Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến huyệt động Lâm Phàm ở, Thiên Lân liếc cái liền thấy Lâm Phàm ở trên giường và Linh Hoa ngồi bên giường.

Ho khan nhẹ một tiếng, Thiên Lân sau đó đi vào, mỉm cười hỏi:

- Thế nào rồi, thương thế có đỡ hơn không?

Lâm Phàm nhìn Thiên Lân, cười cay đắng, không nói gì. Linh Hoa thuận thế đứng lên nhẹ nhàng nói:

- Huynh tới rồi, ngồi đi.

Thiên Lân tiếng lên, ngồi một bên giường, nắm lấy tay Lâm Phàm, vừa tìm hiểu tình trạng thương thế của hắn, vừa nói:

- Còn đau lòng vì bọn thằng mập phải không?

Lâm Phàm hơi tự trách nói:

- Nếu không phải ta kiên trì muốn đến chỗ đó, sẽ không phát sinh mọi chuyện, bọn nó cũng không chết đi.

Thiên Lân vỗ vỗ vai hắn, an ủi:

- Chuyện đã phát sinh rồi, tự trách cũng không tác dụng gì, hay là ngươi an tâm dưỡng thương, sau đó tu luyện cho tốt để có thể nhanh chóng báo thù cho bọn chúng.

Lâm Phàm khổ sở nói:

- Thương thế ta như vậy, phỏng chừng không đủ mười ngày nửa tháng thì không có khởi sắc gì, ngươi bảo ta làm sao an tâm được?

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Thương thế của ngươi hơi phức tạp, với tu vi của sư phụ ngươi phỏng chừng là trị liệu không hết được cho ngươi.

Linh Hoa vừa nghe, lo lắng nói:

- Thiên Lân, huynh là người luôn có được biện pháp, huynh có thể trị hết thương thế cho sư huynh không?

Thiên Lân gật đầu nói:

- Chuyện này ta cần thử qua, xem chừng cũng nắm vững được vài phần.

Linh Hoa rất mừng, vội nói:

- Vậy hãy mau trị thương cho sư huynh.

Thiên Lân cười nói:

- Xem ngươi nóng nảy như vậy, có phải đêm nay ta không trị hết thương thế cho hắn, ngươi sẽ không cho ta rời khỏi đây phải không?

Linh Hoa đỏ mặt, mắng:

- Thiên Lân xấu xí, lại khi dễ người khác nữa.

Lâm Phàm nhỏ nhẹ nói:

- Thiên Lân, đừng chọc muội ấy nữa. Ngươi quả thật nắm vững sẽ trị khỏi thương thế của ta?

Thiên Lân mỉm cười nói:

- Đại khái nắm được sáu bảy phần, có thể thử qua. Bất qua trước khi làm chuyện này, ta có một chuyện quan trọng hỏi ngươi. Trong cơ thể ngươi có thêm một luồng sức mạnh rất to lớn, nó từ đâu mà có vậy?

Lâm Phàm nghĩ một lúc, trả lời:

- Theo suy đoán của ta, có quan hệ đến con cá nhỏ màu vàng ở trong hồ đó. Trước đây ta một mình lặn xuống đáy hồ một chuyến, ở đó phát sinh một số chuyện … Ta suy đoán chắc là như vậy.

Thiên Lân hơi kinh ngạc, trầm ngâm nói:

- Xem ra hồ này còn có bí ẩn, sau khi ngươi lành vết thương, nhớ đi thám xét thêm một chuyến nữa. Bây giờ, ngươi buông lỏng toàn thân, ta trước hết đánh thông các kinh mạch bị bế tắc của ngươi, rồi mới dẫn đường cho chân nguyên đang hỗn động trong người ngươi.

Lâm Phàm vâng lời mà làm, buông lỏng toàn thân nằm dài trên giường, hệt như ngủ say.

Thiên Lân hai tay lướt liên tục trên người Lâm Phàm không ngừng, lòng bàn tay có ánh xanh di động, khi thì biến thành màu đỏ, bắt đầu trị thương cho hắn.

Linh Hoa bên cạnh quan sát, khuôn mặt đầy khẩn trương và lo lắng.

Nàng sợ có chuyện gì phát sinh, lại vừa hy vọng Lâm Phàm có thể sớm lành thương thế.

Thời gian, trôi qua trong lo lắng của Linh Hoa, khoảng chừng hơn nửa canh giờ, Thiên Lân vẻ mặt mệt mỏi thu hai tay lại, yên lặng ngồi bên giường không nói không rằng.

Linh Hoa không dám lên tiếng, ánh mắt nhìn Lâm Phàm, phát hiện vẻ mặt của hắn đã nhuận đỏ không ít, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, Thiên Lân đứng lên, nói với Linh Hoa:

- Lâm Phàm chắc phải sáng mai mới tỉnh lại, trong thời gian này không thể để người nào động đến hắn, cũng không được quấy nhiễu hắn, ngươi nhớ kỹ canh giữ đêm nay ở đây, ai cũng không thể đến gần, ngay cả sư phụ của ngươi cũng vậy.

Linh Hoa nói:

- Ta biết rồi, ta sẽ canh giữ Lâm Phàm đêm nay, không cho người nào chạm đến huynh ấy.

Thiên Lân nói:

- Như vậy tốt nhất, ta đi trước đây, đi thăm Thiện Từ thế nào.

Linh Hoa đưa mắt tiễn hắn đi, sau đó liền ngồi bên giường, ánh mắt tràn trề tình cảm nhìn Lâm Phàm, khuôn mặt toát ra vài phần thẹn thùng đặc biệt của thiếu nữ.

Đến chỗ ở của Thiện Từ, Thiên Lân thấy ở bên trong không có người nào, vì thế xoay người đi đến chỗ ở của Vũ Điệp, kết quả phát hiện Vũ Điệp cũng không ở đó, điều này khiến Thiên Lân lập tức hiểu được một số chuyện.

Thở dài nhè nhẹ, Thiên Lân rời đi, sau đó ra khỏi cốc, liền phát hiện Thiện Từ và Vũ Điệp hai người ở trên một ngọn núi băng ngoài cốc không xa, dường như đang nói chuyện tâm tình.

Thiên Lân đứng ở cửa cốc, từ xa xa nhìn lại giây lát, sau đó thân thể lóe lên đi liền, biến mất không còn hình bóng.

Trên ngọn núi băng, Thiện Từ dường như có phát giác, quay đầu nhìn lại cửa Đằng Long cốc, lại không thấy bất kỳ hình bóng người nào.

Vũ Điệp nghĩ tới tâm sự, trong lòng phát hiện được chuyện này, miệng khẽ lẩm bẩm nói:

- Thiện Từ, huynh nói trận tai kiếp khủng khiếp này qua rồi, huynh ta còn có Thiên Lân, chúng ta có đi dạo chơi khắp thiên hạ hay không?

Thiện Từ quay đầu nhìn Vũ Điệp, khẽ khàng nói:

- Hệt như mười năm trước, phải vậy không?

Vũ Điệp miệng lẩm nhẩm:

- Đúng thế, hệt như lúc ngày xưa, ba người cùng chơi với nhau, cùng chia xẻ mọi thứ.

Thiện Từ cười cười, khổ sở nhẹ nhàng nói:

- Sẽ có ngày đó, đến lúc đó ta và Thiên Lân bồi tiếp muội cùng vui chơi khắp thiên hạ, xem cảnh đẹp thế gian.

Vũ Điệp cười, có mấy phần quyến rũ khẽ nói:

- Thiện Từ, nhớ kỹ lời của huynh, không được quên đâu.

Thiện Từ gật đầu nói:

- Nhớ kỹ lời hứa hẹn của chúng ta, muội cũng không được quên.

Vũ Điệp cười khẽ nói:

- Được, một lời đã định. Đợi ngày đó rảnh rỗi, chúng ta kêu Thiên Lân, mọi người cùng nhau ước định.

Thiện Từ cười cười, trong lòng hơi thất vọng.

Rời khỏi Đằng Long cốc, Thiên Lân không quay về Thiên Nữ phong ngay, mà đến một ngọn núi băng không biết tên, một mình yên yên lặng lặng đứng ở trên ngọn núi.

Trước đây, Thiên Lân rất vui vẻ, chuyện gì cũng đều thuận buồm xuôi gió. Nhưng hiện nay, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mọi việc đều bất lợi. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến hắn, lại cứ ẩn mãi trong lòng.

Vừa rồi, hắn muốn đi thăm Thiện Từ, lại phát hiện Thiện Từ và Vũ Điệp ở cùng với nhau, điều này làm cho tính tình kiêu ngạo của hắn bị ít nhiều đả kích.

Thiên Lân mười chín tuổi, ở Băng Nguyên là một sự kiêu ngạo tột đỉnh, được Triệu Ngọc Thanh yêu thương thiên vị, có thể nói là hô phong hoán vũ.

Hắn bất luận là tu vi hay tình cảm đều tùy theo ý muốn, nhưng khi đối mặt với Thiện Từ và Vũ Điệp, trong lòng không thể nào thoải mái được.

Thiên Lân nhìn ra được Vũ Điệp thích mình, nhưng hắn nắm không vững, Vũ Điệp có thích Thiện Từ hay không.

Với quan hệ giữa hắn và Thiện Từ, hắn ở vào chỗ giữa tình cảm và tình yêu, lại thêm hắn đã có Tân Nguyệt, về phương diện xử lý chuyện Vũ Điệp càng thêm khó mà lựa chọn được.

Đêm, gió thổi vi vu cùng với mấy phần lạnh giá.

Thiên Lân yên lặng đứng nơi đó, hệt như một bức tượng băng, chăm chú nhìn thế giới băng tuyết rộng lớn.

Đêm hôm nay, Thiên Lân cũng không đi đâu, chìm vào trầm tư, cả người không hay không biết trở nên yên lặng, trở nên nghiêm khắc.

Gió, thổi vù vù qua tai, không hề khiến Thiên Lân chú ý.

Hắn chìm đắm hoàn toàn trong thế giới băng, toàn thân mờ hiện một lớp hào quang, tính cách thời khắc này đã phát sinh một sự biến đổi vi diệu.

Đến hừng đông, quanh người Thiên Lân không một chút băng tuyết đọng lại, hắn bị một vùng hào quang ngũ sắc bao phủ, khuôn mặt anh tuấn toát ra một sự tự tin bình tĩnh.

Dường như đau thương và không vui đêm qua đã rời xa, hắn lúc này điềm tĩnh thong dong, khiến cho người ta có cảm giác như đã thấy trước.

Bốn phía, gió lạnh yên tĩnh. Trong phương viên trăm trượng quanh Thiên Lân, cả không gian hoàn toàn yên lặng, bị một luồng hào quang ngũ sắc trên người hắn khống chế.

Đây là một loại pháp quyết kỳ dị do Điệp Mộng truyền thụ, “Huyền Thiên Vô Cực”, dung hợp năm loại pháp quyết thành một thể, có rất nhiều thần diệu và huyền bí.

Thiên Lân lúc này do trầm tư cả đêm, trong não không có một ý niệm nào, trong lúc không hay không biết đã luyện thành bộ Huyền Thiên Vô Cực pháp quyết này.

Mặc dù trước đây hắn đã từng khổ luyện, nhưng luôn không có cách nào dung hợp năm loại pháp quyết bài xích lẫn nhau, chính tà đối lập. Chỉ thi triển từng loại pháp quyết khiến hắn không thể phát huy được uy lực mạnh mẽ.

Hiện nay, Huyền Thiên Vô Cực đã hoàn thành, Thiên Lân còn một khoảng cách nữa mới đến cảnh giới cao nhất, nhưng tổng hợp thực lực đã gia tăng rất lớn so với ngày hôm qua.

Thu lại những suy nghĩ lan man, Thiên Lân liếc chung quanh, khóe miệng lộ ra nụ cười khẽ, cả người chớp mắt đã rời khỏi nơi đó.

Một khắc sau, Thiên Lân xuất hiện ở trên ngọn Thiên Nữ phong, sau khi đã biết Mẫu Đơn và Hoa Hồng đều ở trong động, thân thể liền thuận thế hạ xuống, đến cửa Chức Mộng động, Thiên Lân đi vào trong động với tốc độ nhanh nhất.

Do Thiên Lân đã thu giấu khí tức, hơn nữa còn bố trí một tầng kết giới đóng kín quanh người để để phòng khí tức của mẫu đơn và hoa hồng trong lòng tiết ra ngoài, nhằm không cho Lam Mẫu Đơn và Hoa Hồng Đỏ phát hiện ra Thiên Lân đã đến.

Như vậy, Thiên Lân âm thầm tiến vào trong, trước tiên đến động của mình, thấy Hoa Hồng Đỏ nằm ở trên giường.

Lúc này, Hoa Hồng Đỏ đang nhắm hai mắt, dường như đang ngủ say, Thiên Lân âm thầm đến bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ an bình của nàng, trong lòng tự nói: “Tỷ lúc này có lẽ mới là tỷ thật sự.”

Cúi đầu xuống, trong mắt Thiên Lân lóe lên một tia sáng kỳ lạ, sau khi chần chừ một lúc, hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của Hoa Hồng Đỏ.

Đúng lúc đó, Hoa Hồng Đỏ đột nhiên mở to hai mắt, dường như trước đây nàng chỉ nghỉ ngơi, hoàn toàn không ngủ, đợi sau khi phát hiện được ý đồ của Thiên Lân, nàng mới đột nhiên mở mắt nhìn hắn.

Thiên Lân hơi kinh ngạc, nhưng lại không hề kinh hoảng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt của Hoa Hồng Đỏ, còn toát ra một chút cười cợt, miệng lại không hề dừng lại, mà càng mãnh liệt mút lấy đôi môi đỏ mọng mê người của nàng.

Hoa Hồng Đỏ tay trái múa lên, lòng bàn đẩy Thiên Lân bay đi.

Thiên Lân nhìn vào trong mắt, lại không hề ngăn trở, ngược lại nhắm chặt mắt lại, một lòng một dạ thưởng thức mùi vị của Hoa Hồng.

Cánh tay dừng lại, Hoa Hồng Đỏ hơi chần chừ, dường như cảm nhận được tâm tư nào đó của Thiên Lân, đổi thành một chưởng đẩy hắn ra, vẻ mặt phức tạp vô cùng.

Thiên Lân mở to mắt, nhẹ nhàng ngồi lên giường, đưa tay ôm Hoa Hồng Đỏ vào người, để nàng tựa vào trong lòng của mình, không nói lời nào nhìn nàng, ánh mắt ẩn chứa mấy phần vui vẻ.

Hoa Hồng Đỏ xấu hổ nổi giận nói:

- Không được làm bậy, nếu không ta sẽ trở mặt đó.

Thiên Lân không thèm để ý đến nàng, thân mật ép mặt vào gò má mềm mại đầy đặn của nàng, nhỏ giọng nói:

- Không thích có người ở đây bảo hộ nàng sao?

Hoa Hồng Đỏ nghiêm mặt nói:

- Chớ có hoa ngôn xảo ngữ, ta không phải đứa trẻ lên ba, chút tâm tư quỷ quái đó của ngươi ta hiểu rất rõ.

- Nếu hiểu rõ ràng, thế vừa rồi sao không hung hăng đánh ta một chưởng đẩy bay đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK