Đinh Ngọc Chu không ngờ vừa tiễn Lý Huệ, Liễu Tuấn đã tới.
Ngưu Tiền Tiến nhận được điện thoại của Liễu Tuấn thậm chí còn có chút kích động, Liễu nha nội rất ít cầu kiến đinh bí thư.
Văn phòng của Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu cùng một tầng, đi bộ cũng chỉ mất hai ba phút, tới văn phòng Đinh Ngọc Chu, Liễu Tuấn theo quy củ mỉm cười chào hỏi.
Đinh Ngọc Chu chỉ khẽ gật đầu nói:
- Ngồi đi.
Liễu Tuấn ngồi xuống, không vòng vo, nói thẳng vào vấn đề:
- Đinh bí thư, tôi có một đường lối cải cách quốc xĩ toàn thành phố, muốn báo cáo.
Đinh Ngọc Chu mày khẽ giật giật.
Liễu Tuấn không phải chưa bao giờ báo cáo công tác với đông ta, có điều đều là chuyện trước kia rồi, Liễu Tuấn tựa hồ chẳng bận tâm người ta nói mình ngang ngược, chỉ chăm chăm quản lý khu Trường Hà, thi thoảng thương lượng với Thôi Phúc Thành, các thường ủy khác đều tự giác không xen vào công tác của khu Trường Hà, bình thường Liễu Tuấn cũng chẳng giả bộ làm gì.
Đinh Ngọc Chu cũng không cần sự tôn trọng bề ngoài của y, Liễu Tuấn cũng không cần làm thế để thể hiện mình khiêm tốn, giữa y và Đinh Ngọc Chu đã hình thành tình thế - Thực lực quyết định tất cả.
Hiện giờ đang ở trạng thái tương đối cân bằng.
Đinh Ngọc Chu lạnh nhạt:
- Nói ra xem.
- Trừ khu Dương Xuyên và khu Hoa Thành, toàn thành phố gồm sáu khu cao tân, phân bố ở hai khu ba huyện, diện tích rộng, một mình tôi không thế quản lý hết, ngoài ra cải cách quốc xĩ cũng là công tác bức thiết, toàn thành phố cần chỉ đạo các quốc xĩ quy mô tầm trung trở lên, có cả trăm cái. Cho nên tôi cho rằng cần thành lập một văn phòng chuyên môn điều hành thống nhất , một văn phòng quản lý khu cao tân, một văn phòng chỉ đạo cải cách, hai chiêu bài chỉ cần một ban nhân mã, trực tiếp phụ trách với tôi.
- Thành phần nhân viên thì thế nào?
- Không cần tăng biên chế mới, nhân viên có thể từ kể ủy, khu Trường Hà, một số quốc xĩ rút ra. Hai văn phòng này theo suy nghĩ của tôi đều là cơ cấu tạm thời, sau khi công tác thu được thành quả mang tính giai đoạn có thể triệt tiêu, nhân viên an bài mới, còn về phương diện cấp bậc, tôi nghĩ là chính xử là hợp lý.
Đinh Ngọc Chu trầm ngâm.
Đề Nghị này của Liễu Tuấn là rất hợp lý, tỉnh ủy và thành ủy đều chỉ thị rõ ràng y phụ trách hai hạng mục đó, như thế thành lập văn phòng chuyên môn phụ trợ y cũng là điều cần thiết.
- Về nguyên tắc, tôi đồng ý với kiến nghị của cậu, cậu làm một bản phương án cho tôi xem.
Đinh Ngọc Chu không do dự nhiều liền quyết định, chuyện hiển nhiên này ngăn cản là không thể, cho dù thế nào, công tác ở Ngọc Lan làm tốt hay xấu, đều được tính lên người Đinh Ngọc Chu.
- Vâng, cám ơn Đinh bí thư ủng hộ.
Đinh Ngọc Chu khoát tay, hỏi:
- Liễu Tuấn, hôm nay cậu tới huyện Ngọc Tây?
- Vâng thưa Đinh bí thư.
- Vậy chuyện Lương Lượng là sao?
Hiện giờ ông ta và Liễu Tuấn không cần vòng vo tam quốc gì cả.
Liễu Tuấn cười.
Chuyện này Đinh Ngọc Chu khẳng định là biết, nhưng Liễu Tuấn không ngờ Đinh Ngọc Chu biết nhanh như thế, xem ra Lương Lượng đúng là làm rất nhiều người phải lo lắng.
Thế thì tốt, càng như thế càng chứng minh Lương Lượng và kẻ đằng sau hắn có vấn đề nghiêm trọng.
Liễu Tuấn đáp:
- Lương Lượng có hành vi tàn ác gì cụ thể tạm thời tôi còn chưa rõ lắm, nhưng người này khẳng định có vấn đề lại liên quan tới vấn đề ẩn giấu của Cty điện cơ, phải đối đãi thận trọng.
Đinh Ngọc Chu cau mày:
- Vấn đề ẩn giấu của Cty điện cơ?
- Vâng thưa Đinh bí thư, căn cứ vào tình huống tìm hiểu sơ bộ, công ty này có vấn đề tài sản bị đánh giá thấp một cách nghiêm trọng, trong quá trình cổ phần hóa, tình huống này phát sinh nhiều lần, đại đa số do con người làm.
Y trình bày ý tứ rất rõ ràng, công ty điện cơ có sâu mọt lớn.
Liên quan tới vấn đề này, Đinh Ngọc Chu không tiện nói gì, đây là chuyện tốt nhất thà tin có chứ đừng nên tin là không, cứ cố áp chế, chẳng may chuyển nảy ra, thì không cứu vãn nổi, sự kiện Trì Cổ là một ví dụ.
- Ừm có điều liên quan tới cơ quan tư pháp tốt nhất làm theo trình tự thì thỏa đáng hơn.
Liễu Tuấn gật đầu:
- Vâng thưa Đinh bí thư.
.....
Thành phố muốn thành lập "văn phòng quản lý khu cao tân Ngọc Lan" và "văn phòng lãnh đạo cải cách quốc xĩ Ngọc Lan" móng chóng làn truyền đi, hai văn phòng này đương nhiên trực tiếp phụ trách với Liễu bí thư.
Vốn mỗi một phó bí thư thành ủy đều tự có một ban thư ký chuyên môn, như khoa một tổng hợp thành ủy của Đinh Ngọc Chu, khoa một tổng hợp chính phủ phục vụ cho Thôi Phúc Thành, tương tự là các ban thư ký của Thái Tiên Phong, Điền Hoằng Chính ... Trước kia Đỗ Văn Nhược có ban thư ký là khoa hai tổng hợp, hiện giờ đã phụ trách với Lý Huệ. Phùng Đào thực tế đã xin chỉ thị Liễu Tuấn thành lập một ban thư ký phục vụ cho hắn, Liễu Tuấn thấy như vậy là không đủ, vì y quản lý hai công tác , cần có hai văn phòng chức năng chuyên môn phụ trách trực tiếp với y. Bên chính phủ có Chung Vĩnh Minh phân quản công nghiệp, nhưng Liễu Tuấn tất nhiên không hi vọng hắn thực lòng thực ý làm trợ thủ cho mình.
Về cấp bậc y và Chung Vĩnh Minh ngang nhau.
Lượng công việc lớn như thế, nếu chỉ dựa vào mấy thư ký là không đủ, Liễu Tuấn lại không thể làm quá đem ban thư ký của mình mở rộng lên mấy chục người, ai biết nội tình có lẽ cho rằng y làm thế vì công việc, đại đa số không biết, hoặc không muốn biết sẽ chỉ đánh giá y hai chữ --- Cuồng vọng.
Thành lập hai văn phòng thì danh chính ngôn thuận rồi.
Nhất thời, có rất nhiều người động lòng.
Đây là một cơ hội tốt tiếp cận Liễu Tuấn, trở thành nhân mã đích hệ của Liễu bí thư, nếu là trước kia sẽ không có mấy người động lòng, cán bộ bên ngoài khó mà đứng vững chân ở Ngọc Lan, có đứng vững được cũng sẽ bị cho ngồi hóng mát. Tình thế hiện giờ đương nhiên là khác hẳ, có thể trở thành đích hệ của Liễu bí thư, tức là có cơ hội lên như diều gặp gió.
Liễu Tuấn mặc dù ngang ngược khó bảo, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đối đãi với thân tin thì không thể chê vào đâu được.
Lý Huệ cũng động lòng.
Hắn ngửi ra được một mùi "âm mưu" rất đậm trong chuyện này, rõ ràng một khi hai ban trên thành lập, công tác hai mảng đó hắn chỉ còn quyền đưa y kiến thôi.
Lý Huệ có chút nản chí.
Hắn đột nhiên phát hiện, về cách cục hắn kém xa Liễu Tuấn, hắn chỉ nghĩ tới được mất cục bộ, Liễu Tuấn thì luôn suy nghĩ giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Ví dụ như công ty điện cơ, cho dù hắn thành công ngăn cản được thế công của Liễu Tuấn, bảo vệ được Thượng Việt và Lương Lượng, nhưng chỉ thu hoạch được sự cảm kích của một giám đốc công ty mà thôi, Liễu Tuấn vừa mới lên đã muốn nắm tất cả quyền lực vào trong tay.
Cao thấp rõ ràng.
Có điều Lý Huệ không dễ nhận thua.
Trên cuộc họp thị trưởng, Lý Huệ đưa ra một kiến nghị.
- Thôi thị trưởng, tôi nhận được một số bức thư phản ảnh công ty điện cơ tồn tại chút vấn đề....
Thôi Phúc Thành hơi ngẩn ra, không ngờ Lý Huệ chủ động nhắc tới chuyện này, Thôi Phúc Thành đương nhiên nghe nói quan hệ mật thiết giữa Lý Huệ và Thượng Việt, Liễu Tuấnsai người bắt Lương Lượng cũng biết. Rõ ràng Liễu Tuấn và Lý Huệ có mâu thuẫn xung đột trực tiếp.
Thôi Phúc Thành giữ thái độ quan sát, nếu Liễu Tuấn chưa tìm hắn thương lượng, thì hắn không tùy tiện nhúng tay vào.
- Ừm, những lá thư như vậy tôi cũng đã thu được.
Thôi Phúc Thành đáp bình thường.
Lý Huệ đẩy gọng kính lên, nói:
- Nếu như quần chúng có phản ánh, tôi thấy nên tra xét qua thì tốt hơn. Dù sao Cty điện cơ cũng là quốc xĩ có quy mô trong thành phố của chúng ta.
Thôi Phúc Thành trầm ngâm, không trả lời ngay lập tức.
Hắn không hiểu ý của Lý Huệ là gì.
Chẳng những hắn mà các phó thị trưởng khác cũng không hiểu, có điều chuyện không liên quan cứ kê gối ngủ kỹ, Lý Huệ muốn làm gì thì làm, tốt nhất đứng ngoài nhìn đừng xem vào.
Lý Huệ không đợi Thôi Phúc Thành đáp, cứ tự nói:
- Tôi đề nghị cục công nghiệp, cục kiểm toán thành lập tổ điều tra tới công ty điện cơ, làm rõ vấn đề quần chúng phản ánh.
Chung Vĩnh Mình tỏ thái độ:
- Tôi đồng ý với Lý thị trưởng, nếu như có vấn đề nên điều tra làm rõ chân tướng.
Hắn trước kia là thị trưởng Ngọc Tây, tỏ thái độ như thế cũng nên.
Kiến nghị đường đường chính chính như thế, Thôi Phúc Thành không có lý do gì để phản đối, gật đầu:
- Tra xét cũng tốt, có điều phải khống chế ảnh hưởng, không nên làm lòng người hoảng loạn.
Lý Huệ cười khẽ:
- Thôi thị trưởng yên tâm, không có đâu.
Tan họp, Thôi Phúc Thành lập tức gọi điện cho Liễu Tuấn, thông báo tình hình.
Liễu Tuấn cười khinh bỉ:
- Thủ đoạn vặt vãnh chỉ làm trò hề, tự vác đá đập chân mình.
Thôi Phúc Thành đột nhiên cũng hiểu ra hàm ý của Lý Huệ.
Hắc hắc, đúng là Liễu nha nội đầu óc nhanh nhạy, thoáng cái đã nhìn thấu loại thủ đoạn vặt vãnh này.