Năm chín hai là một năm nhất định đi vào trong sử sách. Một năm này trong nước liên tiếp xảy ra đại sự làm cho cả thế nhân chú mục. Trong đó có một đại sự, cũng là đại sự làm cho người ta chú ý nhất, chính là thủ trưởng cao nhất xuống phía nam nói chuyện.
Bánh xe lịch sử vừa tiến vào một năm mới, vào trung tuần tháng giêng, thời điểm gần tới mùa xuân, thủ trưởng cao nhất không để ý tới tuổi gần chín mươi, rời khỏi thủ đô, bắt đầu nam tuần xuống vài thành phố quan trọng ở trung bộ cùng nam bộ, cùng phát biểu một loạt lời nói quan trọng.
Thủ trưởng cao nhất lựa chọn lúc này phát biểu tới nam tuần nói chuyện, có lịch sử bối cảnh khắc sâu, gặp phải tình thế quốc tế và trong nước phúc tạp.
Lúc ấy Liên Xô mới vừa giải thể, siêu cường quốc uy tín sau bảy mươi năm tồn tại bị phân liệt thành mười lăm quốc gia độc lặp chủ quyền, một số quốc gia ở Đông Âu thì đã sớm tại lúc trước xảy ra thay đổi khổng lồ về chỉnh thê cùng quốc thể. Bị những yếu tố này ảnh hưởng, tư tưởng lĩnh vực trong nước cũng xuất hiện các luận điệu hoàn toàn bất đồng, thậm chí có người đưa ra luận điệu "Tây hóa toàn bộ" luận điệu, mà một chút cán bộ khác thì đối với việc cải cách, mở ra chính sách mới mơ mơ hồ hồ có biết, trong khoảng thời gian ngắn, tình thế cực kỳ nghiêm trọng.
Lúc này, thủ trưởng cao nhất tự thân xuất mã.
Đi dò xét cả vùng đất dài phía Nam, vừa đi vừa nhìn, vừa nhìn vừa nói đối với chính sách cùng lý luận có liên quan tới cải cách trình bày làm thành hệ thống.
Thủ trưởng cao nhất đi thị sát đặc khu kinh tế. Sau đó, cơ hồ không có ngừng phát biểu. Một lần kích động nhất, ngồi thuyền qua sông Châu Giang, nói suốt một giờ.
Thủ trưởng cao nhất nam tuần nói chuyện, nội dung chủ yếu bao gồm sáu phương diện.
Đầu tiên là Đảng phải giữ vững "Tam Trung, Thập Nhất Giới". Toàn bộ phương châm chính sách có đường lối cho tới nay, mấu chốt là phải kiên trì "Một người trung tâm, hai người làm điểm căn bản". Không giữ vững chủ nghĩa xã hội khoa học, không thay đổi cải cách mở cửa ra, không phát triển kinh tế, không thay đổi cuộc sống của người dân lương thiện, chỉ có thể là một cái tử lộ. Đường lối cơ bản phải yêu cầu một trăm năm, không dao động được. Chỉ có kiên trì trên con đường này, nhân dân mới sẽ tin tưởng ngươi, ủng hộ ngươi, ai muốn thay đổi toàn bộ đường lối phương châm chính sách Tam Trang từ trước tới giờ, dân chúng không đáp ứng, người nào cũng sẽ bị đánh ngã.
Điểm thứ hai là chỉ ra: cải cách mở lá gan ra. Phải lớn gan hơn một chút, có can đảm thí nghiệm, không thể giống như nữ nhân bó chân giống nhau. Nhìn thấy đúng, liền to gan mà thử, lớn mật xông ra. Không có một chút tinh thần xông xáo, không có một chút tinh thần mạo hiểm, không có một cổ tức khí, không có ra một chút sức lực, thì sẽ không ra được một đường con đường tốt, không ra được một con đường mới, liền sẽ không ra được sự nghiệp mới.
Cải cách mở ra mà không ra bước chân, không dám xông ra, nói đến nói đi chính là sợ "Tư" ( của riêng). Chủ nghĩa tư bản vốn nhiều, đi theo con đường tư bản chủ nghĩa. Quan trọng là vấn đề tính là "Tư" hav là "Xã" (chung). Phán đoán theo tiêu chuẩn, hắn là chủ yếu nhìn xem có lợi cho sức sản xuất của chủ nghĩa xã hội khoa học phát triển hay không, có lợi cho tăng cường chủ nghĩa xã hội khoa học, tăng cường thực lực tổng hợp của một quốc gia hay không, có lợi cho đề cao mức độ cuộc sống của nhân dân hay không. Đối với làm đặc khu, từ lúc vừa mới bắt đầu sẽ có ý kiến đồng ý với không đồng ý, lo lắng có phải làm chủ nghĩa tư bản hay không. Thâm Quyến xây dựng thành tựu, trả lời chính xác cho những người có lo lắng tới những thứ như vậy. Đặc khu là "Xã" không phải là "Tư". Nhìn từ tình huống đặc khu, chế độ công hữu là chủ thể, đầu tư ngoại thương chỉ chiếm một phần tư, chỉ là đầu tư bộ phận bên ngoài chúng ta còn có thể từ các phương diện như thu nhập từ thuế, lao vụ, để nhận được chỗ ích lợi đi! Làm nhiều xí nghiệp "ba tư" một chút, không phải sợ.. . Xét đến cùng là có lợi cho chủ nghĩa xã hội khoa học.
Thứ ba là nắm lấy thời cơ, phát triển mình, mấu chốt là phát triển kinh tế. Muốn kinh tế nước ta phát triển, chung quy phải cố gắng cách mấy năm bước lên một bậc thang. Dĩ nhiên, không phải là khích lệ tốc độ cao không thực tế, mà là phải mạnh mẽ, coi trọng hiệu quả và lợi ích, vững bước phối hợp phát triển.. . Đối với nước lớn đang phát triển như chúng ta mà nói, kinh tế phải phát triển nhanh một chút, không thể nào luôn là yên lặng, vững vàng trầm định như vậy. Phải chú ý ổn định kinh tế, phối họp phát triển, nhưng ổn định cùng phối hợp cũng là tương đối không thể là tuyệt đối. Phát triển mới là đạo lý cứng rắn. Cái vấn đề này phải được làm rõ ràng. Nếu như không làm phân tích, tạo thành hiểu lầm, sẽ trở nên cẩn thận chặt chẽ, không dám giải phóng tư tưởng, không dám buông tay buông chân, kết quả là bỏ lỡ mất thời cơ, giống như đi ngược dòng nước, không tiến tất lùi. . . Làm khoa học kỹ thuật, càng cao càng tốt, càng mới càng tốt, càng cao càng mới, chúng ta cũng là càng cao hứng. Không chỉ chúng ta cao hứng, nhân dân cao hứng, quốc gia cao hứng. Đối với quốc gia của chúng ta phải yêu quý, muốn cho quốc gia của chúng ta càng phát đạt.
Thứ tư là phải kiên trì hai tay mở ra nắm lấy cải cách. Đả kích các loại hoạt động tội phạm. Hai cái tay này cũng phải thật cứng rắn. Đả kích các loại hoạt động tội phạm, quét dọn các loại hiện tượng đáng ghê tởm, không được nương tay. Không chỉ có muốn kinh tế đi lên, trật tự xã hội cùng phải làm tốt, hai văn minh xây dựng cũng phải vượt qua bọn họ, đây mới là chủ nghĩa xã hội khoa học đặc sắc mà nước ta có. . . Vận dụng lực lượng chuyên chính của nhân dân, củng cố chính quyền nhân dân, là chuyện tình chánh nghĩa, không có chỗ lí lẽ gì không vững chắc.
Phương diện thứ năm. Nội dung, là lộ tuyến chính trị chính xác phải dựa vào đường lối chính xác của tổ chức để bảo đảm. Sự tình của quốc gia có thể làm tốt hay không, chủ nghĩa xã hội khoa học cùng cải cách khai phá có thể giữ vững hay không, kinh tế có thể phát triển nhanh một chút hay không, quốc gia có thể ổn định và hoà bình lâu dài hay không, từ trên ý nghĩa nhất định mà nói mấu chốt ở người. .. Muốn đem quân đội của chúng ta giáo dục tốt, đem cơ cấu giáo dục chuyên chính của chúng ta, phải giáo dục đảng viên cho tốt, đem người dân cùng thanh niên giáo dục tốt . . Phải chú ý bồi dưỡng người, phải dựa theo tiêu chuẩn "Cách mạng hóa, trẻ tuổi hóa, kiến thức hóa, chuyên nghiệp hóa", chọn lựa người tài đức vẹn toàn người vào ban.
Hiện tại có một cái vấn đề, chính là bệnh hình thức nhiều. TV vừa mở ra, đều thấy là hội nghị. Hội nghị nhiều, văn chương quá dài, nói chuyện cũng quá dài, hơn nữa nội dung lặp đi lặp lại, tiếng nói mới cũng không phải rất nhiều. Lặp lại lời phải nói, nhưng phải tinh giản. Bệnh hình thức cũng là thói quan liêu. Phải nhảy vọt thời gian tới hiện thực làm nhiều nói ít.
Điểm thứ sáu là giữ vững niềm tin vào chủ nghĩa xã hội khoa học.
Ngày hai mươi tám tháng hai, Trung Ương Đảng đem việc thủ trưởng cao nhất nam tuần nói chuyện làm ra văn kiện TW số 2 năm đó phát ra toàn bộ đảng, yêu cầu nhanh chóng nhắn nhủ lần lượt đến toàn thể cán bộ đảng viên.
Thủ tướng nam tuần nói chuyện, dần phát ra chấn động chưa từng có ở trong nước ngoài nước, nói như thế, thủ trưởng nói chuyện làm cho xã hội trong nước và nước ngoài biết chí sĩ "Nhiệt huyết sôi trào" !
Tỉnh Ủy chính là lập tức triệu tập cuộc họp cho toàn bộ ủy viên biết, tất cả ủy viên của Tỉnh Ủy đều phải tham dự hội nghị. Trong hội nghị, Bí thư Tỉnh Ủy Liêu Khánh Khai phát biểu một lúc lâu, yêu cầu toàn bộ cán bộ đảng viên lập tức hành động, ngay lập tức đem việc thủ trưởng nam tuần nói chuyện bằng tốc độ nhanh nhất nhắn nhủ lần lượt đầy đủ đi xuống, phải học hiểu học thấu, khắc sâu lĩnh hội, sau đó quán triệt chứng thực ở trong công việc.
Kế tiếp, ở các châu, thành phố, tất cả các cơ quan các ngành, đều rối rít triệu tập hội nghị, học tập nam tuần nói chuyện.
Thành phố Đại Trà tự nhiên cũng không ngoại lệ, mời toàn bộ Thị ủy đến, chuyên đề về học tập nam tuần nói chuyện. Sau khi đại hội Thị ủy chấm dứt, Liễu Tấn Tài lại bảo toàn thể Thường ủy của Thị ủy lưu lại, mở một hội nghị Thường ủy.
Cái hội nghị Thường ủy này chính là do thị trưởng Đào Nghĩa Âu yêu cầu triệu tập, ý nghĩa chính là thảo luận về đề tài hội giao dịch xuất nhập cảng thương phẩm tổ chức ở thành phố Nam Phương mà thương gia của thành phố Đại Trữ tham gia.
Hội giao dịch xuất nhập cảng thương phẩm ở thành phố Nam Phương, khởi đầu từ giữa những năm thập niên năm mươi, cử hành vào hai mùa xuân thu hàng năm ở thành phố Nam Phương, cho tới nay đã có gần ba mươi năm lịch sử, do mấy chục đoàn giao dịch tạo thành, có hơn ngàn công ty bên ngoài, xí nghiệp quốc doanh, xí nghiệp đầu tư bên ngoài, xí nghiệp tập thể tham gia triển làm. Lấy buôn bán xuất khẩu làm chủ, cũng lấy nhập khẩu làm ăn, còn có thể mở rộng hợp tác cùng trao đổi nhiều loại hình thức kinh tế kỹ thuật, cùng với các hoạt động kiểm soát thương nhân, bảo hiểm, chuyển vận, quảng cáo, cố vấn .... Có thể nói đây là thịnh hội mua bán tổng hợp mang tính quốc tế có lịch sử dài nhất, tầng thứ cao nhất, kích thước lớn nhất, các loại thương phẩm nhiều nhất, tiếp khách thương nhân đến nhiều nhất, có hiệu quả mua bán tốt nhất trong nước.
Trong quá khứ thành phố Đại Trữ cũng đã từng tham gia cái hội giao dịch thương phẩm này, nhưng hình thức cũng không cao, bình thường cũng là xí nghiệp tự mình tham gia triển lãm, thành tích rất là bình thường.
Lần này, Đào Nghĩa Âu quyết định làm một đại thủ bút.
"Liễu thư ký, các vị đồng chí, lần này thương nhân gặp nhau ở Nam Phương, thành phố chúng ta hẳn là cao giọng tham dự. Bên phía thành phố bên này có một cái kế hoạch, chuẩn bị tổ chức ít nhất năm mươi nhà máy xí nghiệp, tham dự giao hội thương nhân lần này. Đem sản phẩm ưu tú cùng các xí nghiệp ưu tú của thành phố Đại Trữ chúng ta sớm đẩy nhanh hướng ra cả nước, cho tới đẩy hướng ra toàn bộ thế giới, nhanh chóng khai hỏa xí nghiệp nổi tiếng nòng cốt của thành phố Đại Trữ..."
Kế tiếp, tinh thần Đào Nghĩa Âu phấn chấn, nói chuyện về thao tác các phương án cụ thể của thành phố.
"Tôi thấy rất tốt đi... Đồng chí Nghĩa Âu cùng phủ thị chính đây là đem tinh thần thủ trưởng nam tuần nói chuyện bỏ vào biểu hiện thực tế cụ thể.. Chỉ cần là phương án cùng kế hoạch có lợi cho kinh tế thành phố Đại Trữ phát triển, thị ủy cũng sẽ dành cho sự ủng hộ toàn lực."
Liễu Tấn Tài cười nói, vẻ mặt cũng rất phấn chấn.
Nhậm chức gần một năm, đại đa số thời gian cùng phần lớn tinh lực, cũng dùng để điều chỉnh quan hệ nội bộ cùng cai quản hoàn cảnh thành thị, trên mặt xây dựng kinh tế, Liễu Tấn Tài chủ yếu đem một khu mới khai phá cùng quảng trường Thiên Mã cùng khai phá con đường buôn bán giữa mười một quảng trường. Đối với việc nâng cao kinh tế cho khắp cả thành phố Đại Trữ lên một bước, tác dụng còn chưa phải là rất rõ ràng.
Hiện tại Đào Nghĩa Âu chủ động nói lên cao giọng tham gia tụ hội thương nhân ở Nam Phương, cái này làm cho Liễu Tấn Tài rất hưng phấn. Không để ý thành tích thương nhân gặp mặt lần này là như thế nào, ít nhất cái thái độ này của Đào Nghĩa Âu cũng làm cho người ta rất cao hứng.
Chính là phải đồng tâm hiệp lực, mới có thể đem công việc đẩy đi lên đuợc chứ sao.
Thủ trưởng nam tuần nói chuyện vừa nói ra, nhất định sẽ làm nhấc lên một làn sóng xây dựng kinh tế mạnh mẽ trên ở cả nước. Liễu Tấn Tài vừa vặn dễ dàng mượn cơ hội tốt này chỉnh hợp lại hai ban bộ thị ủy cùng phỉ thị chính của thành phố Đại Trữ.
Thị ủy và chính phủ hai vị cùng một lời tỏ thái độ rõ ràng, huống chi giương cao tham gia tụ hội thương nhân cũng là đại hảo sự có lợi cho sự phát triển kinh tế của địa phương, các Thường ủy tham dự hội nghị tự nhiên là nhất trí đồng ý, nhất tề thân thiện.
Sau khi hội nghị Thường ủy chấm dứt, Đào Nghĩa Âu rất là đắc ý. Kể từ khi Liễu Tấn Tài đến nhận chức tới nay, hắn đã thật lâu không có nhận được cái loại "con đường một màu" này ở thị ủy cùng thường ủy rồi, cái cảm giác này thật đúng là không tệ đây.
"Đồng chí Nghĩa Âu, xin dừng bước!"
Bỗng nhiên, Liễu TấnTài mỉm cười mở miệng gọi hắn lại.
Đào Nghĩa Âu ngạc nhiên quay đầu lại: "Liễu bí thư còn có dặn dò gì?"
"Ha hả, đâu có nhiều chỉ thị như vậy a... Nếu đồng chí Nghĩa Âu có thời gian lời mà nói, thì chúng ta nói chuyện phiếm vài câu thêm vài câu nữa được không?"
Liễu Tấn Tài cưòi nói.
"Bí thư đã căn dặn, tự nhiên là tôi tuân theo."
Đào Nghĩa Âu cũng cười, từ từ vừa bước đi thong thả trở lại, ngồi xuống ở bên tay trái của Liễu Tấn Tài.
Tạ Ý Tường cùng Đào Nghĩa Âu bí thư liền tranh bưng nước trà cho hai vị.
Liễu Tấn Tài liếc mắt về phía hai vị bí thư một chút, hai người liền mỉm cười gật đầu, bước nhanh thối lui khỏi phòng họp, đi ra cánh cửa phía bên ngoài.
Thấy cái thế này, trong đầu Đào Nghĩa Âu có chút bồn chồn. Không biết vị bí thư đại nhân hỉ nộ không lộ này lại muốn đưa ra cái suy nghĩ gì đây. Đối với Liễu Tấn Tài trong đầu Đào Nghĩa Âu quả thực tràn đầy ý đề phòng. Ý niệm muốn cùng Liễu Tấn Tài phân chia vai vế, chia sông mà trị ban đầu trong đầu cũng chuyển phai nhạt dần dần theo thời gian. Có Liêu Khánh Khai cùng Nghiêm Ngọc Thành toàn lực ủng hộ, Đào Nghĩa Âu cũng ý thức được đây là không thực tế. Hiện tại, chỉ cần Liễu Tấn Tài không tùy ý nhúng tay vào công việc hàng ngày của thành phố, với cái quyền lực này của hắn, Đào Nghĩa Âu đã tương đối thỏa mãn.
Dĩ nhiên, đây cũng là điểm mấu chốt của Đào Nghĩa Âu. Nếu điểm này cũng không thể thỏa mãn mà nói..., Đào Nghĩa Âu là tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, nhất định sẽ mạnh mẽ đánh cược một lần.
Liễu Tấn Tài móc ra bao thuốc, đưa cho Đào Nghĩa Âu một điếu, khẽ cười nói: "Đồng chí Nghĩa Âu, về vấn đề thành phố tổ chức năm mươi xí nghiệp lớn tham gia tụ hội của thương nhân, tôi cho là còn có chỗ nên bàn bạc."
Đào Nghĩa Âu mới vừa châm lên điếu thuốc liền giật mình.
Làm sao, thật sự muốn nhúng tay vào công việc hàng ngày của phủ thị chính sao?
Này chính là hoàn toàn là chuyện tình trong phạm vi chức quyền của thị trưởng tôi, trên hội Thường ủy chẳng qua là làm theo phép thôi.
Trong lòng Đào Nghĩa Âu đang lo lắng cái gì, làm sao Liễu Tấn Tài có thể không biết?
Nhưng lại cũng không nói ra điều đó, tiếp tục nói: "Đồng chí Nghĩa Âu, kế hoạch tổ chức năm mươi xí nghiệp lớn đương nhiên là rất tốt, nhưng là còn có thể mở rộng thêm một chút nữa hay không? Thí dụ như xí nghiệp nhỏ có sản phẩm có điểm đặc sắc, cũng có thể suy nghĩ cho tham gia vào chứ sao..”
Hóa ra là như vậy, Đào Nghĩa Âu thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu lia lịa: "Đề nghị này của bí thư rất chính xác, sau khi tôi trở về sẽ lập tức tổ chức phương án."
"Đồng chí Nghĩa Âu, thật ra thì tôi cảm thấy vấn đề thành phố Đại Trữ chúng ta bây giờ gặp phải không chỉ là phải phát triển một cái xí nghiệp mà là cả thành phố đều tăng lên nổi tiếng. Anh xem có thể như thế này hay không, lấy danh nghĩa của thành phố, tổ chức một đoàn tham gia triển lãm đặc biệt, tất cả xí nghiệp tham gia triển lãm Nam Phương cũng nhét vào tham gia bên trong cái đoàn triển lãm này, thống nhất tuyên truyền, thống nhất làm ra tuyên truyền quảng cáo các tiêu chí, đem thành phố Đại Trữ của chúng ta toàn bộ đẩy đi ra, mở rộng nổi tiếng, hấp dẫn càng nhiều ngoại thương đến đây đầu tư. Dĩ nhiên, về mặt phí dụng, cũng không cần các xí nghiệp tham gia triển lãm gánh chịu toàn bộ, có thể dựa theo tỷ lệ nhất định mà gánh vác chứ sao. Thậm chí thành phố ra phần to, xí nghiệp ra phần nhỏ, cũng là có thể. Dù sao chính phủ hẳn là phục vụ vì đa số xí nghiệp, đa số quần chúng phục vụ chứ sao..”
Liễu Tấn Tài hít thuốc, giọng nói binh tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Đào Nghĩa Âu cũng rất là nhu hòa, phảng phất như lão bằng hữu thổ lộ tình cảm vậy.
Ánh mắt Đào Nghĩa Âu cũng rực sáng, hưng phấn mà nói: "Cái chỉ thị này của Liễu bí thư vô cùng anh minh, tôi cho là hoàn toàn có thể được."
Ngoài hưng phấn, Đào Nghĩa Âu cũng có chút buồn nản, làm sao mình không nghĩ tới điều này trước một chút chứ? Xem ra cái việc giải phóng tư tưởng này rất quan trọng a!
Thấy ý kiến của mình nhận được sự tán thành của Đào Nghĩa Âu, khóe miệng Liễu Tấn Tài lộ ra vẻ mỉm cười.
"Đồng chí Nghĩa Âu, còn có một điều nữa, tôi cảm thấy cái hình thức thương nhân tụ hội của thành phố Nam Phương kia, rất đáng để chúng ta tham khảo. Anh nhìn xem, sau khi tham gia xong tụ hội thương nhân, có thể cũng làm một đại hội thương nhân trong toàn thành phố gặp mặt ở thành phố Đại Trữ hay không, hai tháng nữa công trình quảng trường Thiên Mã sẽ lập tức làm xong để đưa vào sử dụng, có thể đảm đương làm sân quán triển lãm tạm thời.”
Đào Nghĩa Âu nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, cao hứng nói: "Liễu thư ký, tôi thấy toàn bộ đều có thể được. Cũng không cần đợi đến sau khi Nam Phương thương nhân tụ hội xong đâu, hai chuyện này có thể tiến hành cùng lúc, chúng ta làm công tác chuẩn bị cùng công việc tuyên truyền trước, tụ hội thương nhân ở thành phố Nam Phương vừa kết thúc, thương nhân của thành phố Đại Trữ chúng ta tụ hội lập tức có thể kéo ra màn che, việc này đối vói việc xúc tiến phát triển kinh tế thành phố chúng ta, nhất định có thể đưa đến tác dụng cực lớn..."
Liễu Tấn Tài mỉm cười gật đầu.
Đào Nghĩa Âu bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, bí thư người ta đưa ra giải pháp xây dựng kinh tế, cũng không có muốn tranh giành "công lao" a, phía sau cánh cửa đóng kín cùng mình thương lượng, xuất đầu lộ diện, làm rạng rỡ thêm vinh dự, chỗ tốt cũng đều cho phía thành phố.
Đây mới là phong độ của lãnh đạo đi!
Đoàn Tỉnh Ủy tự nhiên cũng phải mở hội nghi học tập thủ trưởng cao nhất nam tuần nói chuyện. Hàn Giang là ủy viên Tỉnh Ủy, tham gia hội nghị Tỉnh Ủy, ngày thứ hai trở lại liền mời toàn bộ cán bộ phó xử Tinh ủy trở lên tham gia hội nghị, học tập văn kiện số hai của trung ương.
Mặc dù cán bộ đoàn ủy cũng tương đối trẻ tuồi, tám chín phần cũng là bốn mươi hai, bốn mươi ba tuổi, thấp nhất cũng đều ở ba mươi mấy tuổi. Nhưng Liễu nha nội vẫn còn quá chói mắt một chút.
Tuy nói là làm việc của đoàn, điều này cũng là quá mức trẻ tuổi.
Lạ là người trẻ tuổi này không giống Liễu phó bộ trưởng, ngồi ở bên cạnh Bạch Dương, trái lại trầm ổn được ngay. Nói một tiếng ổn như Thái Sơn có lẽ có chút ít khoa trương, nếu là dùng vực sâu núi cao sừng sững để hình dung, cũng là vừa đúng.
Hơn nữa làm cho người ta kinh ngạc chính là, người trẻ tuổi kia cũng không phải là cố ý làm bộ, bày ra bộ dáng ông cụ non, mà là một cách tự nhiên. Không chỉ có là lúc khai hội như thế, ngay cả nói chuyện làm việc lúc thường ngày cũng là như thế. Từ lúc tiến vào đoàn Tỉnh Ủy, cũng không nghe nói tới hắn và đồng nghiệp nữ trẻ tuổi nói chuyện vói vẻ mặt cợt nhả qua. Gặp mặt cũng là nói công việc, nói xong lập tức đuổi người rời đi, tuyệt không nói nhăng nói cuội, bộ dáng mười phần lãnh đạo . Cùng người lãnh đạo trực tiếp trẻ tuổi kia của hắn đồng dạng một đức hạnh.
Xem ra những cán bộ cao cấp như Liễu bí thư cùng Bạch Bộ trưởng dạy kèm cán bộ tại nhà quả nhiên rất cao tay.