Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này của Tiểu Trương khiến Lưu Phi Bằng lập tức tỉnh táo lại.

Dù thế nào Lưu Phi Bằng cũng là một quan lớn già dặn, mặc dù tính tình không được tốt, cũng không hồ đồ. Lưu Phi Bằng phẫn nộ thì phẫn nộ, nhưng sự phẫn nộ của hắn chủ yếu vẫn chưa phải đến vì bản thân bài văn mà đến từ biệt danh "cục trưởng lương thực" trên internetsite. Trong cảm nhận của Lưu Phi Bằng, internet thủy chung là một cái gì đó không đáng tin, chẳng qua là rất nhiều người ở trong hiện thực bị bất đắc dĩ nên mới chạy đến cái thế giới ảo đó phát tiết bất mãn trong lòng mà thôi, không có tác dụng gì nhiều.

Phi chủ lưu mà!

Truyền thông chủ lưu chân chính còn phải là truyền thống truyền thông, đặc biệt là tiếng nói của báo Đảng.

Hiện tại nghe tiểu Trương nói, trên báo chí cũng có đưa tin cùng loại, Lưu Phi Bằng làm sao có thể không nghiêm túc đối đãi?

Lưu Phi Bằng dừng bước, cũng không trở lại bàn công tác mà trực tiếp ngồi xuống trên ghế sofa, ý bảo tiểu Trương cầm tờ báo qua.

Tờ báo đầu tiên chính là tờ báo lớn có tính toàn quốc - [Nhật báo kinh tế]

Một vị trí bắt mắt tại trang thứ 3 đăng một bài tên là [ điều tiết vĩ mô cần phải làm]. Dùng từ dùng câu và có rất nhiều điểm tương tự với [ nói về tính tất yếu của điều tiết vĩ mô], quan điểm cũng rất nhất trí. Đương nhiên, tờ báo vẫn khá chú ý ảnh hưởng, không có điểm danh tỉnh A. Khi đưa ra ví dụ cũng dùng chữ một tỉnh nào đó, một thành phố nào đó. Nhưng Lưu Phi Bằng vừa nhìn đã biết đó chính là TP.Ngô Tây.

Người biên tập bài báo này còn bỏ thêm "lời bình", biểu thị tán thành đối với quan điểm của bài báo.

Lưu Phi Bằng xem song bài báo này, sắc mặt lại tương đối bình tĩnh.

Liễu Tấn Tài đang thực thi điều tiết vĩ mô, khởi động một tờ báo có tính toàn quốc tiến hành tuyên truyền tạo thế, điều đó rất hợp đạo lý. [nhật báo kinh tế] chỉ cho một vị trí ở trang 3 vẫn chưa tính là quá rêu rao.

Một tờ báo kế tiếp liền khiến Lưu Phi Bằng nhảy mí mắt, bất ngờ là [nhật báo tỉnh A]. Cũng là vị trí trang 3, đăng lại bài báo của [nhật báo kinh tế].

Tờ [Nhật báo kinh tế ] ra ngày hôm qua, [nhật báo tỉnh A] lập tức theo vào, trước sau chỉ cách nhau một ngày mà thôi.

Ngoại trừ hai tờ báo này còn có một tờ tập san, cũng là báo của tỉnh A, mặt trên viết một bài tương đối rõ ràng, đương nhiên lấy danh nghĩa là phân tích thế cục kinh tế, đối với một vài khu thành phố trong tỉnh cũng chỉ là chỉ danh đạo tính. Chỉ ra TP.Ngô Tây sau khi đã có một đệ nhất cao ốc tỉnh A còn muốn tiếp tục tiến lên, xây thêm một cao ốc càng cao hơn, là điển hình đầu tư chồng chéo. Ngoài ra, bài báo này cũng phân tích một số việc làm mới nhất của mấy thành phố khác trong tỉnh, hình như không có gì kiêng kị.

Lưu Phi Bằng xem mà nhíu mày.

Trước mắt hắn hình như hiện lên khuôn mặt gầy gò của bộ trưởng tuyên truyền Tỉnh ủy Dương Nguyên Ích.

[Nhật báo tỉnh A] xem như là tờ báo Đảng đệ nhất tỉnh A, đăng lại bài của [nhật báo kinh tế] là vì phất cờ hò reo cho chính sách điều tiết vĩ mô của Liễu Tấn Tài, nhất định là xuất từ bút tích của Dương Nguyên Ích.

Dương Nguyên Ích vốn chính là tướng của Nghiêm Liễu hệ.

Chỉ là phối hợp trên thời gian lại rất đúng lúc, không hề nghi ngờ là chủ ý của Liễu Tuấn. Liễu Tuấn không chỉ ngang nhiên tới cửa "đập bãi", lại không chút do dự triển khai thủ đoạn kế tiếp, tư thế "nhất quyết thắng bại" đã rất rõ ràng.

"Hừ hừ, hay, hay lắm!"

Lưu Phi Bằng buồn bực hừ một tiếng, lại từ trong miệng lạnh lùng nôn ra thêm mấy chữ.

Hiện tại Liễu Tuấn càng lúc càng kiêu ngạo, trước đây còn có điều cố kỵ, hiện giờ đã bỏ qua tất cả lo lắng và quy tắc quan trường, bắt đầu chủ động xuất kích.

Hắn cho rằng mình là ai?

Tỉnh A, còn chưa tới phiên hắn định đoạt!

Lưu Phi Bằng cảm thấy có một cổ "chiến ý" bắt đầu bốc lên từ trong ngực. Trên bản chất Lưu Phi Bằng cũng là loại tính cách tuyệt không chịu thua, Liễu Tuấn đã cương quyết như vậy đã triệt để kích phát ra ý chí chiến đấu của Lưu Phi Bằng.

Nếu Liễu Tuấn muốn chiến, vậy cứ chơi nghiêm túc đi!

Chí ít bây giờ mình còn là tỉnh trưởng của tỉnh A!

Tiểu Trương vẫn đứng ở đó, chưa từng đi ra ngoài.

Lưu Phi Bằng giương mắt liếc nhìn tiểu Trương, thấy hắn hình như có lời muốn nói liền bình phục một chút lửa giận trong lồng ngực, chậm rãi nói: "Tiểu Trương, có chuyện gì thì nói đi, không cần sợ!"

"Vâng! Tỉnh trưởng! Tôi nghe nói Cty internet Triều Lưu này được thành lập trong thời gian Liễu bí thư làm bí thư Công ủy tại khu Trường Hà, tổng bộ của Cty họ xây tại khu Trường Hà. Liễu bí thư rất coi trọng Cty này, bình thường hay đi thị sát. Nghe nói, Liễu bí thư và lão tổng Trương Thiên của Cty Triều Lưu còn là bạn tốt nữa. . ."

Tiểu Trương lựa chọn tìm từ, cẩn thận nói. Mặc dù đều là "nghe nói", nhưng ý vẫn rất rõ ràng.

Tiểu Trương cũng không phải là cán bộ Lưu Phi Bằng mang từ TP.Minh Châu, trước đây là phó trưởng ban văn phòng Chính phủ tỉnh, đối với tình hình của tỉnh A rất quen thuộc.

Trong mắt Lưu Phi Bằng lóe lên tinh quang, khóe miệng nở nụ cười mỉm, gật đầu: "Rất tốt, tiểu Trương, cậu gọi điện cho đồng chí Trang Quốc Thắng bảo ông ta lập tức đến chỗ tôi, tôi có một số việc muốn thương lượng với ông ta."

"Vâng, tỉnh trưởng!"

Tiểu Trương không nói thêm, xoay người lui ra ngoài.

Lưu Phi Bằng châm một điếu thuốc, dựa người vào ghế sofa, lâm vào trong trầm tư.

Khoảng chừng 20p sau, Trang Quốc Thắng chạy tới phòng làm việc của Lưu Phi Bằng.

"Ha ha, đồng chí Quốc Thắng tới rồi à, mời ngồi!"

Lưu Phi Bằng vừa thấy Trang Quốc Thắng liền cười đứng dậy đón chào.

Coi như Thường ủy Tỉnh ủy tỉnh A, bí thư Chính pháp ủy kiêm sở trưởng sở Công an, Trang Quốc Thắng và La Tự Lập, Trần Kỳ Mưu, cấu thành bộ khung trung kiên của thế lực Lưu phái tại tỉnh A, là một trong những tướng được coi trọng nhất của Lưu Phi Bằng. Vốn Trang Quốc Thắng cũng là một trong cán bộ hậu bị được đại phái nỗ lực bồi dưỡng, trước đây khi còn công tác tại bộ uỷ quốc gia đã cùng có qua lại nhất định với Lưu Phi Bằng, quan hệ cả hai rất tốt.

Khi Trang Quốc Thắng mới tới tỉnh A, bởi vì kinh nghiệm tại địa phương và hệ thống công an không phải là quá phong phú, có một độ đã cảm thấy áp lực rất lớn. Trải qua một đoạn thời gian chỉnh hợp, hiện nay cũng từ từ nắm trong tay hệ thống chính pháp của tỉnh A. Mặc dù còn chưa nói tới hoàn toàn nắm trong tay, ít nhất đã chiếm ưu thế nhất định.

Trang Quốc Thắng ở trước mặt Lưu Phi Bằng cũng không phải quá câu nệ, tương đối thoải mái, vừa ngồi xuống ánh mắt đã đảo qua tờ báo trước mặt Lưu Phi Bằng, vẻ mặt lập tức ngưng trọng.

"Tỉnh trưởng, động tác của họ rất nhanh. . ."

Trang Quốc Thắng thản nhiên nói.

Lưu Phi Bằng mỉm cười, biết Trang Quốc Thắng cũng đã nhìn ra huyền cơ ở bên trong. Trên thực tế, trước đó Trang Quốc Thắng chính là người làm kinh tế, đối với sự vụ về phương diện kiến thiết kinh tế cũng không xa lạ chút nào. Trang Quốc Thắng đương nhiên cũng nhận được trước tiên "tin tức" Liễu Tuấn "đại náo" hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh.

"Hút thuốc đi Quốc Thắng!"

Lưu Phi Bằng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, mỉm cười đưa một điếu thuốc cho Trang Quốc Thắng.

Trang Quốc Thắng nhận lấy, tiểu Trương vội vàng châm thuốc cho hắn, sau đó nhẹ nhàng lui ra ngoài.

"Quốc Thắng, anh nhìn những bài báo này trước đi!"

Lưu Phi Bằng đưa tư liệu trước mặt cho Trang Quốc Thắng.

Trang Quốc Thắng nhìn cũng nhanh, dù sao Lưu Phi Bằng còn chờ nói chuyện với hắn nữa mà, chung quy không thể nghiên cứu từng chữ một rồi bắt tỉnh trưởng đại nhân ngồi chờ.

Tuy nhiên, đang xem Trang Quốc Thắng rất nhanh đã nhíu mày.

"Sao hả Quốc Thắng, có cảm tưởng gì?"

Lưu Phi Bằng mỉm cười hỏi.

Trang Quốc Thắng chậm rãi buông tư liệu xuống, nói: "Tỉnh trưởng, đây là muốn khai chiến rồi!"

Lưu Phi Bằng gật đầu, cũng không cấm kỵ gì, nói: "Đúng, chính là muốn khai chiến."

"Vậy chúng ta nên làm như thế nào, anh phân phó đi!"

Trang Quốc Thắng cũng không do dự, hỏi trực tiếp.

Đây cũng là điểm mà Lưu Phi Bằng thưởng thức Trang Quốc Thắng nhất, làm chuyện gì cũng nghiêm túc, chí ít ở trước mặt Lưu Phi Bằng hắn chưa từng có nửa phần hàm hồ do dự, lập trường rất kiên định.

"Liễu Tuấn muốn phá đám, chúng ta cứ mặc kệ cậu ta đi!"

Lưu Phi Bằng phất tay, nói như là rất vô tình.

"Ừ, là không cần quản hắn. Kiến thiết kinh tế là do Chính phủ tỉnh chủ đạo, chúng ta cứ việc thông qua những nghị quyết này trên hội nghị Thường vụ Chính phủ tỉnh, đến lúc đó để xem hắn có thể làm gì!"

Trang Quốc Thắng gật đầu biểu thị đồng ý.

"Ha ha, lần này Liễu Tuấn thật là muốn tử chiến đến cùng. Cậu ta đã nói thẳng với tôi, nếu như hội nghị thông qua nghị quyết, cậu ta sẽ đề nghị với Tỉnh ủy để xin phủ quyết!"

Những lời này là Liễu Tuấn tự mình nói khi giao phong với Lưu Phi Bằng, cũng đã nhiều ngày trôi qua như vậy, nhưng khi nhắc lại, mặc dù tận lực áp lực Lưu Phi Bằng vẫn nhịn không được lộ ra ý phẫn uất.

Trang Quốc Thắng nhướng mày, cười lạnh: "Hắn nói phủ quyết là có thể phủ quyết sao? Tỉnh ủy Tỉnh A không phải là của Liễu gia hắn mở!"

Sự phẫn nộ trong lòng Lưu Phi Bằng đương nhiên vượt xa Trang Quốc Thắng, tuy nhiên lúc này lại có vẻ cực kỳ bình tĩnh: "Quốc Thắng, không thể coi thường Liễu Tuấn. Người này không giống như là loại người thích xung động. Nếu cậu ta dám nói như vậy thì nhất định đã có vài phần chắc chắn."

"Chắc chắn?"

Trang Quốc Thắng lại nhíu mày, trong nhất thời hắn vẫn chưa thể nghĩ ra Liễu Tuấn có thể có cái gì nắm chặt để phủ quyết nghị quyết của Chính phủ tỉnh trên hội Thường ủy Tỉnh ủy!

Thế cục của Tỉnh ủy Tỉnh A rất rõ ràng. Thường ủy Liễu hệ chỉ có ba, cho dù Liễu Tuấn tranh thủ được sự ủng hộ của hai Thường ủy trung lập khác thì cũng chỉ có 5 phiếu, cách phiếu yêu cầu để phủ quyết nghị án còn thiếu nhiều lắm!

Nhất định Thai Duy Thanh sẽ bảo trì trung lập.

Như vậy, nắm chặt của Liễu Tuấn từ đâu mà đến?

"Tỉnh trưởng, anh nói bên kia sẽ giúp hắn?"

Trang Quốc Thắng suy nghĩ tỉ mỉ một lát mới hỏi thử.

Muốn ở trên hội Thường ủy Tỉnh ủy giành ưu thế áp đảo đối với một hệ của Lưu Phi Bằng, trừ phi Liễu Tuấn có thể thu được sự ủng hộ của Thai Duy Thanh, bằng không thì tuyệt đối không thể. Nhưng Trang Quốc Thắng không quá tin Thai Duy Thanh tại điểm mấu chốt của ván cờ lại đi ngang nhiên "bảo trì nhất trí" với Liễu Tuấn.

Đây không chỉ tranh đấu tại tỉnh A, quan hệ lợi hại trong đó Thai Duy Thanh đâu thể nào không rõ?

"Chuyện gì cũng đều có khả năng xảy ra. . ."

Lưu Phi Bằng nói chậm rãi.

Trang Quốc Thắng gật đầu.

Trên chính trị quả thực không có việc tuyệt đối.

"Như vậy đi Quốc Thắng, chúng ta cứ đi từng bước một, trước tiên anh cứ lo xử lý cái Cty internet Triều Lưu này, bây giờ mấy cái Cty internet càng lúc càng không coi được!"

Lưu Phi Bằng phân phó.

"Được, tôi lập tức đi an bài!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK