Trong gió tuyết, Tây Bắc Cuồng Đao, Ứng Thiên Tà sau khi phát hiện được tai kiếp đang ập đến, đồng thời xoay người nhìn về phía Đằng Long cốc, mau chóng bay thẳng về phía đó. Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt kỳ dị, trong não hiện lên hình bóng của Lâm Phàm, Linh Hoa, sau khi suy xét giây lát cũng chọn lựa chạy thẳng đến Đằng Long cốc, dự tính tìm tòi cho đến tột cùng. Tử Vong thành chủ cười quỷ dị, vào thời khắc Thiên Lân chết đi, lão đã dự cảm được còn có chuyện phát sinh, vì thế chạy trước một bước thẳng về phía Bắc. Ngạo Thiên Quân Vương khi cảm ứng được khí tức của Thái Huyền Hỏa Quy xuất thế, trước tiên nghĩ đến chính là Vân Nghê thánh nữ. Để đề phòng phát sinh bất ngờ, Ngạo Thiên Quân Vương không hề do dự, lập tức chuyển mình đi thẳng đến Thiên Nữ phong. Phong U thân là Địa Ngục sứ giả của Cửu U, đến Băng Nguyên có mục đích đốt lên lửa chiến tranh. Hiện nay, Thiên Lân chết rồi, Phi Long đỉnh xuất hiện, Thái Huyền Hỏa Quy phá vỡ phong ấn, đây toàn là những chuyện mà Phong U thiết tha mơ ước, y tự nhiên hưng phấn vô cùng, đắc chí vô cùng. Đối mặt với loại tình hình này, Phong U suy xét cẩn thận, sau khi tính toán, liền chọn đi đến tra xét tin tức Thiên Lân chết đi. Tỏa Hồn khi biết được tin Thiên Lân đã chết, trong lòng cao hứng vô cùng. Vì muốn đoạt lấy Huyết Linh Nhục Chi trên người của Ngọc Tâm, y tạm thời bỏ qua chuyện Phi Long đỉnh và Thái Huyền Hỏa Quy, chạy thẳng đến vị trí có Thiên Lân, dự tính thừa cơ hành động. Ứng Thiên Cừu vẫn luôn chạy loanh quanh trên Băng Nguyên, vừa tu luyện, vừa thám thính động tĩnh của cả hai phe chính tà. Khi cảm ứng được khí tức của Phi Long đỉnh và Thái Huyền Hỏa Quy, một ý niệm tham lam lập tức dâng lên khiến hắn nảy sinh ý nghĩ tà ác. Thời khắc đó, Ứng Thiên Cừu quên đi lo lắng, truy tìm khí tức của Phi Long đỉnh, ý đồ muốn đoạt lấy nó.
Khi Phi Long đỉnh bay lên không trung, Thái Huyền Hỏa Quy phá băng bay ra, Băng Nguyên rộng lớn cuối cùng sẽ gặp phải phá hoại có tính hủy diệt. Lúc đó, ở phía Đông Bắc cách Đằng Long cốc chừng ba trăm dặm, trong một khe núi, sáu đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực ẩn mình trong đây chỉ thấy núi lắc lư đất rung chuyển, vô số băng tuyết và nham thạch ào ào rơi xuống, trong chớp mắt đã che phủ hơn nửa phần khe núi, dọa cho mấy người Xà Ma kinh hoảng bỏ chạy, từ đáy khe núi bay ra ngoài.
Lơ lửng giữa không trung, Bạch Đầu Thiên Ông nhìn mặt trời trên đầu và chùm ánh sáng vàng kim xa xăm, cả cột lửa đỏ rực kia, vẻ mặt kinh hãi lên tiếng:
- Không hay rồi, đây là …
Thanh âm đột nhiên ngưng lại, Bạch Đầu Thiên Ông dường như nghĩ đến gì đó, lập tức ngậm miệng không nói. Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt nặng nề, ánh mắt bất định, có phần lo lắng nói:
- Khí tức này thật đáng sợ, dường như … dường như …
Tiếp theo lão không nói ra, dường như lão cũng không dám khẳng định.
Lam Phát Ngân Tôn và Xà Ma kinh hãi giận dữ vô cùng, thấy Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao ấp a ấp úng, nhịn không được quát lên:
- Biết thì nói, chớ có ra vẻ cả kinh như vậy.
Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt kỳ quái, nhìn Băng Nguyên rộng lớn chớp mắt đã đổ sụp, ánh mắt toát ra sự lo lắng, khẽ than:
- Theo truyền thuyết, Băng Nguyên là một nơi kết thúc của thần thoại thượng cổ, chính là thần tích được lưu giữ hoàn chỉnh nhất.
Lam Phát Ngân Tôn nghi hoặc nói:
- Thế thì sao?
Bạch Đầu Thiên Ông khổ sở đáp:
- Theo tình hình hiện nay, sự biến hóa về mặt đất với quy mô lớn như vậy xuất hiện rõ ràng không phải do sức người có thể hoàn thành được. Nói cách khác, thần thoại đã biến mất vài ngàn năm rất có khả năng bắt đầu từ thời khắc này xuất hiện lại lần nữa trước mặt người trần.
Xà Ma kinh dị nói:
- Ngươi nói vậy có nghĩa là những nhân vật đã từng phủ bóng lên dòng lịch sử rất dài có nhiều khả năng sẽ xuất hiện ở trong thế giới hiện nay?
Bạch Đầu Thiên Ông khổ sở cười đáp:
- Hy vọng là ta sai lầm.
Xà Ma nhìn ra xa xăm, chỉ vào cột lửa đỏ rực đó hỏi:
- Đây là hiện tượng tự nhiên hay có nguyên nhân nào khác?
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ trả lời:
- Theo phân tích của ta, cột lửa này bên trong toát ra một luồng khí oán hận, chắc là có nguyên nhân khác.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao trầm ngâm nói:
- Trong truyền thuyết, bên dưới Băng Nguyên có một con thần thú ngủ say. Nếu như lần này con thần thú đó tỉnh lại, không chỉ bất lợi cho Băng Nguyên mà cũng tạo nên nguy hại rất lớn cho chúng ta.
Vân Cơ nhìn lên bầu trời, cau mày nói:
- Vừa rồi, ta cảm ứng được không ít luồng khí tức cổ quái phá băng bay ra, sau đó liền biến mất không thấy. Chuyện này sợ là có điểm huyền diệu khác.
Lam Phát Ngân Tôn lên tiếng:
- Thiên Ông và Cuồng Đao là người của thế giới này, tin tưởng bọn họ ít nhiều hiểu được một số chuyện.
Bạch Đầu Thiên Ông lắc đầu đáp:
- Thời đại mà ta sinh ra, thần thoại thời thượng cổ đã kết thúc rồi. Tuy có nghe qua một số truyền thuyết, nhưng thực hay không thì căn bản ta không rõ ràng lắm.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Thực ra liên quan đến chuyện này, chúng ta không cần phải nóng lòng quá, chỉ cần quan sát chặt những người ở Đằng Long cốc, sớm muộn chúng ta đều có thể làm rõ mọi chuyện ra được.
Xà Ma gật đầu đáp:
- Cuồng Đao nói vậy rất có lý, chúng ta trước mắt không cần phải lãng phí tâm cơ để ý đến chuyện này, hay là hãy suy xét thật kỹ tiếp theo phải làm thế nào mới hay.
Vân Cơ nói:
- Biến hóa lần này cơ hồ phá hủy tổng thể Băng Nguyên. Đối với Đằng Long cốc cũng có ảnh hưởng rất to lớn, chúng ta có thể thử đánh lén, lợi dụng cơ hội lần này lập tức đánh cho bọn họ trọng thương.
Hắc Kim Cương nói:
- Ý nghĩ rất hay, nhưng chờ chúng ta chạy đến được Đằng Long cốc thì bọn họ phỏng chừng đã phòng bị tốt rồi.
Bạch Đầu Thiên Ông nói:
- Biến hóa lần này quá đột ngột, phàm là cao thủ ở trên Băng Nguyên đều chịu ảnh hưởng rất lớn, ai nấy từ các nơi ẩn thân xuất hiện ra. Đến lúc này, nhiều thế lực sẽ quấn rịt lấy nhau, thế tất sẽ tạo nên một trận đại chiến. Đến lúc đó, ai có thể thu lợi được, ai là người khống chế được cục diện.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Nói nhảm nước đôi, ngươi không thể nói thực tế rõ ràng hơn một chút sao?
Bạch Đầu Thiên Ông trong lòng không vui nhưng vẻ mặt lại không hiển lộ ra, trầm ngâm đáp:
- Biết mình biết người, trăm trận trăm thắng. Chúng ta hiện nay trước hết phải làm chính là nắm vững tình hình địch nhân, sau đó mới có thể phân tích thêm nữa để xác định đối sách tương ứng.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao nói:
- Chuyện không thể chần chừ, chúng ta bắt đầu từ giờ thôi.
Những người khác không hề bàn thêm, vì thế một đoàn sáu người Ngũ Sắc Thiên Vực liền bay thẳng về phía Đằng Long cốc.
Khi chấn động từ dưới chân vang lên, Xích Viêm đang bước đi trên mặt tuyết đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hiện lên vẻ hoài niệm. Xích Kim theo sát bên cạnh phát hiện được sự khác thường của Xích Viêm, cất tiếng hỏi:
- Tộc trưởng, thế nào rồi?
Xích Viêm liếc mọi người, khẽ than:
- Thời gian đến rồi, mọi người hãy chuẩn bị cho tốt…
Còn đang nói, chấn động dưới chân đột nhiên tăng mạnh, sau đó núi đổ đất nứt toác ra, cuồng phong nổi lên khiến cho người ta căn bản không đứng vững được.
Xích Viêm vẻ mặt nặng nề, quát lên:
- Mọi người mau bay lên không, cẩn thận cho an nguy.
Những tộc nhân khác nghe vậy ào ào tung mình bay lên, ai nấy trên người hiện lên ánh sáng màu tím, hệt như tám ngôi sao sáng lấp lánh, lơ lửng giữa không trung. Thời khắc đó, giữa trời đất dâng lên một luồng khí tức kỳ dị đặc biệt, đang từ dưới đất tuôn ra nhanh chóng rồi lưu lại giữa hư không. Xích Viêm phát hiện được tình hình này, lớn giọng nói:
- Bát Tinh Liên Hoàn, Nghịch Chuyển Thiên Địa. (Tám sao kết liền, đảo ngược trời đất).
Xích Thạch, Xích Vân, Xích Quang, Xích Địa, Xích Kim, Xích Hà, Xích Thủy nhanh chóng nắm lấy tay nhau, cùng với Xích Viêm hình thành một vòng tròn, ai nấy thúc động thần lực trong cơ thể, tám người phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ, khi lên đến cao độ chừng vài trăm trượng liền kết thành một vòng sáng khổng lồ. Lúc này, luồng khí tức kỳ dị đặc biệt tuôn ra từ dưới lòng đất cảm ứng được sự tồn tại của vòng sáng, ào ào tuôn đến vòng sáng, hình thành một cảnh tượng kỳ quan khó thấy, hệt như thiêu thân lao đầu vào lửa, vây phủ quanh mấy người Xích Viêm.
Những khí tức đó trên thực tế là một loại linh khí thượng cổ đã bị phong ấn dưới Băng Nguyên. Thể tích của chúng khổng lồ, phủ lên diện tích rộng lớn, mật độ tương đối mỏng manh. Vào thời khắc phong ấn bị phá trừ, luồng linh khí này đại bộ phận đều tự động tiêu tán giữa trời đất. Duy có Xích Viêm phát giác kịp thời, nhanh chóng tổ chức sức người, dùng một loại phương thức đặc thù để hội tụ luồng linh khí đó có trong khu vực lân cận lại với nhau, nhằm tăng cường thực lực của tộc nhân, tiến hành biến hóa đầu tiên trong hành trình cuối cùng.
Cảnh tượng này đại khái kéo dài trong giây lát, đợi tám người Xích Viêm hấp thu sạch linh khí quanh đó rồi, ai nấy trên người liền xuất hiện một số biến hóa. Trước hết, toàn thân Xích Viêm có thêm một tầng ánh vàng kim nhàn nhạt, khiến cho người ta cảm thấy không bình thường. Còn đối với bảy người Xích Thạch còn lại, bọn họ trên người có ánh sáng màu đỏ nhạt, hơi toát ra một số ánh tím, nhìn qua thấy có điểm khác biệt nhất định với trước đây.
Lơ lửng giữa không trung, Xích Viêm nhìn lên bầu trời, trầm ngâm nói:
- Thần thoại đã biến mất cuối cùng lại xuất hiện ở nhân thế, điều đang chờ đợi chúng ta chính là một trận chiến tranh tàn khốc.
Xích Vân không hiểu hỏi lại:
- Tộc trưởng, sự xuất hiện của chúng ta thật ra có ngụ ý gì đây? Chúng ta đến thế giới này là có nhiệm vụ hay là mục đích thế nào?
Xích Viêm bật cười phức tạp, giọng nặng thấp đáp:
- Chúng ta bản chất thuộc về thế giới này, sở dĩ lại đến nơi này chính là muốn mang thứ không thuộc về thế giới này đi khỏi nơi đây.
Xích Quang kinh ngạc hỏi lại:
- Ý của tộc trưởng nói là sự có mặt của chúng ta là nhằm tiêu diệt những thứ không nên xuất hiện?
Xích Viêm đáp:
- Thời gian trôi qua đại biểu cho quá khứ của lịch sử, đó là tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất của thế gian. Nếu như thời gian phát hiện sai lạc đi, tất nhiên có chuyện trọng đại phát sinh. Để không ảnh hưởng đến lịch sử trước đây, luôn có một số người một số chuyện tồn tại bên ngoài tầm mắt của người thường. Chúng ta vừa hay thuộc về hàng ngũ những người đó.
Xích Hà hỏi tiếp:
- Đây chính là định mệnh của chúng ta?
Xích Viêm gật khẽ, than nhẹ:
- Đây cũng là trách nhiệm của chúng ta. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, mọi người phải đề cao cảnh giác, nguy hiểm tùy lúc tùy nơi đều có khả năng phát sinh.
Xích Kim đáp:
- Tộc trưởng yên tâm, thân là người kế thừa của tộc Bác Phụ, chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho người ta coi thường.
Xích Viêm vẻ mặt quái dị, ánh mắt ẩn chứa đau thương nhìn mọi người, khẽ than:
- Định mệnh của chúng ta có khác biệt nhất định so với những gì mọi người nghĩ trong lòng. Khi mọi người thật sự hiểu rõ rồi, lúc đó … Cẩn thận… Chính là ngưu đầu hổ.
Đột nhiên quay đầu lại, Xích Viêm nhìn về khe núi hẹp cách đó ba dặm, ở đó xuất hiện một con quái thú đầu trâu. Nhìn từ xa, con quái thú đầu trâu đó mờ hiện ánh đỏ nhàn nhạt, da lông mềm mại xinh đẹp vô cùng, lại có hoa văn chói mắt khá nhiều. Nhìn cẩn thận, đó là một con thú quái dị đầu trâu mình hổ, thân hình dài chừng bảy tám trượng, cái đầu trâu khổng lồ nhìn qua thật chướng mắt, đôi mắt đỏ thẫm toát ra ánh hung tàn.
Chăm chú nhìn con ngưu đầu hổ, Xích Địa nói:
- Con thú này hung tàn xảo trá, không dễ đối phó.
Xích Thủy nói:
- Cẩn thận với ánh mắt của nó, nghe nói có thể đoạt lấy tâm trí con người, vào thời khắc quan trọng phát xuất hiệu quả kinh người.
Xích Hà lên tiếng:
- Tộc trưởng, người dự tính đối phó thế nào?
Xích Viêm vẻ mặt trầm ngâm, lạnh lùng đáp:
- Nếu như gặp phải thì là duyên phận, tự nhiên chúng ta phải có nghĩa vụ thực hiện.
Xích Thạch nghe vậy, xin lệnh:
- Tộc trưởng, ta nguyện ra tay tiêu diệt con thú này.
Xích Viêm trầm ngâm giây lát, gật đầu nói:
- Được, giao cho ngươi, nhớ phải cẩn thận an toàn.
Xích Thạch đáp:
- Tộc trưởng an tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Dứt lời, Xích Thạch nhẹ nhàng hạ xuống, chậm bước đến con ngưu đầu hổ, trong mắt toát ra mấy phần lạnh lùng tàn khốc. Chăm chú nhìn Xích Thạch đi đến gần, con ngưu đầu hổ trong mắt toát ra ánh hung hăng, không hề có chút nào sợ sệt, lẽ nào nó hoàn toàn không biết được tộc Bác Phụ, hay là nó nắm chắc tất thắng? Thời khắc này, trận chiến thứ nhất thuộc về thần thoại viễn cổ sắp sửa khai mạc. Xích Thạch và con ngưu đầu hổ cuối cùng giao chiến có kết quả thế nào đây?
Gió lạnh gào thét, tuyết bay lơ lửng. Sau khi đưa tiễn Khiếu Thiên đi rồi, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Giang Thanh Tuyết, Lâm Y Tuyết, Dao Quang, Mẫu Đơn, Hoa Hồng bảy người ai nấy tự động tản ra bao phủ quanh Thiên Lân, hình thành một phòng ngự nghiêm mật. Giữa không trung, Bát Bảo lơ lửng bất động thủ giữ lấy bên trên đầu của Thiên Lân, hơn nữa còn quan sát tình hình chung quanh. Trong yên lặng, vẻ mặt bảy người bình tĩnh toát ra mấy phần lo lắng. Tuy nói Thiên Lân còn một tia hy vọng, nhưng thật ra hy vọng nhiều hay ít, cần phải trả qua bao nhiêu trắc trở, điểm này ai cũng không biết được, vì thế trong lòng không khỏi có một cảm giác nặng nề.
Thời gian âm thầm trôi qua. Khi bất an dâng lên trong lòng, Tân Nguyệt vẻ mặt hơi biến sắc, nhắc nhở:
- Mọi người cẩn thận, ta có một dự cảm không hay, sợ là sẽ có chuyện phát sinh.
Mẫu Đơn tiếp lời:
- Nhiệm vụ trước mắt của chúng ta là thủ giữ cho Thiên Lân, lại không có đường lui. Cho dù gặp bất kỳ chuyện gì, chúng ta đều không thể lùi bước được.
Vũ Điệp lo lắng nói:
- Sợ là có một số việc chúng ta khó mà đối phó được.
Lâm Y Tuyết nói:
- Mọi chuyện đều do người làm, chỉ cần chúng ta nỗ lực, nhất định có thể bảo vệ cho Thiên Lân sư huynh.
Dao Quang lên tiếng:
- Mọi người trước hết chớ quá lo lắng, chúng ta phải trấn tỉnh tinh thần, bỏ hết mọi lo lắng trong lòng, toàn tâm toàn ý tập trung vào, như vậy mới có thể không bị khó khăn lay động …
Còn đang nói vậy, Bát Bảo đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, vang vọng đến tai mọi người. Dao Quang ánh mắt hơi động, trầm giọng nói:
- Mọi người cẩn thận, có địch nhân đến gần.
Nghe vậy, sáu cô lập tức đề cao cảnh giác, ào ào triển khai linh thức mở rộng truy tìm động tĩnh bốn phía. Rất nhanh, Mẫu Đơn phát hiện được tung tích của người đến, chỉ lên bầu trời xa xăm nói:
- Phía bên đó, khí tức có phần kỳ dị đặc biệt.
Mọi người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy trong gió tuyết có hai bóng người đang bay nhanh đến đây, không bao lâu đã rơi vào tầm mắt của mọi người. Nhìn người đến, Tân Nguyệt cau mày nói:
- Chính là Phi Viên và Thải Điệp tiên tử của Hắc Ngục sâm lâm.
Vũ Điệp nói:
- Lần trước Thiên Lân vì cứu Ngọc Tâm đã giết chết người của Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử. Lần này bọn chúng chạy đến đây, sợ là muốn gây bất lợi cho Thiên Lân.
Hoa Hồng hừ lạnh nói:
- Chỉ bằng hai người đó, sợ là còn chưa đủ bản lĩnh này.
Lâm Y Tuyết phân tích:
- Với thực lực của chúng ta nơi này, hai người bọn họ căn bản không chiếm được tiện nghi, vì sao còn ra vẻ can đảm chạy đến sinh sự?
Giang Thanh Tuyết nghe vậy động lòng, hỏi lại:
- Sư muội, muội nói chuyện này trong đó còn có huyền cơ khác?
Lâm Y Tuyết trả lời:
- Binh pháp nhiều như nước, không có sức đấu thì phải dùng trí. Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử này là hạng thông minh, bọn họ rất có khả năng sẽ thi triển kế điệu hổ ly sơn.
Dao Quang nói:
- Suy xét của Y Tuyết rất toàn diện, nhưng với tình hình trước mắt, bọn chúng cho dù muốn điệu hổ ly sơn cũng căn bản không có khả năng.
Mẫu Đơn lên tiếng:
- Điệu hổ ly sơn không thành công, bọn chúng có thể dùng kế ám độ Trần Thương.
Giang Thanh Tuyết lo lắng:
- Nói như vậy thì chúng ta cần phải cẩn thận một chút.
Tân Nguyệt trầm ngâm đáp:
- Địch nhân trước mắt có hai người, chúng ta trước hết phái người ngăn bọn họ lại. Còn có địch nhân ẩn núp hay không thì chúng ta cần phải cẩn thận phân tích phán đoán.
Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu rõ ý tứ của Tân Nguyệt, đưa mắt cho nhau, Hoa Hồng và Vũ Điệp đồng thanh lên tiếng:
- Để ta đi.
Tân Nguyệt gật nhẹ, dặn dò:
- Nhớ kỹ cẩn thận, không được sơ ý.
Hoa Hồng và Vũ Điệp vâng một tiếng, lập tức bay đi, ngăn chặn Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử cách chừng trăm trượng. Ở tại chỗ, Mẫu Đơn, Tân Nguyệt năm người nhanh chóng điều chỉnh vị trí để bổ khuyết cho vị trí của Hoa Hồng và Vũ Điệp, cẩn thận phòng thủ. Trên đầu, Bát Bảo khẽ gầm lên khiến Dao Quang chú ý. Hắn sau khi lắng nghe cẩn thận rồi, nói với bốn cô đó:
- Bát Bảo còn cảm ứng được một luồng khí tức linh dị, đang âm thầm tiến gần đến, phương hướng còn chưa rõ ràng.
Giang Thanh Tuyết vẻ mặt lo lắng, ánh mắt nhìn chung quanh, bất an nói:
- Quanh đây nhìn không thấy bất kỳ hình bóng nào cả.
Mẫu Đơn khẽ bảo:
- Phỏng chừng người đến đang nghĩ cách đánh úp, lợi dụng Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử phân tán sức chú ý của chúng ta, âm thầm cướp thân thể Thiên Lân đi.
Tân Nguyệt không nói, quan sát cẩn thận động tĩnh bốn phía, đẩy linh thức đến mức cao nhất. Lâm Y Tuyết xuất thân Dịch viên, tinh thông thuật thăm dò, sau một phen thăm dò không được gì, trong não đột nhiên lóe lên ý niệm, thất kinh la lên:
- Không ổn rồi, người đến chính đang ở dưới chân của chúng ta…
Giang Thanh Tuyết vội vàng nói:
- Nhanh bảo vệ Thiên Lân.
Mẫu Đơn nói:
- Chớ hoảng hốt, hỏi qua Tân Nguyệt trước.
Mày đẹp khẽ cau lại, Tân Nguyệt trả lời:
- Chúng ta có thể di động thân thể Thiên Lân, nhưng không thể dời chàng đi khỏi nơi này. Hiện nay, nếu như có địch nhân ẩn bên dưới tầng băng, biện pháp tốt nhất chính là đỡ thân thể Thiên Lân lơ lửng giữa không trung, không cho địch nhân một chút cơ hội nào.