- Ha ha Liễu Tuấn, không ngờ tên oắt con cậu có vợ đẹp như vậy.
Đó là ở trong biệt thự số hai của thưởng ủy tỉnh A, Hà Duyên An cười tủm tỉm đánh giá Nghiêm Phi, không quên trêu Liễu Tuấn.
Bởi vì ở nhà, Hà Duyên An không có bất kỳ sự cố kỵ nào, gọi thẳng một vị thường ủy thành ủy là "tên oắt con", làm Liễu bí thư xấu hổ.
Hà Duyên An xuất thân từ gia đình quân đội, ở phương diện ngôn ngữ khó tránh khỏi bị chút ảnh hưởng, Hà lão gia tử và Vũ lão gia tử cả đời chinh chiến trăm trận, vời thời đại chiến tranh, khi bà còn nhỏ, luôn bị gọi là "quỷ con", Hà Duyên An gọi Tiểu Liễu là "oắt con" xem như là lịch sự hơn rồi.
Nghiêm Phi tới thành phố Ngọc Lan, về tình về lý Liễu Tuấn đều phải đưa cô tới thăm Hà Duyên An.
- Nào Phi Phi, ngồi đi cháu.
Hà Duyên An gần như vừa nhìn thấy Phi Phi là đã thích cô rồi, cho dù bà xuất thân danh môn, thấy qua vô số các cô gái xinh đẹp, bản thân cũng là một đại mỹ nữ tuyệt trần, nhưng cô gái còn xinh xắn hơn búp bê như Nghiêm Phi vẫn là lần đầu thiên thấy.
- Phi Phi, Nghiêm bí thư và mẹ cháu sức khỏe đều tốt chứ?
Hà Duyên An theo lệ hỏi tình hình của Nghiêm Ngọc Thành, đây là lễ tiết phải có.
- Cám ơn dì Hà, ba và mẹ cháu đều rất khỏe.
Nghiêm Phi cũng rất thích Hà Duyên An tao nhã cao quý, mỉm cười đáp.
Liễu Tuấn hỏi:
- Dì Hà, chú Cam đâu? Thứ bảy rồi còn làm việc sao?
Chú Cam, là chỉ Cam Sương chồng của Hà Duyên An, bà thích nam nhân lịch thiệp, khi trẻ theo lệnh cha mẹ qua lại với Vũ Thu Hàn, kết quả hoàn toàn không hợp nhau, nên đành bỏ qua.
Cam Sương là nhân viên nghiên cứu của khoa quốc phòng, là nhân viên kỹ thuật thuần túy, trong nhà cũng chẳng có bối cảnh lớn, Hà Duyên An năm xưa kiên trì sống cùng Cam Sương đã gây nên sóng gió nho nhỏ trong nhà họ Hà, cuối cùng Hà lão gia tử nhượng bộ con gái nhỏ, để người có tình thành đôi lứa.
Hà Duyên An tới tỉnh A làm tỉnh trưởng, công tác của Cam Sương cũng điều tới một ban nghiên cứu, ban nghiên cứu này cũng thuộc về công ủy khoa quốc phòng, Cam Sương làm công tác nghiên cứu, không đảm nhận chức vụ lãnh đạo hành chính.
Có điều cấp bậc được hưởng đãi ngộ cấp phó bộ.
Những chuyện này tất nhiên là Hà đại tiểu thư và Liễu nha nội tán gẫu trong giờ nghỉ giữa "cuộc chiến".
Liễu Tuấn chưa được gặp mặt Cam Sương.
- Ông ấy à, còn đang đọc sách trong phòng.
Nhắc tới Cam Dương, Hà Duyên An cười ấm áp, có thể thấy tình yêu giữa họ qua năm tháng vẫn bền chặt.
- Tiểu Phương, đi gọi chú Cam ra, bảo có khách tới.
Hà Duyên An sai giúp việc.
Giúp việc vâng lời, tới thư phòng gõ cửa, trong lòng lấy làm lạ, không biết đôi thanh niên nam nữ này lai lịch thế nào, người tới nhà Hà tỉnh trưởng làm khách chẳng ít, nhưng rất ít khi sai cô đai gọi chú Cam ra tiếp cách.
Trong trí nhớ, chỉ có lần bí thư tỉnh ủy Cận Tú Thật đích thân tới bái phỏng, Hà Duyên An mới gọi Cam Sương ra tiếp.
Những người khách khác, dù là quan lớn trong tỉnh cũng chưa bao giờ được hưởng thụ sự "đãi ngộ" này.
- Khách trong nhà tới hả?
Không bao lâu sau, Cam Sương từ thư phòng đi ra, mỉm cười gật đầu.
Liễu Tuấn và Nghiêm Phi vội đứng dậy cúi đầu chào:
- Chào chú Cam.
- Ừ, được được.
Cam Sương đúng như miêu tả của Hà đại tiểu thư, người cao gầy, đeo một chiếc kính gọng đen, toàn thân toát ra vẻ học giả rất rõ, riêng ngoại hình mà nói, thực sự lả rất hợp với Hà Duyên An cao quý.
- Đúng là một đôi bạn lữ thân tiên trai tài gái sắc.
Liễu bí thư thốt lên.
- Giỏi đấy, tên oắt con này làm dám trêu chọc dì Hà.
Hà Duyên An tức thì trừng mắt lên, nhìn Liễu Tuấn tựa cười tựa không, dáng vẻ đùa nghịch của Hà đại tiểu thư, thật giống y hệt Hà Duyên An.
- Tiểu tử không dám! Chỉ cảm khái mà nói thôi.
Liễu Tuấn cười ha hả.
Kỳ thực trong long Liễu Tuấn lúc này đang so sánh Cam Sương lịch thiệp và Vũ Thu Hàn oai nghiêm, nếu như năm xưa Hà Duyên An gả cho Vũ Thu Hàn, có lẽ thành giai thoại anh hùng mỹ nhân rồi.
Có điều câu này Liễu Tuấn tuyệt đối không dám nói ra.
- Chàng trai trẻ, cậu là ai thế?
Cam Sương thong thả ngồi xuống bên cạnh Hà Duyên An, hỏi rất tự nhiên, có thể nhìn ra ông cũng hứng thú với Liễu Tuấn, mặc dù Cam Sương không quan tâm tới chuyện đời, nhưng cũng biết quyền uy tỉnh trưởng lớn như vậy, chàng trai trẻ này ung dung trước mặt Hà Duyên an, rất không tầm thường.
- Đây là Liễu Tuấn mà tôi thường nói với ông đấy, là công tử của tỉnh trưởng Liễu Tấn Tài tỉnh J, còn đây là Nghiêm Phi vợ cậu ta, là thiên kim tiểu thư của bí thư Nghiêm Ngọc Thành ở tỉnh N.
Hà Duyên An mỉm cười giải thiệu cho chồng.
- À, thì ra chính là Liễu Tuấn, lão gia tử luôn khen cậu đó.
Cam Sương lộ vẻ ngạc nhiên thích thú.
Liễu Tuấn vội khom người làm lễ, khiêm tốn nói:
- Đó là Hà lão gia tử yêu quý vãn bối.
Cam Sương cười nói:
- Hà hà, cậu không đơn giản đâu, nghe nói còn trẻ mà đã làm bí thư huyện ủy, quản lý huyện rất tốt, làm nông dân giàu có. Học trò của Chu Dật Phi tiên sinh quả không tầm thường.
Liễu Tuấn ngạc nhiên:
- Chú Cam biết bác Chu sao?
- Đúng thế, văn chương lẫn đạo đức của tôn sư đều là hàng đầu, ta mặc dù làm công tác kỹ thuật, khi rảnh rỗi cũng nghiên cứu một số đề tài phương diện nhân văn, quen biết với tôn sư lâu rồi.
Liễu Tuấn gật đầu.
Chu Tiên Sinh và Cam Sương đúng là "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã".
Phần tử trí thức thuần túy như vậy, chính là nhân vật Liễu Tuấn kính trọng nhất.
- Chú Cam gần đây nghiên cứu đề tài ở phương diện nào ạ?
Liễu Tuấn hỏi.
Cam Sương mỉm cười:
- Đề tài thuần túy kỹ thuật thôi, cái này ta không nói với câu, khi nào rảnh, ta suy nghĩ tới vấn đề khả thi chuyện chuyển sản phẩm quân sự thành dân sự.
Nam tuần thủ trưởng với khí phách lớn, phán đoán thế giới trong thời gian lớn không có khả năng bùng phát đại chiến quy mô thế giới, tư tưởng quốc phòng chuyển biến sang thời kỳ hòa bình, chú trong kiến thiết kinh tế dân sinh, tương tuớng có nhiều xí nghiệp quân sự chuyển sang sản xuất sản phẩm sinh hoạt dân dụng.
***Nam tuần thủ trưởng: Đặng Tiểu Bình.
Liễu Tuất gật đầu nói:
- Chú Cam đây là đề tài lớn, xí nghiệp quân giới lớn đều có thực lực kỹ thuật và nghiên cứu, thành công chuyển đổi lý luận không vấn đề gì, nhưng trong thực tế thường rất khó khăn. Chú yếu là phải là chuyển biến tư tưởng, kinh tế lấy thị trưởng làm chủ đạo, chỉ cần tư tưởng chuyển biến rồi xí nghiệp quân giới sẽ lần nữa hồi xuân.
Cam Sương ngạc nhiên:
- Đúng là đạo lý này, không ngờ cậu còn trẻ mà góc độ nhìn vấn đề rất cao, không thẹn là học trò của Chu tiên sinh.
Nếu là một người trẻ tuổi thông thường, e rằng cùng ông tham khảo vấn đề kỹ thuật cụ thể rồi.
Hà Duyên An cười:
- Người ta tuy ít tuổi nhưng làm người đứng đầu quen rồi, tầm mắt tất nhiên phải cao.
Liễu Tuấn không khỏi đỏ mặt:
- Dì Hà, ai lại trêu chọc vãn bối như thế.
- Á này, chỉ cậu được trêu ta thôi hà?
Hà Duyên An tâm tình rất tốt, lại hỏi tới vấn đề công việc:
- Liễu Tuấn, làm việc được một tuần rồi nhỉ.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng, vừa tròn một tuần rồi.
- Sao rồi, có suy nghĩ gì không?
Hà Duyên An cười hỏi, nhưng ánh mắt trở nên sắc bén, tới lúc này, Hà Duyên An mới có uy nghiêm của tỉnh trưởng.
Liễu Tuấn nghiêm mặt đáp:
- Suy nghĩ thì có ạ, có điều hiện giờ hiện giờ còn khó nói lắm, tình hình nội bộ của công ty Trường Phong lẫn khu Trường Hà đều hết sức phức tạp, thậm chí có thể nói khu Trường Hà đi xuống là do vấn đề con người. Cả ban bệ đều rệu rã thiếu tinh thần.
Trước mặt Hà Duyên An, lại là thăm hỏi tư nhân, Liễu Tuấn không cần che dấu quan điểm của mình.
Hà Duyên An nói:
- Chuyện này ta cũng nghĩ như cậu, không chỉ ta các lãnh đạo trên tình đều có cùng quan điểm.
Lời này đã nói rõ ràng.
Cái vấn đề này các lãnh đạo đã sớm phát hiện ra, nếu không cậu cho rằng ta điều cậu tới làm gì? Chỉ riêng mấy câu qua loa sao để ta hài lòng được.
- Dì Hà, nếu như cháu chỉnh đốn lại tác phong, tỉnh và thành phố có thể ủng hộ lớn thế nào?
Liễu Tuấn cười thăm dò.
Hà Duyên An mỉm cười đáp:
- Điều chỉnh cán bộ phải theo nguyên tắc tổ chức, chủ yếu do thường ủy Ngọc Lan quyết định, tỉnh chỉ đưa phương hướng chung.
Câu này càng nói rõ ràng hơn.
Nếu cậu muốn dựa vào tỉnh chống lưng để làm lớn ở khu Trường Hà, e rằng hơi khó.
Dù sao khu Trường Hà là do thành phố Ngọc Lan quản lý, có tiếng nói lớn nhất việc điều chỉnh cán bộ khu, không phải là Hà Tỉnh Trưởng, mà là Đinh Ngọc Chu. Hà Duyên An không thể vượt chức trách.
Liễu Tuấn gật đầu, cầm chén trà lên uống, không nói nữa.
Giả sử có được sự ủng hộ hoàn toàn của Hà Duyên An, Liễu Tuấn sẽ có cách làm khá là cực đoan, nhưng hiện giờ dù trong lòng Hà Duyên An có hoàn toàn ủng hộ, thì thực tế cũng có rất nhiều khó khăn trở ngài.
Không phải ở trong tỉnh, chuyện gì cũng do tỉnh trưởng quyết định được.
- Sao, không đủ tự tin à?
Hà Duyên Anh nhẹ nhàng khích Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười:
- Chỉnh đốn tác phong là một quá trình lâu dài, dù long tin có đủ, vẫn phải có kiên nhẫn. Có điều vấn đề của khu Trường Hà khá nghiêm trọng, cháu tỉnh đem sức lực đặt vào vấn đề kiến thiết kinh tế trước đã, dùng hiệu quả kinh tế trực tiếp thúc đẩy tinh thần mọi người, hi vọng ban bệ có thể đoàn kết, tạo ra sức chiến đấu.
Hà Duyên An hài lòng gật đầu.
Xem ra đầu óc Liễu Tuấn rất tỉnh táo, vừa mới tới nơi, đã dùng cách cứng rắn không phải là thượng sách.