Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Thuấn Gian Di Động của Thiên Lân lại không phải vậy, thân thể hắn sau khi nhạt đi, hoàn toàn không tiến thẳng đến mà khí tức tan vào trong băng tuyết dưới chân, chỉ cần băng tuyết bao trùm đến nơi nào, hắn liền có thể chớp mắt đã đến, đường đi lại thiên biến vạn hóa tùy ý tự nhiên.

Thôi Linh Cô trong lúc giận dữ đã phát xuất một chiêu giết sạch, với ý nghĩ không ăn được phá cho hôi, đánh Dực Thiên Tường bị thương nặng, kết quả bản thân thi pháp cũng bị trọng thương, từ không trung rơi xuống, toàn thân khí tức không thông.

Nhưng kết quả hoàn toàn không như bà ta dự tính, Dực Thiên Tường tuy bị trọng thương gần chết, nhưng lại hoàn toàn không chết, ngược lại còn được Thiên Lân chạy kịp đến bên cạnh trước hết.

Một tay nắm lấy Dực Thiên Tường, Thiên Lân nhanh chóng né tránh khỏi trường thương của ông lão trọc đuổi theo sau lưng, vẻ mặt hơi trắng bệch.

Đối với Thiên Lân, tuy thể chất hắn đặc thù, nhưng hết lần này đến lần khác bị thương cũng không chịu nổi, lúc này cũng đã đến tình trạng nguy ngập.

Cúi đầu, Thiên Lân nhìn Dực Thiên Tường, hơi khổ sở nói:

- Ngươi quả thật không vượt qua được cửa ải này sao? Kiên cường lên, không được để ta phải thất vọng!

Dường như nghe được tiếng gọi của hắn, lại được chân nguyên của hắn bồi dưỡng, Dực Thiên Tường chầm chậm mở hai mắt ra.

Bên kia, tốc độ của bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu cũng rất nhanh, hai người liên thủ tiến vào, ý đồ bắt chết Thiên Lân, nhưng do bởi Thuấn Gian Di Động quá ư quỷ dị của hắn mà không có biện pháp nào làm được.

Liếc lại Thiên Dực phong, Thiên Lân ánh mắt lóe lên, toàn thân mờ hiện ánh ngũ sắc, chớp mắt đã xuất hiện dưới chân của Thiên Dực phong.

Lúc này, chỉ thấy ánh đao lóe lên, Cuồng Đao từ trên đỉnh núi bay xuống, thanh chiến đao trong tay mang theo uy thế khai thiên mở địa ngăn lấy Thiên Lân.

Gầm lên giận dữ, Thiên Lân bị ép lùi lại, bị ý thức của Cuồng Đao bắt chặt, cho dù lùi theo bất cứ hướng nào đều trong phạm vi công kích của hắn.

Tình trạng như vậy, một đao chém xuống khó mà né tránh, Thiên Lân trong lúc mang theo Dực Thiên Tường, muốn phản kích cũng đã quá trễ rồi.

- Ồ, né nhanh!

Dực Thiên Tường yếu ớt thất thanh la lên.

Thiên Lân không nói gì, trên vầng trán toát ra vẻ đau thương, tay trái nhanh chóng múa ra bên ngoài, phát xuất một luồng sức mạnh êm ái đẩy thân thể Dực Thiên Tường tung đi vài trượng.

Phát hiện được hành động của Thiên Lân, Dực Thiên Tường rống lên điên cuồng:

- Không! Không cần …

Tiếng hô hoán bất cam khó mà vãn hồi được cục diện đã định sẵn. Khi một đao đáng sợ chém xuống, Thiên Lân sẽ chết dưới đao này chăng?

Bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu khoảng cách khá xa, khi nhìn thấy cảnh này, ban đầu vừa kinh ngạc vừa giận dữ, sợ Dực Thiên Tường chết trong tay của Cuồng Đao.

Nhưng sau đó thấy Thiên Lân đẩy Dực Thiên Tường đi, liền chuyển sang vừa giận vừa mừng, đồng thời nhảy phốc về Dực Thiên Tường.

Lúc này, giữa không trung đột nhiên vang lên một âm thanh.

- Một đao bá khí kinh người, sao lại đi làm chuyện đánh lén.

Ánh sáng nhạt lóe lên, trường kiếm bay đến cùng với tốc độ nhanh như chớp điện, ngay trước khi đao chém xuống đầu Thiên Lân, kiếm kia đã đánh văng một đao rung trời đó.

Một đao thất bại, Cuồng Đao ánh mắt hơi giận, quát to:

- Ngọc Kiếm thư sinh, ngươi thật lòng muốn làm phiền ta?

Tay phải vung lên, trường kiếm quay về, Ngọc Kiếm thư sinh lạnh lùng nói:

- Sai rồi, ta chỉ không muốn Thiên Lân chết ở nơi này.

Cuồng Đao hừ lạnh nói:

- Phải vậy chăng, thế ngươi hãy thử thêm lần nữa.

Thanh chiến đao múa lên, sát khí xoay vần, một làn đao di động như cơn lốc, trong lúc tiến lên thổi tung cát đá theo sau làn đao, đánh thẳng về phía Ngọc Kiếm thư sinh.

Nhìn một đao này, Ngọc Kiếm thư sinh vẻ mặt nghiêm túc, nói với Thiên Lân vừa may mắn thoát được kiếp nạn:

- Người này để ta ngăn lại cho ngươi, còn những chuyện khác phải trông vào vận khí của các ngươi!

Cổ tay đảo chuyển, trường kiếm rung động, tiếng kiếm ngâm liên tiếp cùng với vài trăm làn kiếm bắn ra, khi đến ngoài một trượng liền nhanh chóng dung hợp lại thành một, hội tụ thành một cột sáng màu xanh lam nhạt đón đỡ tiếng công của Cuồng Đao.

Thiên Lân liếc Ngọc Kiếm thư sinh, kiên định nói:

- Đoạn ân tình này ngày sau chắc chắn sẽ hoàn trả, ngươi cẩn thận một chút.

Nói rồi lóe lên đi liền, phương viên trăm trượng băng lạnh lại xuất hiện, thân thể bà lão xấu xí và ông lão trọc đầu lại tiếp tục bị đông cứng thêm lần nữa.

Khác nhau chỉ một bước, Thiên Lân đoạt lấy Dực Thiên Tường bỏ đi, khuôn mặt lộ ra nụ cười có mấy phần đau khổ.

- Chúng ta lại ở cùng nhau, nhưng lần này ngươi với ta không giống như trước kia.

Dực Thiên Tường than thở nói:

- Thiên Lân, bỏ đi. Trước khi chết có thể làm quen với ngươi chính là điều đáng tự hào nhất cuộc đời này của ta. Tuy cách nhau một bước, ta lại không thể thực hiện nguyện vọng của mình, khiến cho Thiên Dực tộc từ nay không còn nữa. Nhưng chỉ cần ngươi còn sống, có khác biệt gì mấy với việc ta còn sống đâu? Đi đi, ngươi đã cố hết sức, đã trọng thương rồi, ta không muốn ngươi để mạng lại đây vì ta.

Cố gắng né tránh, Thiên Lân kiên định đáp:

- Ta nói qua rồi, nhất định sẽ cho ngươi toại nguyện, ta không phải là người nuốt lời. Bây giờ ngươi hãy chuẩn bị đi, nhớ không được quên đoạn ân tình này của chúng ta!

Dực Thiên Tường cảm động đáp:

- Thiên Lân, có đáng không?

Thiên Lân trầm giọng nói:

- Cuộc đời có cái nên làm, có cái không nên. Ngươi hà tất phải hỏi nhiều.

Dực Thiên Tường cảm nhận được sự kiên định của hắn, lập tức bỏ hết sự thất vọng, toàn thân toát ra một luồng khí chất ngoan cường bất khuất, lớn giọng nói:

- Được, hãy để chúng ta lấy sinh mạng làm chứng cho đoạn duyên tình này!

Chớp mắt, sinh cơ mờ hiện trên người hắn. Chỉ thấy toàn thân hắn lóe lên ánh xanh lam, một niềm tin bất khuất trước cái chết thể hiện rõ ràng.

Bà lão xấu xí có phần không ưa thích khí tức trên người Thiên Tường, gằn giọng nói:

- Tiểu tử đáng ghét, các ngươi ai cũng đừng mong còn sống sót.

Nói rồi toàn thân lóe lên ánh xanh lục, một luồng sức mạnh quỷ dị chấn động bốn phương liền bao trùm trong phương viên vài chục dặm, khiến mọi người ở đó đều biến hẳn sắc mặt.

Ông lão trọc đầu thấy vậy, giận dữ gầm lên:

- Bà lão yêu quái, ngươi điên rồi! Ngươi không cần nhưng ta vẫn cần mà.

Bà lão xấu xí tàn khốc vô tình nói:

- Ngốc Thiên Ông, ngươi muốn có được tiểu tử của Thiên Dực tộc, thế thì hãy thể hiện bản lĩnh ra đi.

Ông lão trọc đầu hai mắt khép hờ, kinh hãi giận dữ nói:

- Ngươi từ đầu đã chưa từng muốn hắn còn sống?

Khí thế trên người bà lão xấu xí đang bộc phát nhiều lần, vừa khóa chặt lấy Thiên Lân và Dực Thiên Tường, vừa cười lạnh đáp:

- Ngốc lão quái, ngươi cho thế nào đây?

Ông lão trọc đầu trầm giọng nói:

- Ta hiểu rõ rồi, Thiên Dực tộc và Xà Thần tộc của ngươi vốn là kẻ thù trời sinh, ngươi đến đây mục đích chính là trảm thảo trừ căn.

Bà lão xấu xí âm hiểm nói;

- Ngươi cũng coi là chưa quá ngu, đáng tiếc ngăn cản không được nữa rồi!

Nói xong hai tay đẩy ra trước, thể hiện tư thế ôm Thái Cực, cây trượng đầu rắn trong tay tự động bay ra, khi đến độ cao vài chục trượng liền hóa thành một con rắn to đến vài trăm trượng, toàn thân lấp lánh ánh xanh lục.

Con rắn lớn thân hình khổng lồ, miệng lưỡi đỏ vung vẩy, thỉnh thoảng phát ra âm thanh sàn sạt, đang ngưng trọng nhìn xuống mặt đất.

Ông lão trọc vẻ mặt không ngừng biến đổi, dường như đang suy tính điều gì, tạm thời chìm vào trạng thái trầm ngâm.

Thiên Lân quan sát tình hình bốn phía, trong lòng ngầm tính toán, sau khi trầm tư một lúc, truyền âm cho Dực Thiên Tường:

- Sinh tử thành bại chỉ một trận này, có hay không có cơ hội sống sót thì phải trông vào vận khí của chúng ta.

Dực Thiên Tường hơi mơ hồ, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi có biện pháp chăng?

Thiên Lân vẻ mặt cổ quái, thắc thỏm nhìn hắn, khổ sở đáp:

- Cơ hội thành công chưa tới một nửa, bởi vì ta không biết bản thân có thể đủ kiên trì bao lâu. Bây giờ, ngươi không cần phải làm gì cả, mọi thứ để ta an bài.

Dứt lời, dưới chân Dực Thiên Tường đột nhiên xuất hiện băng lạnh, cả người bị đóng băng trên mặt tuyết.

Hơi bất ngờ, Dực Thiên Tường hỏi:

- Thiên Lân, ngươi làm vậy là …

Lắc đầu nhè nhẹ, Thiên Lân đáp:

- Không cần phải nói, chút nữa ngươi sẽ tự mình hiểu rõ. Nhớ cho kỹ, thuận theo tự nhiên, nếu không chúng ta ai cũng đừng hòng rời khỏi được.

Dực Thiên Tường gật đầu vẻ hiểu rõ, trong mắt lóe lên vẻ quan hoài.

Lúc này, dòng khí bốn phía theo sự thúc động của bà lão xấu xí và con rắn lớn trở nên rung chuyển không an, trong phương viên vài chục dặm, một luồng khí tức lạnh lùng đầy tham lam, tà ác dâng trào khiến người ta cảm thấy sợ hãi không an.

Ông lão trọc đầu vẻ kinh hãi, trong lòng do dự lập tức bay đi xa, giận dữ quát to:

- Lão yêu bà, nếu hôm nay chúng ta đã gặp nhau rồi, thế thì hãy phân cao thấp, xem thủ đoạn ai cao minh hơn.

Còn đang nói thì trường thương giơ cao, khí thông đến trời cao, một luồng sức mạnh cực dương cực cương cực cường cực bá đạo thuận theo trường thương bắn ra, hóa thành một cột sáng phá vỡ bầu trời, chấn động nhân gian.

Ông lão trọc đầu toàn thân ánh đỏ xoay phủ, ánh sáng nhấp nhô như sóng biển không giống với chân nguyên liệt hỏa của Thiên Lân, ẩn chứa vài phần sát khí bên trong.

Trường thương trong tay khí thế dâng cao đến cực hạn, ông lão trọc đầu lập tức tay phải ném đi, trường thương bay lên trời cao, thân thể xoay tròn tại chỗ, người hệt như một con quay chuyển động rất nhanh, từ đó sinh ra một cơn lốc màu đỏ như máu kéo tất cả mọi thứ xung quanh đến gần.

Nhìn thấy cảnh tượng này, bà lão xấu xí lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi tưởng tiên hạ thủ vi cường, không được đâu!

Trong lúc ý nghĩ chuyển động, con rắn khổng lồ trên bầu trời lóe lên ánh xanh lục, há miệng phun ra một luồng chớp điện, chớp mắt đã xuất hiện trên đầu của Thiên Lân và Dực Thiên Tường.

Đối mặt với chiêu này, Thiên Lân trong mắt lóe lên ánh sáng, hắn vốn tính né tránh liền đột nhiên cải biến chủ ý, trong lúc ý nghĩ lóe lên, hắn liền dùng Băng Thần quyết đẩy thân thể Dực Thiên Tường dời ngang chục trượng né tránh được phạm vi công kích của chớp điện, bản thân lại hoàn toàn không phòng ngự, cứ để cho chớp điện từ trên đỉnh đầu đánh xuống.

Tiếng la thất kinh từ miệng Dực Thiên Tường vang lên, tiếng rống giận dữ từ một bên của ông lão trọc đầu.

Hai người ý định khác nhau, nhưng âm thanh vang lên cùng một lúc.

Giữa không trung, bà lão xấu xí có phần kỳ quái, Thiên Lân không hề né tránh khiến trong lòng bà ta có phần mất niềm tin.

Quả nhiên, khi chớp điện không còn nữa, chỉ thấy Thiên Lân đứng nguyên tại chỗ, toàn thân không hề có hiện tượng bị sét đánh trúng, ngược lại tinh thần còn có phần tốt hơn nhiều, điều này quả thật kỳ quái.

Ông lão trọc căn bản không để ý đến, lão sau khi phát hiện Dực Thiên Tường không bị gì, thân thể liền có ý tiến gần đến hắn, dự tính dùng sức mạnh cơn lốc để kéo hắn đến gần mình.

Đồng thời, trường thương giữa không trung và cơn lốc kết nối, nhìn từ xa xa hệt như một cột sáng ngàn trượng, theo sự khống chế của cơn lốc giao chiến với con rắn khổng lồ.

Bà lão cảm nhận được sự uy hiếp của ông lão trọc đầu, chia ra phần lớn tinh lực cho con rắn khổng lồ, triển khai phản kích hung mãnh, vô số chớp điện ngoằn ngèo đan chéo, khi thì xoay tròn giữa không trung, khi thì đánh thẳng xuống mặt đất, đồng thời coi Thiên Lân, Dực Thiên Tường và ông lão trọc đầu là mục tiêu tấn công.

Tình hình như vậy, Dực Thiên Tường vẻ mặt kinh hãi.

Nhưng mỗi khi nguy hiểm đến gần, hai chân hắn liền có ánh trắng lóe lên.

Quá trình này chỉ trong sát na, nhưng mỗi lần như vậy hắn đều dời ngang vài trượng né được nguy hiểm.

Hắn hiểu được Thiên Lân tác quái, nhưng đối với pháp quyết thần kỳ của Thiên Lân, hắn bản thân ở trong đó cũng không cách gì tìm ra manh mối.

Ông lão trọc ban đầu không phát hiện, nhưng sau vài lần liên tiếp vồ hụt, lão liền lập tức tỉnh ngộ, quay lại chú ý đến Thiên Lân làm mục tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK