Chăm chú nhìn ra xa xa, Triệu Ngọc Thanh trước giờ vẫn bình tĩnh xuất hiện lo lắng không tên. Trước đây, cho dù gặp phải bất kỳ chuyện gì đi nữa, ông đều có thể bình tĩnh để xử lý. Hiện nay, khi Đằng Long cốc đối mặt với tai kiếp, thân là cốc chủ của Đằng Long cốc, nghĩ đến cơ nghiệp vài ngàn năm, ông cho dù nhìn nhân thế rất nhạt lại cũng không thể bỏ qua trách nhiệm được. Tuyết Sơn thánh tăng hiểu rõ tâm tình của Triệu Ngọc Thanh, vỗ vai của ông nói:
- Lão hữu à, đời người luôn có nhiều chuyện khiến chúng ta khó mà đối mặt được, ông phải nhìn xa một chút.
Triệu Ngọc Thanh vẻ u buồn, khẽ than:
- Rất nhiều chuyện thấy mở như vậy nhưng không nhất định có thể chịu đựng nổi. Khi kết quả tất yếu đến rồi, năng lực nhìn thấu kết cục lại trở thành một thanh kiếm bén đâm sâu vào đáy lòng của chúng ta.
Tuyết Sơn thánh tăng cảm thán:
- Đúng thế, người không biết thì không lo lắng, chúng ta biết quá nhiều trong lòng cũng chịu áp lực mà người thường không thể nào hiểu được.
Phương Mộng Như ở cách ngoài vài thước, luôn lưu ý đến vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh, nhưng sau khi nghe được những câu của Tuyết Sơn thánh tăng rồi, khẽ hỏi:
- Đại sư huynh, thật ra huynh có chuyện gì muốn dấu chúng ta?
Triệu Ngọc Thanh da mặt run lên, ánh mắt liếc qua Phương Mộng Như khổ sở đáp:
- Nếu như ta nói cho muội biết, ta đã sớm biết Nhị sư đệ và Tam sư đệ sẽ chết, muội sẽ có phản ứng thế nào?
Phương Mộng Như nghe vậy chấn động, vọt miệng nói:
- Đại sư huynh, nếu huynh đã biết rồi, vì sao không hề nhắc nhở bọn họ?
Triệu Ngọc Thanh cười khổ đáp:
- Nếu nhắc nhở bọn họ mà có thể có tác dụng thì không còn là định mệnh rồi. Sư muội, khi một người có được năng lực nhìn thấu suất vận mệnh con người, trong lòng người đó sẽ không thấy vui vẻ gì cả. Đặc biệt là nhìn thấy những người quanh mình từng người từng người chết đi, mà mình lại không có sức làm gì, loại cảm giác đó muội có thể hiểu được không?
Phương Mộng Như lắc lư thân thể, thương đau nói:
- Đại sư huynh, thật xin lỗi.
Triệu Ngọc Thanh thở dài u oán một tiếng, vẻ mặt thê lương đáp:
- Người biết phải gánh chịu, đây chính là phép tắc của ông trời, ai cũng khó mà làm trái được.
Băng Tuyết lão nhân giọng đầy đau khổ nói:
- Đại sư huynh, định mệnh thật sự là không cách nào thay đổi được chăng?
Câu này vừa nói ra, mọi người có mặt ở đó đều quay lại nhìn Triệu Ngọc Thanh, chờ đợi câu trả lời của ông.
Liếc mọi người, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt hơi quái dị, giọng trầm thấp nói:
- Định mệnh con người có một đường đi nhất định, nhưng lại không phải không thể thay đổi được, nhưng người đời mấy ai hiểu được. Song người chân chính có thể thay đổi được định mệnh đều chỉ có thể thay đổi được định mệnh người khác. Người có thể thay đổi được định mệnh bản thân mình trên thế gian cho dù có được cũng là hiếm thấy vô cùng.
Băng Tuyết lão nhân nghi hoặc hỏi lại:
- Nếu như có thể thay đổi được vận mệnh của người khác, trên đời vì sao còn có nhiều bất hạnh như vậy?
Triệu Ngọc Thanh thở dài thườn thượt đáp:
- Muốn thay đổi số mạng của người khác thì phải trả giá lớn. Có một số vận mệnh con người sau khi thay đổi rồi, sẽ phát triển đi theo chiều hướng tốt. Có một số người định mệnh lại sớm đã định sẵn, cho dù trả giá thật đắt cũng khó mà xoay chuyển được kết cục ông trời đã định.
Từ Tĩnh không hiểu, hỏi lại:
- Sư tổ, thế chúng ta làm sao phán đoán được mối quan hệ lợi hại bên trong đó?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Người có thể nhìn thấu được những chuyện này, trên thế gian tìm không ra mấy vị. Cái gọi là thiên cơ bất khả lộ, người vi phạm chắc chắn bị khiển trách. Nếu như mọi người đều có thể nhìn thấu được vận mệnh của người khác, phép tắc của thế gian ai lại tuân theo?
Tuyết Sơn thánh tăng lên tiếng:
- Rất nhiều người, rất nhiều chuyện xem ra là trùng hợp, thật ra là ý trời. Cứ như U Mộng lan đó, cứ mỗi lần hiện ra sau sáu trăm năm, nếu như không có duyên thì ai lại có thể dễ dàng hái được nó đây?
Mọi người không nói, chìm vào trầm tư, tâm tình rõ ràng có phần nặng nề. Băng Thiên thấy vậy mở miệng:
- Chuyện đến mức này, cho dù kết cục thế nào, chúng ta đều phải đối mặt. Mọi người hay là hay lên tinh thần, dùng trạng thái tốt nhất để đón lấy vận mạng thuộc về chúng ta.
Cảm nhận được sự kiên định trong câu nói, mọi người lập tức kích động không thôi, ánh mắt cùng nhìn về phía Băng Thiên, dũng khí âm thầm dâng lên trong lòng mọi người từ thời khắc này. Bốn bề, cuồng phong đột nhiên bay đi xa, một luồng sức mạnh đoàn kết nhanh chóng hỗn hợp lại với nhau, tản ra bốn phía. Cảm ứng được biến hóa của mọi người, Băng Thiên có phần vui mừng, gật đầu nói:
- Rất tốt, đây mới là khí thế của chính đạo nhân gian phải có.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt kỳ dị, liếc mọi người đang sôi sục ý chí chiến đấu, khuôn mặt toát ra vài phần đau thương không tên. Thời khắc này, đối với Triệu Ngọc Thanh, đau thương vượt qua vui mừng khiến cho tâm tình của ông rất nặng nề. Đột nhiên, bầu trời xa xăm truyền đến một luồng khí tức khiến Triệu Ngọc Thanh chú ý. Ông ngẩng phắt lên nhìn về phía xa xăm, thân thể xuất hiện run rẩy rõ ràng, dường như dự báo được sự tình nào đó.
Tuyết Sơn thánh tăng để ý đến cử chỉ khác thường của Triệu Ngọc Thanh, cất tiếng hỏi:
- Có phải chuyện đó đến rồi không?
Câu hỏi này có phần kỳ quái, mọi người có mặt ở đó đều không hiểu được chuyện đó mà Tuyết Sơn thánh tăng nói là ám chỉ chuyện nào. Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, trầm buồn đáp:
- Đúng thế, cuối cùng phải đến thì không thể nào né tránh được. Mọi người nghe lệnh, toàn thể phòng bị, chuẩn bị thật tốt để tùy lúc có thể ứng biến.
Câu cuối cùng, Triệu Ngọc Thanh giọng nghiêm khắc, dường như một tiếng sét vang lên trong lòng của mọi người.
Không kịp hỏi nhiều, mọi người có mặt ào ào bắt đầu chuẩn bị, đợi sau khi chuẩn bị hoàn tất rồi, mọi người đều tập trung nhìn lại Triệu Ngọc Thanh, muốn hỏi thăm cho rõ ràng, bất chợt mặt đất dưới chân đột nhiên truyền đến chấn động. Thời khắc đó, một loại biểu hiện bất ngờ hiện lên trên khuôn mặt mọi người. Mà chỉ chốc lát sau, những vẻ bất ngờ đó lại biến thành khiếp sợ. Triệu Ngọc Thanh đột nhiên chấn động, ánh mắt toát ra sự ảm đạm, lớn giọng nói:
- Mọi người nhanh chóng bay lên không trung né tránh.
Còn đang nói, Triệu Ngọc Thanh lập tức làm trước bay lên giữa không trung. Những người còn lại còn chưa kịp tỉnh hồn, tranh nhau bay thẳng lên không trung, trong lòng căn bản không rõ có chuyện gì.
Mặt đất, chấn động đến quá bất ngờ, chỉ trong chớp mắt, Đằng Long cốc khắp nơi tầng băng hoàn toàn vỡ nát, hệt như một mặt gương bị vỡ vụn vậy. Băng Thiên tức giận vô cùng, chất vấn:
- Chuyện này là như thế nào?
Phương Mộng Như nhìn Triệu Ngọc Thanh, vội vàng nói:
- Đại sư huynh, hãy nhanh cho chúng ta biết được, bây giờ chúng ta phải làm thế nào?
Triệu Ngọc Thanh khổ sở lắc đầu, vẻ mặt đau thương, không hề trả lời vấn đề này.
Lúc đó, Từ Tĩnh phát hiện Thiên Trụ phong bốn phía Đằng Long cốc xuất hiện dấu vết vỡ nát, lập tức lớn giọng kêu lên:
- Sư tổ, bốn Thiên Trụ phong sắp sửa không ổn rồi.
Mọi người nghe vậy rất kinh hãi, ánh mắt cùng quan sát tình hình của Thiên Trụ phong, trong lòng dâng lên đau đớn không có tên. Nếu như cơn động đất lần này phá hủy Đằng Long cốc, điều đó đối với chính đạo Băng Nguyên hệt như một đả kích trọng đại. Đồng thời, cũng có người hiểu rõ được vì sao trước đây Triệu Ngọc Thanh muốn mọi người rời khỏi Đằng Long cốc, nguyên nhân là ông đã sớm biết được những chuyện này rồi.
Theo cường độ chấn động của mặt đất tăng lên, bốn Thiên Trụ phong làm dấu hiệu của Đằng Long cốc bắt đầu vỡ nát, để lộ một vầng sáng vàng kim nhạt ẩn bên trong, điều này khiến mọi người có mặt ở đó ngoại trừ Triệu Ngọc Thanh đều cảm thấy kinh hãi vô cùng. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, một loạt những sự kiện phát sinh sau đó khiến mọi người có mặt phải há mồm trợn trừng, căn bản không kịp nói gì cả. Theo sự vỡ nát của bốn Thiên Trụ phong, cả Đằng Long cốc đều xuất hiện chấn động mức độ lớn hơn, vô số mảnh băng chứa tuyết tung tóe khắp nơi, nhanh chóng tản ra trong cuồng phong. Bầu trời, mây âm u tan biến, mặt trời quanh năm hiếm khi thấy được cũng lộ ra hình dáng, lập tức rọi chiếu khắp cả mặt đất Băng Nguyên.