Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làn kiếm bảy màu đánh thẳng xuống mặt đất, cùng với sức mạnh không gì ngăn cản được gặp phải ngọn lửa Địa Huyền của Thái Huyền Hỏa Quy giữa không trung, hai bên giằng co nhau một lúc, cuối cùng làn kiếm bảy mày phá vỡ được phòng tuyến của ngọn lửa Địa Huyền, bắn thẳng về phía Thái Huyền Hỏa Quy. Do tốc độ quá kinh người, Thái Huyền Hỏa Quy không kịp né tránh, y đành giơ cao tay phải nhưng không hề có chút nào kinh ngạc. Lập tức, Tàn Tình kiếm sắc bén vô cùng liền đâm xuyên vào lòng bàn tay phải của Thái Huyền Hỏa Quy, mũi kiếm không thấy có chút máu huyết nào cả, quả thật không cách nào đâm thủng được lòng bàn tay của Thái Huyền Hỏa Quy. Thân thể chấn động, Thái Huyền Hỏa Quy vẻ mặt xuất hiện một chút kinh ngạc, sau đó tay phải cố gắng đẩy lên liền hất tung cả Thiên Lân và kiếm bay thẳng sang chỗ khác.

Đảo mình giữa không trung, Thiên Lân nhờ vào sức xung kích đáng sợ đó, lơ lửng trên đỉnh đầu của Thái Huyền Hỏa Quy, khuôn mặt tái nhợt nở ra nụ cười khổ sở như hiểu được gì đó. Thái Huyền Hỏa Quy trong lòng chuyển biến ý nghĩ, lập tức xuất hiện trước mặt của Thiên Lân, vẻ mặt ngạo nghễ nói:

- Thiên Lân, ngươi cho là thanh thần kiếm này có thể gây thương tích cho ta chăng?

Thiên Lân khép hờ mắt lại, trầm giọng đáp:

- Không cần phải nóng nảy, vật bằng sắt thép không gây thương tổn cho ngươi được, không có nghĩa những vật khác không gây thương tổn cho ngươi được.

Vừa dứt lời, Thiên Lân lóe lên đi liền, chốc lát đã không còn tung tích.

Thái Huyền Hỏa Quy thấy vậy cười lớn nói:

- Nói cả nửa ngày, ngươi cũng chỉ là bỏ chạy mà thôi, ta còn cho là ngươi có bản lĩnh nhiều nhặn thế … ồ?

Ngửng phắt lên, Thái Huyền Hỏa Quy vẻ mặt toát ra sự kinh ngạc, bầu trời vốn dĩ âm u lúc này đã càng thêm phần mờ mịt, một đám mây đen khổng lồ đang lơ lửng ở phía chân trời, thỉnh thoảng lại xuất hiện chớp điện sấm sét.

- Đây là …

Đối với sét điện của thiên nhiên, Thái Huyền Hỏa Quy tự nhiên hiểu rõ. Nhưng cảnh tượng trước mắt rõ ràng do Thiên Lân cố ý làm ra, Thái Huyền Hỏa Quy mới lần đầu gặp phải, không khỏi có phần kinh ngạc.

Ở bên dưới đám mây đen, Thiên Lân toàn thân ánh điện hội tụ, vô số làn điện vây phủ quanh mình hình thành một kết giới phòng ngự bằng sét điện. Hai tay bắt quyết, Thiên Lân toàn lực thúc động Lôi Thần quyết. Đám mây đen trên đỉnh đầu có chớp điện gào rít, tiếng sấm điếc tai, từng luồng điện trắng bạc cùng với tiếng sấm rung trời đánh xuống, hội tụ vào giữa hai tay của Thiên Lân, nhanh chóng hình thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ. Hai tay giơ cao, Thiên Lân vẻ mặt nghiêm túc. Trong lúc ý nghĩ chuyển biến, từng luồng chớp điện từ trên trời giáng xuống nhắm chặt vào thân thể của Thái Huyền Hỏa Quy.

Đối mặt với công kích bằng chớp điện, Thái Huyền Hỏa Quy vẻ mặt cũng không khỏi lộ ra sự nghiêm túc, hai tay múa lên rất nhanh, bố trí trên đỉnh đầu một tấm thuẫn ánh sáng do ngọn lửa Địa Huyền tạo thành. Lúc này, chớp điện và tấm thuẫn ánh sáng gặp nhau, vô số hoa lửa và làn sáng tung tóe, từng làn sóng ánh sáng khuếch tán ra chung quanh, ép cho tấm thuẫn ánh sáng đó phải hạ xuống bên dưới.

Thấy tình hình như vậy, mọi người ở trên Thiên Nữ phong đều lộ vẻ vui mừng, cảm thấy vô cùng hân hoan với Lôi Thần quyết của Thiên Lân. Thái Huyền Hỏa Quy vẻ mặt nặng nề, cảm nhận sự mạnh mẽ của sức mạnh điện chớp, trong lòng có mấy phần tức giận. Ngoài sự tức tối ra, sức mạnh phản kháng của Thái Huyền Hỏa Quy cũng tăng cao, mạnh mẽ ổn định được xu thế hạ xuống của tấm thuẫn ánh sáng, hai phe chìm vào tình trạng giằng co. Quan sát tình trạng của Thái Huyền Hỏa Quy, Thiên Lân trong lòng kinh khiếp vô cùng, nếu như quả thật Lôi Thần quyết cũng không cách nào tạo nên uy hiếp với y, thế thì tình cảnh tiếp theo của bản thân hắn sợ là không được lạc quan lắm.

Nghĩ đến chuyện này, Thiên Lân không thể không thừa nhận Thái Huyền Hỏa Quy quả thực có thể xưng bá một phương, thực lực đủ sức tạo nên tai ách khủng khiếp cho Tu Chân giới. Thôi không suy nghĩ thêm nữa, Thiên Lân nhìn lên đỉnh đầu, chớp điện trong tầng mây đen đã dần dần giảm bớt, Lôi Thần quyết đã chuẩn bị đến hồi kết thúc. Khẽ thở dài một hơi, Thiên Lân dứt khoát thu lại Lôi Thần quyết, thân thể loáng cái đã hạ xuống xuất hiện gần Thái Huyền Hỏa Quy, khoảng cách với mặt đất không qua vài chục trượng.

Thu lại tấm thuẫn ánh sáng, Thái Huyền Hỏa Quy ánh mắt kỳ lạ nhìn Thiên Lân, sát khí trong lòng không giảm bớt chút nào, nhưng giọng nói lại thêm một phần tôn kính.

- Thiên Lân, chiêu thức của ngươi không ít, quả thực khó có được. Điều này càng tăng thêm phần kiên định quyết tâm giết ngươi của ta.

Thiên Lân vẻ mặt bình thản, rất tùy tiện đáp:

- Không cần ngươi nói, ta cũng biết ngươi có lòng quyết giết ta cho được. Vấn đề là ngươi làm có được như ý hay không.

Thái Huyền Hỏa Quy nhướng cao mày, hừ giọng nói:

- Ngươi rất tự phụ, đáng tiếc gặp phải ta thì đã định sẵn không thoát khỏi kiếp này.

Thiên Lân hoàn toàn không thèm để ý đến, điềm nhiên nói:

- Ngươi chính là tinh túy của lửa dưới lòng đất, muốn đánh bại ngươi hoàn toàn không dễ dàng, nhưng cũng không phải là không thể làm được.

Thái Huyền Hỏa Quy hừ giọng nói:

- Phải vậy chăng? Chỉ sợ ngươi không có được năng lực đó.

Thiên Lân thản nhiên đáp lại:

- Hiện nay mà nói, ta quả thực còn chưa đánh lại ngươi. Bất quá ta lại biết nhược điểm của ngươi ở nơi nào!

Thái Huyền Hỏa Quy nghe vậy chấn động, ánh lạnh trong mắt lóe lên, quát to:

- Nói ra nghe xem nào.

Thiên Lân không nhìn vào mắt Thái Huyền Hỏa Quy, giọng lạnh lẽo có mấy phần khẳng định.

- Phép đánh bại ngươi chỉ bằng hai chữ: thủy hỏa!

Thái Huyền Hỏa Quy thân thể chấn động, âm lạnh nói:

- Thiên Lân, đây là ngươi tự mình đi vào chỗ tử vong không đường thoát.

Cảm ứng được khí thế tăng cao của Thái Huyền Hỏa Quy, Thiên Lân lập tức đề cao cảnh giác. Nhẹ nhàng hạ xuống mặt tuyết, hai tay từ từ thu về, Thái Huyền Hỏa Quy từ từ ép đến gần, dừng lại giữa không trung khi cách mặt đất chừng ba trượng, ánh mắt tàn khốc nhìn Thiên Lân chằm chằm, âm lạnh nói:

- Ngươi còn có ý muốn phản kích?

Thiên Lân vẻ mặt lạnh lẽo phản bác lại:

- Ngươi lẽ nào quên rồi, ngoại hiệu của ta chính là thần Băng Nguyên.

Thái Huyền Hỏa Quy sửng mình, lúc này mới nghĩ đến lời giới thiệu của Thiên Lân trước kia, rồi cười lạnh nói:

- Thế thì làm sao?

Thiên Lân cười tà dị đáp:

- Vì sao là thần Băng Nguyên?

Trong tiếng hỏi han, Thiên Lân bắn mình xông thẳng về phía Thái Huyền Hỏa Quy. Hành động như vậy khiến người ta phải kinh ngạc, không những Thái Huyền Hỏa Quy cảm thấy kinh dị mà những người xem cũng trong đầu hết sức mơ hồ. Tay phải múa lên, Thái Huyền Hỏa Quy dễ dàng đánh trúng vào thân thể của Thiên Lân, lập tức nghiền nát nó ra. Nhưng đúng lúc đó, Thái Huyền Hỏa Quy trong lòng chấn động, biết được cái mình đánh trúng bất quá chỉ là ảo ảnh của Thiên Lân, còn bản thân Thiên Lân lại lập tức ẩn mình đi.

Thu lại tâm thần, Thái Huyền Hỏa Quy quan sát động tĩnh chung quanh, phát hiện vào sát na đó, xung quanh không ngờ lại xuất hiện vài trăm hình bóng của Thiên Lân. Hiểu rõ đây chỉ là ảo ảnh, Thái Huyền Hỏa Quy không khỏi hừ khẽ một tiếng rồi quát lên:

- Thiên Lân, ngươi cho là làm như vậy có chút ý nghĩa nào chăng?

- Tự nhiên có dụng ý của nó, nếu không ta hà tất phải tốn sức tốn công?

Thanh âm từ bốn phương tám hướng ập đến, mỗi một Thiên Lân đều há miệng, khiến người ta rất khó tra ra được chân thân của Thiên Lân ở nơi nào.

Thái Huyền Hỏa Quy có phần tức giận, Thiên Lân làm vậy chính là coi thường y mà! Cơn giận dâng lên, Thái Huyền Hỏa Quy toàn thân lửa đỏ bừng bừng, ngọn lửa đỏ rực nhanh chóng kéo dài ra, không bao lâu đã bao trùm phạm vi phương viên vài dặm. Lúc này, vài trăm hóa thân của Thiên Lân ào ào vỡ nát, hóa thành hơi nước biến mất trong khu vực có lửa đỏ nóng bừng vây phủ.

Phát hiện phản kích của Thái Huyền Hỏa Quy, Thiên Lân không dám chần chừ, chân thân của hắn ở ngay trên đầu của Thái Huyền Hỏa Quy bắt đầu thúc động Băng Thần quyết. Lập tức, gió tuyết đầy trời bắt đầu hội tụ lại, băng tuyết giữa không trung và trên mặt đất kết nối liên thông với nhau, theo sự cố ý khống chế của Thiên Lân mà nhanh chóng ngưng tụ thành một ngọn núi băng khổng lồ phương viên vài chục dặm che phủ cả ánh mặt trời trên tầng không Thiên Nữ phong.

Phát hiện ánh sáng có phần khác thường, Thái Huyền Hỏa Quy ngửng đầu nhìn lên, chỉ thấy một ngọn núi băng khổng lồ đang rít lên rơi xuống, kình phong mãnh liệt khiến cho người ta không cách nào thở lấy hơi được. Thái Sơn đè xuống đỉnh đầu, sức mạnh như ngàn quân. Thái Huyền Hỏa Quy vào lúc phát hiện, trước tiên nghĩ đến việc né tránh. Nhưng điểm này Thiên Lân đã sớm có chuẩn bị, vào thời điểm Thái Huyền Hỏa Quy ngửng đầu nhìn lên, hắn liền đóng băng thân thể của y. Như vậy, núi băng đè xuống đầu, Thái Huyền Hỏa Quy không kịp né tránh, liền bị ngọn núi băng khổng lồ ép thẳng xuống mặt đất. Chỉ nghe một âm thanh khổng lồ vang lên, mặt đất chấn động kinh khủng, ngọn núi băng khổng lồ khi rơi thẳng xuống đã tạo nên tiếng nổ đinh tai nhức óc.

Nhìn rõ tất cả mọi thứ, những người quan sát không ai không cảm thấy vui mừng với sự thông minh cơ trí của Thiên Lân, lại bị thực lực hắn thể hiện làm cho khiếp hãi. Nhưng Thiên Lân hoàn toàn không có vẻ vui mừng, hắn chỉ yên yên lặng lặng lơ lửng giữa không trung, ánh mắt chăm chú nhìn xuống ngọn núi băng dưới chân, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng. Thời gian trôi qua trong yên lặng. Khi mặt đất bình tĩnh truyền đến một chấn động, một luồng ánh sáng đỏ rực như máu truyền qua tầng băng dày, đập vào trong mắt của mọi người. Thời khắc đó, mọi người đều hiểu rõ một chuyện, Thái Huyền Hỏa Quy sắp sửa phá băng bay ra.

Thấy vậy, mọi người quan sát cảm thấy ưu tư. Thiên Lân lại đáp xuống, hai tay bình ổn áp chặt lên ngọn núi băng, toàn lực thúc động Băng Thần quyết. Dưới mặt đất, ánh sáng đỏ chói mắt hơi dừng lại một chút, sau đó lại rực hẳn lên, vô số ánh sáng đỏ như máu truyền qua lớp băng hệt như những cơn sóng thủy triều muốn đẩy ngọn núi băng lên. Đồng thời, Băng Thần quyết của Thiên Lân cũng phát huy năng lực vượt quá sức tưởng tượng, từ trung tâm của ngọn núi băng, tầng băng thật dày nhanh chóng khuếch tán ra, chỉ trong chớp mắt đã kết liền cả Băng Nguyên thành một thể. Ánh đỏ bên dưới ngọn núi băng chịu sự áp chế, bắt đầu cố gắng phản kích, ngọn lửa Địa Huyền gặp phải Băng Thần quyết, hai bên thuộc tính ngược nhau, tương khắc lẫn nhau. Thời gian chìm vào tình trạng giằng co.

Nhìn Thiên Lân đang toàn lực thi triển, những người xem khẩn trương vô cùng, ai cũng lo lắng cho an nguy của Thiên Lân. Lâm Y Tuyết là thẳng thắn nhất, kéo cánh tay của Giang Thanh Tuyết, lo lắng hỏi han:

- Sư tỷ, tỷ nói xem Thiên Lân sư huynh có thắng hay không vậy?

Giang Thanh Tuyết cũng rất quan tâm, thần sắc bất định thấy sư muội hỏi như vậy, chỉ đành an ủi:

- Đừng lo lắng. Bây giờ Thiên Lân đang nắm quyền chủ động, đệ ấy chắc sẽ không bị gì.

Lâm Y Tuyết hơi vui mừng, chuyển đến bên Tân Nguyệt, kéo tay áo của nàng hỏi tiếp:

- Tân Nguyệt tỷ tỷ, tỷ thấy Thiên Lân sư huynh có thể thắng hay không?

Tân Nguyệt liếc Lâm Y Tuyết, lại nhìn mọi người, thấy ai cũng đầy quan tâm, không khỏi trầm ngâm đáp:

- Thực lực của Thái Huyền Hỏa Quy thâm sâu không sao lường được, ta cũng không thể có kết luận chắc chắn được. Còn đối với Băng Thần quyết của Thiên Lân, nghe nói rất huyền diệu, có thể áp chế được Thái Huyền Hỏa Quy hay không thì còn chưa biết thế nào.

Mẫu Đơn cau chặt mày, phân tích:

- Theo phân tích của ta, Băng Thần quyết của Thiên Lân đủ sức so tài đua sức với ngọn lửa Địa Huyền của Thái Huyền Hỏa Quy. Nhưng về phương diện thực lực, Thiên Lân rõ ràng không thể nào bằng được Thái Huyền Hỏa Quy. Với suy đoán như vậy, Thiên Lân có thể tạm thời áp chế được Thái Huyền Hỏa Quy, nhưng cuối cùng cũng không thể nào ngăn hắn xuất hiện trở lại.

Dao Quang cảm xúc nói:

- Thiên Lân có được thực lực như vậy thì chính ta cũng không thể nào so được, mọi người hẳn phải cao hứng với đệ ấy. Còn kết cục thế nào, chỉ cần nỗ lực nhất định có được cơ hội biến chuyển tình thế, mọi người hãy lấy tinh thần lại.

Đồ Thiên nói:

- Chuyện cấp bách nhất hiện nay chính là nhanh chóng rút lui, đây chính là thời cơ tốt nhất. Một khi Thái Huyền Hỏa Quy phá băng xuất hiện, lúc đó chúng ta muốn chạy cũng không chạy được.

Giang Thanh Tuyết than thở:

- Đồ đại hiệp nói tất nhiên có lý, nhưng chúng ta làm sao có thể không quan tâm đến Thiên Lân, bản thân bỏ chạy giữ mạng được. Nếu như đợi cùng Thiên Lân rời đi, chắc chắn sẽ bị Thái Huyền Hỏa Quy ngăn cản, chúng ta hiện nay đã ở tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không còn chỗ để chọn lựa nữa rồi.

Mọi người không nói gì cả, vẻ mặt đầy ưu tư lo buồn, ai cũng vì chuyện này mà nóng nảy lo lắng.

Vân Nghê thánh nữ thấy tình hình như vậy, khẽ lẩm bẩm:

- Mọi người thực ra không cần phải lo lắng, muốn đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy tuy không phải chuyện dễ nhưng cũng không phải vấn đề quá khó.

Mọi người nghe vậy sắc mặt mừng vui, ánh mắt cùng quay lại nhìn Vân Nghê thánh nữ, trong ánh mắt đầy sự kinh ngạc nghi ngờ.

- Thánh nữ tiền bối, người hãy nhanh nói cho ta biết đi, có biện pháp thế nào mới có thể đối phó với Thái Huyền Hỏa Quy để hóa giải nguy cơ cho chúng ta?

Thanh âm thánh thót từ miệng Lâm Y Tuyết vang lên, nêu rõ vấn đề mọi người đang quan tâm.

Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt bình tĩnh, giữ nguyên vẻ thất vọng nhàn nhạt không thay đổi xưa nay, khẽ giọng nói:

- Thiên Nữ phong chính là tồn tại vì ta, vì thế nhận được sự bảo hộ của người khác, mọi người sẽ không gặp phải chuyện gì. Còn đối với Thái Huyền Hỏa Quy, chút nữa sẽ tự có người ra mặt đối phó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK