Đêm Băng Nguyên yên tĩnh lạnh lẽo, mà đêm của Đằng Long cốc lại ấm áp vô cùng. Linh Hoa ở bên Lâm Phàm, cả ngày đều không hề rời đi. Mãi khi đêm khuya yên lặng, nàng mới nhẹ nhàng nhắm mắt, bò tới bên giường đá ngủ thiếp đi.
Lâm Phàm đã hôn mê hai ngày một đêm rồi, Linh Hoa cũng cứ như vậy ở bên cạnh hắn, lo lắng với thời gian dài lại thêm không được nghỉ ngơi đầy đủ, Linh Hoa đã tiều tụy vô cùng, cuối cùng ngủ quên trong mệt mỏi. Đêm âm thầm trôi qua. Khi Lâm Phàm mở to hai mắt, đập vào mắt chính là khuôn mặt đang ngủ say của Linh Hoa cùng với khóe mắt ngập lệ. Lâm Phàm hơi run rẩy, hắn không biết Linh Hoa đã ở bên cạnh hắn được bao lâu, nhưng từ dấu lệ khóe mắt Linh Hoa, chắc bản thân đã hôn mê không ít thời gian.
Mắt hơi chuyển dời, Lâm Phàm nhìn quanh một vòng, đây chính là sơn động hắn ở, nhưng hắn lại trở về nơi này. Trước đây, khi Lâm Phàm gặp biến trước khi hôn mê, hắn cảm ứng rõ ràng tiếng kêu khi lâm tử của sư phụ hắn, điều này khiến hắn nóng nảy vô cùng, thế cho nên tâm thần bị mất kiểm soát, thần trí thác loạn. Hiện nay nghĩ lại, mọi thứ đều đã quá trễ rồi, Lâm Phàm tuy trong lòng đầy lo lắng nhưng lại không hề có chút hành động gì. Yên yên lặng lặng nằm dài trên giường, Lâm Phàm không hề động đậy, không muốn khiến Linh Hoa tỉnh giấc, hắn đang tự động phân tích qua tình hình bản thân. Hôn mê qua hai ngày, trên người Lâm Phàm biến hóa rất lớn, điểm này thì từ khi Lâm Phàm tỉnh giấc đã phát hiện được, nhưng hắn lại hoàn toàn chưa từng nghĩ cẩn thận. Hiện nay, khi Lâm Phàm tĩnh tâm trở lại, bắt đầu phân tích tình hình bản thân, hắn liền kinh ngạc phát hiện từ lúc tỉnh lại đến nay, tu vi của bản thân mình không ngờ có biến hóa kinh khiếp. Trước đây, tu vi của Lâm Phàm ở vào sơ kỳ của cảnh giới Quy Tiên, hơn Từ Tĩnh căn bản là không nhiều lắm.
Nhưng hiện nay, tu vi của Lâm Phàm đã bước một bước lớn, trực tiếp vượt qua cảnh giới Quy Tiên, tiến vào giai đoạn sơ kỳ của cảnh giới Địa Tiên, đây là biến hóa về chất khiến người ta khó mà tin được. Về điểm này, Lâm Phàm nghĩ lại thật cẩn thận, cuối cùng rút ra một kết luận, đó là có liên quan đến dị biến trước khi hôn mê. Theo phân tích của Lâm Phàm, bản thân lúc trước ở trong hồ nước giữa Đằng Long cốc, hấp thu được bốn loại linh khí có màu sắc khác nhau. Hiện nay toàn bộ đã chuyển hóa thành chân nguyên, dung hợp vào trong cơ thể hắn. Còn trước khi hôn mê, đầu Lâm Phàm xuất hiện luồng sáng vàng kim, hắn suy đoán có khả năng liên quan đến con cá nhỏ màu vàng kim ở trong hồ.
Trong lúc hôn mê, thân thể Lâm Phàm bề ngoài không có chút gì khác thường nhưng bên trong lại phát sinh biến hóa long trời lở đất. Tư duy của hắn ở trạng thái hôn mê nhưng thân thể lại ở trạng thái hoạt động, trong hai ngày một đêm này đã hoàn thành một loại chuyển biến hoàn toàn mới, khiến tu vi của hắn thoáng cái đã tăng lên cả chục lần, tiến vào cảnh giới Địa Tiên, Phi Long quyết trong cơ thể cũng đã dần hoàn thiện. Nhớ lại trước đây, Băng Tuyết lão nhân đã từng nói, Phi Long quyết ông truyền thụ cho Lâm Phàm không hoàn chỉnh, có khuyết điểm rất lớn.
Hiện nay, trong lúc ngủ mê, Lâm Phàm vô tình thông tỏ đạo lý của dung hợp của Phi Long quyết, phải nói là rất quái dị, nhưng cũng không phải không có nguyên nhân sâu xa. Điều này chắc có quan hệ đến con cá nhỏ màu vàng kim ở trong đáy hồ. Nghĩ đến đây, trong não Lâm Phàm hiện lên hình dạng của con cá nhỏ màu vàng kim, một lời kêu gọi kỳ quái ngập đầy lòng hắn.
Liếc Linh Hoa, vẻ mặt Lâm Phàm kỳ quái, sau khi chần chừ một lúc, thân thể liền động đậy không gây chút gió, nhẹ nhàng bay lên vài thước, sau đó dời ngang ra đến cửa động. Hạ xuống im lìm, Lâm Phàm quay đầu nhìn lại Linh Hoa một lúc, sau đó nhẹ nhàng bay ra, vượt qua vài đường hầm quanh co thì đến giữa Đằng Long cốc, ở trên không trung của hồ nước. Lúc này đang lúc đêm khuya, mọi người yên tĩnh nghỉ ngơi, Đằng Long cốc rất yên lặng. Lâm Phàm âm thầm hạ xuống bờ hồ. Nhìn mặt hồ, Lâm Phàm trầm tư một lúc lâu rồi nhảy luôn vào trong. Khi trầm mình xuống nước, phát xuất một luồng sức mạnh êm ái loại bỏ bọt nước tung tóe. Vào trong hồ rồi, Lâm Phàm quan sát tình hình chung quanh. Tuy là màn đêm, nhưng Lâm Phàm không hề thấy có chút tối tăm nào, dễ dàng nhìn thấy tất cả mọi thứ. Đến đáy hồ, Lâm Phàm di chuyển khắp nơi tìm kiếm con cá nhỏ màu vàng kim, cuối cùng phát hiện được hình bóng của nó ở trong đống đá. Từ từ tới gần, Lâm Phàm nhìn con cá vàng kim, phát hiện nó đã biến hình kỳ dị, thân thể đã lớn lên khá nhiều, hình dáng cũng không giống như cá, toàn thân đầy vảy lân, đầu có sừng nhô lên rõ ràng, bụng có hai trảo ngắn, nhìn hệt như một con tiểu kim long (rồng vàng nhỏ).
Chăm chú nhìn Lâm Phàm, tiểu kim long ánh mắt biến đổi liên tục, dường như đang muốn nói điều gì đó, đáng tiếc Lâm Phàm không hiểu được rõ ràng. Đột nhiên, tiểu kim long lóe lên không còn thấy, sau đó liền xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, dọa cho Lâm Phàm giật mình lùi lại, ánh mắt rất là bất an.
Đứng yên bất động, ánh mắt tiểu kim long chăm chú nhìn vào mắt Lâm Phàm, bốn mặt nhìn vào nhau, một loại tin tức âm thầm tràn vào trong lòng của Lâm Phàm. Thời khắc đó, vẻ mặt Lâm Phàm hơi kinh ngạc, vọt miệng nói:
- Ngươi là Long Châu …
Tiểu kim long gật đầu nhẹ, chăm chú nhìn Lâm Phàm một lúc, sau đó toàn thân ánh vàng kim lóe lên, hóa thành một hạt châu màu vàng kim bay đến trước mặt Lâm Phàm. Nhìn hạt châu vàng kim, Lâm Phàm vẻ mặt phức tạp, hai môi hơi run lên dường như muốn nói thế nào đó, nhưng lại không biết phải nói thế nào mới tốt. Dường như hiểu rõ điều Lâm Phàm suy nghĩ trong lòng, hạt châu vàng kim khẽ xoay tròn, sau khi duy trì chuyển động một lúc thì đột nhiên xông đến đập vào trán của Lâm Phàm, tức thì khiến máu tươi chảy ra.
Lúc này, máu Lâm Phàm nhiễm đỏ cả hạt châu vàng kim, hơn nữa còn kết chặt nó vào huyệt Thiên Linh. Hạt châu vàng kim ánh sáng lóe lên, liên tục sáng tắt không ngừng, sau một lúc thì cuối cùng gắn chặt vào trán của Lâm Phàm. Tức thì, trong não Lâm Phàm sáng lên ánh vàng kim, một con rồng khổng lồ màu vàng kim bay lượn vòng tròn, vừa thôn tính những mảnh ký ức của Lâm Phàm, vừa hấp thu năng lượng trong não của Lâm Phàm, rồi cứ thế định cư luôn trong não của Lâm Phàm, từ từ bình thường trở lại. Giật mình tỉnh lại, Lâm Phàm vẻ mặt ngạc nhiên, cẩn thận phân tích qua tình hình bản thân. Sau khi khảo sát qua não, thấy hạt châu hoàn toàn không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng bất lợi nào cho bản thân, ngược lại còn dâng lên trong lòng một niềm hào tình tráng chí, tính cách dường như có một số biến đổi nhất định.
Xoay người, Lâm Phàm vừa muốn rời đi, con rồng vàng trong đầu của hắn đột nhiên phát xuất một luồng tin tức giữ bước Lâm Phàm lại, khiến hắn quay đầu nhìn lại mặt đất. Trước đây, Lâm Phàm đã từng đi qua nơi này, hoàn toàn không phát hiện có bất kỳ khác thường nào. Hiện nay, Lâm Phàm lại bất ngờ phát hiện, ở giữa bốn đống đá lạ vây quanh không ngờ lại xuất hiện một số chữ như mờ như tỏ. Chầm chậm bước đến gần, Lâm Phàm chăm chú nhìn xuống mặt đất, sau khi quan sát một lúc, cuối cùng nhớ kỹ những chữ viết hiện lên trên mặt đất.
Hơi cân nhắc qua, Lâm Phàm rút ra một kết luận kinh người, nội dung hiện lên trên mặt đất này vừa hay phù hợp với Phi Long quyết, chắc chắn là bộ phận bị khuyết đi của Phi Long quyết. Đến lúc này, Lâm Phàm đã thu được bộ Phi Long quyết hoàn chỉnh, trong lòng đột nhiên mở rộng tươi sáng, tất cả những nghi hoặc trước đây lúc này đều đã giải thích được.
Bật cười, Lâm Phàm vẻ mặt dâng lên một sự tự tin, lập tức rời khỏi đáy hồ quay ngược về nơi cư ngụ.
Trong động, Linh Hoa vẫn ngủ say như cũ, không biết gì cả. Lâm Phàm quay về trên giường, ánh mắt ôn nhu nhìn Linh Hoa, trong lòng dâng lên đoạn hồi ức giữa hai người trước đây. Đêm nay, Lâm Phàm cứ như vậy mà nhìn Linh Hoa không hề ngủ.
Khi thì hắn nhớ lại chuyện quá khứ, khi thì hắn tham ngộ qua Phi Long quyết, thời gian rất nhanh trôi qua. Sáng sớm, khi Linh Hoa tỉnh giấc thì đập vào mắt nàng là đôi mắt tràn đầy tình cảm, nên nàng trước hết sửng cả người, sau đó đột nhiên tỉnh lại, lớn tiếng nói:
- Sư huynh, huynh tỉnh rồi. Quả thật là quá tốt. Đúng rồi, huynh tỉnh lại từ lúc nào vậy, vì sao không kêu muội dậy?
Lâm Phàm ngồi dậy, ôm Linh Hoa vào trong lòng, khẽ khàng vuốt ve mặt của nàng, giọng đầy tình cảm đáp:
- Linh Hoa, đa tạ muội đã luôn ở bên cạnh ta, yên lặng canh giữ cho ta.
Linh Hoa có chút thẹn thùng, tựa đầu vào lòng của Lâm Phàm, dịu dàng nói:
- Sư huynh, chỉ cần huynh không bị gì thì bất luận làm thế nào muội cũng tình nguyện.
Lâm Phàm cảm động vô cùng, động tình đáp lại:
- Linh Hoa, sau này ta sẽ che chở cho muội thật tốt, không để cho bất kỳ người nào khinh khi muội.
Linh Hoa nghe vậy, ngửng đầu nhìn Lâm Phàm, đôi mắt sáng rỡ lóe lên ánh sáng tình yêu, vừa thẹn lại vui mừng trả lời:
- Sư huynh, muội cũng sẽ bảo vệ sư huynh, không để cho huynh bị chút thương tích nào.
Lâm Phàm cười cười, lơ đễnh cho là Linh Hoa tiện miệng nói thôi, lại chưa từng ngờ rằng, bởi vì câu hứa hẹn miệng này mà mai sau Lâm Phàm mới thoát qua một tai kiếp. Vuốt ve mái tóc của Linh Hoa, Lâm Phàm nói:
- Tình yêu chúng ta thật đơn giản thuần phác, sư huynh không giỏi ngôn từ, muội có để ý đến chăng?
Linh Hoa lắc đầu trả lời:
- Chỉ cần sư huynh có muội trong lòng, muội sẽ vô cùng cao hứng. Trước đây, muội luôn mong chờ một cuộc tình lãng mạn. Muội hiện nay, sau khi chứng kiến tình yêu giữa Tứ sư thúc tổ và Ngũ sư thúc tổ, mới thật sự hiểu rõ, tình yêu không nhất định phải lãng mạn, chỉ cần đơn đơn giản giản, hai người có thể ở cạnh bên nhau là đủ rồi.
Lâm Phàm cảm xúc nói:
- Đúng thế, tình yêu cho dù đơn giản, nhưng chỉ cần ở cạnh bên nhau là hạnh phúc rồi.
Linh Hoa có phần thương cảm khẽ than:
- Chỉ đáng tiếc sư phụ đã không còn nữa rồi, nếu không sư phụ sẽ chúc phúc cho chúng ta.
Lâm Phàm thân thể run rẩy, kích động hỏi lại:
- Sư phụ thật sự đã …
Linh Hoa cười khổ gật đầu đáp:
- Trong lúc huynh hôn mê, Đằng Long cốc đã phát sinh không ít chuyện. Phi Hiệp chết rồi, Tứ sư bá chết rồi, Tam sư thúc tổ cũng chết rồi … Tứ sư thúc tổ quay lại rồi, cao thủ Dịch viên cũng đến rồi … Thân phận của Thiên Lân cũng sáng tỏ … Băng Nguyên càng thêm phần hỗn loạn …
Nghe xong Linh Hoa kể chuyện, Lâm Phàm vẻ mặt phức tạp, trầm ngâm hẳn. Giây lát sau, hắn đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói:
- Chúng ta phải đi tìm sư tổ, ta muốn báo thù cho những người đã chết đi.
Linh Hoa nhìn hắn, thấy mặt hắn nghiêm túc liền gật đầu nói:
- Được, muội đi cùng với huynh.
Dứt lời, hai người liền rời khỏi sơn động chạy thẳng đến Đằng Long phủ. Lúc này, bầu trời vừa mới sáng, đại đa số người trong cốc còn đang ngủ nghỉ.