Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ đều phát sinh trong thời gian ngắn ngủi. Khi Xà Ma hất bắn được Sở Văn Tân, đang dự tính thừa thắng truy kích, tiếng kêu thảm của Vân Cơ khiến lão ta chú ý. Nhìn chung quanh một vòng, Xà Ma hiện ra vẻ nặng nề, suy tính ban đầu còn chưa đạt được, tình hình cũng không hoàn mỹ như trong tưởng tượng. Chuyển mình đến, Xà Ma xuất hiện bên cạnh Vân Cơ, vừa hay đúng lúc Phỉ Vân đến gần, liền một chưởng đánh lùi Phỉ Vân, ôm lấy Vân Cơ trọng thương.

Lam Phát Ngân Tôn một chiêu vô ích, lập tức rút lui về sau, khi phát hiện được tình hình Hắc Kim Cương không ổn, nhanh chóng ra tay giúp hắn hóa giải nguy cơ, cùng nhau quay lại với Xà Ma. Đến lúc này, đánh lén kết thúc, bốn người Xà Ma bỏ chạy ra xa, ánh mắt âm lạnh nhìn mấy người Đằng Long cốc. Bên này, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao tuy toàn lực tiến công, nhưng tùy lúc đều quan sát tình hình động tĩnh chung quanh. Khi biết được đánh lén thất bại rồi, hai người nhanh chóng quay về bên cạnh Xà Ma. Như vậy, hai bên chính diện tranh đấu, không khí có phần âm lạnh.

Triệu hồi mọi người về rồi, Triệu Ngọc Thanh liếc mắt thấy Sở Văn Tân và Băng Tuyết lão nhân bị thương không nhẹ, dặn dò:

- Mọi người hãy trị thương trước đã, chuyện nơi này để ta sẽ xử lý.

Sở Văn Tân gật nhẹ, lập tức nhắm mắt trị thương, không hỏi chuyện khác. Triệu Ngọc Thanh quay sang Xà ma, lạnh lùng nói:

- Các ngươi chỉ có thể làm xiếc vậy thôi sao?

Xà Ma hừ giọng đáp:

- Vì đạt mục đích không từ thủ đoạn, đây là chuyện rất bình thường.

Đồ Thiên quát lên:

- Tà ma ngoại đạo, người nào biết được cũng phải giết.

Xà Ma không để ý lắm, nói:

- Thắng làm vua, thua làm giặc, thực lực quyết định mọi thứ.

Lâm Phàm nghe vậy, nói với Triệu Ngọc Thanh:

- Sư tổ, chuyện đã thế này rồi, chúng ta không cần phải nói nhiều với bọn họ, trực tiếp tiêu diệt bọn chúng.

Triệu Ngọc Thanh trầm ngâm một chút, gật đầu nói:

- Cái phải đến cuối cùng đã đến, không thể né tránh, nếu mọi thứ đã định như vậy, thì chúng ta hãy dũng cảm mà đối mặt. Bây giờ, Đồ Thiên và Mã tông chủ phụ trách bảo vệ hai người bị thương, những người khác đi theo ta, phải tiêu diệt địch nhân trước mắt.

Câu này vừa nói ra, Phương Mộng Như, Lâm Phàm, Tiết Phong, Tuyết Nhân cùng với Phỉ Vân nhanh chóng bay ra, ai nấy chọn lựa đối thủ thích hợp, bắt đầu thu thế chuẩn bị. Xà Ma thấy vậy, cau chặt mày, mơ hồ toát ra vài phần lo lắng. Lam Phát Ngân Tôn vẻ mặt nặng nề, nhắc nhở:

- Trước mắt nếu đánh thẳng thì dường như không chiếm được tiện nghi nào cả.

Tuyết Ẩn Cuồng Đao cười khổ đáp:

- Chỉ sợ hôm nay nhiều chuyện không phải do chúng ta quyết định.

Bạch Đầu Thiên Ông vẻ mặt biến ảo bất định, dường như đang suy xét vấn đề nào đó. Hắc Kim Cương trầm ngâm không nói, dường như cũng tìm không ra được chủ ý nào tốt đẹp cả.

Vân Cơ vẻ mặt tái nhợt, thương thế không nhẹ, trước mắt đang nhìn địch nhân, khẽ nói:

- Xà Ma đại nhân, chúng ta thực ra có thể đổi lại phương thức công kích.

Xà Ma kinh ngạc nói:

- Có tác dụng chăng?

Vân Cơ đáp:

- Lần trước có Thiên Lân phá hỏng kế hoạch của chúng ta. Hiện nay Thiên Lân không có ở đây, chúng ta cũng không ngại thử qua một lần.

Xà Ma trầm ngâm một lúc, gật đầu nói:

- Được, cứ như lời của ngươi, chúng ta đánh cuộc một keo với vận khí.

Triệu Ngọc Thanh luôn quan sát động tĩnh của Xà ma, khi nghe đến câu nói cuối cùng của Vân Cơ, trong lòng lập tức hiện lên tình hình giao chiến lúc trước, hiểu ngay được loại phương thức công kích theo lời của Vân Cơ là ám chỉ ẩn thân công kích. Nghĩ đến tình hình lúc trước, Triệu Ngọc Thanh không dám sơ ý, sau khi suy xét một lúc, lập tức thi triển Đằng Long Cửu Biến pháp quyết, lặng lẽ âm thầm bố trí một khu vực đặc thù chung quanh đó.

Là một tuyệt kỹ cực mạnh truyền lại vài ngàn năm của Đằng Long cốc, Đằng Long Cửu Biến có khả năng đoạt quyền tạo hóa, không những uy lực kinh người mà về phương diện tinh vi cũng là độc nhất vô nhị. Triệu Ngọc Thanh là chủ nhân Đằng Long cốc, hiên nay đã hơn ngàn tuổi, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Thiên Tiên, Đằng Long Cửu Biến đã sớm hiểu rõ thành thục, đạt đến cảnh giới cực cao. Trước mắt, Triệu Ngọc Thanh cố ý thi triển, lại có ý ẩn giấu, biến hóa bên trong tự nhiên người ngoài không thể phát hiện được.

Quyết định chủ ý rồi, Xà Ma bắt đầu ra mệnh lệnh, bảo Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao phụ trách phân tán sức chú ý của địch nhân, Lam Phát Ngân Tôn và Hắc Kim Cương phụ trách ẩn mình đánh lén, Vân Cơ tạm thời trị thương, Xà Ma bản thân tùy cơ ứng biến, điều khiển toàn cục. Đối với cách làm này, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao đều rất bất mãn nhưng hai người không tiện phản đối, ai bảo bọn họ không phải là người Ngũ Sắc Thiên Vực, không biết được thuật chuyển dời không gian? Lam Phát Ngân Tôn và Hắc Kim Cương không bàn gì thêm, hai người lập tức ẩn mình không thấy nữa, ngầm tiến gần đến địch nhân.

Vân Cơ bị trọng thương, chọn lựa lý trí là lùi lại. Xà Ma đứng yên bất động, lão muốn hấp dẫn sức chú ý của Triệu Ngọc Thanh để tiện cho Lam Phát Ngân Tôn và Hắc Kim Cương có thể thuận lợi hoàn thành đánh lén. Hư thực kết hợp, sáng tối không định. Phương thức công kích của Ngũ Sắc Thiên Vực xảo diệu vô cùng, nhưng kết quả sẽ thuận lợi như trong tưởng tượng của bọn họ không? Đối mặt với công kích của Ngũ Sắc Thiên Vực, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình tĩnh, không hề kinh ngạc chút nào. Nhưng những người khác lại rất khó mà thản nhiên, ai nấy vẻ mặt đều lộ ra sự nặng nề. Dù sao trận chiến mấy ngày trước cũng còn lưu lại ấn tượng rất sâu sắc với mọi người.

Chầm chậm bước đến gần, Bạch Đầu Thiên Ông nhìn Triệu Ngọc Thanh, lạnh lẽo nói:

- Ân oán đã qua mang theo rất nhiều điều đúng sai, hiện nay chúng ta hãy kết thúc đi.

Triệu Ngọc Thanh nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, cất tiếng hỏi:

- Ngươi đã từng được xưng tụng là một trong chín đại tuyệt đỉnh cao thủ, mà giờ ngươi lại đi làm tay sai cho Ngũ Sắc Thiên Vực, ngươi không thấy tiếc nuối sao?

Bạch Đầu Thiên Ông nghe vậy cười lớn, có phần cảm xúc đáp:

- Thời gian sẽ thay đổi một con người, điều này ai cũng không cách nào né tránh được. Ngươi hôm nay ở đây nói lời chính nghĩa, chỉ bởi vì ngươi chưa từng trải qua những chuyện này. Nếu như ngươi đã từng tự mình gặp lấy, thế mới biết sao là thân bất do kỷ, tự mình không làm chủ được.

Triệu Ngọc Thanh nhìn vào trong mắt của lão ta, trầm giọng nói:

- Ngươi trong lòng ghi rõ hận thù, không cam lòng với định mệnh, lại không thể không thần phục áp lực, đây chính là tình cảnh khốn khó của ngươi phải không?

Bạch Đầu Thiên Ông không khẳng định, chuyển sang chuyện khác:

- Đúng sai đã thành quá khứ rồi, thắng bại mới có thể quyết định thua được. Bây giờ, hãy để chúng ta đánh cuộc một lần với định mệnh, xem ý trời thật ra hướng về người nào.

Lóe lên xông đến, Bạch Đầu Thiên Ông múa tay công kích, thi triển Nghịch Thiên Pháp giới, chọn lực phương án chủ động.

Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng, dặn dò:

- Lâm Phàm, con đi gặp người này.

Lâm Phàm vâng một tiếng, lắc mình ngăn Bạch Đầu Thiên Ông lại, giọng lạnh lùng tàn khốc:

- Ngày trước ngươi giết chết sư đệ ta, hôm nay ta phải báo thù cho bọn họ.

Bạch Đầu Thiên Ông lạnh lùng ngạo nghễ đáp:

- Chỉ sợ ngươi còn chưa có bản lĩnh đó.

Dứt lời, Bạch Đầu Thiên Ông một chưởng đến gần, lập tức hất lùi Lâm Phàm. Tung mình bay lên, Lâm Phàm hoàn toàn không lo ngại, nhanh chóng triển khai phản kích. Hai người một tiến một lùi, nhất thời rơi vào thế bế tắc.

Cùng lúc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao chọn lựa Tuyết Nhân, lại bị Phương Mộng Như ngăn lại. Trước đây, Tuyết Ẩn Cuồng Đao đã từng giao đấu với Phương Mộng Như, biết tu vi của bà tinh thâm, không dễ đối phó, vì thế lần này mới tìm đến Tuyết Nhân, ai ngờ Phương Mộng Như không cho lão ta chút cơ hội. Nhìn bốn người giao tranh, Xà Ma mặt lạnh lùng, âm hiểm nói:

- Triệu Ngọc Thanh, ngươi không hề lo lắng chút nào sao?

Ánh mắt hơi động, Triệu Ngọc Thanh hỏi ngược lại:

- Ta vì sao phải lo lắng? Tình thế trước mắt bất lợi cho ngươi.

Xà ma cười lớn nói:

- Bất lợi cho ta? Ha ha ha... Ngươi cần gì phải dối người?

Lời còn vang bên tai, Lam Phát Ngân Tôn và Hắc Kim Cương đột nhiên xuất hiện từ chỗ ẩn mình, phát động tập kích bất ngờ Phỉ Vân và Tiết Phong. Đối mặt với tình hình như vậy, Phỉ Vân và Tiết Phong không hề kinh ngạc, hai người hệt như đã biết trước mọi thứ, dễ dàng né tránh được đánh lén, triển khai phản kích. Xà Ma thấy vậy hơi kinh ngạc, nghi hoặc nói:

- Chuyện này là thế nào?

Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên đáp:

- Không có gì cả, nhưng chúng ta có thể thấy được Lam Phát Ngân Tôn và Hắc Kim Cương vừa rồi thôi.

Xà Ma thất kinh, phủ nhận nói:

- Không thể nào!

Triệu Ngọc Thanh chuyển mình tiến lên, đến trước mặt Xà Ma, điềm đạm cất tiếng:

- Đúng sai có thể đã không còn quan trọng, quan trọng chính là kết cục giữa hai chúng ta.

Chữ ta vừa ra khỏi miệng, Triệu Ngọc Thanh múa hai tay, bóng chưởng kéo ra hiện lên ánh vàng kim nhàn nhạt, lưu lại một số dấu vết kỳ quái giữa không trung, hệt như con rồng tung tăng bay lượn, tự động hình thành một số hình vẽ kỳ quái xông thẳng đến Xà Ma.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK