Tôi về đến nhà ở Nam Phương, Xảo Nhi không ở nhà, tôi cũng không để ý, xông thẳng vào tắm một trận, rồi mặc bộ quần áo ở nhà, bật ti vi, nằm trên sô pha, lấy mấy quả táo ở trên đĩa, bắt đầu cắn.
Khoảng nửa tiếng sau, Xảo Nhi mở cửa vào, thấy tôi, rất vui mừng, không kịp đặt thức ăn vừa mua vào trong nhà bếp, vất đó, rồi lao vào.
“Tiểu Tuấn, anh về rồi à?”
Tôi giơ rộng hai tay, ôm chặt lấy cô, sau khi thân mật, hơi thở của Xảo Nhi đã hơi gấp, đôi tay trắng nõn của cô bắt đầu thò vào trong áo tôi.
Tôi bèn cười giơ tay cởi quần áo của cô.
Trời đã hơi lạnh, Xảo Nhi mặc một chiếc áo lông cừu đen mỏng, dáng người cô vô cùng hấp dẫn.
Thấy tôi muốn “lâm trận” ngay ở phòng khách, Xảo Nhi đột nhiên hơi xấu hổ, dù sao cũng là buổi sáng, không quen lắm.
“Đừng....Hay là đợi một chút đi, anh vừa về, nhất định đói lắm phải không, em đi làm cơm cho anh ăn, được không?”
Nhưng ngọn lửa trong lòng tôi đã bùng cháy, làm sao rời được? Chỉ tiếp tục cởi quần áo thôi!
Xảo Nhi bèn để mặc tôi.
Đã cách xa nhau hơn nửa tháng. Cô ấy cũng thật sự hơi muốn rồi...
“Xảo Nhi. Em xem... Em đẹp thật...”
Tôi nằm dựa trên lưng Xảo Nhi, nói nhỏ bên tai cô ấy.
“Đừng...”
Xảo Nhi ngay lập tức đỏ mặt, rồi lùi về sau một chút. Không ngờ lại đúng lúc phối hợp với động tác lên trước của tôi.
“A...”
Không còn xấu hổ, Xảo Nhi của tôi bắt đầu rên lên.
.........
“Xảo Nhi, vừa rồi thoải mái chứ?”
Một tiếng sau, khi Xảo Nhi đã quần áo chỉnh tề làm việc trong bếp, không đề phòng tôi lại ôm cô từ phía sau, trêu chọc hỏi.
“Ghét thật, không được hỏi!”
Xảo Nhi không để ý, suýt nữa thì cắt vào tay, bực mình quay người lại giơ nắm đấm muốn đánh tôi.
Tôi cười ha ha, ôm cô mạnh hơn, nắm đấm của Xảo Nhi buông thõng trong không trung.
“Em yêu, mấy ngày nay anh không ở đây, em có nhớ anh không?”
Xảo Nhi quay ra lườm tôi, rồi nói: “Nhớ thì có tác dụng gì? Anh đi làm việc lớn, em không thể giữ chân anh!”
Thấy Xảo Nhi hơi giận, tôi ngay lập tức giơ miệng lại, chặn đôi môi hồng của cô ấy.
“Đừng....Đừng nghịch nữa.......Nghịch nữa là không có cơm ăn đâu...”
“Được, anh không làm gì nữa, em nói thật đi, mấy ngày anh không có ở đây, em đã làm gì rồi?”
“Làm gì? Xem ti vi, đi chợ mua rau nấu cơm...”
“Còn gì nữa?”
“Còn, còn học quản lý tài chính với chị Phạm nữa!”
Tôi bèn cười nói: “Được đó chứ, giỏi rồi mà.”
“Đúng rồi, hôm nay em thấy trong tài khoản có bao nhiêu là tiền, ở đâu ra thế?”
Xảo Nhi bèn hỏi.
Tôi bỗng hơi buồn.
Cần phải biết đó không phải chút tiền, mà là khoản tiền mấy nghìn mấy vạn đó chứ, may mà đã rải ra nhiều tài khoản, nếu không thì các ngân hàng đã chú ý đến rồi. Xảo Nhi giờ đây mới nhớ ra, đúng là không coi trọng cán bộ.
“Thế em tưởng mấy ngày nay anh đến Hồng Kông làm gì?”
“Ai mà biết được?”
Xảo Nhi lại quay sang lườm tôi, rồi nói nhỏ một câu.
“Tiểu Thanh cũng đang ở Hồng Kông!”
Bó tay!
Xem ra muốn để phụ nữ không nghi ngờ, dù là người dịu dàng như Xảo Nhi, cũng rất khó làm được!
Tôi vốn chỉ muốn trêu cô ấy, để cô ấy vui vẻ một trận, tận hưởng chút niềm vui thắng lợi. Một tên đã lấy được mấy ức từ “tầng lớp tư sản”, điều đó đáng để ăn mừng đó chứ!
Không ngờ tư duy của phụ nữ mãi khác với đàn ông, tiền nhiều đến đâu cũng chỉ đủ để mua một hũ dấm mà thôi! (Với người Trung Quốc “ăn dấm” có nghĩa là ghen tức)
“Đây là khoản tiền đầu tiên, về sau còn có một ít tiền nữa chuyển đến, tổng cộng vào khoảng 1 ức.”
“Bao nhiêu?”
Xảo Nhi cuối cùng đã lộ ra thần thái ngạc nhiên.
Ôi, nha đầu ngốc này, mấy nghìn vạn mà cô ấy cũng không thèm để ý, 1 ức lại biến đổi ngay!
Thảo nào về sau người ta cứ thích đề giá 99 đồng.
“Một ức, chúng ta có thể làm rất nhiều việc rồi.”
“Vậy.....Lần này con đi Hồng Kông, rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền?”
“Khoảng hai, ba ức.”
“Chỉ dùng mười mấy ngày nay thôi?”
“Ừm!”
Xảo Nhi ngẩn người một lúc, đột nhiên cười, ôm chặt lấy tôi hôn một cái, nói: “Vậy anh nhất định đã vất vả lắm, mau ngồi xuống đi, cơm canh sắp xong cả rồi.”
Ha ha!
“Anh ngồi ở đây nhìn em làm cơm.”
“Ừm...”
Xảo Nhi vui vẻ gật đầu.
Ai mà biết sự việc không như người ta mong muốn, lúc này đột nhiên chuông điện thoại reo lên.
Tôi lè lưỡi với Xảo Nhi, rồi chạy ra ngoài lấy điện thoại.
“A lô.....Tuấn thiếu?”
Tôi đờ người một lát rồi cười nói: “Chủ tịch Kim, sao lại gọi tôi như thế!”
Kim Phú Xướng cười nói: “Giờ đây toàn Hồng Kông đều gọi cậu thế này, tôi cũng không thể không gọi mà.”
Tôi ngay ngập tức ngất người, nói: “Toàn Hồng Kông?”
“Đúng thế, dám bán ra một vạn Hang Seng trong ngày 16.10, hai vạn hợp đồng YM, tôi thấy không phải Hồng Kông mà toàn thế giới cũng chỉ có một người thôi.”
Tôi ngay lập tức cảnh giác: “Những việc này, ông nghe ai nói thế?”
“Giờ tôi đang ở dưới nhà cậu, cậu không phiền nếu tôi đi lên đó ngồi chơi một lúc chứ?”
Tôi lại ngất lần nữa, vội vàng nói: “Được thôi, rất hoan nghênh!”
Nhìn Hắc Tử đứng bên cạnh Kim Phú Xương, tôi mới ngộ ra tại sao ông ta tìm ra được đến đây.
“Chủ tịch Kim đến thăm nhà, thật là rồng đến nhà tôm, mời vào mời vào!”
Tôi nhiệt tình đứng ra đón khách.
“Ý, tiểu thư A Giai sao lại không đến?”
Kim Phú Xương cười đau khổ nói: “Trong công ty giờ đang loạn cào cào lên, phải có người ở đó để xử lý chứ.
Tôi hơi ngạc nhiên, cũng không hỏi nhiều, mời Kim Phú Xương và Hắc Tử ngồi vào phòng khách, cất giọng gọi: “Xảo Nhi, có khách đến, làm cơm thêm cho hai người nữa nhé.”
“Ừ...”Xảo Nhi vội đi từ trong bếp ra, thấy Kim Phú Xướng, đờ người.
Cô chỉ gặp Kim Phú Xương một lần, nên không nhớ nhiều nữa. Nhưng ấn tượng về cô với Kim Phú Xương rất sâu sắc, cười nói: “Đây chính là vị tiểu thư trong tiệm bánh phải không? Càng ngày càng đẹp rồi!”
Xảo Nhi ngượng ngùng cười, rồi bước lên trước bắt tay cùng Kim Phú Xương, rót nước trà, rồi mới đi vào bếp nấu cơm.
“Tuấn thiếu, trận này của cậu đánh đẹp lắm!”
Kim Phú Xương ca ngợi, trong mắt lộ ra vẻ bái phục.
“Chỉ là may mắn thôi mà.”
Tôi khiêm tốn đáp.
“Hì hì, Tuấn thiếu giấu nghề, quả nhiên là tài năng. Nếu như tôi nói chuyện với cậu sớm hơn chút nữa, có lẽ tôi cũng không đến độ tổn hại nặng nề thế này....”
“Chủ tịch Kim lần này hơi có chút lỗ à?”
Tôi cẩn thận hỏi.
“Không phải là một chút đâu, mà là hàng nghìn vạn đó...”
Kim Phú Xương nói thẳng thắn không giấu giếm gì hết.
Tôi gật gật đầu, có lẽ ở vào tình hình giống như anh ta, ở Hồng Kông không thiếu.
“Chỉ có mấy con số thôi mà, không phải vết thương chí mạng!”
Kim Phú Xương cười nói: “Cũng không đến độ không đứng lên được. Tuấn thiếu, lần này tôi đến đây, là có hai việc xin cậu giúp.”
Anh ta và tôi cũng được coi là có qua lại nhiều năm, nên nói chuyện cũng không đi đường vòng nhiều.
Tôi lạnh lùng nói: “Xin mời.”
“Việc đầu tiên, nghe nói công ty Thịnh Nghiệp muốn thành lập quỹ, có thể cho tôi tham gia một cổ phần không?”
“Rất hoan nghênh!”
Kim Phú Xương thấy tôi đồng ý nhanh đến vậy, bèn hơi không tự nhiên, cười nói: “Tuấn thiếu à, tôi nói tham cổ ở đây, có nghĩa là cho tôi tham dự vào quản lý và vận hành quỹ, không phải chỉ là đầu tư tiền bình thường...”
Tôi cũng cười: “Tôi cũng là ý đó đấy. Tiểu Thanh mới đi Hồng Kông không lâu, cũng đang cần một người dẫn đường. Việc hợp tác cụ thế, mời chủ tịch Kim thương lượng với cô ấy.”
Kim Phú Xương vui lắm, giơ tay ra bắt chặt tay tôi.
Tôi có được thành công lớn lần này trên thị trường chứng khoán, hoàn toàn dựa vào việc biết trước tương lai, nếu như nói về kinh nghiệm trên thị trường tiền tệ thế giới, thì không thể nào dày dạn bằng con hổ đã sống trên Hồng Kông ba mươi năm này. Có thể hợp tác với anh ta, ít nhất ở vào giai đoạn đầu của quỹ Thịnh Nghiệp, vô cùng có lợi. Hợp tác tốt rồi, là thắng lợi gấp đôi.
“Chủ tịch Kim, vậy việc ‘cổ thần’ gì đó, thật sự là toàn Hồng Kông đều biết rồi sao?”
Tôi cười hỏi một câu, mắt rực lửa, nhìn thẳng vào Kim Phú Xương.
Việc này, nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ thì cũng chẳng nhỏ. Loại chó đánh hơi ở Hồng Kông mặc dù không nhiều bằng đời sau, nhưng nếu thật sự quyết tâm truy lùng lai lịch của vị “cổ thần Tuấn thiếu” này, có lẽ mình không thể vô ưu vô lo được nưuã.
Tiền của giai cấp tư sản mặc dù phải kiếm, hơn nữa phải kiếm nhiều, nhưng cái “danh” của giai cấp tư sản, vẫn không nên mang vào mình. Nếu thật sự tìm ra được “gốc gác” của tôi, dù là không có ít nhiều ảnh hưởng đến cha, nhưng con đường nhập sĩ về sau của bổn thiếu gia có lẽ là sẽ hơi “trắc trở”.
Kim Phú Xương biết được khó khăn của tôi, mỉm cười, rồi nói: “Mọi người về sau sẽ là bạn làm ăn với nhau rồi, việc này giao cho tôi giải quyết, thế nào?”
Tôi cũng mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Kim Phú Xương đã lăn lộn nhiều năm, tin rằng những việc thế này anh ta giải quyết rất thỏa đáng.
“Việc thứ hai, nói ra thì hơi ngại, tức là một đứa cháu họ xa của nhà tôi, tên là Kim Quân, giờ làm việc ở cục giao thông thành phố Bảo Châu, muốn tiến bộ hơn nữa về mặt chính trị, nếu tiện cho Tuấn thiếu, thì có thể quan tâm đến nó một chút không?”
Tôi lạnh lùng nói: “Chỉ cần anh ta làm ăn cho tốt, là vàng ắt sẽ tỏa sáng thôi.”
Mặc dù Kim Phú Xương không ở trên quan trường, nhưng cũng hiểu cách nói chuyện bóng gió của quan trường, biết rằng tôi nói thế là đã đồng ý.
“Ăn cơm thôi!”
Âm thanh ngọt ngào của Xảo Nhi phát ra từ trong nhà bếp.
.............
Trong phòng khách rộng rãi của nhà Hà Trường Chinh, tôi và Lương Kinh Vĩ ngồi đối diện với Hà Trường Chinh, Xảo Nhi và Hà Mộng Khiết còn có cả chị của Hà Mộng Khiết Hà Mộng Doanh ngồi một bên nói chuyện phiếm với Hà phu nhân.
Hôm nay là ngày sinh nhật của Hà Mộng Khiết, không có người ngoài, chỉ có người thân trong gia đình.
Đến thành phố phương nam một năm, vì Hà Mộng Khiết rất hợp với Xảo Nhi, Xảo Nhi đến đây chơi mấy lần, nên cũng được coi là khách quen. Bữa tiệc lần này, cũng nên mời cô ấy.
Còn về tôi, là do nhờ được bóng anh em Lương Kinh Vĩ nên mới được đến đây.
Giống như những gì tôi đã đoán, Hà Trường Chinh là một người hơi uy nghiêm, hơn 50 tuổi, lưng rất thẳng, rõ khí chất quân nhân. Nhưng với người khách “không mời mà tới” này như tôi, vẫn phải tiếp đón cho tốt.
“Liễu Tuấn, nghe Kinh Vĩ nói, cháu là trạng nguyên đại học của tỉnh N?”
Hà Trường Chinh hỏi, cố gắng nhẹ nhàng, có lẽ bình thường ông ấy rất ít khi dùng ngữ khí này để nói với người khác.
Tôi khiêm tốn đáp:”Chỉ là gặp may thôi ạ, lúc xuất trận phát huy khá tốt.”
Hà Trường Chinh mỉm cười gật đầu: “Thanh niên mà biết khiêm tốn, rất tốt.”
“Cảm ơn bác Hà đã có lời khen.”
Lần đầu tiên gặp mặt, đã gọi người ta là bác Hà, vốn đã có ý kéo gần quan hệ, may là tôi chỉ là một sinh viên năm 2, nên gọi như vậy cũng không làm người khác phật lòng.
Hà Trường Chinh nói chuyện với tôi vài câu, rồi lại nói đến chuyện bộ đội với Lương Kinh Vĩ.
Có thể thấy được rằng, ông rất hài lòng với điểm không kiêu ngạo không sợ sệt của tôi. Một người thanh niên lần đầu đến nhà, đối diện với một tướng quân đã thống soái nhiền năm, có thể làm được điều đó, cũng là điều đáng quý.
“Cha, nhị liên trưởng Chu Lỗi của doanh trại chúng con, cha còn ấn tượng chứ?”
Lương Kinh vĩ nói.
“Ừ, còn nhớ, tiểu tử này trước kia là cá nhân tiên tiến toàn tài, rất giỏi dẫn quân, sao thế?”
“Gần đây anh ta đã gặp phải vài bài toán khó, vợ của anh ta muốn cùng sống với anh ta, nhưng không tìm được công việc thích hợp. Vì chuyện này, Chu Lỗi gần đây rất buồn bực.”
Hà Trường Chinh chau mày nói: “Vợ anh ta ngày trước làm gì vậy?”
Lương Kinh vĩ nói: “Quê Chu Lỗi là ở khu núi tỉnh B, trình độ văn hóa của vợ anh ta....Ừm, hơi thấp...”
“Trong sư đoàn các con, chẳng phải có công xưởng gia đình sao? Có thể xếp cô ấy vào đó mà.”
Lương Kinh Vĩ cười đau khổ nói: “Tình hình kinh doanh của công xưởng gia đình trong sư đoàn, cha cũng hiểu rõ mà, có phát được lương đâu, hơn nữa cũng đầy người rồi, không sắp xếp vào được nữa.”
Bộ đội vốn không cho phép kinh doanh, sau khi vào trung kỳ những năm 80, quốc gia tập trung nguồn lực phát triển kinh tế. Quân đội phục tùng đại cục kiến thiết kinh tế của quốc gia, quán triệt phương án phải “nhẫn nại”, quân phí hơi giảm thiểu đi, những lỗ hổng về kinh phí khá lớn, những chỗ không đủ quân đội phải tự giải quyết. Tình hình thế này, bộ đội phải tự giải quyết, nên mới sản sinh ra những hạng mục kinh doanh. Nhất là không lâu trước đó mộ vị lãnh đạo trung ương đã đề ra, phải cho quân đột một chính sách, gọi là “tự phát triển, tự hoàn thiện.”, làm cho tính tích cực trong việc kinh doanh quân đội càng phát triển hơn.
Nhưng bộ đội tự làm doanh nghiệp, mặc dù có ít ưu thế, nhưng kinh nghiệm kinh doanh không đủ, lỗ hổng trong việc khai thác thị trường cũng rất rõ. Đặc biệt là một vài công xưởng nhỏ giải quyết việc làm cho gia đinh, cơ sở kém, kỹ thuật lạc hậu, hiện tượng tích tụ sản phẩm rất rõ ràng.
Công xưởng gia đình mà Lương Kinh Vĩ kể đó, gần như là tình hình này.
“Anh Kinh vĩ, công xưởng gia đình đó của sư đoàn các anh, chủ yếu sản xuất sản phẩm gì?”
Tôi chen miệng vào hỏi.
Lương Kinh Vĩ lắc đầu, nói: “Hì hì, làm sao gọi là sản phẩm được chứ, chỉ là gia công cho mọi người thôi, giầy dép quần áo gì đó, phí gia công rất ít, lại còn thường xuyên không tìm được việc để làm.”
“Có bao nhiêu người?”
“Ừ, khoảng 50, 60 người...Tiểu Tuấn, cậu hỏi cái này làm gì?”
Tôi cười đáp: “Nếu như tình hình là thế, có lẽ em có thể giúp được.”
“Ồ, cháu định giúp thế nào?”
Lần này, Hà Trường Chinh cũng hứng thú rồi, cười hỏi.
“Em có thể giúp liên hệ với một khách hàng lâu dài, đảm bảo đủ số lượng đơn đặt hàng, nuôi mấy chục con người có lẽ không vấn đề gì.”
Hà Trường Chinh cười nói: “Khách hàng đó của cháu là khách hàng gì vậy?”
Tôi thực ra muốn nói đến công ty con của công ty Đằng Phi ở Giang Khẩu, một công xưởng quy mô thế này, họ cứ phát cho một đơn đặt hàng, là có thể làm được một năm nửa năm rồi.
Chỉ cần có thể giúp Hà Trường Chinh và Lương Kinh vĩ, có kiếm được tiền hay không không quan trọng.
Sau đó tôi nói rõ tình hình với Hà Trường Chinh.
Hà Trường Chinhg vừa nghe, cũng vui vẻ, cười hà hà nói: “Vậy thì vất vả cho cháu rồi, hà hà, giờ đây đã giúp được một việc lớn cho Lão Hải rồi.”
Ông Lão Hải, Lương Kinh Vĩ đã từng nói với tôi, tên là Hải Hướng Quân, là sư đoàn trưởng của sư đoàn họ.