Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Liễu thị trưởng dựa vào đâu mà nói như thế?

Một lúc sau Trần chủ nhiệm mới lên tiếng, giọng khô khốc, đối diện với sự chỉ trích thẳng thừng của Liễu Tuấn, dù trầm tĩnh như Trần chủ nhiệm cũng không kiên nhẫn nổi.

Liễu Tuấn lãnh đạm nói:

- Đương nhiên, điều thứ nhất, liên quan tới vấn đề giá thu mua xỉ quặng, phải nói tình hình tổ công tác tìm hiểu được là đúng sự thực. Cty Liêu Thị thu mua xỉ quặng ở nước ngoài với giá khá cao, nhưng không thể đem nó ra mà so sánh được. Mức độ chi tiêu của nước ngoài cũng cao hơn với nước ta. Ví dụ rất đơn giản tiêu chuẩn nghèo của nước Mỹ là bao nhiêu? Của nước ta là bao nhiêu? Một gia đinh người Mỹ mỗi năm thu nhập dưới 22. 000 USD là thuộc về gia đình nghèo khó, 22.000 USD tương đương với 180.000 đồng của nước ta, đó không còn là thu nhập tiêu chuẩn của gia đình giai cấp trung lưu nữa mà là thuộc tầng lớp giàu có rồi. Đừng nói ở Tiềm Châu, mà dù ở thành phố lớn như Giang Khẩu hay Nam Phương cũng là một thu nhập rất lớn. Ở những quốc gia Âu Mỹ giá thu mua xỉ quặng lớn hơn của nước ta là bình thường.

Trần chủ nhiệm phản bác:

- Liễu thị trưởng, tôi thừa nhận giá trình sản xuất ở nước ngoài khá cao, nhưng chênh lệch tới 3 lần thì vẫn quá lớn phải không? Chúng ta cũng không thể bở qua trình độ kỹ thuật tự động hóa của các nước Âu Mỹ rất cao, nên chi phí sản xuất cũng thấp. Hơn nữa tập đoàn họ Liêu ở Chicago có rất nhiều xỉ quặng không mua ở Mỹ mà là nhập khẩu từ các nước Nam Mỹ, giá cả cũng cao gấp ba lần bên phía chúng ta. Nhiều quốc gia Nam Mỹ có mức độ sinh hoạt không cao hơn chúng ta bao nhiêu.

Liễu Tuấn cười với chút trào phúng.

- Trần chủ nhiệm, các vị điều tra đến nơi đến chốn nhỉ, đúng là mức độ sinh hoạt của một số quốc gia Nam Mỹ đại khái là tương đương với nước ta, không chênh lệch bao nhiêu. Nhưng Trần chủ nhiệm có làm rõ một vấn đề khác không? Tập đoàn họ Liêu thu mua đó là giá ở nơi khai thác hay là giá sang tay qua biên giới rồi vậy?

Trần chủ nhiệm sắc mặt tỏ ra xấu hổ.

Giọng Liễu Tuấn trở nên nghiêm khắc:

- Giá thu mua qua bên giên bao gồm cả chi phí vận chuyện, thuế quan! Công ty Liêu Thị mua xỉ quặng ở Hoàng Hoa Sơn gần như không mất phí vận chuyển, giá tất nhiên là phải thấp hơn. Điểm này tôi không biết tổ công tác không nghĩ tới hay là cố ý bỏ qua?

Các thành viên khác sắc mặt biến đổi.

Đây là lời nói nghiêm trọng.

Nếu như tổ điều tra sơ xuất thì còn có thể thông cảm được, đếu như giống Liễu Tuấn đã nói là cố ý bỏ qua thì vấn đề trở nên phức tạp rồi. Ai sai khiến bọn họ cố ý, chuyện liên quan tới vận mệnh chính trí thậm chí là tự do nhân thân của một người sao có thể sơ xuất như thế?

Trừ khi là có mục đích khác.

- Hơn nữa tập đoàn họ Liêu vượt muôn trùng dương tới nước ta đầu tư cả tỉ USD là vì cái gì? Đương nhiên là vì lợi nhuận, thương nhân trọng lợi, đó là bản tính. Tập đoàn họ Liêu tiền hành đầu tư lớn ở trong nước là hi vọng có được lợi nhuận cao, còn với Tiềm Châu chúng tôi mà nói, bao nhiêu xỉ quẳng kia không thể tận dụng được toàn là rác thải cả, phải hao phí nhân lực vật lực trông coi. Khắp Hoàng Hoa Sơn là những mỏ lớn mỏ nhỏ, khắp mọi nơi là những kho xỉ quẳng đếm không hết, bên trong đó ẩn hứa hiểm họa an toàn cực lớn. Cty Liêu Thị giúp chúng ta xử lý số xỉ quặng này không những là biến rác thành vàng, mà còn giúp chúng ta trừ bỏ nguy hiểm của kho chứa không đủ tiêu chuẩn. Đó là chuyện vẹn cả đôi đường, chúng ta ưu đãi giá cả cho bọn họ một chút là điều vô cùng hợp lý. Nếu không nhà nước vì sao định ra một loạt chính sách miễn giảm thuế để thu hút nhà đầu tư nước ngoài? Đạo lý là như nhau, tôi không biết Trần chủ nhiệm và các đồng chí tổ điều tra có xem kỹ hợp đồng chính phủ Tiềm Châu ký với Cty Liêu Thị hay không. Trừ xử lý chỗ xỉ quặng này, tập đoàn họ Liêu còn giúp chúng ta đề cao trình độ cơ giới hóa khai thác trong những năm tới một cách miễn phí. Nghề khai khoáng ở Tiềm Châu chúng tôi có trình độ lẫn hiệu suất không thể so sánh với các quốc gia phát triển. Có tập đoàn họ Liêu trở giúp, trình độ kỹ thuật của chúng ta sẽ được đề cao, tài nguyên càng trở nên có giá trị. Những nhân tố này vì sao tổ công tác lại không tính vào? Chỉ đơn thuần bằng giá thu mua xỉ quẳng mà đã nhận định đồng chí Phượng Trí Dũng và chính phủ Giang Thành có hiềm nghi thất trách, phải chăng là quá cẩu thả?

Đối diện với lời chất vấn như phào liên thanh của Liễu Tuấn, khuôn mặt Trần chủ nhiệm đỏ dừ, miễn cưỡng nói:

- Liễu thị trưởng, cơ quan kỷ ủy phụ trách giám sát kỷ luật, công tác kiến thiết kinh tế không phải là nghề của chúng tôi.

Liễu Tuấn cười nhạt:

- Bất kỳ một cơ quan nào cũng phải theo kịp thời đại mới là một cơ quan hợp cách, nếu không sẽ trở thành trì trệ lạc hậu quan liêu.

Trần chủ nhiệm tái mặt, muốn phản bác nhưng Liễu Tuấn nói có ý, ông ta đành cắn răng nhẫn nhịn.

Thấy Trần chủ nhiệm bị Liễu Tuấn phản bác cho không nói được gì, Yêu Hải Anh hả hê vô cùng. Ánh mắt nhìn Liễu Tuấn đầy khâm phục, đó mới là hình tượng Liễu nha nội trong đầu cô.

Một mình tới tỉnh, một mình đấu tranh khiến cho Đinh Ngọc Chu còn không chống đỡ nổi, so ra Trần chủ nhiệm có là cái thá gì?

Hàn Húc cười lớn, dàn hòa:

- Thị trưởng, Trần chủ nhiệm chỉ lấy việc luận việc thôi, mọi người có ý kiến gì đều có thể nói ra cùng nhau thao khảo mà.

Trần chủ nhiệm cảm kích nhìn Hàn Húc một cái.

Liễu Tuấn cầm cốc trà lên uống, tiếp đó châm thuốc hút, tựa hồ muốn làm không khí cuộc họp trở nên hòa hoãn hơn. Ai ngờ hành động của y lại càng làm Trần chủ nhiệm thêm căng thẳng.

Người này thực sự là quá trấn tĩnh, tựa hồ tất cả đều nắm trong lòng bàn tay của y. Trần chủ nhiệm không biết Liễu Tuấn còn phục kích chiêu thức nào chưa tung ra, ông ta thì biết bản thân chưa chắc đã tiếp chiêu được.

Xem ra một tháng qua tổ công tác bận rộn tìm chứng cứ, Liễu thị trưởng cũng chẳng rảnh rỗi.

- Trần chủ nhiệm, liên quan tới vấn đề công ty Đại Khoáng, tổ công tác nói công ty này làm thủ tục bổ xung tránh chỉnh đốn, tôi tin. Nhưng nội tình có đơn giản như thế hay không? Tôi thấy còn phải suy xét kỹ.

Nhắc tới điều này tinh thần của Trần chủ nhiệm phấn chấn, vấn đề của Cty Đại Khoáng là chứng cứ chắc chắn nhất mà bọn họ moi móc ra được, bất kể như thế nào Đổng Hạo Nam là em vợ của Phượng Trí Dũng, có 30% cổ phấn của Cty Đại Khoáng, làm thủ tục trước khi chỉnh đón là không phải giả, có thể coi như chứng cứ vững như núi.

Để xem Liễu nha nội cậu lấy cái gì ra mà phản bác.

Chỉ cần bắt chết điểm này không cho Phượng Trí Dũng rút lui an toàn là tổ công tác có thành tích.

Liễu Tuấn hỏi:

- Trần chủ nhiệm, theo tình huống mà tổ công tác nắm được thì Đổng Hạo Nam có cổ phần của Cty Đại Khoáng từ bao giờ?

Trần chủ nhiệm trầm ngâm một chút mới nói:

- Hẳn là năm kia, tháng 10 năm kia Đổng Hạo Nam nhập cổ phần, trong giấy tờ có ghi như vậy.

- Như vậy là sắp hai năm rồi, chúng ta hãy thử suy luận một chút xem, nếu như thực sự là thế, trong hai năm qua Đổng Hạo Nam có rất nhiều thời gian để làm thủ tục, vì sao phải đợi tới khi chỉnh đốn rồi mới nghĩ tới việc làm thủ tục bổ xung? Phượng Trí Dũng nếu thực sự tham gia vào việc này không tới múc làm việc ngu xuẩn tới thế chứ?

Liễu Tuấn cười hỏi.

Trần chủ nhiệm trầm giọng nói:

- Liễu thị trưởng, kỷ ủy phá án coi trọng chứng cứ.

- Đúng Trần chủ nhiệm nói rất có lý, phải coi trọng chứng cứ. Vậy xin hỏi Trần chủ nhiệm có chứng cứ gì chứng minh Phượng Trí Dũng có tham gia vào việc này? Chẳng lẽ chỉ vì Đổng Hạo Nam là em vợ của Phượng Trí Dũng là nhận định đồng chí ấy làm dụng chức quyền? Thế thì quá miễn cưỡng! Giả sử trần chủ nhiệm có một người thân nào đó phạm tội, có phải cũng nhận định rằng Trần chủ nhiệm tham gia vào trong đó.

Trần chủ nhiệm sắc mặt trấn định nói:

- Chúng tôi đương nhiên không chỉ dựa vào mỗi suy đoán là nhận định như thế, theo đồng chí Mạc Tiểu Bình, nguyên cục trưởng cục khoáng sản Giang Thành phản ánh Phượng Trí Dũng đích thân gọi điện thoại muốn đồng chí ấy làm thủ tục bổ xung cho Cty Đại Khoáng.

- Hoang đường.

Lần này lên tiếng là bí thư Hải Anh.

Yêu Hải Anh vẫn thế mở miệng ra là khí thế hừng hực.

- Trần chủ nhiệm, các vị có phải tìm hiểu quá qua loa không? Vì sao Mạc Tiểu Bình bị cách chứ? Chính bởi vì hắn có thái độ chống đối, có ý đồ làm thủ tục bổ xung cho rất nhiều mỏ trái phép, vì chuyện này còn tranh cãi với đồng chí Phượng Trí Dũng trên cuộc họp thường ủy Giang Thành! Cuối cùng bị cách chức. Người như thế tôi cho rằng có hiềm nghi báo thù rất lớn, lời của hắn không thể lấy làm chứng cứ.

Liễu Tuấn phất tay nói:

- Bí thư Hải Anh nói rất chính xác, trong lòng Mạc Tiểu Bình còn hận Phượng Trí Dũng, cho nên lời nói của hắn không thể làm chứng cứ. Nếu như Phượng Trí Dũng làm thủ tục bổ xung cho Cty Đại Khoáng thì tuyệt đối không phê bình Mạc Tiểu Bình ở cuộc họp thường ủy, đó là kiến thức cơ bản nhất. Còn về phần quan hệ mờ ám của Phượng Trí Dũng với cô Mary, tôi cũng chỉ đánh giá bằng hai chữ: Hoang đường.

Sắc mặt Trần chủ nhiệm vừa đỏ lên liền tái nhợt đi.

- Các đồng chí nói phục vụ nhà khách Giang Thành là cô gái kia tên Địch Ngân Hoa phải không?

Liễu Tuấn nói ra câu này làm Trần chủ nhiệm chấn động, vì vừa rồi ông ta thông báo tình huống không hề nói tên người phục vụ đó, xem ra Liễu Tuấn nắm rõ công tác của bọn họ như lòng bàn tay.

- Lời nói của Địch Ngân Hoa càng không thể lấy làm chứng cứ. Chúng tôi có lý do tin tưởng cô ta nói dối.

Liễu Tuấn nói từng chữ một, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK