Miệng Liễu Tuấn thoáng hiện nụ cười.
Những lời này của Lưu Thiên Minh có ý ngầm.
Đồng chí Tân Đức Nguyên chính là bí thư thành ủy hiện nhiệm của Giang Trung. Giang Trung nằm giữa Giang Khẩu và Nam Phương, nghề chế tạo cực kỳ phát triển, tổng GDP chiếm 1/10 toàn tỉnh, trở thành một trong số thành phố lớn kinh tế địa vị trọng yếu.
Lưu Thiên Minh nói năm ngoái hắn đã nói chuyện với Tân Đức Nguyên, muốn lập tức định ra đối sách. Tới nay đã bảy tám tháng rồi, còn đợi đồng chí Đức Nguyên báo cáo lên. Có thể thấy thái độ thực sự của Tân Đức Nguyên với việc này.
Hiện giờ thấy ý đồ "tiến công" của Liễu Tuấn đã vô cùng rõ ràng, Lưu Thiên Minh lúc này "chơi xỏ" Tân Đức Nguyên chính là thời cơ tốt nhất. Chỉ không biết hai người có mâu thuẫn gì mà đáng cho Lưu Thiên Minh bất cháp thân phận, công khai chơi xấu hắn trên cuộc họp thường ủy.
Có điều Liễu Tuấn nhớ, Tân Đức Nguyên và Ngụy Ninh Sinh là đồng hương.
Lưu Thiên Minh chưa nói hết, Ngụy Ninh Sinh đã lạnh nhạt nói:
- Ừm, chuyện này đồng chí Đức Nguyên cũng nói với tôi, bên Giang Trung đã có đường lối chuyển hình hoàn chỉnh, đã có hành động rồi, phương án chính phủ tỉnh định ra là thảm khảo của đồng chí Đức Nguyên và Giang Trung. Đồng chí Tân Đức Nguyên đang độ tuổi sung mãn, kinh nghiệm công tác phong phú, trải qua rèn luyện nhiều cương vị, là cán bộ toàn diện điển hình. Ý kiến của đồng chí ấy, đồng chí Thiên Minh không phải cũng luôn coi trọng sao?
Xem ra quan hệ của Ngụy Ninh Sinh và Tân Đức Nguyên không tầm thường, có thể xem như là đích hệ rồi.
Nếu không Ngụy Ninh Sinh cũng đã chẳng bất chấp phép lịch sự cắt ngang lời Lưu Thiên Minh, nói tốt cho Tân Đức Nguyên. Đồng thời cũng có ý chế nhạo Lưu Thiên Minh, người ta không phải không báo cáo lên chính phủ tỉnh chẳng qua là không báo cáo cho Lưu Thiên Minh mà thôi.
Trong mắt Tân Đức Nguyên, phân lượng của đồng chí Lưu Thiên Minh còn chưa đủ đâu.
Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Thành phố Giang Trung và đồng chí Tân Đức Nguyên đã có hành động rồi , điều này rất tốt. Làm việc là phải nhanh nhẹn dứt khoát. Mấy ngày nữa tôi tới Giang Trung, đích thân nói chuyện với đồng chí Đức Nguyên.
Ngụy Ninh Sinh cười:
- Tinh thần thâm nhập tuyến đầu tìm hiểu tình hình của Liễu bí thư, đáng cho mọi người học tập.
Các thường ủy khác đều hùa nhau mỉm cười gật đầu phụ họa.
Nụ cười trên mặt Yêu Hải Anh càng tươi hơn, khi cô ta vừa tới nhậm chức rất lo lắng về thế lực cán bộ bản địa, đã không ngại ngần trao đổi với Liễu Tuấn về vấn đề này. Khi ấy Liễu Tuấn nói không cần phải lo, chắc chắn bọn họ không thể đoàn kết được.
Hiện tại quả nhiên là như thế, mâu thuẫn giữa Ngụy Ninh Sinh và Lưu Thiên Minh cơ bản đã công khai hóa, thậm chí là trên thường ủy trước mặt Liễu Tuấn cũng đấu đá dữ dội.
Mà Trần Chính Long cũng ủng hộ Liễu Tuấn.
Như vậy là mấy vị thường ủy xếp phía trên đều không tán thành ý kiến của Ngụy Ninh Sinh, đề tài này cơ bản đã được định đoạn.
Sau Lưu Thiên Minh là Cung Chiêu Lễ bí thư Giang Khẩu.
- Thưa Liễu bí thư và các đồng chí, ý kiến cá nhân của nôi cũng là như thế, kiên quyết thực thi nghị quyết của cục chính trị, triên quyết thực thi chỉ thị của Quốc vụ viện. Từ sau khi gia nhập WTO, kinh tế trong nước sắp hòa nhập với thế giới, nhất là Giang Khẩu, tiếp giáp trung tâm kinh tế Châu Á, càng hòa nhập sâu vào tài chính thế giới, như các chuyên gia đã dự đoán, một khi nguy cơ tài chính bùng phát , ảnh hưởng với Giang Khẩu là rất nặng nề. Cho nên Giang Khẩu đã thực hiện bố trí nhất định, cơ cấu tài chính đang rút vốn đầu tư ở nước ngoài, một số xí nghiệp cũng bắt đầu điều chỉnh phương hướng kinh doanh. Thời gian sau này, tinh lực chủ yếu của chúng tôi sẽ tập trung vào phương diện khoa học kỹ thuật, mậu dịch ngoài thương không bám sát vào thị trường Âu Mỹ nữa, thị trường Đông Nam Á và các thị trường khác cũng có thể tiến hành thí điểm.
Cung Chiêu Lễ không hổ thẹn là bí thư Giang Khẩu, lên tiếng một cái là đi ngay vào vấn đề chuyên môn.
Thái độ này không cần nói nữa, Giang Khẩu đã có hành động thực tế.
Nụ cười trên mặt Liễu Tuấn tăng thêm một chút, ánh mắt nhìn Cung Chiêu Lễ, tựa hồ có điều mong đợi.
Cung Chiêu Lễ tất nhiên cũng cảm nhận được sự quan tâm của Liễu Tuấn, tiếp tục nói:
- Tôi cho rằng, nguy cơ tài chính sắp bùng phát ở Âu Mỹ với chúng ta mà nói, vừa là thử thách vừa là cơ hội. Bao năm qua, quốc gia Âu Mỹ dựa vào ưu thế kỹ huật và tài chính, kiểm soát thị trường quốc tế, chúng ta chỉ có thể bị động thích ứng với quy tắc của bọn họ. Một khi bọn họ cảm thấy bất lợi, là lập tức khởi động hàng rào mậu dịch, khởi động cơ chế chế tài. Miệng nói là cạnh tranh công bằng, nhưng thực chất về lợi ích, làm gì có chút công bằng nào? Chỉ bày trăm phương ngàn kế hại người lợi mình. Muốn thay đổi tình huống này, trừ khi chúng ta càng trở nên mạnh mẽ hơn ra, cũng phải lợi dụng nhược điểm của bọn họ để kiềm chế lại.
Giọng nói của Cung Chiêu Lễ dần dần trở nên phấn khích.
Đột nhiên trong phòng vang lên một tràng vỗ tay, mọi người ngẩn ra, rồi phát hiện tiếng vỗ tay không ngờ là từ phía đồng chí Liễu Tuấn, liền không kịp suy nghĩ, tự nhiên vỗ tay theo.
Tiếng vỗ tay vang lên khắp phòng.
Cung Chiêu Lễ luống cuống, mặt ửng hồng, cũng vỗ tay theo.
- Đồng chí Chiêu Lễ, nói hay lắm, nói rất hay.
Liễu Tuấn vừa vỗ tay vừa tán dương:
- Là cán bộ lãnh đạo, nhất là cán bộ lãnh đạo chủ yếu, tư tưởng sống thời bình lo tới thời loạn của đồng chí Chiêu Lễ đáng để cho mọi người học tập.
Cung Chiêu Lễ không ngờ rằng Liễu Tuấn lại khen ngợi mình ngay trước mặt mọi người, cười khiếm tốn nói:
- Liễu bí thư quá khen rồi, đây chỉ là suy nghĩ của cá nhân tôi, còn mong Liễu bí thư và các đồng chí chỉ điểm nhiều hơn.
- Ừ, suy nghĩ đó rất tốt.
Liễu Tuấn một lần nữa khẳng định, y đúng là không ngờ, ứng phó với sự kiện này, suy nghĩ của Cung Chiêu Lễ lại ăn khớp với y như thế.
- Ý nghĩ này của bí thư Chiêu Lễ quả nhiên không tệ, gợi mở cho tôi rất nhiều.
Triệu Tiên Giác ngừng vỗ tay nói.
Nam Phương và Giang Khẩu cùng là thành phố cấp phó tỉnh, tổng lượng kinh tế cũng tương đương, có điều luận tới lịch sử sâu xa, Giang Khẩu không thể so sánh được với Nam Phương. Cán bộ phía dưới nói đùa, Giang Khẩu là căn cứ bồi dưỡng cán bộ cấp tỉnh bộ, còn Nam Phương là nơi bồi dưỡng thủ trưởng tỉnh D. Từ thập niên 80 thế kỷ trước tới nay, đã có 4 vị tỉnh trưởng, 3 vị từng là bí thư thành ủy Nam Phương. Nhất là trong mắt người ngoài Nam Phương và tỉnh D là cùng một khái niệm.
Cán bộ lãnh đạo cao cấp thì không nông cạn như thế, có điều giữa Nam Phương và Giang Khẩu có hợp tác và cạnh tranh, là sự thực cũng rất bình thường.
Triệu Tiên Giác bất ngờ "khen ngợi" Cung Chiêu Lễ, làm người ta cảm giác hắn có lời ngoài ý trong.
- Bí thư Chiêu Lễ, tôi không hoài nghi dự đoán của các chuyên gia. Tôi chỉ lo chúng ta dần rút vốn đầu tư, di chuyển phương hướng mậu dịch, chẳng may dự đoán sai lầm thì sao? Chẳng phải là bị tổn thất vô ích? Hơn nữa rất nhiều xí nghiệp của chúng ta nhiều năm qua luôn dựa vào thị trường Âu Mỹ, hiện giờ di chuyển phương hướng liệu có ảnh hưởng tới sự phát triển của xí nghiệp, thậm chí là sinh tồn hay không? Các quốc gia Âu Mỹ có một thị trường kinh tế rất hoàn thiện, chuyên gia kinh tế của bọn họ cũng lợi hại hơn chúng ta. Chuyên gia của chúng ta có thể dự đoán được, chẳng lẽ chuyên gia của bọn họ không dự đoán được sao? Vấn đề này, tôi cho rằng đáng phải suy nghĩ kỹ càng.
Quả nhiên Triệu Tiên Giác bắt đầu phản bác ý kiến của Cung Chiêu Lễ. Hơn nữa ý kiến còn "bảo thủ" hơn cả của Ngụy Ninh Sinh. Ngụy Ninh Sinh không hoài nghi phán đoán của các chuyên gia, chỉ yêu cầu thời gian ứng phó rộng rãi hơn một chút. Triệu Tiêu Giác thì căn bản không tin vào nguy cơ này sẽ bùng phát.
Triệu Tiên Giác ngoài là phản bác Cung Chiêu Lễ, sự thực là phản bác Liễu Tuấn, thậm chí là quyết sách của TW.
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn vào Cung Chiêu Lễ, xem hắn ứng phó ra sao.
Cung Chiêu Lễ cười nhạt, thong thả nói:
- Đồng chí Tiên giác, thị trường Âu Mỹ đúng là hoàn thiện hơn của chúng ta, bọn họ làm kinh tế thị trường mà. Có điều vấn đề lớn nhất của họ cũng ở đó. Kinh tế thị trường quá triệt để, chính phủ cơ bản mất đi năng lực khống chế, chỉ có thể thông qua luật pháp và các thủ đoạn khác, ảnh hưởng hữu hạn của thị trường. Mọi người đều biết, vận hành tư bản mục đích là theo đuổi lợi nhuận cao nhất. Những nhà tư bản Âu Mỹ trước sự dụ hoặc của lợi ích cực lớn, không có được giác ngộ cao như vậy đâu, không nghĩ cho tiền đồ quốc gia như vậy đâu. Với bọn họ mà nói, cho dù khủng hoảng có bùng phát ngay một phút sau, thì phút này bọn họ cũng nghĩ làm sao tranh thủ kiếm được đồng tiền cuối cùng. Cho nên tôi cho rằng, không phải là bọn họ không dự đoán được nguy cơ tài chính, mà dự đoán được nhưng không thể làm gì. Chính phủ của bọn họ không quản lý được cho những nhà tư bản kia, thậm chí chính phủ của bọn họ vốn là phục vụ cho các nhà tư bản. Đại đa số các nhà tư bản là tự tư tự lợi, theo đuổi lợi nhuận không biết mệt mỏi, vứt bỏ hết nguy hiểm ra đằng sau. Cho nên xã hội chủ nghĩa tư bản, cách mỗi một khoảng thời gian lại có một nguy cơ kinh tế, nhiều năm rồi, vòng tròn ác tính đó không thể phá vỡ, lần này cũng không ngoại lệ.
Triệu Tiên Giác cười nói:
- Đồng chí Chiêu Lễ, có điều là cán bộ lãnh đạo chấp chính một phương, mỗi một chính sách của chúng ta đều phải dựa trên cơ sở có thể tin cậy. Chỉ riêng bằng vào dự đoán, liền có hành động lớn như thế, chẳng may sai lầm, sẽ không phải chuyện nhỏ. Tôi thấy nên thận trọng. Phương án của Ngụy tỉnh trưởng hết sức vững vàng, cũng thỏa đáng toán diện, phù hợp với tình huống thực tế của chúng ta.