Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cha nhận được thông báo của cán sự Chu, nói rằng chủ nhiệm Trịnh Hưng Vân muốn tự mình đi một chuyến, trong lòng có chút do dự. Thông thường, không đến lượt Trịnh Hưng Vân lộ mặt.

Lời thông báo của cán sự Chu, tôi cũng nghe thấy. Thấy cặp lông mày cha nhíu lại, không khỏi nhắc nhở một câu.

“Cha, đã lâu lắm rồi không đi câu cá với bác Nghiêm rồi nhỉ?”

Cha khẽ gật đầu.

Nghiêm Ngọc Thành và cha không giống nhau, tu cùng bị đình chức nhưng rất ít khi trở về nhà ở trong huyện thành, kiên quyết đi làm ở khu Đài Sơn. Còn người khác nhìn nhận thế nào về việc ông ấy thất thế, ông không hề để ý. Chỉ việc này, có thể thấy bản lĩnh của ông còn cao hơn cha nhiều.

Liễu Gia Sơn đến thủ phủ khu Đài Sơn, khoảng hai mươi mấy dặm, cha lại không có xe riêng, lo tôi còn nhỏ, đi xa như vậy sẽ rất vất vả, định không cho tôi đi cùng. Tôi một mực kiên quyết đòi đi, ông cũng đành chấp thuận.

Đi qua Ma Đường Loan, tôi đề nghị mời thầy Chu, cha cũng đồng ý.

Đúng lúc đang thu hoạch vụ xuân, thầy Chu làm việc cùng mọi người. Cha tìm thấy ông ấy ngay trên đồng. Chào hỏi đội trưởng đội sản xuất, vị đội trưởng này hiển nhiên giữ thể diện cho Chủ nhiệm Liễu.

Được biết là đi gặp Nghiêm Ngọc Thành , thầy Chu cũng không thay quần áo cho tươm tất, chỉ rửa bùn bẩn ở chân trong ao, rồi cùng chúng tôi đi đến khu Đài Sơn. Tiên sinh dạy học sinh rất nghiêm, còn trong cuộc sống thường nhật lại khá suồng sã.

“Tôi đoán lần này ông cũng sẽ đến tìm tôi.”

Nghiêm Ngọc Thành nghiêm trang ngồi ở văn phòng xem văn kiện, không ai đến tìm ông ấy báo cáo công việc, thói quen không thể lơ là, nếu không sẽ khiến bản thân mất phương hướng. Gật gật đầu với thầy Chu, cũng được coi là cách chào hỏi.

Cha đắc cử làm đại biểu, sự việc không nhỏ, Nghiêm Ngọc Thành làm sao có thể không biết.

“Tiểu Tuấn, nhà bác còn một vài cái bánh bích quy, đi nào, về phòng bác ăn nào.”

Không đợi cha mở lời, Nghiêm Ngọc Thành đề nghị.

Mọi người đều hiểu. phòng làm việc nhiều người phức tạp, cần tránh tai vách mạch rừng.

Nghiêm Ngọc Thành quả nhiên không nói khoác, trong phòng ông quả thật còn có kẹo, đó là do trước đó không lâu vợ và con gái đến khu Đài Sơn ít ngày mang tới. Lúc đi cha có mang theo một ít đồ ăn nhẹ như cà rốt khô, bí đỏ, đem bày hết lên bàn, Nghiêm Ngọc Thành lấy ra nửa bình rượu nếp, già trẻ bốn người ngồi quây quần với nhau.

“Tấn Tài , việc lần này làm rất tốt”.

Câu đầu tiên Nghiêm Ngọc Thành đã nói như vậy, nét mặt rạng rỡ.

“Kỳ thực lòng tôi cũng rất trống rỗng.”

Cha cười khổ sở nói.

“Trống rỗng gì? Điều đó chứng tỏ nhân dân tín nhiệm ông.”

Nghiêm Ngọc Thành trừng mắt.

“ Hê hê, chỉ sợ Vương Bổn Thanh Thôi Tú Hòa không nghĩ vậy. họ bây giờ, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi được thôi .”

Nghiêm Ngọc Thành tức giận nói : “2 tên khốn nạn, cả ngày không làm được việc gì tử tế, chỉ biết âm mưu giở trò thủ đoạn… Vương Bổn Thanh còn tại vị ngày nào, quần chúng xã viên huyện Hướng Dương đừng hòng nghĩ đến cuộc sống yên ổn ngày đó!”

“Bác Nghiêm, nói hay lắm!”

Tôi bất giác nói ra lời lời khích lệ.

“Chú thỏ thông minh, cháu hiểu rồi ư?”

Nghiêm Ngọc Thành nói.

Tôi nghiêm túc nói : “Bất vấn thần quỷ vấn thương sinh! (Không hỏi quỷ thần mà hỏi chúng sinh) Chúng ta vừa có chuyện, bác không hỏi phản ứng của của lãnh đạo huyện, đã lo lắng về cuộc sống của quần chúng trong huyện Hướng Dương trước, lập trường vững chắc, trí tuệ lỗi lạc, quả nhiên là một hảo hán có bản lĩnh, hạng người như Vương Bổn Thanh, đến việc lau giầy cho bác cũng không xứng!”

Trong lòng tôi quả thực rất khâm phục Nghiêm Ngọc Thành , không nghĩ ngợi về cách nhìn của họ đối với tôi, thẳng thắn nói chuyện. Hiển nhiên, cũng khó tránh được sự hiềm nghi về những lời nịnh nọt.

Ba người với sáu con mắt nhìn chằm chằm vào tôi, dường như không thể tin được những lời đó được phát ra từ miệng của đứa trẻ tám tuổi.

“Quốc sĩ vô song, quốc sĩ vô song….. Tấn Tài , ông thật có phước, vừa có thể kết bạn với một người quang minh lỗi lạc như Ngọc Thành, vừa sinh được một đứa trẻ tài năng như Tiểu Tuấn, ha ha, thật đúng là có phước!”

Thầy Chu lắc đầu xuýt xoa không thôi.

Ôi, không cẩn thận là sẽ rước họa vào thân. Khắp người tôi nổi da gà, hoang mang nói: “ Thôi được rồi thầy Chu, thầy đừng khen nữa. Hay là nói chuyện nghiêm túc đi, bây giờ Trịnh Hưng Vân gọi cha cháu lên huyện gặp ông ấy, rốt cuộc là ý gì?”

“Trịnh Hưng Vân? Có liên quan gì tới ông ta chứ”

Nghiêm Ngọc Thành nói được một nửa, âm thanh liền hạ thấp xuống. Rõ ràng ông ấy cũng biết được việc này có thể liên quan tới Trịnh Hưng Vân.

“Hừ, lúc này hắn ta tìm Tấn Tài , chỉ có hai lý do.”

Cha đưa đầu gần lại phía ông ấy, hết sức tập trung. Thầy Chu cũng dừng lại không uống nữa. Về xu hướng tiến triển của đại cục, thầy Chu hiểu rõ hơn Nghiêm Ngọc Thành , còn từng ngóc ngách cụ thể trong nội bộ huyện, ông lại kém xa thằng học sinh này. Còn về cha, chỉ có thể rửa tai để lắng nghe.

“Lý do thứ nhất, là ông muốn lợi dụng việc hai bài báo này, làm khó Vương Bổn Thanh. Nói không chừng có thể cổ vũ Tấn Tài nổ phát súng đầu tiên về phía Vương Bổn Thanh trong đại hội của huyện. Cho dù không lật đổ được Vương Bổn Thanh, cũng phải làm cho danh tiếng của hắn bị bôi nhọ, Trịnh Hưng Vân có thể được lợi từ đó. Thậm chí có thể mượn cơ hội hất Vương Bổn Thanh ra khỏi huyện Hướng Dương , và hắn được lên thay thế.

Cha hỏi: “Làm như thế có mạo hiểm quá không?”

“Có gì mạo hiểm chứ? Nếu thành công, huyện Hướng Dương sẽ thành thiên hạ của Trịnh Hưng Vân. Ngộ nhỡ không thành, hắn cũng không bị tổn hại gì. Cùng lắm mối quan hệ với Vương Bổn Thanh xấu đi thêm. Dù sao họ vốn đã không hợp nhau, Trịnh Hưng Vân cũng không quan tâm tới cái nhìn của Vương Bổn Thanh về hắn. Đen đủi chỉ thuộc về Tấn Tài thôi.”

Cha lại thở dài thườn thượt

Nếu thật là như thế, thì sẽ đắc tội với Vương Bổn Thanh rồi.

Thầy Chu hỏi: “Nếu thành công thì sao? Trịnh Hưng Vân luận công khen thưởng, ông với Tấn Tài chẳng phải sẽ được phục chức hay sao?”

Nghiêm Ngọc Thành bĩu môi, khinh thường nói: “Trịnh Hưng Vân cũng chẳng phải là loại gì tốt đẹp, chỉ biết tranh quyền đoạt lợi với Vương Bổn Thanh, kéo bè kết phái, cũng chẳng là loại người làm việc chính đáng. Cho dù hắn không qua cầu rút ván, nếu có luận công khen thưởng thật, người như hắn, tôi không đặt vào trong tầm mắt.”

Đây là sự thật, lần trước Trịnh Hưng Vân chủ động chào hỏi Nghiêm Ngọc Thành , như gặp phải một cái đinh mềm không to không nhỏ.

Cha vốn đã quyết định, chỉ có Nghiêm Ngọc Thành …, thấy ông ấy nói như thế, lập tức hỏi: “Nếu Trịnh Hưng Vân thật sự có ý đó, tôi phải đối phó thế nào?”

“Không để ý đến hắn.”

Nghiêm Ngọc Thành xua tay.

“Bất luận hắn nói gì, ông chỉ có nghe thôi, không có thái độ nào khác.”

Cha gật gật đầu.

Tôi đột nhiên nói: “Nếu như vậy, cha tôi làm đại biểu lần này chẳng phải là uổng công hay sao? Một câu cũng không thể nói, thành cái hồ lô câm.”

“Hê hê, chỉ cần cha cháu vào ngồi vào trong hội trường huyện Hướng Dương , bản thân đã nói rất rõ vấn đề rồi, còn phải nói gì nữa? Thế nào cũng không thể khiến người khác …”

Chu tiên sinh chậm rãi nhấp một ngụm rượu, hỏi: “Thế còn lý do còn lại?”

“Trịnh Hưng Vân và Vương Bổn Thanh đạt được thỏa hiệp, hắn tới làm thuyết khách cho Vương Bổn Thanh.”

Cha ngạc nhiên nói: “Không thể nào chứ? Trịnh Hưng Vân thực muốn xem chuyện cười của Vương Bổn Thanh kia mà.”

Nghiêm Ngọc Thành cười.

“Tấn Tài à, ông rốt cuộc vẫn thiếu chút kinh nghiệm. Trước mắt sẽ cơ cấu lại cán bộ, chỉ cần Vương Bổn Thanh đồng ý nhả ra chút lợi ích, Trịnh Hưng Vân cũng không thể không tạm thời hợp tác với hắn một chút. Nếu tôi là Trịnh Hưng Vân, tôi cũng sẽ làm như vậy.”

“Hả, tại sao?”

“Giả sử không nắm chắc 80% sẽ lật đổ Vương Bổn Thanh trở lên, chi bằng nhân cơ hội này lấy một kiếm chút lợi ích thiết thực.”

Thấy thù hằn bất đội trời chung của hai người lại có thể lấy lợi ích ra bắt tay hợp tác, trong lòng cha cũng có chút lo lắng. Ông không phải là người ngu ngốc, chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được những kiểu quy tắc trên chốn trường như thế này.”

Trước khi Lưu Hòa Khiêm đến, tâm trạng Trịnh Hưng Vân rất tốt. Kết quả nói chuyện với Liễu Tấn Tài rất tốt, tuy Tấn Tài chưa tỏ rõ thái độ, song tối thiểu cũng sẽ không thể nói lung tung trong cuộc họp được.”

Như vậy là đủ rồi, đại biểu nhân dân đã đắc cử, nếu độ khó quá lớn, chỉ cần Liễu Tấn Tài im lặng ở tại đại hội của huyện 2 ngày, không nói chuyện không phát biểu, thể diện của Vương Bổn Thanh coi như được giữ lại.”

Trịnh Hưng Vân không hề lo lắng Vương Bổn Thanh qua cầu rút ván. Quan trường có quy tắc của quan trường, không ai có thể tùy ý phá hoại. Đặc biệt là trong lúc tạm thời thỏa hiệp giữa hai phe, càng không thể coi thường. Nếu như Vương Bổn Thanh thực sự nói mà không làm, e rằng khó mà có thể yên ổn ngồi ở quan trường của huyện Hướng Dương.

Tuy nhiên Lưu Hòa Khiêm đến hoàn toàn làm phá hỏng tâm trạng vui vẻ của Trịnh Hưng Vân.

Lưu Hòa Khiêm là thư ký của chủ nhiệm Ủy ban Cách mạng địa khu Bảo Châu Long Thiết Quân, được Long Thiết Quân vô cùng tín nhiệm, thông thường hắn luôn ở bên cạnh Long Thiết Quân.

Trinh Hưng Vân nhìn thấy Lưu Hòa Khiêm thò đầu ra từ trong xe jeep, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền vội vàng chạy ra nghênh đón, vừa bắt tay nói chuyện với Lưu Hòa Khiêm vừa nhìn vào trong chiếc xe jeep

Lưu Hòa Khiêm cười: “Chủ nhiệm Trịnh, đừng nhìn nữa, chủ nhiệm Long không đến, chỉ có một mình tôi thôi.”

Trịnh Hưng Vân sửng sốt “Chủ nhiệm Long không đến?”

“Sao vậy, tôi đã đắc tội với chủ nhiệm Trịnh rồi, không thể đến huyện Hướng Dương của các ông một mình ư?”

Lưu Hòa Khiêm nói đùa.

“Đâu có đâu có, sở trưởng Lưu nói nặng lời rồi, thường ngày muốn mời cũng không mời được.”

Người chuyên chức thư ký số 1 của địa khu, so sánh ra ngang với cấp phó sở huyện. vì thế Trịnh Hưng Vân tôn trọng gọi Lưu Hòa Khiêm là sở trưởng.

“Sở trưởng Lưu là khách quý, không biết có điều gì dạy bảo?”

Trịnh Hưng Vân hỏi dò.

Lưu Hòa Khiêm một mình xuống sơ sở, vô cùng hiếm thấy. Giả sử không phải việc tư, thì nhất định sẽ là tuân theo chỉ thị của Long Thiết Quân. Có điều Long Thiết Quân là lãnh đạo cao nhất của địa khu Bảo Châu, có việc gì có thể triệu tập cán bộ huyện Hướng Dương đến đó báo cáo, đâu cần đặc phái thư kí đi một chuyến?

Trịnh Hưng Vân dù sao cũng là người có quyền lớn thứ hai của huyện Hướng Dương , Lưu Hòa Khiêm cũng không giấu ông ta, cười và nói: “Chủ nhiệm Long bảo tôi tới tìm hiểu tình hình…. cụ thể là liên quan đến việc cán bộ công xã là Liễu Tấn Tài của huyện Hướng Dương trúng cử làm đại biểu nhân dân. Chủ nhiệm Long muốn biết việc đó là như thế nào.”

“ Hả?”

Trịnh Hưng Vân giật mình kinh hãi.

“Việc này kinh động đến cả chủ nhiệm Long?”

“Sao thế, chủ nhiệm Trịnh cho rằng đây là việc nhỏ ư? Một người cán bộ bị đình chức, lại trúng cử làm đại biểu nhân dân, hê hê…”

Lưu Hòa Khiêm liếc Trịnh Hưng Vân một cái, hàm ý cười một cái.

“Hả, không phải không phải, tôi không phải có ý đó…”

Trịnh Hưng Vân cho rằng mình đã nói sai điều gì, giật mình hoảng hốt.

“Đúng là rất trùng hợp, đúng lúc Liễu Tấn Tài đang ở đây, chi bằng tôi gọi ông ta đến nói chuyện với sở trưởng?”

“Ồ? Trùng hợp vậy sao?”

Lưu Hòa Khiêm cũng có một chút bất ngờ, theo hướng chỉ tay của Trịnh Hưng Vân, đã thấy được 2 cha con nhà họ Liễu gia ở không xa lắm.

Lúc này sắc mặt của cha cũng căng thẳng đôi chút. Họ nói chuyện vẫn không hạ thấp giọng, cha con chúng tôi đều nghe rất rõ ràng. Lãnh đạo địa khu đột nhiên phái thư kí đích thân xuống tìm hiểu tình hình, cha không căng thẳng sao được?

Nhận lấy ánh mắt của cha, Lưu Hòa Khiêm gật đầu, coi như là đã chào hỏi, tiện quay đầu nói với Trịnh Hưng Vân: “Chủ nhiệm Trịnh, mời ông bảo với đồng chí liễu Tấn Tài đợi một chút, tôi phải báo cáo với chủ nhiệm Vương.”

Đây cũng là việc phải làm cho chuyện này. Lưu Hòa Khiêm tuy là đặc sứ của lãnh đạo cấp trên, song lễ tiết không thể thiếu. Đến huyện Hướng Dương tìm những cán bộ cấp dưới nói chuyện, theo lí phải thông báo cho Vương Bổn Thanh .

Thư kí của Long Thiết Quân đích thân đến trước tìm hiểu tình hình, Vương Bổn Thanh hiển nhiên không thể cản trở, cho dù trong lòng lo sợ bất an, không biết chủ nhiệm Long rốt cuộc có dụng ý gì, cũng phải khách sáo mời Lưu Hòa Khiêm và cha vào phòng họp.

“Chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Trịnh, mời hai vị ở lại, cùng tìm hiểu một chút về tình hình, được không?”

Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân nhìn nhau một cái, cùng gật đầu.

Lưu Hòa Khiêm đã nói như vậy, nhất định là Long Thiết Quân sắp xếp. Long Thiết Quân biết rõ 2 người đó không hợp, nhưng lại bắt họ cùng tham gia buổi nói chuyện, có lẽ là không muốn giữa 2 người không có những dự đoán hồ đồ từ đó lại phát sinh hiểu lầm.

Những kinh ngạc và nghi hoặc của họ không thể bằng được của cha và tôi.

Lãnh đạo cao nhất của Ủy ban Cách mạng địa khu, trong lòng đa số người dân, thực cao xa vời vợi. Cho dù tôi có đầu thai một lần nữa, cũng khó có thể ổn định tinh thần được.

Cha đi vào phòng họp, tôi vẫn theo lệ ở bên ngoài nghe. Tuy là Ủy ban Cách mạng huyện, cũng không có ai đến đuổi tôi đi. Ai mà để ý tới thằng oắt con miệng còn hôi sữa này chứ.

“Đồng chí là Liễu Tấn Tài của Công xã Hồng kì?”

Giọng nói của Lưu Hòa Khiêm trầm trầm vững vàng, không có một chút nhấn giọng nào.

“Vâng, tôi là Liễu Tấn Tài .”

“Đồng chí Liễu Tấn Tài, mời ngồi xuống. Tôi là Lưu Hào Khiêm, là thư ký của nhủ nhiệm Ủy ban Cách mạng địa khu Long Thiết Quân. Được sự ủy thác của chủ nhiệm Long, muốn tìm hiểu chút tình hình về đồng chí.”

Cha không lên tiếng, chỉ gật đầu.

“Đồng chí liễu Tấn Tài, đồng chí và đồng chí Nghiêm Ngọc Thành có đăng 2 bài trên tờ báo của tỉnh, “Chú trọng thực tế” và “Chú trọng thực tế hơn nữa”, là do đồng chí và đồng chí Nghiêm Ngọc Thành cùng viết phải không?”

“Phải”.

Cha không chút do dự.

Tôi chợt giật nảy mình, chẳng lẽ cấp trên lại nghe thấy tin đồn gì, nghi ngờ nguồn gốc của 2 bài viết đó? Phải biết rằng thầy Chu vẫn chưa nghỉ hưu, quả thật khiến cấp trên biết 2 bài văn đó là do thầy Chu viết, vấn đề sẽ không đơn giản một chút nào.

May mà Lưu Hòa Khiêm chưa động đến vấn đề này, tiếp tục hỏi bằng giọng trầm trầm chậm rãi: “Hai bài viết đó, hai đồng chí định ám chỉ việc gì?”

Câu hỏi rất chung chung, khó mà trả lời.

Cha trầm ngâm, nói: “Chỉ muốn nói rằng một Đảng viên nên dựa trên tinh thần ‘bám sát thực tế’ để công tác, mà không phải chỉ dựa vào cấp trên, chỉ dựa vào sách vở. Chỉ dựa vào thực tiễn, mới có thể tìm ra chân lí.”

“Ồ … vậy đồng chí có thái độ gì với việc hai lần bị Ủy ban Cách mạng huyện Hướng Dương xử phạt?”

Trong lòng tôi lại giật mình lần nữa, ngữ điệu Lưu Hòa Khiêm vẫn bình thường, nhưng hỏi lại rất sắc bén, dường như không cho người trả lời né tránh.

Câu trả lời của cha khiến tôi nhẹ cả lòng.

“Làm một người đảng viên, tôi kiên quyết phục tùng mọi quyết định của tổ chức.”

“Cho dù quyết định đó là quyết định xử phạt đối với đồng chí?”

Lưu Hòa Khiêm nhìn chằm chằm.

“Đúng, Đảng viên nên tin tưởng Đảng, tin tưởng tổ chức!”

Cha đáp lại cũng không một chút do dự.

“Vậy thì… đồng chí Liễu Tấn Tài , nói về việc ông đắc cử làm đại biểu của huyện Hướng Dương lần này đi.”

“Sở trưởng Lưu, đây là sự tín nhiệm của bà con xã viên Công xã Hồng kì đối với tôi. Tôi không hề biết mình được bầu làm đại biểu, là đồng chí bí thư đại đội Liễu Gia Sơn Liễu Tấn Văn thông báo cho tôi kết quả bầu cử.”

“Gia đình đồng chí cũng là ở đại đội Liễu Gia Sơn ư?”

“Phải”

“Vậy đồng chí Liễu Tấn Văn có quan hệ gì với đồng chí? Các đồng chí là anh em ruột hay là anh em họ?”

“Không. Chúng tôi thuộc cùng một đại đội, cùng họ Liễu, nếu nhất định phải xét về quan hệ họ hàng, phải xét tới sáu đời trước, chúng tôi cùng tổ tông.”

“Ừm, là anh em cùng dòng họ”

“Phải.”

“Đồng chí Liễu Tấn Tài, vậy đồng chí có biết, đại biểu chỉ định của đại đội Liễu Gia Sơn là ai không?”

“Tôi ban đầu cũng không biết. Sau đó chủ nhiệm Công xã Trương cho tôi biết người được chỉ định là bí thư Liễu Tấn Văn.”

“Ồ, ra là vậy. Vậy…. đồng chí Liễu Tấn Tài, giả sử tổ chức cấp trên muốn đồng chí từ bỏ tư cách đại biểu, đồng chí có chấp nhận không?”

Giọng điệu Lưu Hòa Khiêm vẫn bình thản như vậy, dường như đang nói chuyện một cách thoải mái vậy.

Cha không đáp lại.

Tôi cũng lặng cả người. Chẳng lẽ, đó chính là ý định mà Long Thiết Quân điều Lưu Hòa Khiêm xuống huyện Hướng Dương ? Hoặc Vương Bổn Thanh không thể chấp nhận việc cha trở thành đại biểu, vì thế mời vị “đại thần” Long Thiết Quân tới? Nếu đúng là Như vậy, số vốn Vương Bổn Thanh bỏ ra cũng thật là lớn.

“Xin hỏi sở trưởng Lưu, đó là quyết định của tổ chức ư?”

Im lặng một lát, cha mới hỏi.

“Không phải, mong đồng chí đừng hiểu lầm. Đó chỉ là tôi vui miệng nói ra thôi, không phải là quyết định của tổ chức, càng không phải ý kiến của chủ nhiệm Long.”

“Vậy… nếu đã không phải là quyết định của tổ chức, tôi cũng không thể phụ sự ủy thác của quần chúng nhân dân Công xã Hồng kỳ, cố trở thành một đại biểu nhân dân đủ tư cách.

“Ừm.. được, đồng chí Liễu Tấn Tài, tôi cũng không còn câu hỏi nào nữa. Chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Trịnh, 2 vị còn vấn đề gì cần trao đổi với đồng chí Liễu Tấn Tài không?”

“Không có không có…”

Vương Bổn Thanh và Trịnh Hưng Vân đồng thanh nói.

“Tốt lắm, đồng chí Liễu Tấn Tài , đồng chí có thể trở về. Cám ơn đồng chí!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK