta có con rồi không dễ giải thích... Nhất là con chúng ta khẳng định sẽ rất giống anh...
Tiểu Thanh vừa nói vừa quan sát phản ứng của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn đầu tiên hơi sửng sốt, nhưng lập tức gật đầu:
- Được.
Liễu Tuấn đồng ý sảng khoái như thế lại làm Tiểu Thanh hơi do dự, căn môi bất an nói:
- Em chỉ sợ.... chỉ sợ ba mẹ em không giữ được bí mật, tới lúc đó sẽ ảnh hưởng không tốt tới anh..
- Không sao cả, không có gì mà không tốt, hiện giờ không còn như trước kia nữa, quan niệm của mọi người đều thay đổi rồi.
Liễu Tuấn cười an ủi Tiểu Thanh.
Đó là sự thực, mấy năm trước Liễu gia sơn đã phá bỏ quy củ cùng họ không kết hôn với nhau, nói ra quan hệ giữa Liễu Tuấn và Tiểu Thanh ít nhất phải trên bảy đời rồi, nếu như không cùng sống ở Liễu gia sơn, hai người kết hợp với nhau sẽ không một ai cản trợ.
Tiểu Thanh gật đầu, vẻ mặt nhẹ nhõm hơn một chút.
- Em vẫn lo lắng, ba mẹ em... Ừm... Ba mẹ em không chấp nhận quan hệ của chúng ta.
Cái này đúng là đáng lo thật, hôn nhân cùng họ không cấm, nhưng sợ là bác bảy thím bảy sẽ không đồng ý Tiểu Thanh làm "vợ bé" của Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn trầm ngâm:
- Hay là để anh đích thân nói với hai bác.
Tiểu Thanh cảm động hết sức, hôn y một cái rồi lắc đầu:
- Đừng! Em không muốn anh đi chịu mắng... Em có thể thuyết phục được... Hay là đợi con chúng ta ra đời rồi hẵng nói.
Liễu Tuấn cười vuốt mũi cô một cái, nói:
- Được, cái này gọi là tiền trảm hậu tấu! Lấy cháu ra uy hiếp ông bà.
- Không vậy thì sao chứ? Tạm thời chỉ có cách đó.. Tiểu Tuấn, em muốn sinh con trai cho anh.
- Con trai con gái chẳng phải như nhau ư?
- Không, em muốn sinh con trai.
Tiểu Thanh rất kiên quyết.
Liễu Tuấn cười:
- Cái đó thì phải xem bụng em có chịu không.. Nếu chẳng may là con gái thì sao?
- Thì sinh thêm đưa nữa.
Vẻ mặt Tiểu Thanh càng thêm kiên định.
- Ừ, theo em hết! Chúng ta sinh luốn mấy đưa cả trai cả gái, sinh một đống luôn! Dù sao em cũng có tiền, không sợ chúng lớn lênh tranh đoạt gia sản.
Liễu Tuấn nói đùa.
- Điều này do chính anh nói đấy nhé!
Tiểu Thanh cười khích khích, bàn tay nhỏ từ lồng ngực Liễu Tuấn trượt xuống phía dưới....
…..
Hôm sau là thứ bảy, Liễu Tuấn không đi làm, cũng không luyện tập buối sáng, tối hôm qua vì kể hoạch sinh con để cái, Liễu bí thư đã tốn một phen công sức, Liễu bí thư văn võ toàn tài, thân thể cường tráng, tốn thêm chút sức lực không hề gì, chỉ khổ cho Tiểu Thanh, bị y hành hạ không còn ra "người" nữa, toàn thân trên dưới mềm nhũn, không có chút sức lực nào, mặt trời lên tới tận ba cây sào vẫn rúc trong lòng y ngủ say sưa.
Nếu không phải điện thoại của Bàn Đại Hải gọi tới, chẳng biết buổi trưa có dậy nổi không.
- Tuấn thiếu gia, còn chưa rời giường sao?
Giọng nói của Bàn Đại Hải có chút mờ ám.
- Hừ hừ, anh có lời thối tha gì thì tuôn luôn ra đi.
- Nếu thiếu gia chưa ngủ đủ thì lát nữa tôi tới là được.
Bàn Đại Hải càng trêu già.
Liễu Tuấn bật cười.
- Trưa qua đây, gọi thêm cả Đại Cương nữa.
- Vâng.
Bàn Đại Hải đáp lời, tựa như hết sức phấn chấn.
Liễu Tuấn có thể hiểu được tâm tình hưng phấn của hắn, Bàn Đại Hải và Đại Cương là bạn tốt lâu năm, tuy cả hai danh nghĩa đều giúp đỡ cho Xảo Nhi, nhưng tính ra thời gian hai người làm việc với Tiểu Thanh dài hơn, nhất là tòa khách sạn Thu Thủy đầu tiên ở Giang Khẩu chính do Tiểu Thanh, Hắc Tử và Bàn Đại Hải chung sức xây nên, phối hợp với nhau hết sức ăn ý.
Những năm qua đa số thời gian Tiểu Thanh ở nước ngoài, mọi người không có nhiều thời gian gặp nhau, có thể tụ họp ở nơi này tất nhiên là vô cùng vui mừng.
Họ đều là những người trọng tình cảm.
Đến trưa, Bàn Đại Hải và Đại Cương cùng nhau tới nơi, đều mặt mày tươi cười, vừa vào cửa Bàn Đại Hải đã sốt ruột hỏi ngay:
- Tuấn thiếu gia, Liễu chủ tịch đâu rồi?
Liễu Tuấn đánh miệng về phía nhà bếp:
- Đang bận làm thức ăn cho hai anh đấy.
Bàn Đại Hải và Đại Cương lộ vẻ kinh ngạc.
- Cái này... Cái này thực sự là không dám nhận rồi... Người giàu nhất thế giới nấu cơm cho chúng tôi ăn sao? Đúng là quá vinh hạnh.
Liễu Tuấn cười:
- Ai thì cũng phải có bạn bè chứ.
Tiểu Thanh nghe vậy từ trong nhà bếp thò đầu ra, niềm nở nói:
- Bàn Tử, Đại Cương đến cả rồi à, ngồi chơi trước đi, thức ăn sắp xong rồi... Tiểu Tuấn, pha trà cho khách đi.
Lúc này Tiểu Thanh mặc trang phục thường ngày ở nhà, hông quấn tạp dề, chân đi ép lê, đầu buộc một cái khăn đỏ đáng yêu, bất kể là ăn mặc hay nói năng, đều là hình tượng của một cô vợ nhỏ.
Nụ cười trên môi càng phát ra tự sâu tận đáy lòng.
Bà Đại Hải gật gù, giơ ngón tay cái lên:
- Tuấn thiếu gia, bội phục! Tôi không bội phục không được! Chuyện này quá tài rồi.
Liễu Tuấn trêu:
- Tôi có phải là cục trưởng tổng cục điện anh đâu, anh khỏi dùng chiêu đó với tôi.
- Xì, tổng cục điện ảnh là cái chó gì! Cục trưởng của bọn chúng sao làm tôi phục được? Thành thực nói, trên đời này tôi phục mỗi một người là Tuấn thiếu gia! Cái này, cái này nói sao nhỉ... Mấy nghìn năm lịch sử nước ta, mấy trăm năm lịch sự thế giới, mới xuất hiện một người, chính là nói tới Tuấn thiếu gia.
- Thôi, thôi, đủ rồi, anh mà nói thôi tôi sởn hết gai ốc lên bây giờ.
Đại Cương không nói nhiều như Bàn Đại Hải, chỉ tự bày biện đồ chuẩn bị pha trà.
Bàn Đại Hải chẳng chịu ngồi yên đợi uống ta, chạy vào nhà bếp, hít lấy hít để, khen không ngớt miệng:
- Oa, đây là thịt kho ở quê, quá chính tông luôn, thèm chết tôi rồi... Không ngờ, đúng là không ngờ, Tiểu Thanh à, cô chẳng những càng ngày càng giàu có, càng ngày càng xinh đẹp, mà nấu nướng cũng càng ngày càng cao siêu.
Tiêu Thanh cười khúc khích:
- Thôi đi, anh nịnh Tuấn thiếu gia chán lại chạy sang nịnh tôi.
- Ấy, đây không phải là nịnh đâu, giỏi là giỏi! Tôi chưa bao giờ khen ngợi ai bừa bãi.
- Anh ngồi nói truyện với Tuấn thiếu gia đi, thức ăn sẽ song ngay.
Gặp được bạn cũ xa cách lâu ngày, Tiểu Thanh cũng rất vui vẻ, đi đứng hơi nhún nhảy, nếu để các giám đốc của tập đoàn Thịnh Nghiệp mà thấy không biết miệng há to tới mức nào.
Đây có phải là người giàu nhất thế giới không, có phải là người phụ nữ thành đạt nhất trong giới tài chính không?
Đảo lộn hết cả rồi.
Một nam nhân thế nào mới có thể làm Liễu chủ tịch thay đổi thành thế này?
Không bao lâu sau thức ăn làm sau, ba món mặn một món canh, bữa ăn liêm chính tiêu chuẩn, mọi người biết Liễu Tuấn không thích rượu, nên không uống, chỉ lấy chút nước ngọt ra thay thế.
Trong bữa cơm, Bàn Đại Hải hỏi:
- Tiểu Thanh, bao giờ các cô ra tay với nước Thái?
Quỹ Thịnh Nghiệp đang tập trung tài chính, chuẩn bị xuống tay với Thái Lan, Bàn Đại Hải cũng tham gia giống như vụ đồng Yên năm ngoái, có điều lần này tập trung nhiều tài chính hơn, chuyện này trong vòng tròn hạch tâm nhất của đế quốc tài chính đã là công khai rồi.
Đầu nhưng năm 90, những quốc gia phát triển của phương Tây bước vào quá trình suy thoái kinh tế, các quốc gia Đông Nam Á lại tăng trưởng như kỳ tích, thực lực kinh tế ngày một mạnh, tiền đồ rộng mở, vì đẩy nhanh bước tiến tăng trưởng, các quốc gia này đều thả lỏng quản lý tài chính, thúc đẩy tự do hóa tài chính, mong thành trung tâm tài chính thế giới. Nhưng trong ánh hào quang lấp lánh đó, các quốc gia Đông Nam Á lại bỏ quên một thứ, đó là kinh tế của họ tăng trưởng không phải vì đầu tư sản xuất tăng lên, mà chủ yếu dựa vào đầu tư tài chính bên ngoài tăng lên, vì thể mà buông lỏng quản lý tài chính, chẳng khác gì xây nhà trên cát, tiền tệ của các quốc gia hoàn toàn không có sự bảo hộ nào, điều này sáng tạo cơ hội lớn cho các con cá mập đói khát ở phương tây.
Trước đó không lâu, một nhà kinh tế học của tổ chức tiền tệ quốc tế lên tiếng dự đoán: Các quốc gia Đông Nam Á đang đối mặt với sự tấn công tiền tệ tứ bốn phía, có thể bùng phát nguy cơ tài chính bất kỳ lúc nào. Nhất là Thái Lan, nhân tố nguy hiểm càng lớn, càng dễ bị tiền tệ thế giới tấn công, xảy ra chấn động lớn. Nhưng lời dự đoán của ông không được các quốc gia ĐNA coi trọng, mọi người còn đang chìm đắm trong kỳ tích mình tạo ra, thời gian trôi đi, dấu hiệu kinh tế phát triển quá nóng của DNA càng thêm nổi cộm. Ngân hàng TW các nước ĐNA không ngừng dùng phương pháp nâng cao lãi suất để hạ bớt tỉ lệ làm phát, trong đó vấn đề Thái Lan nghiêm trọng nhất.
Hiện giờ Thái Lan có mức độ thị trường tự do hóa cao nhất trong các quốc gia ĐNA, bám sát đồng USD, tiền vốn ra vào tự do, trở thành nền kinh tế bong bóng điển hình.
Tiểu Thanh cười nói:
- Công tác chuẩn bị cơ bản là đủ rồi, sắp ra tay thôi, mọi người chỉ cần dọn sạch phòng chuẩn bị chứa tiền là được.
Lúc này Tiểu Thanh lại trở thành Liễu chủ tịch oai phong trên thị trường tài chính quốc tế.