Mấy ngày sau, tiên sinh đã kết thúc đợt chỉ đạo khảo sát ở thành phố Bảo Châu, sau đó Nghiêm Ngọc Thành ngay lập tức mở cuộc họp thường ủy thị ủy.
“Kinh tế phải phát triển, nhưng phải quan tâm đến sự khó khăn của quần chúng! Nhất là việc bố trí việc cho người về hưu, phải coi đó là việc quan trọng. Các đồng chí, đây là một nhiệm vụ chính trị, không thể coi thường. Nếu như không sắp xếp việc làm họp lý cho các công nhân nghỉ hưu, nhất định sẽ dẫn đến những vấn đề xã hội to lớn. Tôi kiến nghị chính phủ thành phố, phải đưa ra một biện pháp có ích để làm việc này.”
Trong cuộc họp thường vụ thị ủy, Nghiêm Ngọc Thành nói năng rất sắt đá.
Cuộc họp thường ủy thị ủy này, vừa bắt đầu đã không giống với mọi lần. Nghiêm Ngọc Thành đã đi ngược lại những thói quen lần trước, không đưa ra vấn đề thảo luận, nghe ý kiến của các thường ủy, sau đó lại “tập trung dân chủ”, mà vừa vào đã đặt ra điều lệnh, trực tiếp nói nhiệm vụ.
“Chống phủ bại, là một nhiệm vụ cấp thiết, các bộ phận kiểm tra và kỷ luật, phải nâng tầm công việc chống phủ bại, tập trung nguồn lực đi bắt các vụ án có ảnh hưởng, xử lý nghiêm khắc những cán bộ không liêm minh, đặc biệt là những cán bộ lãnh đạo đảm nhiệm một chức vụ nhất định, nếu như đặt chân vào tham ô, thì càng không thể buông tha. Hơn nữa phải kiến lập một chế độ kiểm tra trường kỳ. Việc này, phải mời đồng chí Văn Cử và đồng chí Ích Nông đưa ra phương án cụ thể...”
Hai ngày này, do tiên sinh chủ trì bốn người lại thương lượng hai lần, về cơ bản, đã vạch ra rõ ràng đường lối công tác tư tưởng của thành phố Bảo Châu trong năm nay. Vì thế mới có cuộc họp bất thường lần này.
“Về nguvên tắc, tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bí thư Nghiêm.”
Sau khi Nghiêm Ngọc Thành nói gần đến một tiếng, đã kết thúc bài diễn văn của ông.
Cha bèn nói theo, mở miệng chầm chậm.
“Về việc phân bổ công tác cho công nhân nghỉ hưu, chính phủ thành phố đã thống nhất, thành lập một ‘phòng quản lý về vấn đề tái công tác cho nhân công nghỉ hưu doanh nghiệp nhà nước', do thị trưởng Hải Thiên quản lý, từ công thương, thuế vụ, tài chính, ngân hàng, lao động và thành quản đều có những nhân viên chuvên môn hợp thành, bất cứ việc gì liên quan đến vấn đề tái công tác đều do phòng quản lý tiếp nhận. Phải kiên quyết quán triệt những chính sách ưu đãi của trung ương và trong tỉnh, nghiêm khắc bài trừ làm khó dễ, ngăn cấm những nhân công về hưu tái công tác. Việc này, trong hội nghị thường vụ chính phủ thành phố, đồng chí Ngô Thu Dương của cục tài chính, chủ động xin nhậm chức, yêu cầu được phụ trách công tác của phòng quán lý này...”
Ngô Thu Dương cũng đảm nhận cục trưởng tài chính thành phố được một thời gian rồi, vì không quen với việc về tài vụ, hơn nữa tuổi tác cũng lớn rồi, mặc dù có sự trợ giúp của Tiêu Chí Hùng, nhưng vẫn cảm thấy rất khó khăn.
Vì thế khi cha đề ra “phòng quản lý tái công tác” này, Ngô Thu Dương bèn chủ động xin nhậm chức.
“Tôi thấy được mà. Đồng chí Ngô Thu Dương là một đồng chí lão thành. Chính trực liêm khiết, tính nguyên tắc rất cao. Để cho ông ấy phụ trách những công việc thường nhật của phòng quán lý, tôi thấy rất thích họợp. Cán bộ đảng viên là phải dũng cảm đứng ra gánh vác trách nhiệm như thế này. Phải một lòng một dạ phục vụ quần chúng nhân dân mới là tác phong làm việc đúng đắn.”
Nghiêm Ngọc Thành ngay lập tức gật đầu.
Phó thư ký đảng quần Thạch Vinh Hiên cũng phụ họa theo: “Ý kiến của tôi giống với ý kiến của thị trưởng Liễu và bí thư Nghiêm. Đồng chí Ngô Thu Dương phụ trách chức vụ này là sự lựa chọn tốt nhất.”
Dù sao thì Ngô Thu Dương cũng là cục trưởng cục tài chính của thành phố, đề cập đến sự điều động nhân lực, ông ấy là phó bí thư chủ quản tổ chức nhân sự cũng cần phải đưa ra thái độ này.
“Vậy thì công tác của cục tài chính do ai phụ trách?”
Bộ trưởng tổ chức Đổng Kiến Huy hỏi.
Ông ấy là một trong những thành viên cốt cán trong hệ thống Nghiêm Liễu, nhất định sẽ không phản đối lại với ý kiến của cha và Nghiêm Ngọc Thành.
“Tạm thời sẽ do Tiêu Chí Hùng phụ trách, còn chức vụ thì tạm không thay đổi. vẫn là phó cục trưởng thường vụ, cấp bậc tôi thấy có thể điều động thành cấp chính sở.”
Cha nói, không có chút cảm tình nào.
Vị trí cục trưởng tài chính này, vốn là cái ghế được nhiều người nhăm nhe. Nhưng có điều, ở thành phố Bảo Châu bây giờ, hệ thống Nghiêm Liễu không tồn tại vấn đề này. Chiếc mũ ô sa trên đầu Ngô Thu Dương, tạm thời vẫn cần giữ lại, dù sao thì “phòng quản lý tái công tác” không phải là một bộ phận thường trực của chính phủ, mặc dù Ngô Thu Dương chủ động đảm nhận, nhung cũng không phải vì thế mà lấy chiếc mũ quan của ông ta xuống.
Tiêu Chí Hùng còn trẻ, chỉ cần điều chỉnh cấp bậc lên trên, cái mũ cục trưởng tài chính này, sớm muộn gì cũng rơi lên đầu anh ta.
“Vậy cứ quyết định như vậy.”
Nghiêm Ngọc Thành gật đầu đồng ý.
Trong lúc nói cười, đã quyết định hai sự thay đổi cán bộ. Hình như đây là tác phong làm việc quen thuộc của Nghiêm Ngọc Thành, khi làm người đứng thứ hai đã thế này rồi. Tất nhiên những người không thuộc phái Nghiêm Liễu rất có ý kiến. Nhưng giờ đây Lưu Văn Cử không kịp tức nữa, hai mắt hơi nhắm, đầu quay mòng mòng, phải tìm cách ứng phó với lần “công kích đột ngột” này của Nghiêm Ngọc Thành.
Vốn dĩ kiến lập một bộ phận giám sát có tính trường kỳ là việc của nội bộ bí thư kỷ ủy, Nghiêm Ngọc Thành đã đề ra, không được coi là quá đột nhiên. Chỉ là thấy ông thị trưởng Liễu, tiếng Nghiêm Ngọc Thành vừa rơi xuống, kế hoạch cụ thể của ông ta đã ra lò rồi, rõ ràng hai người đã có chuẩn bị từ trước. Điều này làm cho Lưu Văn Cử nóng như lửa đốt, không biết rốt cuộc Nghiêm Ngọc Thành đang làm trò gì.
Từ lúc Chu Bồi Minh điều chỉnh công tác, Nghiêm Ngọc Thành và Liễu Tấn Tài cứ lên chức như diều gặp gió, Lưu Văn Cử bèn cảm thấy một áp lực rất nặng nề.
Đây là việc gì cơ chứ?
Mười năm trước, mình đã là người đứng thứ ba của địa khu Bảo Châu, được coi là quvền cao chức trọng, lúc đó Nghiêm Ngọc Thành chỉ là một chủ nhiễm xã, Liễu Tấn Tài mới chỉ là một ông thợ sửa chữa, nói trắng ra, chẳng khác gì với một ông dân đen cả. Ai mà biết mười năm sau, Nghiêm Ngọc Thành đã trở thành bí thư thị ủy, còn Liễu Tấn Tài, ông thợ này, lại trở thành thị trưởng, còn ông ta vẫn là người đứng thứ ba, hình như quyền lực còn không bằng mười năm trước nữa.
Ống Lưu Văn Cử trong vòng mười năm vẫn cứ đào ổ bên cạnh cái chức “lão tam”, nói rõ vấn đề gì đây? Không phải năng lực của ông không ra gì, mà là ngọn núi ở đăng sau ông không dựa vào được nữa rồi!
Đặc biệt là Khang Duệ đã được điều đến chuyên viên hành thủ ở địa khu Cửu An, lợi thế của Lưu Văn Cử càng kém đi thấy rõ.
Người trên quan trường, có ai là mắt không sáng rực? Thấy Lưu Văn Cử trở nên như vậy rồi, còn có ai đi theo ông ta nữa chứ?
Năm ngoái Tôn Hữu Đạo đã lợi dụng cơ hội đánh đổ Trương Tú Minh, suýt nữa thì đẩy cả ông phó bí thư thị ủy xuống đài, mặc dù cuối cùng đã bị bổn thiếu gia áp chế, nhưng cũng làm cho Lưu Văn Cử sợ toát mồ hôi.
Ôi, chỉ là một cán bộ cấp khoa, giờ đây cũng có thể tạo thành uy hiếp cho ông ta rồi.
Những ngày tháng của Lưu Văn Cử vô cùng khó khăn.
Giờ đây Nghiêm Ngọc Thành lại giơ cao khẩu hiệu “chống phủ bại”, càng làm cho Lưu Văn Cử đứng ngồi không yên.Lại là một lần đắc tội người khác.
Thực ra, giờ đây quyền hạn của Lưu Văn Cử với hệ thống kỷ luật không lớn như trước nữa, ngoài một số tâm phúc của ông ta, đại bộ phận cán bộ trẻ được điều vào đây, đều không thể tin tưởng. Đặc biệt là Chu Chí Cương sau khi đảm nhận công việc phó bí thư chuyên chức kỷ ủy, tình hình này càng rõ ràng hơn.
“Tiếp sau đây, tôi sẽ nói đến những phương pháp của chính phủ thành phố về việc cải cách giá cả…… Trong ‘phương án tổng thể’, điều 26 đã nói rõ về vấn đề giá cả...”
Cha lại tiếp tục nói.
Về vấn đề bình ổn giá cả, cũng là trọng điểm thảo luận của bốn chúng tôi. Điểm này, Nghiêm Ngọc Thành chưa từng phản đối từ đầu đến cuối. Trên thực tế, sự phân kỳ của tôi, Chu tiên sinh và cha, Nghiêm Ngọc Thành nằm ở việc “nhanh và chậm”, trọng điểm công tác và trọng điểm tuyên truyền nên hướng vào mặt nào.
Chính phủ thành phố lập thành bộ phận giá cả, bộ phận thi pháp công thương tổ hợp thành một “tiểu đội giám sát giá cả” chuyên nghiệp. Việc này, do chính cha phụ trách, cũng có một phương án hoàn chỉnh.
Sau khi bố trí những công việc liên quan của chính phủ thành phố, cha nhấc cốc nước trà lên uống.
Ánh mắt của Nghiêm Ngọc Thành cuối cùng bèn dừng lại trên người Lưu Văn Cử. Theo lẽ thường, khi người đứng thứ hai nói xong, thì phải đến ông ta rồi. Nhưng Lưu Văn Cử lại ngồi yên như tượng, không có ý định phát biểu gì hết.
Nghiêm Ngọc Thành thầm cười trong bụng, rồi nhìn về phía Dung Bách Xuyên:
“Đồng chí Bách Xuyên, về công tác giáo dục cán bộ Đảng viên và công tác giáo dục tư tưởng của học sinh sinh viên, bộ phận tuvên truvền đã có phương án cụ thể gì chưa?”
Thành phố Bảo Châu không có đại học, chi có mấy trường cao đẳng, ngoài ra có một lớp đại tu.
Đây cũng là điều tôi cứ cằn nhằn với cha suốt, là một thành phố lớn, đến một trường đại học ra trò cũng không có nổi, về mặt giáo dục, cũng quá ư lạc hậu, không hề tương xứng với địa vị kinh tế của thành phố ở tỉnh N.
Hơn nữa, giáo dục không theo kịp, tiềm lực phát triển của thành phố Bảo Châu sẽ bị chịu hạn chế.
Ở điểm này, Nghiêm Ngọc Thành, cha và tôi đều nghĩ giống nhau, đã chuẩn bị đăng ký nâng cấp trường trung cấp sư phạm Bảo Châu trở thành học viện sư phạm Bảo Châu, xây thêm một học viện cơ khí máy móc.
Dung Bách Xuyên là người do Chu tiên sinh sắp xếp cho Nghiêm Liễu, cũng được coi là một tâm phúc, nghe Nghiêm Ngọc Thành hỏi, ngay lập tức gật đầu nói: “Bí thư Nghiêm, thị trưởng Liễu, các vị đồng chí, về công tác giáo dục cán bộ đàng viên và công tác giáo dục tư tưởng cho các học sinh, bộ tuyên truyền, đoàn thị ủy và thị giáo ủy đã mở cuộc họp, chuyên bàn về vấn đề này, và đã nghị định một vài phương án, tôi báo cáo ở đây, mong bí thư Nghiêm, thị trưởng Liễu và các vị đồng chí góp ý cho...”
Dung Bách Xuyên rất trẻ, vẫn chưa đến bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng đen, trông rất nho nhã, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, có tác phong của người có học. Hèn gì Chu tiên sinh rất coi trọng, người như thế này, đúng là người tiên sinh thích.
“Chúng tôi thấy rằng, công tác giáo dục tư tường của các cán bộ đảng viên, đầu tiên là phải xây dựng tư tưởng lý luận. Kiên trì với lý luận tư tưởng là một kinh nghiệm thành công để kết nối bước đi của Đảng và sự nghiệp của các vị lãnh đạo, là một ưu thế chính trị của việc thành lập và chấn hưng đảng……... Từ khi cải cách mở cửa đến nay, tình hình của toàn thế giới, tình hình trong nước, tình hình nội bộ đảng đều đã có nhiều thay đổi, đặt ra yêu cầu cấp thiết cho việc kiến thiết đảng, đảng đã phải đối mặt với nhiều sự khảo ngihệm. tất cả khảo nghiệm đó đều là trường kỳ, phức tạp và nghiêm trọng, vì thế nhiệm vụ quản đảng trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết. Giải quyết yêu cầu phải thích ứng với thế cục mới, nhiệm vụ mới, và những vấn để không phù hợp với tính chất của đảng cần chúng ta phải khắc sâu hơn những lý luận về tư tưởng, dùng chủ nghĩa Mác-Lênin soi đường, đồng nhất hành động và lý uận của đảng...”
Dung Bách Xuyên không hổ xuất thân từ sở trưởng sở giáo dục lý luận bộ tuyên truyền tỉnh ủy, nói chuyện đâu ra đấy.
“……… Còn về công tác giáo dục tư tưởng cán bộ đảng viên, quan trọng nhất là phải hình thành chế độ hóa, trường kỳ hóa……….Công tác giáo dục tư tưởng cho cán bộ đảng viên phải làm ra được những thành tựu thực tế, những cán bộ lãnh đạo chủ yếu phải lấy thân mình làm gương, học tập nghiêm túc chế độ và kỷ luật, lấy tố chất lý luận, năng lực học tập trở thành chỗ dựa để tuyển chọn những cán bộ trọng yếu..”
Nói đến đây, đột nhiên Dung Bách Xuyên dừng lại, nhìn về phía Nghiêm Ngọc Thành và cha.
“Đồng chí Bách Xuyên nói không sai, tăng cường công tác giáo dục tư tưởng cho cán bộ đảng viên, những lãnh đạo chủ yếu phải lấy mình làm gương. Tôi đề nghị, thường ủy thị ủy cứ nửa tháng phải tiến hành một lần học tập lý luận, mỗi lần ít nhất phải một tiếng đồng hồ, các đồng chí thấy thế nào?”
Nghiêm Ngọc Thành nói tiếp, khẳng định lại tư duy của Dung Bách Xuyên.
Còn về đề nghị danh chính ngôn thuận của Nghiêm Ngọc Thành, dù là ai cũng không thể có ý kiến! Tất nhiên là người gật đầu người phụ họa rồi.
“Còn về việc giáo dục tư tưởng cho học sinh sinh viên, chúng tôi cũng có phương án cụ thể rồi, những học sinh trong trường đang trong giai đoạn phát triển, chưa có những nhận thức toàn diện về xã hội, không thể phân tích đúng đắn một số vấn đề mập mờ trong xã hội, chưa có được sự dẫn đường đúng đắn. Phương án của chúng tôi chủ yếu đổi phó đặc điểm này...”
“Tăng cường giáo dục tư tưởng của học sinh, tôi cho rằng không thể bỏ qua tác dụng của thầy giáo. Điểm này, mời đồng chí Bách Xuvẻn chuyển cáo đến các đồng chí ớ đoàn thị ủy.. .Đồng chí Tấn Tài chính phủ thành phố không những phải thực hiện lương của giáo viên, mà còn phải không được nợ các khoản trợ cấp và tiền thưởng.”
Nghiêm Ngọc Thành chỉ đạo.
Trước mắt thực lực kinh tế của thành phố Bảo Châu là rất lớn, tiền lương của thầy giáo không thành vấn đề, chỉ thị của Nghiêm Ngọc Thành là chú trọng vào vấn đề trợ cấp và tiền thưởng.
Cha gặt đầu, coi là đồng ý.
Dung Bách Xuyên tôn kính nói: “Chỉ thị của bí thư Nghiêm rất anh minh, tôi nhất định sẽ truyền đạt đến các đồng chí khác…...”
Đến khi Dung Bách Xuyên báo cáo xong, toàn thể hội trường rơi vào sự trầm lặng ngắn ngủi.
“Đồng chí Văn Cử, về vấn đề chống phủ bại, bên ban kỷ luật có cách gì mới không?” Nghiêm Ngọc Thành lại điểm danh một lần nữa.
Lưu Văn Cử ho một tiếng, cũng không quay sang nhìn Nghiêm Ngọc Thành, mà mắt dán vào chiếc cốc trên tay, dường như rất có hứng thú với đồ gốm sứ, chậm rãi nói: “Công tác chống phủ bại, đương nhiên là rất quan trọng, ban kỷ luật thành phố nhất định sẽ đẩy mạnh công tác dưới sự lãnh đạo của các cấp trên, đối với những phần tử có tác phong bất chính, chúng tôi kiên quyết không buông tha….”
“Rất tốt mà, những tư tưởng của đồng chí Văn Cử rất đúng đắn. Đồng chí Văn Cử, tôi có một ít tài liệu ở đây, nói về một số vấn đề còn tồn tại trong việc cải tạo công trình trạm cuối cùng của xe khách, ông xem một chút, rồi cho người kiểm tra, nếu đúng là vậy, thì tôi kiến nghị ban kỷ luật phải điều tra cho kỹ……….”
Nghiêm Ngọc Thành mỉm cười “khẳng định” những lời nói của Lưu Văn Cử và đưa ra một xấp tài liệu.
Thư ký Chung phụ trách ghi chép ngay lập tức đứng dậy nhận, và đưa cho các vị thường ủy ngồi trong cuộc họp.
Lưu Văn Cử nhận được tập tài liệu giở đọc, chưa đầy hai phút sau, mặt đã đen như đít nồi.