Thức ăn trên xe khó ăn lắm, ăn mỳ tôm đi.
Lương Tuyết Bình lấy dũng khí nói với Tống Tiểu Lôi, không dám nhìn mặt cô. Lương Quốc Bình tốt xấu gì cũng sống ở thủ đô, hiện giờ lại là phó cục trưởng phục quản lý sự vụ văn phòng thành ủy Ngọc Lan, trong mắt rất nhiều người đã là cán bộ nắm đại quyền trong tay rồi. Ai ngờ nói chuyện với một cô gái lại đỏ mặt?
- À, được, mỳ tôm dễ ăn, để tôi úp cho anh.
Tống Tiểu Lôi ngẩn ra một lúc mới ý thức được Lương Tuyết Bình đang nói chuyện với mình, liền gật đầu liền lấy mỳ trong túi hành lý ra. Từ khi lên xe tới giờ Lương Tuyết Bình mới là lần đầu tiên lên tiếng nói chuyện, Tống Tiểu Lôi còn hoài nghi người này có phải có vấn đề về ăn nói, hình như ở văn phòng chú Liễu, hắn cũng chỉ nói có một tiếng "vâng".
Tống Tiểu Lôi ở khách sạn Thu Thủy hai ngày, ngày thứ ba liền có người của chỉnh phủ tỉnh đến đón, đưa thẳng tới văn phòng tỉnh trưởng, Lương Tuyết Bình có mặt ở đó từ trước.
Liễu Tuấn nói với cô, y đã hỏi đồng chí ở bộ công an chuyện này, tình hình Tống Tiểu Lôi phản ánh cơ bản là sự thật. Nếu đã là án oán, phải giải tội, mặc dù Cố Nhâm Hùng đã chết mười năm, nhưng án oan là án oan, không thể đã sai càng sai. Nhà nước phải bồi thường nhất định cho cha mẹ người ta, nhân viên có trách nhiệm cũng phải bị xử phạt.
Tống Tiểu Lôi mừng khôn xiết.
Từ khi cô nhận vụ án Cố Nhâm Hùng tới nay, đây là lần đầu tiên có câu trả lời chắc chắn như thế từ miệng một viên quan lớn. Cho dù đó là chú Liễu cô luôn sùng bài, nhưng vẫn nằm ngoài dự Liệu của cô, làm cô luật sư trẻ cảm thấy rất phấn chấn.
Liễu Tuấn nói, vụ án này phát sinh ở tỉnh Giang Hán, y là tỉnh trưởng tỉnh A, không tiện trực tiếp xen vào. Kiến nghị Tống Tiểu Lôi lên thủ đô phản ánh với lánh đạo của chính pháp ủy TW, bộ công an, viện kiểm sát tối cao. Tin rằng lãnh đạo TW nhất định sẽ nghiêm túc tra xét vụ án này.
Tống Tiểu Lôi liên tục gật đầu.
Nếu như người khác nói với cô như thế, Tống Tiểu Lôi 120% là không tin, chẳng qua là đối phó có lệ mà thôi, Tống Tiểu Lôi gặp phải không ít cán bộ nói rất đường hoàng rồi, ban đầu cô còn rất vui sướng, cho rằng gặp được "Thanh Thiên đại nhân". Nhưng về sau sự thực chứng mình, những cán bộ đó toàn lừa cô đi rồi là thành công. Lần sau cô tới tìm là trở mặt, không phải chỉ gật đầu thì hoàn toàn không nói chuyện với cô, vội vã bỏ đi.
Thậm chí có cán bộ còn thèm thuồng vẻ đẹp của cô, chủ động gọi điện hẹn cô ăn cơm, uống rượu cơ hát. Tống Tiểu Lôi tuy trẻ, nhưng làm luật sư, góc khuất của xã hội cô thấy nhiều rồi, ý thức tự bảo vệ bản thân cao, đoán được những cán bộ kia không có ý đồ tốt là cười từ chối.
Hiện giờ tuy Liễu Tuấn cũng nói những lời như thế, nhưng lọt vào tai Tiểu Lôi, lại có cảm thụ khác.
Chú Liễu sẽ không lừa cô.
Tống Tiểu Lôi không tin Liễu bí thư một lòng vì dân trước kia, sau khi thành tỉnh trưởng lại trở nên quan liêu. Cô tin chắc Liễu Tuấn vẫn là " Liễu Thanh Thiên" trong miệng Tống Nguyệt Nguyệt, được rất nhiều người huyện Ninh Bắc cho tới tận bây giờ vẫn nhắc tới.
Nhưng Tống Tiểu Lôi không biết Lương Tuyết Bình có mặt ở văn phòng tỉnh trưởng làm gì, đoán chừng đây là cán bộ cấp dưới của chú Liễu, chú Liễu có chuyện muốn sai bảo hắn. Tống Tiểu Lôi hơi lạ, đáng lý nếu là thế, thì hai người sẽ không "chạm trán" ở đây chứ?
Thư ký của tỉnh trưởng sao có thể hồ đồ đến thế?
Có điều Tống Tiểu Lôi mau chóng hiểu ra, Lương Tuyết Bình làm hộ hoa sứ giả chô cô, Liễu tỉnh trưởng dặn hắn đưa cô tới thủ đô, tới ban ngành như chính pháp ủy TW, viện kiện soát tối cao.
Liễu Tuấn làm thế là lo Tống Tiểu Lôi không quen thuộc tình hình các nha môn lớn ở thủ đô, không biết cửa mà vào, nên đắc biệt an bài một người dẫn đường cho cô.
Lương Tuyết Bình trầm mặc ít nói, Liễu Tuấn bảo sao hắn đáp vậy, tuyệt không nói thừa một lời. Cảnh đó là Tống Tiểu Lôi thầm buồn cười, tỉnh trưởng đúng là uy phong, cán bộ cấp dưới không dám nói thừa một câu.
Không bao lâu sau Tống Tiểu Lôi cảm khái quyết định của chú Liễu anh minh nhường nào, Lương Tuyết Bình ít nói, nhưng làm việc không hồ đồ chút nào. Gọi một cú điện thoại là mua được giường nằm tới thẳng thủ đô, còn không phải tới ga lấy, người ta chủ động đưa tới tận nơi, tiếp đó có xe đưa tới tận ga, tài xe rất cung kính với Lương Tuyết Bình, luôn miệng gọi Lương cục trưởng.
Xem ra Lương Tuyết Bình là quan viên có thực quyền.
Hơn nữa mang số thức ăn kia lên xe gồm bánh mì, mỳ gói, hoa quả, đều là do Lương Tuyết Bình chuẩn bị, an bài rất chu đáo. Thậm chí còn có món ăn vặt tỉnh N, có thể thấy hắn là người rất chu đáo.
Có điều nói ít quá.
Chú Liễu nói cô có thể hoàn toàn tin tưởng Tiểu Lương, không phải đề phòng gì cả.
Tống Tiểu Lỗi nghĩ tới câu đó mà cười thầm, Lương Tuyết Bình vô tình chạm phải mắt cô cũng đỏ mặt, còn phải đề phòng cái gì.
Thấy Tống Tiểu Lôi muốn lấy mỳ ra, Lương Quốc Bình vội giành trước một bước, cầm lấy hai hộp mỳ, đỏ mặt nói:
- Cô đợi một chút, tôi đi lấy nước..
Sau đó chạy ù đi như sợ quái thú vậy.
Tống Tiểu Lôi thấy rất thú vị, hé miệng cười.
Rất nhanh, Lương Tuyết Bình mang hai hộp mỳ tới, đặt trên bản, đưa tay đặt lên miệng thổi liên tục, thì ra hộp mỳ khá nóng, nên bị bỏng tay.
- Ôi, có sao không? Để tôi xem nào...
Tống Tiểu Lôi vội đứng lên muốn cầm lấy tay Lương Tuyết Bình, đây hoàn toàn là động tác vô thức, không ngờ sắc mặt Lương Tuyết Bình đỏ dừ, bỏ ngay tay xuống, rối rít nói:
- Không sao, không sao cả.
- Bị bỏng rất lâu lành, anh phải cẩn thận.
- Ừ...
Lương Tuyết Bình gật đầu.
Chốc lát sau mỳ chín, hai người ngồi đối diện với nhau mà ăn, Lương Tuyết Bình tuổi trẻ, sức ăn lớn, một hộp mỳ không đủ no bụng, lại lấy một cái bánh mỳ lớn ra, cùng một bịch nước chanh, ăn ngon lành.
Tống Tiểu Bình nhoẻn miệng cười, lấy một gói thức ăn mở ra, đặt trước mặt Lương Tuyết Bình:
- Anh ăn đi... Đây là món ăn vặt tỉnh N chúng tôi, hơi cay, không biết anh ăn có quen không?
Lương Tuyết Bình lí nhí nói:
- Cám ơn... Quê tôi cũng ở tỉnh N.
- A, khéo vậy sao? Chúng ta là đồng hương à? Quê tôi ở huyện Ninh Bắc thành phố Đại Ninh, quê anh ở đâu?
- Quê tôi huyện Hướng Dương thành phố Bảo Châu, hiện giờ là khu Hướng Dương rồi.
Tống Tiểu Lôi càng kinh ngạc:
- Huyện Hướng Dương? Như vậy là cùng quê với chú Liễu rồi?
Cô biết rất rõ tình hình của Liễu Tuấn.
- Đúng thế, chúng tôi cùng quê, khi còn rất nhỏ tôi đã quen Liễu tinh trưởng rồi.. Tỉnh trưởng nói với tôi chuyện của cô. Ừm, luật sư Tống, tôi phục cô, một cô gái kiên trì chính nghĩa như thế là rất giỏi.
Lương Tuyết Bình chân thành nói.
Tống Tiểu Lôi được khen có chút xấu hổ, nói:
- Chẳng thể nói là kiên trì chính nghĩa, chẳng qua thấy cha mẹ Cố Nhâm Hùng đáng thương thôi... Nhà tôi năm xưa cũng thế, may nhờ có chú Liễu giúp. Hiện giờ người khác cần giúp đỡ, tôi phải tận lực.
Lương Tuyết Bình hơi tò mò hỏi:
- Luật sư Tống, làm sao cô quen Liễu tỉnh trưởng? Anh ấy trước kia giúp cô cái gì?
Cho dù Lương Tuyết Bình được coi là tiểu sư đệ chính tông của Liễu Tuấn, nhưng không biết nhiều chuyện lắm về vị sư huynh nổi tiếng này. Dù sao khi Liễu Tuấn tới Nam Phương học, Lương Tuyết Bình mới vào tiểu học mà thôi. Từ sau đó mỗi người một phương, chỉ có năm mới Liễu Tuấn tới chúc tết Lương Quốc Cường mới có thể gặp mặt, nói vài câu. Hiện giờ là cấp dưới của Liễu Tuấn, Lương Tuyết Bình càng tò mò với Liễu Tuấn.
Tống Tiểu Lôi liền đem chuyện nhà mình kể ra.
Có lẽ vị sự tự tôn, nhưng chuyện này cô rất ít khi tiết lộ cho người khác biết. Nhưng đối diện với Lương Tuyết Bình, không biết vì sao lại rất tin y, có lẽ biểu hiện của y đáng để người ta tin tưởng.
Hơn nữa về sau tới thủ đô, khả năng còn phải dựa vào người ta chiếu cô cho mình.
Lương Tuyết Bình nghe rất chăm chú, cơ hồ quên cả ăn bánh mì, cứ nhìn chăm chăm vào cô. binh thường hắn chạm phải ánh mắt của cô đã đỏ mặt, lần này nghe kể chuyện, chăm chú như thế là lễ tiết cần thiết, không cần phải đỏ mặt nữa.
- Thật giỏi, hoàn toàn bằng nỗi lực của mình đạt được thành tựu ngày hôm nay.
Nghe xong Tống Tiểu Lôi tự thuật, Lương Tuyết Bình hết sức chân thành nói.
Tống Tiểu Lôi đỏ mặt:
- Anh đừng khen tôi, tôi có thành tựu gì chứ? Hiện giờ công việc cũng chẳng có, sau này không biết phải sống ra sao... À, Lương cục trưởng, anh công tác gì ở tỉnh A.
- Tôi làm phó cục trưởng cục quản lý sự vụ văn phòng Ngọc Lan, cô cứ gọi tên tôi đi, đừng gọi Lương cục trưởng, tôi ngại lắm.
- A, anh lợi hại quá, tuổi trẻ mà đã làm tới phó cục trưởng, tôi không dám gọi tên đâu, anh vốn là cục trưởng mà.
Lương Tuyết Bình xua tay:
- Chức cục trưởng này là Liễu tỉnh trưởng đề bạt thôi, tôi có bản lĩnh gì đâu. Cô cũng chẳng phải là đồng nghiệp trong văn phòng, chúng ta ra ngoài làm việc , gọi tên hay hơn.
Tống Tiểu Lôi cười không đáp, hứng thú nhìn hắn, làm Lương Tuyết Bình lại xấu hổ, cúi đầu tiếp tục ăn bánh mì