Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc triệu kiến chủ yếu nói về việc xử lý vụ án huyện Bạch Hồ, chia làm hai mặt, thứ nhất tất nhiên là tiến độ điều tra, Lưu Huy và Liễu Tuấn đều thẳng thắng bày tỏ quan điểm muốn kết án sớm, để ổn định cục diện Tiềm Châu. Về mặt này Cù Hạo Cẩm không phản đối, ở lập trường của ông ta, đương nhiên hi vọng cục thế mỗi thành phố cấp dưới đều ổn định. Vấn đề bí thư tỉnh suy nghĩ không phải chỉ là phương hướng chung.

Nó trắng ra là Cù Hạo Cẩm chỉ nhắm vào Tiềm Châu thôi, vụ án rùm beng này đúng là thứ Cù Hạo Cẩm muốn thấy, bất kể vụ án có kết quả cuối cùng ra sao, giữa Liễu Tuấn và Lưu Huy thế nào cũng có hố ngăn cách. Đó là đả kích lớn với sự nỗ lực của cả thế lực Cận hệ, khi Cận Tú Thật ra sức ủng hộ Liễu Tuấn. Trong con mắt cán bộ bình thường thì Liễu Tuấn hoàn toàn vô cớ gây chuyện, tự mình hủy đi cục diện tốt, nếu Liễu Tuấn không quá vội lập uy, không quá vội đả kích đám người Phương Nhữ Thành, có Lưu Huy toàn lực ủng hộ, Liễu Tuấn sẽ mau chóng đứng vững chân thi hành sách lược.

Tiến thêm một bước nữa, Cù Hạo Cẩm có thể nhân cơ hội này điều chỉnh ban lãnh đạo của Tiềm Châu, công phá dần dần thành lũy kiên cố nhất của Cận Tú Thật từ bên trong, thực hiện sự nghiệp nhất thống của ông ta.

Nhưng làm việc gì cũng phải có chừng mực, bắt quá sát Tiềm Châu, bất chấp tất cả ra tay, thì cho dù có nạy được cả Liễu Tuấn và Lưu Huy đi chỗ khác, thay người của Cù Hạo Cẩm vào, cũng được không bằng mất, trong mắt đại lão cao tầng lên án là muốn nhất ngôn đường.

Giải quyết vấn đề phải theo trình tự, không thể quá cấp bách.

Thấy Cù Hạo Cẩm đồng ý sớm kết án, Lưu Huy thầm thở phào.

Thứ hai là bố trí ban bệ cán bộ của huyện Bạch Hồ, trước đó không lâu, thành ủy Tiềm Châu mở hội nghị, lâm thời sắp đặt mấy thành viên ban huyện ủy cho huyện Bạch Hồ, hiện giờ vận hành rất tốt. Có điều thủy chung là tổ hợp lâm thời, ngoài ra các ban ngành trực thuộc và các xã thuộc huyện Bạch Hồ cũng phải gây dựng lại.

Việc an bài nhân sự một huyện tất nhiên không cần tới Cù Hạo Cẩm phải bận tâm, ông ta cũng chẳng hứng thú, xen vào huyện Bạch Hồ căn bản không có ý nghĩa gì. Có điều Cù Hạo Cẩm vẫn quan tâm tới việc này, nhấn mạnh công tác bình thường của huyện Bạch Hồ không thể ngưng trệ, không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của quần chúng.

Đó là thái độ nên có của bí thư tỉnh ủy.

Cù Hạo Cẩm tin thành ủy Tiềm Châu nhất định sẽ xử ý tốt chuyện này.

- Phải cảnh giác.

Cù Hạo Cẩm cảm thán:

- Bổ nhiệm một cán bộ thì dễ, bổ nhiệm một cán bộ hợp cách không dễ, bổ nhiệm một cán bộ ưu tú càng khó khăn. Hai đồng chí, cần phải cảnh giác, không thể để xảy ra tình huống như huyện Bạch Hồ nữa, cán bộ của cả một huyện mà thối nát từ trên xuống dưới, đây là bải học khiến người ta phải tỉnh ngộ.

Lưu Huy và Liễu Tuấn gật đầu, vẻ mặt nặng trĩu.

Ngoài ra, Cù Hạo Cẩm còn quan tâm tới việc kiến thiết kinh tế:

- Liễu Tuấn, nghe nói cậu đang thi hành một biện pháp tập trung tài chính mới ở Tiềm Châu, bán tài sản quốc gia lấy tiền kiến thiết?

Cù Hạo Cẩm bận điều chỉnh đội ngũ cán bộ, nắm nhân sự toàn tỉnh, nên chuyện kiến thiết kinh tế không xen vào nhiều, cơ bản đều tôn trọng cách làm của Thai Duy Thanh, cho dù là hạng mục lớn, Cù Hạo Cẩm chỉ phát biểu ý kiến mang tính nguyên tắc, không đưa chỉ thị tiến hành.

Điều này đầu tiên thể hiện được phong phạm của bí thư tỉnh ủy, đồng thời cũng là để đạt thành sự bình hành với Thai Duy Thanh. Cù - Thai phối hợp tương đối ăn ý, rất ít phát sinh xung đột chính diện, tất nhiên cũng có ý kiến bất đồng, đều treo đổi riêng để giải quyết.

Vì thế ở trường hợp công khai, Thai Duy Thanh ủng hộ mạnh mẽ quyết sách của Cù Hạo Cẩm, hai lãnh đạo phối hợp mật thiết nhu thế, làm nhiều cán bộ muốn luồn lách giữa hai người hết sức thất vọng, không có đất thi triển kỹ xảo.

Từ sách lược mà nói thì Cù - Thai hoàn toàn chính xác, hai người đều là quan mới nhậm chức, đều phải đối diện với sự chống đối của thế lực bản địa, nếu không đoàn kết nhất trí, mạnh ai nấy làm, thậm chí phát sinh va chạm, kết quả chỉ là lưỡng bại câu thương.

Hai người phố hợp với nhau, đến lượt phái bản địa khó sống.

Cù Hạo Cẩm thình lình hỏi tới chuyện này, làm thần kinh của Liễu Tuấn vốn căng như giây đàn lại càng căng thêm.

- Vâng thưa cù bí thư, có chuyện này.

Liễu Tuấn đáp cẩn thận.

- Nghe nói đã bán nhà khách Tiềm Châu rồi?

- Vâng, vừa ký hợp đồng với Cty Song lợi, nhà khách bán đứt cho họ, sau đó thuê lại quyền kinh doanh, tổng cộng gom góp được 370 triệu.

Cù Hạo Cẩm gật gù không tỏ thái độ.

Không biết Cù Hạo Cẩm bất ngờ hỏi tới là có dụng ý gì, Lưu Huy vẫn thêm một câu:

- Phương án này thành ủy đã thương lượng qua, về nguyên tắc là ủng hộ.

Cù Hạo Cẩm cười, không nói tới chuyện này nữa.

Sau khi rời khỏi văn phòng Cù Hạo Cẩm, cả hai không vội về Tiềm Châu, Lưu Huy tới chính hiệp tỉnh, bái phỏng Cận Tú Thật, còn Liễu Tuấn tới ủy ban phát triển tỉnh, tìm chủ nhiệm Nghê Phong.

Nghê Phong rất hứng thú với phương thức khởi động phát triển kinh tế của Liễu Tuấn, Nghê Phong do một tay Hà Duyên An một tay đề bạt lên, tư tưởng khá cởi mở, tích cực tiến thủ, thích mày mò những mô hình và phương thức mới. Đường lối này của Liễu Tuấn làm hai mắt hắn sáng lên, hơn nữa Liễu Tuấn còn là ái tướng của Hà Duyên An, con trai phó thủ tướng, về công hay tư, Nghê Phong đều muốn thân cận với Liễu Tuấn hơn.

Cảm quan của Liễu Tuấn với Nghê Phong không tệ, cảm thấy đây là một cán bộ làm việc thực sự, hai người luôn giữ liên hệ qua điện thoại.

- Sao Liễu thị trưởng lại muốn tới thăm bỉ nhân thế này? Ha ha, thật là vinh hạnh.

Nghê Phong cười ha hả đùa với Liễu Tuấn, vốn hắn có một cuộc họp, nhưng vì Liễu Tuấn đột nhiên tới thăm, Nghê Phong liên sai thư ký ủy thác cho một vị phó chủ nhiệm tới đại diện thay.

Thư ý thầm ngạc nhiên, hành trình của Nghê Phong do hắn an bài, biến cố đột nhiên này làm cho người ta không hiểu ra sao. Tới khi thấy Liễu Tuấn tới, thư ký mới vỡ lẽ.

Liễu công tử đại giá quang lâm, chẳng trách Nghê chủ nhiệm phải lỗi hẹn đón tiếp.

Nghê Phong khá trẻ, ăn mặc theo phong cách cán bộ lãnh đạo thời đại mới, so với bộ đồ thường nhật dán mác Nghiêm Phi của Liễu thị trưởng càng nghiêm chỉnh hơn.

Liễu Tuấn vừa gặp mặt đã trêu:

- Thôi chủ nhiệm này, nhân viên công tác của ủy ban phát triển đều muốn làm người bán hàng à? Ăn mặc nghiêm chỉnh như thế có mệt không?

Nghê Phong nhìn tây phục màu đen trên người, rồi lại nhìn trang phục cá tính nổi bật của Liễu thị trưởng, cười:

- Tôi cũng muốn mặc như thị trưởng lắm chứ, nhưng loại y phục này tôi mua đâu có nổi! Đâu phải triệu phú.

Liễu Tuấn rất giàu, chuyện này rất nhiều người trong thể chế đều biết.

- Anh cứ mơ đi! Bộ y phục này toàn thế giới chỉ có duy nhất một cái thôi! Nhiều tiền đến đâu cũng vô ích.

Liễu nha nội đắc ý, cứ làm như lấy được một cô vợ thiết kế thời trang nổi tiếng làm vợ, là có tư cách vênh váo.

Nghê Phong cười lắc đầu, ném cho y một điếu thuốc:

- Sao hôm nay lại rảnh rối tới chỗ tôi chơi.

- Vừa từ chỗ Cù thư ký tới.

Nghê Phong sắc mặt trở nên nghiêm nghị:

- Chuyện ở huyện Bạch Hồ à?

Liễu Tuấn lại đáp rất thản nhiên:

- Thì chính nó.

- Nên giải quyết thôi, làm quá lớn chẳng ai có lợi, mục đích cần đạt được đã đạt được cả rồi.

Liễu Tuấn mặt thoáng qua vẻ tán thưởng, Nghê Phong quả nhiên là người thông tuệ, nói ngay đa điểm mấu chốt. Đại tướng đắc lực do Hà Duyên An đề bạt lên quả nhiên có chút tài năng.

Nghê Phong thay đổi đề tài:

- Liễu thị trưởng hành động thật là nhanh, vèo một cái đã bán nhà khách Tiềm Châu rồi, người ta còn chưa kịp tỉnh ra nữa.

- Người khác có tỉnh ra hay không tôi không biết, nhưng anh phải biết chứ, không phải anh phê chuẩn sao?

Nghê Phong lắc đầu:

- Tôi phê chuẩn có tác dụng gì, các lãnh đạo của tỉnh gật đầu mới được.

Kỳ thực lời này để nhắc nhở Liễu Tuấn.

Lễu Tuấn lạnh nhạt nói:

- Chính phủ Tiềm Châu sớm đã báo cáo lên rồi, bọn họ không chịu gật đầu, tôi ép được à?

Nghê Phong nghiêm mặt nói:

- Đây là vấn đề mẫn cảm, cậu đừng nên lơ là. Theo tôi thấy nhà khách Tiềm Châu nếu đã bán rồi thì thôi, bát nước hất đi không thu lại được nữa. Nhưng đừng vội mở rộng, xem các phương diện khác phản ánh rồi hẵng hay.

Liễu Tuấn hiểu ý thứ chỉ là một thí điểm thôi, dù tài sản bán ra lớn, nhưng không mang tính đại biểu, nếu có vấn đề thì còn đường xoay chuyển, nhớ tới câu hỏi bất ngờ của Cù Hạo Cẩm, Liễu Tuấn cũng thấp thỏm.

Cù Hạo Cẩm hiển nhiên không quan tâm tới việc bán nhà khách Tiềm Châu được bao nhiêu tiền, mà quan tâm tới hình thức tập trung vốn này, đoán chừng Thai Duy Thanh chưa tỏ thái độ, Cù Hạo Cẩm không tiện ý kiến. Nhưng một khi Thai Duy Thanh tỏ thái độ chính xác, tới tám phần Cù Hạo Cẩm sẽ ủng hộ hắn.

- Mặc kệ, dù sao bán một cái cũng là bán, bán mười cái cũng là bán rồi, phát triển kinh tế mới là chính, cái khác chẳng cần bận tâm nhiều.

Liễu Tuấn khoát tay, vẻ mặt rất kiên quyết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK