Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Hội nghị hôm nay có hai vấn đề, vừa rồi thảo luận là vấn đề thứ nhất, tôi hi vọng sau khi mọi người trở về, đưa ra phương án cụ thể để làm sao tận dụng ruộng nhàn mùa đông. Ngoài ra đây là nghề nuôi trồng đặc sản, không chỉ làm trong mùa đông, mà tất cả ruộng nước đều có thể nghĩ tới. Phương án này các khu huyện phải có báo cáo lên.

Liễu Tuấn chậm rãi quét mắt qua hội trưởng.

Các trưởng khu huyện đón ánh mắt Liễu thị trưởng, gật đầu liên tục.

- Vậy bây giờ tôi đưa ra chuyện thảo luận thứ hai, chính là động não nghĩ biện pháp, nói đơn giản đây là hội nghị Gia Cát Lượng, mọi người cởi bỏ đầu óc suy nghĩ, tôi ví dụ như nuôi tôm hùm trong ruộng mùa đông là một ví dụ. Vậy các huyện khác có ruộng nhàn mùa đông không? Có dù không có vậy còn biện pháp gì để nâng cao sản lượng, hoặc tiến hành nghề nuôi trồng đặc sản, tăng gia thu nhập mỗi một mẫu ruộng? Mọi người có suy nghĩ gì đều có thể nói ra, sai cũng không sao, vẫn câu nói cũ, người nói không có tội. Mục đích là đưa toàn thể quần chúng hoặc ít nhất phải đưa một phần quần chúng cùng nhau giàu có.

Liễu Tuấn thong thả trình bày quan điểm của mình cho mọi người, Liễu Tuấn từ khi tiến vào quan trường, đều ra sức cải biến quan niệm của các quan viên, đôi khi cái biến quan niệm cổ hủ của bọn họ thậm chí còn quan trọng hơn mời gọi được 1 tỉ đầu tư, có thể phát huy được tác dụng tốt đẹp.

Liễu Tuấn sử dụng phương thức ân cần khuyên răn với các phó thị trưởng, hiện giờ đã bắt đầu thấy hiệu quả, làm Liễu thị trưởng rất phấn chấn, lại đem phương thức này mở rộng, dùng lên người các nhân vật đứng đầu chính phủ khu huyện.

- Thị trưởng, hiện giờ chỉ nghĩ cách trong ruộng không ổn, giá thóc gạo không cao, một mẫu ruộng cộng đủ các loại phụ phí, thuế má lại là con số không nhỏ, nếu thêm tiền phân bón, trừ sau, nhân công vào nữa thì lỗ vốn.

Vẫn là huyện trưởng Chử Tiên Dân nổ phát pháo đồng.

Lời này vừa thoát ra, tất cả đều biến sắc nhìn Chử Tiên Dân, người này gan quá lớn rồi, dám nói tới vấn đề mẫn cảm như thế trên loại hội nghị công khai, chẳng lẽ muốn đổi tên thành "Chử to gan"?

Từ khi cải cách mở cửa cho tới nay, nông dân thi hành chính sách bao tiêu sản phẩm, một dạo đã khơi lên nhiệt tình của nông dân với đất đai, giải phóng sức lao động cực lớn. Nhưng bắt đầu từ giữa thập niên 80, vấn đề gánh nặng nông nghiệp dần dần trở nên nổi cộm, trừ cácloại thế ngôn nghiệp mà quốc gia quy định, thì các thứ phụ phí, tiền phạt toàn bộ đè lên đầu người dân, khiến TW chú ý cao độ. Đầu thập niên 90, TW bắt đầu tiến hành giảm bớt gánh nặng cho người dân, trước tiên phát ra các loại văn kiện như : thông tri thiết thực giảm gánh nặng cho người nông dân, quy định kiên quyết ngăn chặn các loại phụ phí tiền phạt bừa bãi, điều lệ quản lý chí phí người nông dân phải gánh chịu, quyết định phải làm tốt công tác giảm bớt gánh nặng cho người dân một cách thiết thực.

Thế nhưng thực tế hiện tượng dồn gánh nặng lên vai người dân vẫn không được trừ bỏ.

Xét trên thực tế này, tháng 10 năm nay, sau khi đẩy lui trận lũ, quốc vụ viện thành lập tiểu tổ công tác cải cách thuế phí cho nông thôn, chuẩn bị chuyển hướng cải cách giảm gánh nặng cho người dân.

Chử Tiên Dân dám nhắc tới vấn đề mẫn cảm này đúng là cần phải có sự can đảm nhất định.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, nói:

- Đồng chí Tiên Dân nhắc tới vấn đề này rất đúng, TW rất coi trọng vấn đề tam nông, vì giàm bớt gành nặng cho người dân đã đặc biệt gửi mấy văn kiện, nếu các các viên các cấp có thể quán triệt nghiêm túc các văn kiện này thì gánh nặng của người dân đã đượt giảm xuống, tuyệt đối không thể mắc phải tình huống thua lỗ, trồng càng nhiều lỗ càng lớn. Đương nhiên, đây là một vấn đề toàn cục có rất nhiều nhân tố khách quan, làm sao thiết thực giám bớt gánh nặng cho người dân, là vấn đề ban chính phủ khóa này cần uy tiên suy nghĩa trong vài năm tời... Có điều hôm nay chung ta không thảo luận vấn đề này, về sau sẽ mở hội nghị chuyên môn đề tham khảo về nó. Hôm nay chúng ta mở hội nghị Gia Cát Lượng, kỳ thực vấn đề hai mà một một mà hai, chỉ cần kinh tế đi lên, tài chính thủ nhập của chính phủ và quần chúng đều đi lên, chúng ta có đủ tài lực để duy trì phát triển, thì sẽ không dồn gánh nặng lên người dân nữa, mọi người nói có phải như vậy không?

Các vị thủ trưởng chính phù đều gật đầu tán đồng.

Nhưng nói tới "hội nghị Gia Cát Lượng", mọi người liền trở nên cẩn thận, tuy thị trưởng nói không trách tội, đề xuất ý kiến tốt hay không cũng được. Có điều đều là những người có địa vị cả, không thể nói tùy tiện, nếu ý kiến quá vớ vẩn, nói ra khiến người ta che cười thì mặt mũi sau ngẩng nên nổi nữa.

Thấy không khí có chút yên ắng, ánh mắt của Liễu Tuấn như vô ý liếc lên người Chủ Tiên Dân, làm hắn thầm cười khổ, xem ra mình biểu hiện quá nổi bật, bị Liễu thị trưởng chú ý rồi, cái bệnh thích nổi trội đúng là không hay.

Chử Tiên Dân hắn giọng một tiếng rồi nói:

- Thị trưởng, tôi nấy cái sân bay kia của chúng ta, nên chăng đóng cửa luôn cho xong.

Mọi người lại sửng sốt, tên Chử Tiên Dân này hôm nay uống lộn thuốc rồi hay sao mà toàn nói bừa.

Sân bay Tiềm Châu đặt ở huyện Hồng Sơn, vốn ban đầu là một sân bay quân sự, sau đó chuyển sang làm sân bay dân dụng.

Chử Tiên Dân không để ý ánh mắt của mọi người, cứ nói:

- Cái sân bay này năm nào cũng lỗ, chỉ có hai đường băng, một tuần hai chuyến bay, nuôi bao nhiêu nhân viên trang thiết bị, căn bản chẳng có tác dụng gì, toàn phải cần thành phố gửi tiền nuôi, thế thì có ý nghĩa gì chứ?

Liễu Tuấn chỉ mỉm cười không vội đáp.

Tạ huyện trưởng của huyện Liên Phong cười nói:

- Lão Chử, tay anh quá dài rồi đấy, chuyện của thành phố mà cũng dám quản! Nếu tôi nói, anh còn có sân bay, Liên Phong chúng tôi ngay cả sân bay cũng chẳng có thì sao nào?

Tạ huyện trưởng và Chử Tiên Dân trước kia công tác cùng nhau, quan hệ không tệ, cho nên trêu hắn một chút. Mọi người phát hiện ra, Liễu thị trưởng thích không khí náo nhiệt, cho nên Tạ huyện trưởng mới góp vui. Nếu không quá tẻ nhạt, bị Liễu thị trưởng dùng mắt điểm danh phát ngôn, nhất thời không nghĩ ra cái gì hay, khó tránh khói nói lung tung như Chử Tiên Dân mà đâm xấu mặt.

Chủ Tiêu Dân không phật lòng, nói:

- Thị trưởng đâu bảo chỉ cho phép nói chuyện huyện mình, cái sân bay này đóng cửa, thành phố mỗi năm bớt được một đống tiền, tài chính dư dả một chút, chúng ta thò tay ra xin tiền cũng dễ hơn.

Cả phòng hội nghị tức thì rộ lên tiếng cười.

Liễu Tuấn cười:

- Chủ ý này hay, sân bay còn chưa đóng cửa đã tính đường xin tiền, lợi hại.

Mọi người lại cười phá lên.

- Có điều đồng chí Tiên Dân, trừ đóng cửa sân bay ra đồng chí không còn biện pháp nào tốt hơn sao?

Liễu Tuấn thoáng cái lại đổi lời, tóm lấy Chử Tiên Dân.

Chử Tiên Dân gãi đầu:

- Thị trưởng, biện pháp thì có, chỉ sợ thị trưởng không đồng ý.

Liễu Tuấn tức thì sáng mắt lên:

- Đồng chí trước tiên đừng quan tâm người ta có đồng ý hay không, nói ý kiến của đồng chí ra nghe xem.

- Theo tôi không bằng chúng ta liên doanh với công ty hàng không, toàn bộ sân bay giao cho họ, cũng chẳng cần bọn họ giao chi phí gì hết, bọn họ nuôi sống sân bay là được, tài chính thành phố bớt đi một khoản, đợi sau này kinh tế Tiềm Châu chúng ta dưới sự dẫn dắt của thị trưởng bay cao rồi, khách qua lại nhiều hãy nói tới việc chia hoa hồng.

Chử Tiêu Dân thong thả nói với vẻ khá tự tin, lại thuận tay "vỗ mông" Liễu Tuấn một cái, đúng là rất giỏi.

Liễu Tuấn vui mừng:

- Lão Chử, chủ ý này hay lắm, ngày mai tôi sẽ bảo người phụ trách sân bay liên hệ với công ty hàng không, nếu thành công tôi mời anh một bữa.

Phòng hội nghị lại lẫn nữa vang lên tiếng cười.

Chử Tiên Dân được voi đòi tiên, nói ngay:

- Thị trưởng, để tôi mời thị trương ăn cơm cho, chúng tôi còn có chuyện cầu thị trưởng nữa.

- Ồ, lão Chử giỏi chọn thời quá nhỉ, nói đi, chuyện gì cần tới tôi? Chỉ cần không phải là chuyện đi ngược nguyên tắc, thì đều thương lượng được.

- Hay, chính thị trưởng nói nhé, thị trưởng không được lừa cấp dưới chúng tôi đâu đấy. Cái khu danh thắng phong cảnh Hồng Sơn của chúng tôi, mấy năm trước đã được định làm khu danh thắng phong cảnh cấp tỉnh rồi, nhưng chỉ có mỗi cái danh, chẳng có chút lợi thực nào, mỗi năm cũng chẳng có mấy du khách, mà có khá nhiều tiền công nhân viên phải trả. Thị trưởng, trước kia vì được cái chứng nhận kia mà chúng tôi tốn không ít công sức, thành phố có thể cấp cho chúng tôi chút tiền chỉnh đốn lại, để làm quảng cáo tuyên truyền, nếu không uổng quá.

Liễu Tuấn cười:

- Giỏi lắm Chử Tiên Dân, tôi bảo anh nghĩ biện pháp, còn anh chỉ biết âm mưu tiền trong tay tôi là làm sao?

Chử Tiên Dân ngượng nghịu:

- Thị trưởng, thành phố không cấp tiền, vậy thị trưởng giúp tôi tới cục du lịch tỉnh nghĩ cách được không, thể diện thị trưởng lớn mà. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, tôi đảm bảo khu phong cảnh Hồng Sơn này sẽ hái ra tiền.

Liễu Tuấn cười ha hả:

- Được, chuyện này tôi có thể đồng ý. Có điều trước tiên phải đưa ra một quy hoạch hoàn chỉnh, cục du lịch thành phố thông qua rồi, tôi mới kiếm tài trợ cho được. Đừng có mang mấy thứ quy hoạch vớ vẩn ra đối phó lấy lệ với tôi đấy!

Chử Tiên Dân sung sướng, vỗ ngực bồm bộp!

- Thị trưởng yên tâm, tôi lấy đâu ra gan đối phó qua loa với thị trưởng! Hắc hắc, chỉ cần có tiền là dễ làm việc.

Thấy Chử Tiền Dân có được lợi ích thực mọi người liền thèm nhỏ giải, ùa lên phát biểu, hội nghị Gia Cát Lượng rất thành công. Ít nhất về quan niệm, mọi người có chuyển biến lớn

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK