Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Tuấn lần thứ hai trình bày phương hướng chính sách của mình không lâu như lần đầu, ước chừng hai tiếng động hồ sau Liễu thị trưởng bị đuổi đi.

Có điều lần này Liễu Tuấn nói nhiều hơn lần trước, lần đầu tiên Hồng thủ tướng cũng phát biểu không ít ý kiến, lần này năm vị quan lớn chỉ hỏi, sau đó toàn là Liễu Tuấn diễn giảng.

Vẫn là người nhân viên kia đưa Liễu Tuấn ra cửa, ngồi lên xe của Trình Tân Kiến, rời khỏi đại nội.

Trình Tân Kiến tuy tính cách phổi bò, nhưng tuyệt đối không hỏi tới nội dung cuộc đàm thoại nửa câu. Ở trong quan trường bao lâu như vậy, hỏi gì không hỏi gì, Trình Tân Kiến tự biết.

Xe rời khỏi đại nội, Liễu Tuấn mỉm cười nói:

- Hồng thủ tướng nói với em chuyện bán tài sản quốc hữu ở Tiềm Châu.

Trình Tân Kiến hơi ngẩn ra rồi vui vẻ.

Liễu Tuấn chủ động nhắc tới chuyện này, có thể thấy trong lòng Liễu Tuấn, Trình Tấn Kiến hắn vẫn là tâm phúc tri kỷ gần gũi nhất. Thực ra những chuyện phát sinh ở Tiềm Châu, Trình Tân Kiến cũng biết đại khái, dù sao Liễu Tuấn chấp chính nơi đó, hắn cũng khá quan tâm.

Trình Tân Kiến hỏi:

- Không có vấn đề gì lớn chứ?

Liễu Tuấn lắc đầu:

- Tạm thời còn chưa biết.

Theo Liễu Tuấn đoán, sau khi năm người đó thương lượng, đưa ra quyết định hắn không tới mức qua tệ, nhưng chuyện quá lớn, không có kết quả xác thực, Liễu Tuấn không suy đoán bừa.

- Sao, tối nay đi đâu.

Trình Tân Kiến vứt đề tài Tiềm Châu qua một bên.

Liễu Tuấn mỉm cười đáp:

- Trước tiên cứ về nhà chào mọi người đã rồi hay nỏi.

Trình Tân Kiến tức thì trở nên khẩn trương, dù sao hai nhà Nghiêm Liễu hiện giờ đâu phải như xưa, cho dù là cấp dưới cũ như hắn cũng không thể tùy ý tới thăm nữa, khoảng thời gian tới trường đảng học, Lương Quốc Cường có dẫn tới thăm Nghiêm Ngọc Thành, ấn tượng của Nghiêm Nghiêm Thành với hắn không tệ, khích lệ với câu, còn phía Liễu phó thủ tướng, hắn chưa dám tới quấy nhiễu.

Liễu Tấn Tài nổi tiếng "cuồng công tác", mình không có việc gì, sao dám tới chiếm dụng thời gian quý báu của thủ trưởng.

Khi xe đi vào con đường nhỏ yên ắng của công viên Long Sơn, Trình Tân Kiến càng thêm khẩn trương, mím chặt miệng, may mà có Liễu Tuấn ở trên xe, thủ tục kiểm tra không rắc rối lắm.

- A, là Tiểu Trình.

Nhìn thấy Trình Tân Kiến, Nguyễn Bích Tú cũng rất bất ngờ, vui vẻ lên tiếng.

Trình Tân Kiến hơi xấu hổ, hắn đã gần tuổi tri thiên mệnh rồi, không ngờ Nguyễn Bích Tú còn gọi hắn là Tiểu Trình. Nói ra hắn đúng là cấp dưới cũ của Nguyễn Bích Tú, hai mươi năm trước khi Nguyễn Bích Tú làm chỉ đạo viên đồn cảnh sát trấn Hướng Dương, Trình Tân Kiến mới chỉ là một cảnh sát thường.

- Mẹ à, mẹ làm Trình cục trưởng xấu hổ rồi.

Liễu Tuấn cười giải vây cho Trình Tân Kiến.

Ngồi trong phòng khách rộng lớn, Trình Tân Kiến không khỏi cảm khái liên hồi, hiện giờ lão Trình là cán bộ cấp chính sở, sắp nắm quyền trị an toàn quốc, nhưng mà nghĩ ra không sướng bằng 20 năm trước cùng đám bạn bè hợp chí đồng đạo cùng ngồi chén chú chén anh với nhau.

Giải Anh và Nguyễn Bích Tú đều vui mừng vì Trình Tân Kiến tới thăm, khách khí mới hắn ngồi xuống rồi hỏi tình hình huyện Hướng Dương gần đây, thực ra Trình Tân Kiến đã rời khỏi huyện Hướng Dương lâu lắm rồi, có điều vẫn luôn công tác ở tỉnh N, về quê nhiều hơn Giải Anh và Nguyễn Bích Tú, kiền vui vẻ nói chuyện quê nhà với lãnh đạo cũ.

Nguyễn Bích Tú muốn giữ Trình Tân Kiến ở lại ăn cơm, tất nhiên hắn không từ chối.

Liễu Tuấn cười nói:

- Thôi mẹ ơi, con cũng không ở nhà ăn cơm đâu, đi tụ họp với bạn bè một chút, cán bộ tỉnh N cũng có mấy người tới thủ đô, chả mấy khi nhau một lần.

Nguyễn Bích Tú cũng biết, thân ở trong quan trường, xã giao là khó tránh khỏi, hơn nữa cùng với địa vị con trai trong thể chế ngày càng cao, cũng nên có "quân" của mình rồi, những cán bộ tỉnh N, tất nhiên là cấp dưới đáng tín nhiệm nhất.

Trừ Trình Tấn Kiến, những người quen cũ của Liễu Tuấn ở thủ đô đúng là có vài người, do Trình Tân Kiến gọi điện liên lạc, mọi người tập trung ở Clb Trường Thành.

Ở trong phòng bao, nguyên bí thư huyện Ninh Bắc, phó thị trưởng hiện nhiệm thành phố Đại Ninh là Thạch Trọng, đệ nhất thư ký của Liễu Tuấn là Phan Tri Nhân và vợ là Giang Vân Hiệp, hai vợ chồng Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn cũng tới.

Mọi người gặp nhau vui mừng chào hỏi một hồi, Phan Tri Nhân lâu không gặp Liễu Tuấn, sốt ruột hỏi:

- Trình bí thư, không phải Liễu bí thư cũng tới sao?

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Trình Tân Kiến.

Trình Tân Kiến cười:

- Liễu bí thư đi đón khách rồi.

Mọi người ngạc nhiên, khách gì mà đáng để Liễu bí thư đích thân đi đón?

Trương Hiểu Mạn là người hiểu ra đầu tiên, vui mừng vỗ tay:

- Tôi biết rồi, đi đón Bạch bí thư.

Bạch bí thư chính là Bạch Dương rồi, Trương Hiểu Mạn khi làm thư ký cho Bạch Dương, thì cô đang là bí thư huyện Ninh Bắc, cho nên vẫn dùng cách xưng hô cũ, rất thân thiết.

Nói ra trừ Trình Tân Kiến, năm người ngồi đây toàn là cấp dưới cũ của Bạch Dương, ngay cả Liễu thị trưởng hết sức ghê gớm cũng vậy.

Mọi người đang nói cười thì Liễu Tuấn cùng Bạch ti trưởng đoan trang tao nhã đi vào.

Mọi người đứng dậy đón, không biết ai dẫn đầu đồng loạt vỗ tay đón chào.

Thấy nhiều cấp dưới cũ như vậy, Bạch ti trưởng luôn dè dặt cũng cười tươi nói:

- Bạn bè cũ gặp mặt, đâu phải là mở hội báo cáo, cái lễ này miễn chứ hả?

- Bạch bí thư, mời ngồi.

Khi Trương Hiểu Mạn làm thư ký cho Bạch Dương rất được Bạch Dương yên thích, hai người tình cảm sâu sắc, vẫn giữ liên lạc với nhau. Đột nhiên gặp cấp trên cũ, Trương Hiểu Mạn hết sức kích động chạy tới nắm tay Bạch Dương, hai hàng nước mắt bất giác chảy ra.

Thấy Trương Hiểu Mạn lộ chân tình như vậy, Bạch Dương cũng rất cảm động, nắm tay cô khẽ vỗ mấy cái.

- Ha ha, Bạch bí thư không cần tôi giới thiệu mọi người cho bí thư chứ hả?

Liễu thị trưởng cười ha hả nói.

Vì sự ghen tuông kỳ lạ của Hà đại tiểu thư với chị Bạch Dương, Liễu Tuấn vốn không định mời khách, có điều hiện giờ Hà đại tiểu thư tới Nam Phương, không cần kiêng kỵ.

Liễu Tuấn vốn định mời cả Sài Thiệu Cơ tới, nhưng ở đây toàn cán bộ tỉnh N, sợ Sài Thiệu Cơ ngại, nên thôi.

Bạch Dương trừng mắt nhìn y, hỏi:

- Hiểu Mạn, lần này tới thủ đô là xin dự án hả?

- Vâng, xin một dự án của huyện, làm trợ thủ cho Thạch thị trưởng...

Trương Hiểu Mạn gật đầu.

Sau khi Thạch Trọng lên làm phó thị trưởng, chức bí thư huyển ủy do Tào Xuân Thu kế nhiệm, dưới sự tiến cử của Thạch Trọng, Trương Hiểu Mạn lên làm phó thị trưởng thường vụ, Dịch Hàn thì tới Đại Ninh làm phó cục trưởng cục giáo dục, lần này tới thủ đô cùng vợ, tiện thể du lịch.

Thạch Trọng cười:

- Này đồng chí Hiểu Mạn, dự án là xin cho huyện Ninh Bắc, tôi làm trợ thủ cho đồng chí mới đúng.

Lễu Tuấn sau khi điều đi, những thân tín đắc lực đồng tâm hiệp lực, Thạch Trọng ngồi vững vàng trên chức bí thư huyện ủy, hiện giờ lên làm phó thị trưởng, vì thế mọi người rất thân thiết.

- Tiểu Phan, nghe nói cậu đã làm ở ủy ban thương mại quốc gia?

Bạch Dương hỏi Phan Tri Nhân.

Phan Tri Nhân cung kính gật đầu:

- Vâng thưa Bạch bí thư.

Thấy Bạch Dương hỏi tới tình hình gần đây của mình, Phan Tri Nhân vừa mừng vừa ngạc nhiên.

- Đây là vợ cậu phải không? Thật xinh đẹp.

Bạch Dương nhìn Giang Vân Hiệp nói.

Khi Bạch Dương làm bí thư huyện Ninh Bắc, Giang Vân Hiệp còn ở cục tư pháp, không thường thấy Bạch Dương, nhưng trong lòng mọi người rất ngưỡng mộ bí thư xinh đẹp này, thấy Bạch Dương hỏi tới, liền trả lời:

- Bạch bí thư, tôi là Giang Vân Hiệp, hiện làm việc ở cục kiểm toán quốc gia.

Bạch Dương gật đầu mỉm cười, liếc nhìn Liễu Tuấn, Liễu Tuấn nhe răng cười đáp lại.

Khi Liễu Tuấn rời khỏi huyện Ninh Bắc, an bài cho Phan Tri Nhân làm cục trưởng cục kiểm toán, Giang Vân Hiệp làm phó cục trưởng, không lâu sau Phan Tri Nhân được an bài tới ủy ban thương mại quốc gia, Giang Vân Hiệp tới cục kiểm toán quốc gia, đều là do Liễu Tuấn an bài, mục đích bồi dưỡng lực lượng đích hệ của mình.

Phan Tri Nhân và Giang Vân Hiệp đều trẻ tuổi, làm việc ở địa phương muốn tiến bộ cấp bậc rất khó, điều tới cơ quan quốc thì dễ giải quyết cấp bậc, nhưng quan trọng nhất sau này nếu ở tại tỉnh N điều động công tác vượt tình rất khó khăn, còn điều động từ cơ quan quốc gia dễ dàng hơn, điều tới tỉnh nào cũng thoải mái.

Khi Liễu Tuấn cần, thì có thể dùng tới bọn họ.

Liễu Tuấn có kể hoạch thời cơ thích hợp đưa Phan Tri Nhân tới Tiềm Châu, cục diện bây giờ, y cần một số cán bộ thân tín lại có tinh thần tuổi trẻ mở ra cục diện mới, còn về Dịch Hàn và Trương Hiểu Mạn sau này tất nhiên cũng làm thế?

- Bạch bí thư, nghe nói bí thư sắp đi Mỹ học tập, phải không ạ?

Trương Hiểu Mạn nhìn Bạch Dương hỏi:

- Ừ, mấy ngày nữa đi rồi, đi hai năm.

Bạch Dương gật đầu, mắt vô ý liếc qua mặt Liễu Tuấn, chỉ thấy người này đang mặt mày hơn hớn, khuôn mặt kiều diễm liền ửng lên hai áng mây hồng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK