Cuộc họp thông báo kết thúc, Trần chủ nhiệm lập tức dẫn người trong tổ công tác trở về Ngọc Lan, ngay cả bữa tối cũng không kịp ăn, cả đám người ôm bụng đói quay về.
Không đi không được.
Tình huống cuối cùng trở thành như thế này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Trần chủ nhiệm, bất kể là Phượng Trí Dũng có vấn đề hay không tổ công tác không thể ở lại được nữa.
Chuyện bày ra đó rồi, nó là cuộc đấu tranh giữa Liễu Tuấn và Hàn Húc, thế lực đứng sau hai người này Trần chủ nhiệm không thể chọc vào một phe nào, cho dù là Đoạn Định Viễn cũng không thể dễ dàng ra quyết định, vấn đề thể diện Trần chủ nhiệm hiện giờ đã hoàn toàn không bận tâm tới nữa, ông ta ta chỉ lo cùng với tranh đấu kịch liệt ở Tiềm Châu, liệu có cuốn ông ta thậm chí cả kỷ ủy tỉnh vào hay không.
Bất kể thế nào lần này kỷ ủy tỉnh có hiềm nghi bị người ta sai phái, mẫn cảm một chút nói kỷ ủy tỉnh nhắm vào Tiềm Châu nhăm vào Liễu Tuấn là hoàn toàn có thể. Đường đường là cơ quan kiểm tra kỷ luật cấp tỉnh tham dự vào đấu tranh chỉnh trị, bị người ta lợi dụng, không khéo thành cái cớ cho cao tầng điều chỉnh kỷ ủy tỉnh.
Đồng chí Hình Chính Du ghét ác như thù, chỉ sợ khó chấp nhất được cơ quan cấp tỉnh bôi nhọ công tác kiểm tra kỷ luật.
Sau đó một chút, chiếc xe số một thành ủy cũng vội vã lên đường tới tỉnh.
Đó là một đêm định sẵn rất nhiều kẻ mất ngủ.
Ba ngày sau Hàn Húc từ Ngọc Lan trở về, sắc mặt không dễ coi lắm.
- Thị trưởng, Hàn bí thư về rồi.
Vu Hoài Tín vừa đặt một chồng tài liệu lên bàn Liễu Tuấn vừa nói.
Một ngày sau cuộc họp báo cáo, kỷ ủy Tiềm Châu ra quyết định lập tức thực hiện song quy Vương Hải.
Đồng thời rất nhiều cán bộ cấp khoa của Giang Thành cũng bị kỷ ủy mới đi uống trà.
Một trận động đất quan trường đang từ Giang Thành lan ra.
Kết hợp với việc "Hàn Húc" mất tích ba ngày, đủ các loại tin đồn bay khắp ngóc ngách của quan trường Tiềm Châu, mọi người đều có dự cảm cuộc đấu tranh của hai lãnh đạo đứng đầu lần này sẽ không thể kết thúc lặng lẽ. Qua cuộc đấu tranh này coi như Hàn Húc và Liễu Tuấn hoàn toàn trở mặt, về sau dù là sự hài hòa bề ngoài cũng không thể duy trì được nữa.
Bí thư và thị trưởng thế như nước với lửa sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi cho công tác của Tiềm Châu.
Một bộ phận cán bộ chính trực lo lắng trùng trùng.
Hải năm qua Tiềm Châu sải bước tiên tới, tổng giá trị sản xuất vượt qua Ngô Tây là điều thành kết cục đĩnh sẵn, mọi người đang hăm hở sắn tay áo chuẩn bị thực hiện kế hoạch ba năm do Liễu thị trưởng đề ra thì đột nhiên xảy ra chuyện này, lòng tin của mọi người khó tránh khỏi bị dao động.
Nội bộ không đoàn kết sao có thể đồng tâm hiệp lực kiến thiết?
May mà Hàn bí thư "mất tích", các công việc ở Tiềm Châu vẫn tiến hành đúng trật tự, tất cả đã có Liễu thị trưởng mà.
Nghe Vu Hoài Tín nói thế, Liễu Tuấn cười:
- Cũng nên về rồi.
Vu Hoài Tín lấy dũng khí nói:
- Thị trưởng, phải chăng Cù bí thư có quyết định với việc này rồi?
- Lời này cậu nên đi hỏi Cù bí thư, tôi không dám suy đoán bừa.
Vu Hoài Tín gãi đầu không dám nói nữa, có điều vẻ mặt Liễu thị trưởng tựa hồ không hề nổi giận làm Vu Hoài Tín yên tâm trở lại, Liễu Tuấn đóng văn kiện trước mặt lại, cầm điện thoại bấm số.
- A lô.
Bên kia là giọng của thư ký Tiểu Ngô.
- Ngô chủ nhiệm phải không? Tôi là Liễu Tuấn ở Tiềm Châu, đúng, là tôi đây. Nhờ Ngô chủ nhiệm xin chỉ thị của Cù bí thư, nói tôi có chuyện muốn báo cáo, không biết Cù bí thư có thời gian không?
Liễu Tuấn giọng rất bình tĩnh.
Vu Hoài Tín cả kinh nhìn Liễu Tuấn một cái, lúc này cầu kiến Cù bí thư, chẳng lẽ Liễu thị trưởng chuẩn bị ngả bài rồi? Vu Hoài Tín lòng kích động.
Tiểu Ngô hiển nhiên cũng không ngờ rằng Liễu Tuấn lại chủ động cầu kiến Cù Hạo Cẩm, chuyện thế này chưa bao giờ xảy ra, với sự mạnh mẽ nổi tiếng của Cù Hạo Cẩm, thường bí thư thành ủy không dám chủ động cầu kiến ông ta.
Về phần Liễu Tuấn, ai cũng biết Cù Hạo Cẩm chẳng ưa gì y.
Ngô chủ nhiệm hơi ngẩn ra một chút mới lập tức liên tưởng tới trận phong ba sinh ra mấy ngày trước ở Tiềm Châu, vội nói:
- Vâng, Liễu thị trưởng chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị Cù bí thư.
Thường thì cán bộ cấp dưới cầu kiến bí thư tỉnh ủy, Tiểu Ngô cũng không cần vội báo cáo, thể nào cũng phải chú ý thể diện mà, có điều với yêu cầu của Liễu Tuấn, Ngô chủ nhiệm không dám chậm trễ.
Một số người có thể từ từ nhưng một số người khác tuyệt đối không thể chậm trễ.
Tiểu Ngô xem đồng hồ rồi gõ cửa văn phòng đi vào nói:
- Bí thư, đồng chí Liễu Tuấn ở Tiềm Chaau vừa gọi điện tới, nói có chuyện muốn báo cáo với bí thư, bí thư xem có thời gian nghe báo cáo không?
Cù Hạo Cẩm nghe thế ngẩng đầu lên, trầm ngâm một lúc mới nói:
- Được, cậu an bài thời gian đi.
Tiểu Ngô nói:
- Ngày mai từ 9h tới 9h40 không có an bài quan trọng nào.
- Được.
Cù Hạo Cẩm gật đầu rồi chăm chú vào văn kiện trước mặt, tựa hồ không để ý tới chuyện này lắm.
Tiểu Ngô lặng lẽ lùi ra, báo cho Liễu Tuấn quyết định của Cù Hạo Cẩm.
Liễu Tuấn ngay trong đêm lên tỉnh, không đi gặp đám Cận Hữu Vi mà tới thằng chỗ Lăng Nhã.
Trong cặp hồ sơ của Liễu Tuấn, có tài liễu đám Hàn Húc đã xem qua , cũng có tài liệu mà một số lãnh đạo thành ủy khác chưa ai được xem, những tài liệu này chắc chắn là đưa tới cho Cù Hạo Cẩm xem.
Liễu Tuấn từng suy nghĩ xem trực tiếp đưa tài liệu này cho Cù Hạo Cẩm hay thông qua Cận Tú Thật, cuối cùng vẫn quyết định tự mình giao cho Cù Hạo Cẩm, quyết định như thế chủ yếu là do phân tích tích cách của Cù Hạo Cẩm.
Ông ta nhậm chức ở tỉnh A được ba năm, trong thời gian đó không khỏi có vài va chạm không vui vẻ gì với Liễu Tuấn, thậm chí có thể nói cho tới tận bây giờ Cù Hạo Cẩm vẫn chưa từ bỏ ý định đẩy Liễu Tuấn ra khỏi tỉnh A.
Thực ra các đại lão trong hệ phái của ông ta cũng có chút đánh giá về Liễu Tuấn, chỉ một mình Liễu Tuấn cho dù có là người nối nghiệp của Nghiêm Liễu, nhưng tuổi quá trẻ, vị trí không quan trọng, nhưng vì sự tồn tại của y mà một số lực lượng ở tỉnh ngả theo Nghiêm Liễu hệ, trong đó có mấy vị thưởng ủy tỉnh, trước đó Nghiêm Liễu thậm chí cả hệ phái của hai người đều không chạm được vào tỉnh A.
Người trẻ tuổi này đúng là có thể tự dựng lên một phái.
Cho dù xảy ra nhiều chuyện không hay với Cù Hạo Cẩm, nhưng ấn tượng của Liễu Tuấn với ông ta không tệ, ít nhất không chơi thủ đoạn ngậm, có khi độ người đứng đầu một tỉnh.
Liễu Tuấn quyết định xòe bài trước mặt ông ta là thể hiện sự tôn trọng, nếu như chiêu này do Cận Tú Thật thực hiện thì hiệu quả thực tế càng tốt hơn, nhưng ấn tượng về y trong lòng Cù Hạo Cẩm sẽ càng tệ.
Cù Hạo Cẩm giống Nghiêm Ngọc Thành đều là người cực kỳ kiêu ngạo.
Một đối thủ kiêu ngạo muốn được tôn trọng.
Nhưng không may là đồng chí Liễu Tuấn cũng cực kỳ kiêu ngạo, hai đối thủ kiêu ngạo đối mặt với nhau giải quyết vấn đề ổn thỏa hơn, dù kết quả ra sao cũng có thể giữ được tôn nghiêm của mình.
Liễu Tuấn đột nhiên tới làm Lăng Nhã hết sức bất ngờ lẫn vui sướng.
Từ khi Giao Giao theo Khâu Tỉnh Xuyên tới tỉnh D, Lăng Nhã mất đi một người bạn thân có thể nói mọi điều, trong lòng buồn bã thể náo có thể hiểu được, khi Giao Giao vừa mới đi, gần như mỗi ngày Lăng Nhã và Giao Giao đều nói chuyện điện thoại một hai tiếng, hiện giờ dù đã dần thích ứng rồi, nhưng cách hai ngày vẫn gọi điện một lần.
Lăng chủ nhiệm đang buồn bã thì niềm vui từ trên trời rơi xuống, Lăng Nhã mừng đến thế nào khỏi phải nói, vội vàng nhận lấy cặp hồ sơ của Liễu Tuấn thay dép cho y, cười chúm chím nói:
- Thị trưởng đại nhân sao hôm nay lại có thời gian đi thăm nhân viên công tác cơ quan thế?
Liễu Tuấn cười lớn, bẹo má cô một cái nói:
- Nhân viên công tác cơ quan lẳng lơ thế này thị trưởng đại nhân đương nhiên phải thường xuyên đến thăm một chút.
- Anh mới là đồ lẳng lơ.
Lăng Nhã không chịu vung nắm đấm lên đánh y.
Liễu Tuấn thận tay nắm lấy cổ tay như ngọc của Lăng Nhã thơm một cái rồi bế cả người cô lên, cười hi hì đi tới ghế sô pha, đặt Lăng Nhã ngồi lên đùi mình.
Cặp mông căng tròn đầy đặn của Lăng chủ nhiệm ma sát với đùi Liễu thị trưởng mang lại cảm giác dễ chịu vô cùng, Lăng Nhã vươn hai tay quấn lấy cổ Liễu Tuấn mắt long lanh, cánh môi đỏ gợi cảm cong lên, cùng Liễu Tuấn hôn say sưa một hồi mới rời khỏi vòng tay của y, vui vẻ nhún nhảy đi pha cho y một cốc trà nóng:
- Có phải vì chuyện của tổ công tác tỉnh ủy nên tới đây không?
Liễu Tuấn vuốt chóp mũi cô, khen:
- Không tệ, ngày càng tiến bộ rồi, thoáng cái đã nhìn thấy cốt lõi vấn đề.
Lăng Nhã được khen thì hớn hở, cho dù cô biết sự biểu dương này ít nhiều là do Liễu thị trưởng chiều cô, nhưng vẫn rất vui.
- 9h sáng mai, anh phải nói chuyện với Hàn bí thư.
Liễu Tuấn hời hợt nói.
Lăng Nhã giật mình nói:
- Anh muốn ngả bài sao?
Liễu Tuấn gật đầu, vẻ mặt trở nên có chút nghiêm túc
Ngày hôm sau Liễu Tuấn đúng giờ xuất hiện ở trước văn phòng bí thư tỉnh ủy, không hơn không kém một giây, Tiểu Ngô thầm thở dài, có lẽ những nhân vật mạnh mẽ đều kiêu ngạo như thế.
Cù Hạo Cẩm vẫn chỉ ngồi sau bàn làm việc khẽ gật đầu, nhưng Liễu Tuấn vẫn phát hiện ra sự khác biệt, trước kia y tới gặp Cù Hạm Cẩm đều tới khi Liễu nha nội đi vào mới ngẩng đầu lên từ đống văn kiện, hôm nay rõ ràng Cù bí thư đợi y tới, giấy tờ đặt một bên trên bàn, không mở ra.
- Ngồi đi.
Liễu Tuấn gật đầu đi tới đối diện bàn làm việc ngồi xuống, thuận tay đặt cặp hồ sơ sang ghế bên cạnh, động tác rất tùy ý này làm Tiểu Ngô nhướng mày lên, Cù Hạo Cẩm thì làm như không nhìn thấy.
Tiểu Ngô đưa trà lên rồi lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, sắc mặt của Cù Hạo Cẩm đột nhiên có chút thay đổi, mắt mở lớn ra nhìn Liễu Tuấn đầy hứng thú, tựa hồ muốn nhận thức lại đồng chí thị trưởng trẻ này.
Chắc chắn Liễu Tuấn lần đầu chủ động cầu kiến không phải là tới nói chuyện phiếm kéo gần quan hệ với bí thư tỉnh ủy. Hàn Húc ở tỉnh ba ngày thì có hai ngày ngồi ở nhà Hàn Húc tới hơn mười giờ tối mới đi, Cù Hạo Cẩm lòng hiểu rõ, thế cục Tiềm Châu đã tới lúc phân thắng bại, cái đinh hơn một năm trước ông ta cắm vào Tiềm Châu đã không đứng vững được nữa.
Vương Hải là cán bộ mà Hàn Húc dốc hết sức đề bạt, từng được gửi gắm hi vọng lớn, với tình hình của Hàn Húc ở Tiềm Châu, Vương Hải chắc chắn được bồi dưỡng làm thân tín đích hệ. Nếu như hắn biểu hiện tốt, thì sau khi Hàn Húc từng bước thoát khỏi cảnh khó, sẽ cấp cho Vương Hải vị trí quan trọng hơn.
Nhưng Vương Hải làm Hàn Húc thất vọng, chơi âm mưu quỷ kế nhắm vào Phượng Trí Dũng cũng đành đi, thị trưởng và phó thị trưởng đấu tranh với nhau là thuộc về phạm trù "bình thường", nhưng Vương Hải lại chĩa mũi giáo vào Liễu Tuấn, người đứng đầu Tiềm Châu trên thực tế.
Đây dứt khoát vượt ngoài giới hạn cho phép của Liễu Tuấn, bất kỳ ai cũng sẽ coi hành động này của Vương Hải là do Hàn Húc sai khiến, nếu không Vương Hải lấy đâu ra gan lớn trùm trời như vậy.
Hàn Húc nói hắn không biết gì cả.
Cù Hạo Cẩm cũng tin lời hắn.
Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là Vương Hải đã làm hơn nữa còn để Liễu Tuấn biết từ đầu tới cuối, thử nghĩ mà xem một bí thư thành ủy sai cấp dưới của mình chơi âm mưu quỷ kế nhắm vào người cộng sự, thậm chí bất chấp cả lợi ích chỉnh thể của Tiềm Châu làm quần chúng bao vây chính phủ tỉnh chỉ vì "đấu tranh", nếu truyền ra ngoài Hàn Húc sao còn đứng chân ở Tiềm Châu được? Chuyện này mà làm ầm lên, một trăm đại lão cao tầng thì cả một trăm không ủng hộ Hàn Húc.
Quan trường đấu tranh cũng phải chú trọng tới lý và lợi, không thể làm bừa.
Liễu Tuấn hôm nay cầu kiến Cù Hạo Cẩm là để trình bày ý kiến rồi.
Có điều Cù Hạo Cẩm vẫn thấy hứng thú với chuyện này, Liễu Tuấn làm thế chứng tỏ y là người tuân thủ quy tắc không tùy ý làm chuyện này to lên, sau đó ngồi ở Tiềm Châu giả vờ "oan ức" đợi hai người cha của y gây áp lực lên Cù Hạo Cẩm.
Liễu thị trưởng muốn tự mình đối diện với bí thư tỉnh ủy giải quyết vấn đề.
Đúng là một kẻ rất kiêu ngạo.
- Có chuyện gì thì nói đi.
Một lúc sau Cù Hào Cẩm mới lên tiếng, ngữ khí bình thản, không tỏ ra uy nghiêm lắm.
- Vâng, tôi có một số tài liệu muốn mời Cù bí thư xem qua.
Liễu Tuấn nói rồi mở chiếc cặp bên cạnh lấy ra một sập tài liiệu đặt trước Cù Hạo Cẩm.
Cù Hạo Cẩm hơi nheo mắt lại, lộ vẻ tò mò.
Ông ta vốn cho rằng Liễu Tuấn đưa cho ông ta xem tư liệu liên quan tới chuyện Vương Hải làm. Nhưng hiện ra xem ra không phải, chẳng lẽ Hàn Húc còn có điểm yếu gì bị Liễu Tuấn nắm trong tay.
- Đây là một số bài viết tải ở trên mạng về, toàn bộ liên quan tới sự kiện quần chúng khu mỏ đi khiếu nại, từ ngày quần chúng bao vây chính phủ tỉnh cho tới bốn ngày trước, gần như cứ hai ngày lại có bài viết mới.
Liễu Tuấn bình tĩnh giải thích cho Cù Hạo Cẩm.
- Ồ.
Rõ ràng ông ta không ngờ tới việc này, mày cau lại. Cù Hạo Cẩm gần như chỉ xem lướt qua, từ sự kiện "dùng vũ lực đóng cửa mỏ" cho tới quần chúng khiếu nại tập thể luôn nằm trong sự chú ý của Cù Hạo Cẩm, sự an định đoàn kết trong địa phận quản hạt là điều rất quan trọng.
Trước đó Liễu Tuấn dùng lực lượng vũ trang đóng cửa mỏ trái phép đã được Hàn Húc báo cáo cho ông ta, lúc ấy ông ta không tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng kỳ thực rất tán thưởng cách làm của Liễu Tuấn, ông ta là nhân vật mạnh mẽ quản lý địa phương rất thích dùng thủ đoạn sấm sét, đối với hạng ung nhọt của xã hội này, ông ta luôn trừng trị không nương tay.
Đương nhiên, đứng ở thân phận lập trường như ông ta hiện nay, không tiện tỏ thái độ với cách làm khinh xuất như vậy.
Tiếp đó xảy ra sự kiện quần chúng khiếu nại, Cù Hạo Cẩm cũng rất rõ nguyên nhân, cho nên đại khái ông ta biết nội dung bài viết này, không cần xem kỹ, ông ta chỉ quan tâm tới quan điểm của tác giả.
Tài liệu có tới hơn trăm trang, Cù Hạo Cẩm xem nhanh tới đâu cũng không thể xong ngay được, nhưng Cù Hạo Cẩm không xem bỏ cách mà kiên trì xem từng trang.
Liễu Tuấn cũng không vội, ngồi đó ung dung uống trà, đó là trà mùa thu vừa hái năm nay, là Hoàng Sơn Vân Vụ chính tông, vị rất tuyệt.
Thế là trong cả gian phòng rộng chỉ còn tiếng lật giấy và tiếng Liễu Tuấn uống trà.
Khi vừa uống hết cốc trà, Cù Hạo Cẩm nhướng mắt lên nói:
- Tự pha nước đi.
- Vâng.
Liễu Tuấn hơi giật mình, xem ra Cù Hạo Cẩm luôn chú ý tới nhất cử nhất động của y, liền tuân lệnh đứng dậy tới máy đun nước đổ đầy cốc, rồi tiếp tục ngồi thẳng lưng đối diện Cù Hạo Cẩm, đợi ông ta xem tài liệu.
Khi cốc trà thứ hai uống được một nửa, Cù Hạo Cẩm xem xong trang cuối cùng, nhìn Liễu Tuấn thuận miệng hỏi:
- Ai viết vậy?
Liễu Tuấn mỉm cười.
Không thẹn là bí thư tỉnh ủy nhìn ngay ra mục đích thực sự y mang tài liệu tới đây.
- Là do chủ nhiệm văn phòng thành ủy La Mai sai hai cán bộ trong văn phòng viết.
Liễu Tuấn nói qua tình huống.
Hàng mi của Cù Hạo Cẩm khẽ giật một cái, ông ta cũng nghe nói tới mấy cán bộ Hàn Húc trọng dụng sau khi tới Tiềm Châu, La Mai là một trong số đó, thậm chí tin đồn về quan hệ mờ ám giữa Hàn Húc và La Mai cũng nghe không ít, đương nhiên ông ta không bận tâm lắm.
Hàn Húc thân là bí thư thành ủy mỗi ngày đều ở trong vòng xoáy thị phí, nếu cả lời đồn thế ngày mà Cù Hạo Cẩm cũng quan tâm thì dù ba đầu sáu tay cũng không làm hết việc.
Trừ khi có chứng cứ chứng minh lời đồn là sự thực hơn nữa đưa ra công khai, Cù Hạo Cẩm mới chú ý một chút.
Nhưng bất kể giữa Hàn Húc và La Mai có quan hệ mờ ám không, La Mai là một trong cán bộ đích hệ Hàn Húc coi trọng nhất là điều không cần tranh cãi.
Hiện giờ Liễu Tuấn nói với ông ta những bài viết nhắm vào y được La Mai sai phái, xuất phát từ tay cán bộ thành ủy Tiềm Châu thì tình hình hoàn toàn khác.
Lời đồn Hàn Húc bày mưu kế hãm hại Liễu Tuấn đã được xác định.
Cù Hạo Cẩm không truy cứu xem lời Liễu Tuấn có thật hay không, Liễu Tuấn hôm nay dám đem tài liệu này đặt trước mặt ông ta để "đàm phán", nếu ngay cả "hung thủ" chấp bút chưa tóm gọn, còn là Liễu Tuấn không?
Cù Hạo Cẩm trầm ngâm không nói.
Liễu Tuấn thong thả cầm cốc trà lên uống.
Cù Hạo Cẩm bỏ tài liệu qua lấy điếu thuốc lá đặt lên miệng, Liễu Tuấn châm lửa cho ông ta rồi chẳng khách khí tự châm một điếu.
Khói thuốc lượn quanh văn phòng trang nghiêm.
Cù Hạo Cẩm nói:
- Chuyện này Hàn Húc có biết không?
Câu này hỏi rất hay, đáng lý ông ta phải đi hỏi Hàn Húc, chứ không phải là đi hỏi Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn không chút do dự:
- Hẳn là không biết.
Cù Hạo Cẩm khẽ thở phào, Xem ra là La Mai tự ý chủ trương, muốn thừa cơ gây khó dễ cho Liễu Tuấn để thay đổi địa vị yếu thế của Hàn Húc ở Tiềm Châu. Mặc dù kết quả mọi người vẫn sẽ tính món nợ này lên đầu Hàn Húc, nhưng với Cù Hạo Cẩm mà nói thì cảm thụ hoàn toàn khác, ông ta có thể chấp nhận Hàn Húc sai lầm trong công tác, cũng hiểu cho cảnh hắn bị Liễu Tuấn áp chế. Nhưng không thể tiếp thụ kết quả Hàn Húc là kẻ tiểu nhân.
Tâm phhúc ông ta coi trọng lại là một tên tiểu nhân thì thể diện của Cù Hạo Cẩm còn để vào đầu được nữa.
- Cuộc phỏng vấn của Nhật báo nhân dân và ĐTH TW đều do cậu an bài?
Cù Hạo Cẩm lại hỏi.
- Vâng.
Liễu Tuấn thẳng thắn thừa nhận.
Cù Hạo Cẩm gật gù nhìn y đầy thâm ý, từ đầu tới cuối tất cả mọi chuyện đều nắm trong tay Liễu Tuấn, Hàn Húc bại bởi người này không oan uổng chút nào, hơn nữa Liễu Tuấn cũng đã rải cho Hàn Húc một con đường lui lấp lánh.
Nếu như nói đây là đấu tranh, thì Liễu Tuấn đã hiểu được tinh túy của nó, một người có thể nghĩ cho địch thủ của mình mới có thể được tuyệt đại đa số hệ phái chính trị chấp nhận.
Liễu Tuấn đã hoàn toàn trưởng thành rồi