Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng bệnh 301 của khoa chỉnh hình bệnh viện A, Trầm Nhiêu nằm ngửa mặt trên chiếc giường trắng muốt, chân phải treo cao, bên trên quấn thạch cao và băng gạc, tiểu nha đầu xem sách một hồi, thấy chán, lại quẳng sách sang một bên, quay đầu ngó ngang ngó dọc, hi vọng có thể xuất hiện "tình huống bất ngờ" để mình vui vẻ một chút.

Có điều Trầm Nhiêu thất vọng.

Trong phòng trừ một mình cô ra thì chẳng có ai khác, tẻ ngắt, mẹ cô vừa mới ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày rôi, bạn bè cũng phải đợi hết giờ học mới có thể tới tiếp chuyện cô.

Trầm Nhiêu buồn chán vô cùng, lắc lư cái đầu, chỉ đảnh cầm sách bên gối lên xem, xem dòng được dòng không, trong đầu toàn là cảnh lúc xô xe, nhất là thanh niên cao lớn kia, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc cứu mình ngay dưới bánh xe, nhưng khi ấy vừa náo loạn mình lại đau đớn, đừng nói quên hỏi tên người ta, ngay cả mặt mũi thế nào cũng không nhìn kỹ lắm.

Ừm, anh ấy rốt cuộc là ai thế nhỉ?

Trầm Nhiêu suy nghĩ lung tung một hồi, đầu óc có chút váng vất, bất tri bất giác trở nên mơ hồ. Xảy ra chuyện lớn như thế, vội vàng phẫu thuật, xử lý vết thương ở chân. Trần Nhiêu cả đêm qua ngủ không ngon, đúng là hơi mệt rồi. Vừa mơ mơ màng mang một hồi, cửa phòng bệnh cạnh một cái mở ra, có người đi vào.

- Mẹ, không phải mẹ nói đi mua đồ sao? Thế nào lại về nhanh vậy?

Trầm Nhiêu chưa mở mắt ra đã hỏi.

Không có ai trả lời.

Trầm Nhiêu cả kinh, vội mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước giường bệnh.

- Ấy, là anh à?

Trầm Nhiêu đầu tiên là giật mình, đợi nhìn thấy dung mạo người tới, lòng vui mừng, ngạc nhiên kêu lên.

Người tới chẳng phải là nam nhân cứu mình hôm qua sao?

Liễu Tuấn chỉ cười không vội trả lời, nhìn thật kỹ Trầm Nhiêu, ánh mắt hết sức đặc biệt. Ánh mắt này làm tim Trầm Nhiêu đập mạnh, đột nhiên cảm thấy người này có chút kỳ lạ, chẳng lẽ đã gặp mình ở nơi nào rồi?

- Ừm, phẫu thuật xong rồi sao? Bị thương có nặng không?

Một lúc sau Liễu Tuấn hỏi, giọng điều đó như đang nói chuyện phiếm với một người hết sức thân thuộc.

- Xong rồi, chỉ gãy chân một chút thôi, không phẫu thuật lớn, xử lý qua một chút, bác sĩ nói đắp thạch cao lên cố định vài ngày là không sao nữa.

Liễu Tuấn cười, sao ngay cách ăn nói cũng chẳng khác gì Hạ Hạ Hiểu Tình, ừm vẫn nói năng chẳng suy nghĩ gì cả.

- Vài ngày? Ha ha, có lạc quan quá không? Động tới gân cốt là phải cả tháng đó.

- Ôi, đừng nói cái này nữa.

Trầm Nhiêu lập tức đưa ngón tay chỏ lên lức lư, rất không vui nói:

- Tôi ghét nhất là nằm ở trên giường, không nhúc nhích được, bực chết đi được.

Liễu Tuấn lại mỉm cười, tính Hạ Hiểu Tìn cũng như thế, không chịu yên lấy một phút. Còn nhớ trước kia hai vợ chồng vì thế không ít lần cãi vã. Thường thường Liễu Tuấn muốn được tĩnh lặng hoặc xem sách hoặc lên mạng, còn Hạ Hiểu Tình thì oán trách, nói xem sách và máy vi tính còn quan trọng hơn cả vợ, sao không lấy cái máy vi tính làm vợ cho xong, kết hôn làm cái gì?

Nói ra cũng chẳng qua vì tính cách khác nhau mà thôi.

Nếu như là mười năm trước nhìn thấy Trầm Nhiêu, Liễu Tuấn khẳng định sẽ không có biểu hiện như thế, nhất định sẽ kích động không thôi, còn hiện giờ y đã trải qua quá nhiều việc, tính cách sớm đã được rèn thành trầm ổn vô cùng.

Mặc dù Trầm Nhiên bất ngờ xuất hiện, làm y tâm thần đại loạn, nhưng vẫn nhanh chóng trấn tĩnh lại, chỉ riêng từ tuổi tác mà suy đoán, Trầm Nhiêu không thể là Hạ Hiểu Tình, ở thế giới bình hành kia, Hạ Hiểu Tình chỉ ít hơn y có một tuổi. Mặc dù không biết tuổi cụ thể của Trầm Nhiêu, nhưng nếu như đang còn học đại học thì chẳng nhiều được, chỉ mới trên 20 mà thôi, kém Hạ Hiểu Tình tới tận hơn mười tuổi.

Có điều tướng mạo hai người thực sự là giống nhau vô cùng, thậm chí thần thái tính cách, đều hết sức giống nhau, làm Liễu Tuấn thi thoảng sinh ra ảo giác, có lẽ cũng không phải hoàn toàn là ảo giác.

Khó nói rõ được.

- Anh còn cười, anh còn cười, tôi buồn chết đi được.

Thấy nụ cười đáng ghét của Liễu Tuấn, Trầm Nhiêu tức thì kêu lên, nhưng lập tức ý thức được điều gì vội ngậm miệng lại, mắt hướng lên trên, không dám nhìn Liễu Tuấn nữa, mặt ửng hồng.

Bọn họ chẳng qua mới gặp nhau lần thứ hai, nghiêm khắc mà nói, nam nhân này còn là ân nhân cứu mạng của cô. Sao mình lại có thể dùng giọng điệu như thế nói với anh ấy.

Dùng một câu nói hay có trên phim truyền hình HK là: Tiểu thư, tôi quen cô lắm à?

Trầm Nhiêu vừa rồi quả thực chẳng suy nghĩ gì, chỉ vọt miệng nói, tựa hồ quen với Liễu Tuấn lắm.

Thậm chí tên anh ấy là gì mình còn chưa biết.

Liễu Tuấn cười, không nói gì cả, nhìn cái chân treo cao của Liễu Tuấn, thậm chí còn đưa tay ra béo lên mắt cá chân của cô, hỏi:

- Có đau không?

Khuôn mặt vừa bình ổn lại của Trầm Nhiêu lại ửng hồng lên, há miệng ra tựa hồ muốn nói đau, nhưng lời ra đến miệng lại thành "không đau", ngữa điệu còn hết sức hiền dịu, ngay cả bản thân Trầm Nhiêu cũng giật minh.

Mình làm sao thế này?

Liễu Tuấn gật gù, bắt đầu nhìn ngó cả gian phòng bệnh, đây là phòng bệnh cao cấp, phòng đơn, nhà vệ sinh, TV, điều hòa đủ cả thậm chí còn có một phòng bếp nhỏ và một cái tủ lạnh.

- Ừ, tạm được.

Liễu Tuấn gật gù nói.

Kha Khải Phàm làm việc quả nhiên chu đáo, biết Trầm Nhiêu là do Liễu bí thư mạo hiểm tính mạng cứu được, khi làm thủ tục nhập viện, liền an bài phòng bệnh cao cấp.

- Đương nhiên là được rồi, đây là phòng bệnh cao cấp mà, hôm qua người bạn kia của anh cứ kiên trì ở phòng này, đắt chết đi.

Trầm Nhiêu đầu tiên là đắc ý, tiếp đến nhớ tới chi phí đắt đỏ của phòng bệnh, chút hư vinh nho nhỏ tức thì vứt lên chín tầng mây, không nhịn được làu bàu.

Liễu Tuấn bật cười.

Đây cũng là một trong số nguyên nhân mà kiếp trước y và Hạ Hiểu Tình cãi nhau.

Tiền lúc nào cũng thiếu.

Mỗi một nữ nhân đều thích khoe khoang, Hạ Hiểu Tình cũng không ngoại lệ, nhưng điều kiện gia đình rất bình thường, hai vợ chồng đều là người làm thuê, phải nuôi cả nhà, thường ngày phải lên kế hoạch chi tiêu tỉ mỉ. Cho dù có muốn khoe khoang, trước tiên cũng bị chữ "tiền" đập nát.

Không ngờ Trầm Nhiêu cũng như thế, xem ra dù kiếp trước hay kiếp này, cho dù thân phận biến ảo ra sao, đặc chưng cơ bản vẫn không khác nhiều.

- Đừng lo, em làm việc nghĩa, chi phí thuốc men sẽ có chính phủ gánh vác cho em.

Liễu Tuấn ngồi xuống giường bệnh an ủi.

- Thật à? Chính phủ sẽ chi trả cho tôi?

Trầm Nhiêu lập tức vui mừng, có điều lại lắc đầu ngay, không tin:

- Anh đứng có lừa cho tôi vui, có đơn vị nào chịu quản chuyện này? Trường chúng tôi nhất định không quản.

- Cảnh sát giao thông, đừng quên chiếc BMW xô vào em, còn sợ người ta không trả tiền?

Trầm Nhiêu hiểu ra, cười có chút xấu hộ, lập tức nhớ tới một việc, vội vàng hỏi:

- Người bị thương kia làm sao rồi, có nặng không? Không, không...

Một loạt chữ "không", Trầm Nhiêu cuối cùng không nói ra được chữ "chết", mặt lộ vẻ xót xa, tựa hồ hết sức thương cho người bị hại vô tội.

Liễu Tuấn không kìm được nắm lấy tay cô, bóp nhẹ một cái nói:

- Tạm thời còn đang cứu chữa.

Liễu Tuấn nói thật, cô gái kia không bị chết ngay, vẫn đang được bệnh viện cứu chữa, có điều vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, vì vết thương quá nặng, phải tiến hành phẫu thuật liên tục, tình thế không lạc quan, đoán chừng tỉ lệ sống sót rất thấp.

Câu này Liễu Tuấn tạm thời không nói với Trầm Nhiêu, thấy cô tâm địa thiện lương, Liễu Tuấn không muốn cô nghe để trong lòng không vui, nghĩ tới đây Liễu Tuấn nhớ lại cảnh Trầm Nhiêu giang hai tay chắn trước chiếc BMW ngày hôm qua.

Hành vi dũng cảm như thế, Liễu bí thư tự hỏi lòng, cũng chưa chắc làm ra được.

Trầm Nhiêu thở phào, nói đầy hi vọng:

- Đang cứu chữa là có hi vọng rồi.

- Có hi vọng.

Liễu Tuấn gật đầu khẳng định.

Trong lòng y cũng mang hi vọng tương tự, hi vọng có thể xuất hiện kỳ tích.

- Hôm qua, cám ơn anh nhiều.

Lúc này Trầm Nhiêu mới nhớ ra cám ơn Liễu Tuấn.

- Không sao, so với hành động dũng cảm của em, đó là điều anh phải làm.

Trầm Nhiêu mặt càng đó:

- Khi đó tôi cũng do quá phẫn nộ. A, cái kẻ lái chiếc BMW kia là ai? Sao lại ngang ngược như thế, đúng là xấu xa tệ hại.

- Đúng là xấu xa tệ hại, nghe nói là lưu manh côn đồ.

- Vậy cảnh sát đã bắt hắn chưa? Kẻ xấu như thế phải bắt mới đúng.

Trầm Nhiêu hỏi vội.

- Yêm tâm, cảnh sát sẽ không bỏ qua cho kẻ xấu đâu.

Liễu Tuấn an ủi, kiên nhân chưa từng có, dường như đang đối diện với đứa trẻ con, cũng không biết vì hành đồng quên thân của Trầm Nhiêu, hay vì "Hạ Hiểu Tình.

Trong lòng Liễu Tuấn, rất hi vọng Trầm Nhiêu chính là Hạ Hiểu Tình.

Sau khi trùng sinh, Hạ Hiểu Tình lại biến mất, là tiếc nuối lớn nhất của Liễu Tuấn, Liễu Tuấn sau khi trùng sinh chẳng những thay đổi cuộc sống của mình, cũng thay đổi cuộc sống của tất cả người xung quanh. Giả sử Hạ Hiểu Tình không biến mất, Liễu Tuấn tất nhiên làm cô có một cuộc sống hoàn toàn khác với kiếp trước.

Trầm Nhiêu nhoẻn miệng cười:

- Vậy thì tốt.

Liễu Tuấn lấy ra một cái túi, lấy ra mấy món ăn vặt nói:

- Thích không?

Đây là do y đặc biệt mua cho Trầm Nhiêu, chính tay y chọn, đều là những món Hạ Hiểu Tình thích ăn nhất.

- A, hạt dưa ngũ vị, đậu phụ khô, toàn là món tôi thích nhất, làm sao mà anh biết?

Trầm Nhiêu vừa mới thấy vô cùng ngạc nhiên reo lớn, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ vô cùng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK