Mục lục
[Dịch] Trùng Sinh Chi Nha Nội
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Chuyện gì thế?

Tiểu Thanh không kịp đề phòng, thiếu chút nữa đập đầu vào kính, không khỏi tức giận hỏi.

Đã lâu lắm rồi Tiểu Thanh không bị sợ như thế.

Liễu Tuấn từ kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe màu đen kia là chiếc BMW, hai chiếc xe gần như dính sát vào nhau, cười áy náy với Tiểu Thanh, nói:

- Xuống xem sao đi.

Tiểu Thanh gật đầu, cùng Liễu Tuấn đi xuống xe.

Bọn họ vừa mới đi xuống, cửa chiếc BMW kia cũng mở ra, từ trên xe có hai tên nam nhân đi xuống, một tên người khá cao mặt mày vênh váo, một tên trông có chút thô bỉ, dường như có vẻ rất phẩn nộ.

Liễu Tuấn và Tiểu Thanh còn chưa kịp lên tiếng, tên thô bỉ kia đã hướng về phía bọn họ rống lên:

- Này, các người đi xe kiểu gì thế hả? Có mắt hay không vậy? Đụng hỏng xe của tôi rồi, có bồi thường nổi không? Đi xe Trường Phong còn không mang theo mắt.

Liễu Tuấn liếc nhìn hai chiếc xe, còn cách nhau 2, 3 cm nữa, chưa "thân mật tiếp xúc" thật sự, Tiểu Thanh cau mày lại.

Cái tên này ăn nói quá ngang ngược.

- Này, nói các người đó, sao không trả lời? Câm rồi à? Biết ngài Park là ai không?

Tên nam nhân thô bỉ đang nói tới văng miểng thì đột nhiên từ bên cạnh có mấy người lao nhanh tới, hắn và ngài Park còn chưa kịp hiểu ra thì hai tên đã bị ấn lên chiếc xe BMW, mặt ép vào kính chắn gió tới biến dáng, tức thì chỉ còn ù ớ, không nói được ra tiếng.

Liễu Tuấn và Tiểu Thanh lại lên xe khởi động phóng đi, nhanh chóng biết mất.

Tới mấy phút sau đó bàn tay lớn cổ tên nam nhân thô bỉ và ngài Park mới buông ra.

Có điều bàn tay bóp cổ tên nam nhân thô bỉ sau khi buông ra thuận tay tóm lấy đầu hắn đập vào khung cửa không nặng không nhẹ, lại bợp cho hắn một phát vào gáy, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, về sau ăn nói cẩn thận một chút, đứng phun *** ra miệng.

Hai tên đó còn chưa kịp tỉnh táo lại thì tiếng xe hơi vang lên, mấy "háo hán" đã nghênh ngang bỏ đi.

Lúc này hai tên mới ngẩng đầu lên, tên Park không ngừng lắc cổ, mặt tím tái như gan lợn, tựa hồ bị xỉ nhục cực độ. Tên thô bỉ mặc dù mặt cũng đầy phẫn nộ nhưng rõ ràng là làm bộ thế thôi. Có thể thấy kẻ này cũng chẳng phải lần đầu tiên bị người khác "dạy dỗ" nữa, loại người này là thế, cáo mượn oai hùm quen, trước mặt người yếu thế hơn thì dương dương đắc ý, gặp phải kẻ mạnh thế nào cũng bị ăn đòn.

Tên thô bỉ nhìn ngang ngó dọc khắp bốn phía, chỉ thấy có mấy du khách xem náo nhiệt, không thấy mấy "hảo hán" kia đâu, có điều hắn vẫn không yên tâm.

- Đừng nhìn nữa, người ta đi hết rồi.

Trong số du khách có người hiếu sự giễu cợt.

- Hừ hừ, con mẹ chúng nó chạy nhanh đấy, nếu không chạy xem tao xử lý chúng mày thế nào.

Xác định được người ta đã đi rồi tên thô bỉ mới thở phào, rồi lại trở nên ngông nghênh, nói oang oang, mạnh miệng vô cùng.

Trong đám du khách vây quanh rộ lên tiếng cười lớn.

Đồ ngốc cũng nhìn ra được, tên thô bỉ này có mười người gộp lại cũng chẳng đủ cho người ta đánh một trận, lại còn ở đây làm ra vẻ.

Tên thô bỉ chẳng thèm bận tâm tới tiếng cười nhạo của đám đông.

- Kim thư ký, chuyện này là sao? Thật quá đáng! Quý quốc không có luật pháp gì cả.

Tên Park cuối cùng không chịu nổi nữa, tức tối nói.

Tên thô bỉ cúi đầu , mặt đầy vẻ xu nịnh:

- Xin ngài Park chớ tức giận, tôi đã nhớ kỹ số xe của bọn chúng rồi, chúng ta đi tìm cảnh sát. Ngài Park cứ yên tâm, trong chi cục cảnh sát tôi có rất nhiều bạn bè, nhất định sẽ tìm được bọn chúng, để ngài Park xả cơn tức này.

Ngài Park hừ mạnh một cái, thấy du khách xung quanhngày một nhiều, cũng tự thấy mất mặt, chui vào trong xe, tên thô bỉ cũng đi theo, chiếc ra quay đầu rời khỏi Trường Thành.

Kim thư ký không nói khoác, bọn chúng vừa về công ty không lâu có mấy cảnh sát mặc đồng phục tới thăm hỏi, người đứng đầu trên ba mươi, nhìn có vẻ rất lão luyện.

- Tiểu Kim, sao bị người ta bắt nạt vậy?

Viên cảnh sát đó vừa thấy tên thô bỉ liền trêu.

- Hài, Trần đội trưởng, tôi thì chẳng làm sao, ngài Park vừa mới tới chỗ chúng ta, đã bị người ta bóp cổ, thật là mất mặt.

Kim thư ký mặc dù phiên dịch tiếng Triều Tiên chính thức của Cty Thiên Tinh, cũng coi như là giới viên chức cao cấp, nhưng trước kia là tên lưu manh đầu đường xó chợ. Về sau không biết thể nào lại chui được vào Cty Thiên Tinh, còn leo tới vị trí ngày hôm nay.

Đám Trần đội trưởng chẳng ai coi hắn ra gì, nhưng chủ hắn lại rất có lai lịch, nghe nói giám đốc Park của Cty Thiên Tinh có quan hệ khá mật thiết với một vị phó khu trưởng, vị phó khu trưởng đó nhiều lần chỉ thị ban ngành chức năng phả bảo vệ trọng điểm Cty Thiên Tinh.

Cho nên nhận được điện thoại của Kim thư ký, trong cục cảnh sát không dám chậm trễ, phái đám Trần đội trưởng qua xem sao.

Nghe nói con trai giám đốc Park lại bị người người ta bóp cổ , đám Trần đội trưởng không khỏi cả kinh, chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu làm um lên không khéo thành sự kiện ngoại giao, dù sao Cty Thiên Tinh ở Hàn Quốc cũng là công ty lớn nổi tiếng, nghe nói giám đốc Park là khách quen của quan lớn trong chính phủ Hàn Quốc.

- Đi, Tiểu Kim, đưa chúng tôi đi gặp Park công tử của các cậu.

Trần đội trưởng thu lại giọng đùa cợt, nói khá nghiêm túc.

Tới văn phòng giám đốc hết sức xa hoa của Cty Thiên Tinh, ngài Park tựa hồ đang tự hậm hực, mặt mày méo mó, vốn gian phòng này không phải là của hắn mà là của cha hắ, Park công tử thay cha đi tuần thú liền sử dụng văn phòng này.

Đoán chừng giám đốc Park tuổi cao rồi, dần đem quyền kinh doanh chuyển tới đời sau.

Như thế không thể xem thường vị Park công tử này.

Vừa thấy đám Trần đội trưởng, Park công tử đứng bật dậy, đùng đùng nổi giận nói:

- Ông cảnh sát, các ông đến đúng lúc lắm, tôi chính thức trách cứ tình hình trị an của quý quốc, thật quá tồi tệ, ở nơi danh thắng nổi tiếng như thế lại xuất hiện một đám lưu manh xã hội đen.

Tên Park nói tiếng Hán không ngờ rất chuẩn mực, xem ra Kim thư ký đi theo để dẫn đường, tác dụng phiên dịch không lớn.

Trần đội trưởng cười ôn hòa, khách khí nói:

- Ngài Park cứ an tâm, chúng tôi tới đây là để giải quyết vấn đề, chỉ cần là thế lực lưu manh quấy rối, chúng tôi nhất định đả kích nghiêm khắc, tuyệt không nương tay. Ngài Park, tình hình khi đó thế nào, có thể nói rõ cho chúng tôi một chút không?

Ngài Park hừ một tiếng quay sang tên thô bỉ:

- Kim thư ký đem tình hình khi đó nói cho ông cảnh sát đi.

Hẳn là chuyện bị người ta bóp cổ như con cháu kia, ngài Park không muốn ngẫm lại lần nữa.

- Vâng thưa ngài Park.

Kim thư ký khom người với hắn một cái cười ninh bợ rồi mới kể chuyện trải qua cho Trần đội trưởng. Tất nhiên điên đảo trắng đen, thành bọn chúng đi xe đàng hoàng, chiếc Trường Phong kia phóng nhanh vượt ẩu.

- Xe trưởng Phong à?

Trần đội trưởng nhẩm lại, vẻ thở phào rõ ràng.

Chủ loại xe này ở thủ đô thực sự không đáng nhắc tới.

- Đúng, đám lưu manh đi cái xe Trường Phong rách nát còn dám ra vẻ đại gia Trần đội trưởng, các vị phải trừng trị bọn chúng.

Kim thư ký nhân cơ hội nói.

- Có nhớ biển số xe không?

- Nhớ chứ sao không.

Kim thư ký báo số xe ra.

Có số xe thì dễ xử lý rồi, thế nào cũng tìm được chính chủ. Trần đội trưởng không do dự, móc điện thoại ra gọi điện cho đồng nghiệp bên giao thông, để bọn họ tra chủ xe là ai.

Rất nhanh bên cảnh sát giao thông gọi điện lại, vừa nhận được điện thoại mấy giây, sắc mặt Trần đội trưởng tức thì tái me tái mét, trở nên cực kỳ nghiêm trọng, luôn miệng nói:

- Được, được, tôi biết rồi, cám ơn.

Kim thư ký là nhân vật tinh ranh, thấy Trần đội trưởng mặt biến sắc biết ngay tình hình không ổn, nhỏ giọng hỏi:

- Trần đội trưởng, làm sao thế?

Trần đội trưởng không để ý tới hắn, khách khí nói với ngài Park:

- Ngài Park, tình hình chúng tôi đã tìm hiểu rồi, hiện giờ phải về cục nghiên cứu cách xử lý, ngày mai sẽ có câu trả lời.

Nói xong chẳng đợi ngài Park ý kiến gì, lập tức xoay người bỏ đi, mấy tên cấp dưới thấy lão đại như thế, biết ngay tình hình dị thường. Không ai nói một lời theo Trần đội trưởng, vứt ngài Park mặc đầy ngạc nhiên ở lại trong văn phòng.

- Trần đội trưởng, Trần đội trưởng.

Kim thư ký vội đuổi theo gọi.

Trần đội trưởng dừng bước, trừng mắt nhìn hắn, làm Kim thư ký giật mình.

- Tiểu Kim, tên tiểu tử ngươi giỏi rồi, ai cũng dám đụng vào, lần này xem như tiểu tử ngươi mạng lớn, người ta không thèm so đo, nếu không chết thế nào cũng không biết. Về sau giữ cái miệng thối tha cho cẩn thận.

Trần đội trưởng âm trầm ném lại mấy câu như thế, rồi nhanh chóng rời khỏi công ty Thiên Tinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK