Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tằng Thiến vội vàng tim Liễu Tuấn "khóc lóc kể lể", Cốc chủ nhiệm thì vừa về tới văn phòng liền gọi điện thoại cho Hạ phó giám đốc không ngờ máy bận, ông ta liền gọi vào di động, lần này máy thông nhưng không có ai nghe.

Cốc chủ nhiệm rất tức giận, không nói một lời đi thẳng tới văn phòng Hạ phó giám đốc.

Liễu Tuấn phất tay ảo bỏ đi, chuyện này quá nghiêm trọng, Cốc chủ nhiệm cần báo cáo Hạ phó giám đốc ngay lập tức, cho dù thế nào Liễu Tuấn chung quy là công tử phó thủ tướng. Liễu Tấn Tài nhậm chức, làm việc cần mẫn thân dân, được đại đa số mọi người thừa nhận. Thậm chí có tin tức bên lề nói, ba năm sau Liễu Tấn Tài rất có khả năng tiến thêm một bước.

Cốc chủ nhiệm mặc dù chưa có cơ hội giao tiếp chính thức với các nha nội đỉnh cấp, nhân thân là chủ nhiệm ban thông tin ĐTH tỉnh, ông ta có nghe nói tới tác phong làm việc của các nha nội. Đại bộ phận nha nội, trừ các loại hoàn khố ăn hại như Cao Nhị ra, phàm là có ý định làm nên sự nghiệp, đều rất kín đáo, làm việc bình dị dễ gần. Nhưng bản tính của các nha nội thì giống hệt nhau, đắc tội với đám công tử này, tuyệt đối không có kết quả tốt lành gì. Nhất là tác phong quyết liệt của Liễu Tuấn ở tỉnh A, người trên quan trường không ai không biết.

Ngay trước cửa tòa nhà chính phủ, dám làm bẽ mặt tỉnh trưởng, thì một cái ĐTH có là cái gì trong lòng Liễu Tuấn cơ chứ?

Lần này chắn chắn là xảy ra họa lớn rồi.

Hạ phó giám đốc cũng thật là, đổi người lúc nào không đổi, lại đi đổi vào lúc phỏng vấn Liễu Tuấn, kết quả chọc giận vị thái tuế này, ai biết thủ đoạn tiếp theo của y là gì? Nếu như nói Liễu Tuấn cứ như vậy cho qua thì nói thế nào Cốc chủ nhiệm cũng không tin.

Cốc chủ nhiệm kêu xui xẻo không thôi.

Trong chuyện này Cốc chủ nhiệm vô cùng vô tội, chẳng qua là chấp hành mệnh lệnh mà thôi, ai ngờ Liễu Tuấn phản ứng mạnh như thế, đền khi Cốc chủ nhiệm trách tội, chẳng phải cũng cuốn cả Cốc chủ nhiệm vào sao?

Thật quá oan uổng.

Cốc chủ nhiệm đầu có hoảng hốt, chỉ lo chạy về phía văn phòng Hạ phó giám đốc, vừa mới dừng trước cửa văn phòng, đột nhiên dừng khựng lại.

Hạ phó giám đốc máy bàn bận, lại không nhận điện thoại, rõ ràng là đang có việc trao đổi với người khác, lúc này người vội vàng chạy tới trước hớt lẻo vu cáo với Hạ phó giám đốc còn có thể là ai? Tất nhiên là Trương Quỳnh rồi.

Trong ĐTH có mấy "nhân vật đặc quyền" lên tiếng trước mặt Hạ phó giám đốc, Trương Quỳnh là một trong số đó.

Vừa nghĩ tới đây, Cốc chủ nhiệm liền do dự, tiếp đó nghe tới tiếc giày cao gót vội vã ở phía sau, vừa quay đầu lại nhìn, liền thấy Trương Quỳnh chạy tới, vành mắt đỏ hoe, như vừa mới khóc xong, đột nhiên thấy Cốc chủ nhiệm, Trương Quỳnh đỏ mặt, lắp bắp nói :

- Cốc chủ nhiệm.

Cốc chủ nhiệm làm như không thấy Trương Quỳnh luống cuống vặn tay vào nhau, gật đầu nói:

- Tiểu Trương.

Trương Quỳnh cũng chỉ thoáng luống cuống thôi, lập tức khôi phục bình thường, tức tối nói:

- Cốc chủ nhiệm, cô Tằng Thiến kia thật quá không ra gì rồi, ngang nhiên không phục tùng an bài của cấp trên, còn ra gì nữa? Nếu chẳng phải cô ta cố ý làm khó tôi, cuộc phỏng vấn này đã không như thế. Liễu... Liễu thị trưởng cũng sẽ không bỏ đi. Tôi đang muốn báo cáo với Hạ giám đốc đây, Cốc chủ nhiệm tới thật đúng lúc, chúng ta cùng phản ánh tình huống với Hạ giám đốc thôi, nếu không cấp trên còn cho rằng chúng ta làm hỏng cuộc phỏng vấn này.

Thấy dáng vẻ tức tối của Trương Quỳnh, trong lòng Côc chủ nhiệm thầm bất mãn, nhưng tất nhiên không để lộ ra mặt.

Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tốn, viễn chi tắc oán.

*** Chỉ tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi, thân cận thì khinh nhờn, xa thì oán trách, lời dạy của Khổng "thánh" nhân. Tức là đàn bà là tiểu nhân, không biết vả vào mặt thằng cha nào nói "nhân chi sơ tính bản thiện", một kẻ không tôn trọng chính người sinh ra mình thì có tư cách quái gì nữa.

- Được, chúng ta cùng vào báo cáo.

Cốc chủ nhiệm tính toán thật nhanh, gật đầu đồng ý.

Trương Quỳnh cười:

- Chủ nhiệm, mời.

Cốc chủ nhiệm không khách khí, đi thẳng vào văn phòng Hạ phó giám đốc.

- Tiểu Cốc này, cậu làm ăn kiểu gì thế, sao chút việc nhỏ cũng không xử lý xong? Làm cho Liễu thị trưởng bỏ đi rồi? Cuộc phỏng vấn này ngày mai phải cho phát sóng đấy...

Vừa thấy Cốc chủ nhiệm, Hạ phó giám đốc đã nghiêm mặt lại quát mắng xa xả, đó cũng là thói quen của ông ta rồi, tác phong làm việc luôn độc đoán, ai không nghe lời lập tức trở mặt.

Cốc chủ nhiệm mặt nhăn nhó:

- Giám đốc, tôi kiểm điểm, là tôi làm việc không tới nơi tới chốn, thực sự tôi cũng không ngờ quan niệm giờ giấc của Liễu thị trưởng mạnh như thế, không muốn chờ tới một phút.

Câu này của Cốc chủ nhiệm rất có trình độ, nhẹ nhàng phủi sạch trách nhiệm lên đầu Liễu thị trưởng. Còn về Hạ giám đốc ông có muốn tìm Liễu thị trưởng kiếm chuyện không thì tôi không quản.

- Chuyện này cậu phải sắp xếp từ trước chứ.

Không ngờ Hạ phó giám đốc cũng không ngu, không mắc lừa.

Cốc chủ nhiệm giận lắm, cái gì mà tôi phải sắp xếp chứ? Không xem ông gọi điện thoại cho tôi vào lúc nào, khiến tôi tới không kịp.

Nhưng đẩy trách nhiệm cho cấp dưới là đặc quyền của lãnh đạo, Hạ phó giám đốc làm thế là bình thường, Cốc chủ nhiệm giận mà không dám nói. Có điều Hạ phó giám đốc có cấp dưới, Cốc phó chủ nhiệm cũng có cấp dưới, chẳng ngại học theo.

- Chuyện này... Giám đốc, đúng là tôi có trách nhiệm, nhưng tôi không ngờ Tằng Thiến ngang như vậy, không chịu nghe lãnh đạo an bài. Ài, ai bào cha chồng người ta từng là thị trưởng chứ?...

Cốc chủ nhiệm vừa nói vừa lén nhìn Hạ phó giám đốc, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, Hạ phó giám đốc mặt âm trầm, hừ một tiếng:

- Bất kể cô ta là ai, ở đây thì phải tuân thủ quy củ của ĐTH, không một ai được ngoại lệ! Tiểu cốc, ban tin tức các cậu phải chỉnh đốn lại, loại tư tưởng chủ nghĩa tự do không phục tùng an bài của lãnh đạo không được để lan tràm, nếu không ai cũng học theo thì sau này loạn hết cả. Cậu làm chủ nhiệm cũng không dễ phải không?

Cốc chủ nhiệm giật mình.

Sao vòng qua vòng lại thế nào lại rơi lên đầu tôi rồi.

Có điều Cốc chủ nhiệm lập tức hiểu ra, ý của Hạ phó giám đốc là muốn dạy dỗ Tằng Thiến "không biết nghe lời", nhưng không muốn đích thân ra tay mà thôi.

Nếu Cốc chủ nhiệm không lĩnh hội được ý đồ của lãnh đạo, sợ rằng bị ông ta đổi một chủ nhiệm có thể lĩnh hội được tới. Với sự độc đoán của ông ta có thể làm ra cái chuyện này.

Cốc chủ nhiệm tự nhận mình không thuộc hệ của Hạ phó giám đốc, ông ta tuyệt chẳng ngại thừa cơ lấy vị trí của mình.

- Vâng thưa giám đốc, chỉ thị của ngài rất kịp thời, tôi lập tức về chỉnh đốn, tuyệt đối không để cái mầm mống chủ nghĩa tự do lan ra trong ban tin tức.

Cốc chủ nhiệm gật đầu liên tục.

Hạ phó giám đốc lúc này mới hài lòng gật đầu, hòa hoãn nói:

- Nên như thế, cậu đi đi! Chỉnh đốn cho kỹ.

Cốc chủ nhiệm lại vâng dạ, khi đi hỏi:

- Giám đốc, chuyện phỏng vấn Liễu thị trưởng.

Hạ phó giám đốc lại tỏ ra khó chịu:

- Ai ai ra chuyện, người đó đi giải quyết.

- Vâng vâng..

Cốc chủ nhiệm hiểu ý đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK