Chúc mừng Khâu tỉnh trưởng.
Trong một phòng ăn không lớn, có bốn người ngồi, Lăng Nhã mặc váy công sở màu xanh lam đưa bàn tay nhỏ ngọc ngà ra, cầm ly rượu, chúc rượu Khâu Tình Xuyên.
- Người ta trước kia là phó tỉnh trưởng kia, hiện giờ giống như anh, biến thành tỉnh trưởng rồi, có gì mà đáng chúc mừng.
Liễu Tuấn ở bên cạnh trêu Khâu Tình Xuyên.
Mọi người đều bật cười.
Sau năm mới, nguyên thị trưởng hiện nhiệm của Giang Khẩu đột nhiên điều tới tỉnh N làm phó bí thư tỉnh ủy, thường vụ phó tỉnh trưởng. Tỉnh ủy tỉnh D tiến cử với TW điều đồng chí Khâu Tình Xuyên tới làm thị trưởng.
Đợi đại hội nhân dân toàn quốc xong, đại hội đảng tỉnh D và Giang Khẩu sẽ nối nhau diễn ra, đoán chừng Khâu Tình Xuyên sẽ chen chân vào thường tủy tỉnh D, chính thức tuyển làm thị trưởng Giang Khẩu.
Thị trưởng vào thường ủy thành phố, đó là đãi ngộ đặc thù của Giang Khẩu những năm gần đây, dù sao Giang Khẩu là thành phố cấp phó tỉnh có GDP cao nhất cả nước, là là cờ đầu cả nước.
Giang Khẩu lại còn là tiên phong cải cách mở cửa của cả nước, bí thư thành ủy của nó do phó bí thư tỉnh ủy tỉnh D đảm nhiệm, thị trưởng thì do thường tủy tỉnh ủy đảm nhiệm.
Khâu Tình Xuyên từ phó tỉnh trưởng xếp cuối cùng thành thị trưởng Giang Khẩu, được coi là phá lệ rồi.
Quan trọng nhất là Khâu Tình Xuyên được bổ nhiệm làm thị trưởng Giang Khẩu vào lúc này, trong thời gian ngắn, chức vị sẽ không có biến động lớn nữa, có thể né tránh được một số nguy hiểm mà hắn và Liễu Tuấn đã từng nói tới.
Hơn nữa căn cứ vào thông lệ, thành thị trưởng Giang Khẩu, là bằng với việc cầm một vé thành cán bộ cấp chính bộ rồi. Lệnh bộ nhiệm này cũng mang ý nghĩa rằng Khâu Tình Xuyên chính thức nhảy ra khỏi hệ thống tài chính, trở thành nhân tài toàn diện. Sĩ đồ sau này sẽ không còn giới hạn trong lĩnh vực tài chính nữa, đây là một điều tối quan trọng với một người nối nghiệp được hệ phái coi trọng.
Mùng 5 tết năm nay, sau khi hai người bàn bạc trong tòa biệt thự xa hoa của Khâu Tình Xuyên, đồng thời hành động, hiện giờ xem ra hiệu quả rất rõ ràng.
Khâu Tình Xuyên mỉm cười nâng ly khẽ chạm ly với Lăng Nhã rồi uống một hơi cạn sạch.
Lăng Nhã thị chỉ nâng ly hơi nhấp một chút cho có, khuôn mặt trắng trẻo ánh lên hai đám mây hồng, cực kỳ kiều diễm. Đừng thấy Lăng Nhã chỉ uống chút rượu một cái là đỏ mặt, thật ra tửu lượng rất ghê gớm. Nhưng Liễu tỉnh trưởng ngồi đây, Lăng chủ nhiệm phải làm ra vẻ thục nữ, không thể lộ ra "bản chất", nếu không sĩ bị người nào đó "kỳ thị".
Nam nhân uống rượu không bằng nam nhân thì không sao cả, nhưng ngay cả nữ nhân cũng không bằng, chỉ e rằng cái sĩ diện của Liễu tỉnh trưởng không chịu nổi.
- Không ngờ rằng Tiễn bí thư nhìn thì như một người nhõ nhã lịch thiệp, mà tác phong lại mạnh mẽ quyết đoán như thế, bội phục.
Kế hoạch thành công, Khâu Tình Xuyên nhìn có vẻ như rất co hứng, cười cảm thán nói. Bản thân hắn vận động là sức mạnh trong hệ phái, còn mắt xích quan trọng nhất là chỗ Tiễn Kiến Quân thì dựa vào Liễu Tuấn đi du thuyết.
Khâu Tình Xuyên cũng biết rất rõ, cái gọi là tình nghĩa cá nhân của Tiễn Kiến Quân và Liễu Tấn Tài ở chuyện đại sự thế này là không đủ. Tiễn Kiến Quân ra sức đưa hắn lên làm thị trưởng Giang Khẩu là có ý thể hiện thiện chí.
Nguyên nhân cốt lõi vẫn là tranh giành cự đầu.
Vào lúc này, tất cả các hệ phái đều ra sức tranh thủ tất cả bạn bè có thể, đương nhiên, cũng không bài từ đả kích và chèn ép đối thủ chủ yếu. Cây gậy và củ cà rốt luôn là hai công cụ cần phải có trong đấu tranh chính trị.
Có điều Liễu Tuấn đích thân tới bái phỏng, phân tích rõ lợi hại với Tiễn Kiến Quân cũng là một nước cờ quan trọng. Về việc vật dụng thuật hợp trung liên hoành, Khâu Tình Xuyên tự nhận không thuần thục bằng Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn cười nói:
- Bên ngoài nho nhã, không có nghĩa làm việc chậm chạp, đồng chí nào đó khi đã kích tổ chức tài chính phi pháp không độc ác? Khâu tỉnh trưởng bị người ta gọi là đồ tể cảm giác ra sao?
Lăng Nhã cười khúc khích trêu:
- Giám đốc Khâu , thì ra anh còn có ngoại hiệu uy mãnh như vậy à?
Khuôn mặt điềm tĩnh của Khâu Tỉnh Xuyên hơi ửng hồng, tựa hồ có chút xấu hổ. Liễu Tuấn thì cười ha hả cứ như nghĩ tới chuyện gì đặc biệt thú vị, Khâu Tình Xuyên liên trừng mắt nhìn y, vẻ mặt rất tức giận.
Liễu Tuấn vội vộ xua tay, nhưng còn cười một lúc mới nhịn được.
Thì ra hai chữ "đồ tể" còn là từ ngữ "đẹp đẽ" do Liễu tỉnh trưởng vì giữ thể diện cho Khâu tỉnh trưởng, theo cách nói của tỉnh D, Khâu Tỉnh Xuyên bị đám chủ tổ chức tài chính kia gọi là "tên mổ lợn".
Chỉ cần liên tưởng Khâu Tỉnh Trưởng với "tên mổ lợn" toàn thân cơ bắp là Liễu Tuấn không nhịn được cười.
- Này, hai người có vấn đề gì thế? Không ra sao cả.
Thấy Liễu Tuấn và Lăng Nhã thay nhau "bắt nạt" Khâu Tình Xuyên, Giao Giao vô cùng phẫn nộ.
- Được, được, được! Có người có ý kiến rồi, không nói nữa, không nói nữa được chưa?
Lăng Nhã vội giơ tay đầu hàng.
Giao Giao trừng mắt lên nhìn cô một cái, gặp một chút thức ăn đặt vào trong đĩa nhỏ của Khâu Tình Xuyên, thấy Khâu Tình Xuyên lại nâng chén lên liền giữ tay hắn lại nói:
- Uống ít một chút, tối nay không phải anh còn phải chia tổ thảo luận sao? Người đầy mùi rượu không tốt.
Lần này bốn người sum họp ở thủ đô, nguyên nhân đơn giản là tham gia hội nghị nhân dân toàn quốc, Khâu Tình Xuyên, Lăng Nhã, Liễu Tuân đều là đại biểu nhân dân. Giao Giao thì về thủ đô thăm cha mẹ, nghe nói Lăng Nhã cũng tới liền đòi tụ hội với nhau.
Hai người đã lâu rồi chưa gặp mặt rất là nhớ.
Không mờ vừa gặp mặt đôi vợ chồng xấu này lại ra sức bắt nạt Khâu Tình Xuyên, làm Giao Giao tức chết.
- Không sao, hôm nay tâm tình anh không tệ, uống thêm vài chén không có vấn đề gì, không giống như người nào đó, hiện giờ đang mượn rượu tiêu sầu, ha ha ha...
Khâu Tình Xuyên "nhìn đểu" Liễu Tuấn, bắt đầu "phản kích"!
- Mượn rượu tiêu sầu? Có chuyện gì thế? Chẳng lẽ có kẻ gây chuyện với Liễu tỉnh trưởng.
Giao Giao không khỏi mở to mắt, rất là tò mò.
Trong suy nghĩ của cô, Liễu Tuấn hay Khâu Tình Xuyên đều là những nhân vật hết sức lợi hại, câu "mượn rượu tiêu sầu" nói thế nào cũng không thể xuất hiện trên người Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn nâng chén lên, không phải là chén rượu mà là chén trà, cười nói:
- Đúng là có chút rắc rối, một số kẻ luôn không chịu tuân thủ quy tắc cuộc chơi, không chịu tôn trọng lời khuyên của người khác, nói mấy lần không nghe.
Khâu Tình Xuyên hỏi:
- Tên Quách Tranh gì đó nghe nói mấy ngày trước còn chuyên môn tới Ngọc Lan bái phỏng cậu à?
- Đúng thế, hắn làm ra cái đề án tu sửa luật pháp mười mấy trang giấy, chữ viết rất đẹp, nhưng là người cố chấp, không chịu nghe khuyến cáo của người khác.
Khâu Tình Xuyên thấy dáng vẻ ung dung của Liễu Tuấn, cũng cười nói:
- Thế giới này luôn có những kẻ không chịu giác ngộ, hay là tôi giúp cậu trao đổi một chút?
Khâu Tình Xuyên làm thế có ý có qua có lại.
Hai hệ phái lớn vì tranh giành cự đầu, đã giao tranh cả công khai lẫn âm thầm, đề án tu sửa luật pháp chỉ là một nước đi trong số đó, hệ phái Khâu Tình Xuyên lần này chủ yếu là đứng ngoài quan sát đảm bảo thế lực hiện tại không bị suy giảm, tạm thời không định xen vào, dù sao hệ phái nào đó những năm gần đây quá hùng mạnh, thế lực to lớn, cần phải hết sức cẩn thận, quyết định đứng ngoài quan chiến là do bất đắc dĩ. Có điều chính bởi vì thế mà địa vị siêu nhiên, Khâu Tình Xuyên đề xuất đi trao đổi là muốn làm người hòa giải.
Liễu Tuấn nghĩ một lúc rồi lắc đầu nói:
- Quên đi, người ta không nghe lọt đâu.
Lăng Nhã cũng biết ít nhiều về chuyện này, không khỏi sốt ruột:
- Vậy thì làm sao? Cứ để cho bọn chúng gây chuyện à?
Liễu Tuấn lạnh nhạt nói:
- Có một số người em nói chuyện khách khí với chúng là vô dụng.
Đúng lúc này điện thoại của Liễu Tuấn vang lên, y đứng dậy đi ra cửa sổ nhận điện thoại.
- Này, cái tên Quách Tranh kia hình như không chịu yên hả?
Điện thoại là do Hà đại tiểu thư gọi tới, giọng nói có chút bực bội.
Liễu Tuấn liền cau mày lại nói:
- Không phải đã nói em đừng quản chuyện này sao? Hiện giờ em phải nghỉ ngơi, đừng lo những chuyện lung tung này.
Hà Mộng Doanh đã dần dần trông thấy bụng bầu rồi, vì tuổi tác mà phản ứng thai nghén rất mạnh, thời gian qua đều an tâm tĩnh dương, nhưng liên quan tới chuyện lớn như thế, bảo Hà Mộng Doanh ở một bên nhìn không nói, bất kể ra sao cũng khó nghe theo được.
Thấy giọng nói của Liễu Tuấn không vui, ở bên kia Hà Mộng Doanh giảu miệng, rất bất mãn làu bàu:
- Em cũng đâu muốn quan tâm đến...
- Được rồi, đừng lo, anh biết phải làm sao, yên tâm nghỉ ngơi đi.
Liễu Tuấn cũng ý thức được giọng nói của mình không ổn, liền hạ bớt âm điệu, ôn hòa nói.
- Thực sự không sao chứ?
Hà Mộng Doanh vẫn không yên tâm.
Liễu Tuấn cười nói;
- Yên tâm đi, bên phía anh đảm bảo không sao, nhưng người ta có sao hay không thì khó nói lắm.
Hà Mộng Doanh liền yên tâm, dặn dò y mấy câu rồi mới quyến luyến cúp điện thoại.