Vân Nghê đột nhiên run lên, hỏi tới:
- Bọn họ hiện giờ như thế nào rồi?
Thiên Lân đáp:
- Bọn họ đã rời đi, tạm thời còn chưa biết kết quả như thế nào.
Vân Nghê có phần kích động, hỏi tiếp:
- Bọn họ tên là gì, ở nơi nào?
Thiên Lân chần chừ một lúc rồi khẽ thở dài đáp:
- Người đàn ông tên là Quý Hoa Kiệt, chính là truyền nhân duy nhất của Đạo viên. Người phụ nữ tên là Ngô Viện Viện, là một người bình thường. Còn về nơi cư ngụ thì chắc là ở trong dải Trường Bạch Sơn.
Vân Nghê nhớ kỹ tên của hai người rồi khẽ than:
- Nếu có thời gian, ta muốn đi thăm bọn họ, mang lời chúc phúc và xin lỗi chân thật nhất của ta đến với họ.
Tân Nguyệt nói:
- Yên tâm đi, sẽ có cơ hội thôi.
Hoa Hồng hỏi lại:
- Vân Nghê, bà nói cả nửa ngày rồi, chúng ta còn chưa biết được, người đàn ông năm xưa bà yêu thương tên là gì vậy?
Vân Nghê vẻ mặt ngây ngóc, kỳ dị đáp:
- Tên của người đó rất là cổ quái, đó là Bách Lý Trường Thiên…
Còn đang nói, Vân Nghê đột nhiên run rẩy toàn thân, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, khuôn mặt lập tức toát ra sự kích động đầy ai oán.
Thời khắc đó, Thiên Lân và sáu cô đều cảm giác được sự khác biệt của Vân Nghê, ào ào nhìn theo ánh mắt của Vân Nghê, chỉ thấy cách đó vài dặm, một bóng người lơ lửng giữa không trung, từ xa xa nhìn về phía bên này, dường như đang chăm chú nhìn về phía này.
- Ồ, thì ra là hắn!
Tiếng la thất thanh vang lên từ miệng của Thiên Lân, Mẫu Đơn và Hoa Hồng, cả ba người rõ ràng biết được người đó, vẻ mặt mới kinh ngạc đến như vậy. Còn lại Tân Nguyệt, Ngọc Tâm, Vũ Điệp và Lâm Y Tuyết, bốn cô chăm chú nhìn lại, sau khi nhìn rõ hình dạng của người đó rồi, cũng không nhịn được biến sắc mặt, miệng phát ra những tiếng la kinh ngạc. Thu lại tầm nhìn, Thiên Lân quan sát vẻ mặt của Vân Nghê, thấy bà ta run rẩy toàn thân, trong mắt lấp lánh ánh lệ, hai môi vài lần mở ra nhưng lại không nói được tiếng nào.
Mẫu Đơn vẻ mặt thê lương, khẽ than:
- Không ngờ được quả thật là người đó.
Vũ Điệp kinh ngạc vô cùng, cất tiếng hỏi:
- Mẫu Đơn, tỷ nói người yêu trong lòng của Vân Nghê chính là Ngạo Thiên Quân Vương?
Mẫu Đơn không đáp hỏi ngược lại:
- Nếu không phải là ông ta, thì vì sao ông ta lại xuất hiện, vì sao âm thầm nhìn lại mà không dám tiến lên?
Vũ Điệp chần chừ nói:
- Có thể là …
Tân Nguyệt cắt ngang lời nói của Vũ Điệp, khẽ bảo:
- Không cần phải nói gì cả, lúc này chúng ta phải cho bọn họ một chút riêng tư.
Ngọc Tâm trầm ngâm không đáp, yên lặng bên cạnh quan sát, đáy mắt dâng lên chút mây xám nhàn nhạt. Lâm Y Tuyết tính cách thẳng thắn, thấy Vân Nghê nửa ngày không nói câu nào, liền trực tiếp mở miệng hỏi:
- Phải là người đó không?
Vân Nghê thân thể run rẩy, dường như cố ghìm lại, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Ngạo Thiên Quân Vương, chần chừ đáp:
- Ánh mắt đó rất là quen thuộc nhưng dung mạo lại …
Hoa Hồng hỏi lại:
- Chỉ đơn thuần bằng ánh mắt, bà không thể xác nhận được phải không?
Vân Nghê gian nan đáp:
- Nếu như không nhìn thấy dung mạo của người này, chỉ đơn thuần bằng ánh mắt ta cơ hồ vừa liếc qua đã xác định là người đó. Nhưng dung mạo của người này và trong ký ức của ta hoàn toàn khác nhau, điều này khiến ta không cách nào phán đoán được.
Mẫu Đơn đề nghị:
- Trước đây, người này đã từng hai lần đến gần Thiên Nữ phong, ở đó một lúc rất lâu, ánh mắt cứ nhìn vào bà.
Vân Nghê có chút luống cuống đáp:
- Ta cũng không biết, ta không rõ lắm, trong lòng ta rất hoảng loạn.
Thiên lân hỏi lại:
- Nếu như người này là Bách Lý Trường Thiên, bà còn yêu người này không?
Vân Nghê sửng người, ngây ra rất lâu, cuối cùng chầm chậm gật đầu đáp:
- Yêu. Cho dù người đó biến thành hình dạng kỳ dị thế nào, ta đều vĩnh viễn yêu người đó, không hề có bất kỳ câu nào oán hận.
Dường như nghe được những lời của Vân Nghê, Ngạo Thiên Quân Vương cách đó vài dặm thân thể run lên, hai môi run run một lúc, khó khăn lắm mới nói được:
- Tình yêu của nàng đã che phủ trong thời gian, biến thành bụi trần. Nàng nên quên người đó đi, quay về gia đình nàng, bắt đầu lại từ đầu.
Thanh âm không lớn, lại rõ ràng truyền vào tai của mọi người, khiến cho những người có mặt nghe được nghi hoặc vô cùng.
Vân Nghê thân thể run lên, không nói lời nào, chỉ yên yên lặng lặng nhìn Ngạo Thiên Quân Vương, nước mắt rơi xuống, Ngạo Thiên Quân Vương hơi biến sắc, vọt miệng nói:
- Vì sao rơi lệ? Bởi vì đau thương chăng?
Vân Nghê chăm chú nhìn vào mắt ông ta, giọng xa xôi bình thản:
- Nếu như trong mắt ta còn lưu lại một giọt lệ, đó là bởi vì ta đã nhớ được ngươi là ai.
Ngạo Thiên Quân Vương đột nhiên chấn động, khuôn mặt vặn vẹo không che dấu được sự đau buồn và rung động, vội vàng né tránh ánh mắt của Vân Nghê.
- Bất chợt đi qua đây.
Vân Nghê đột nhiên kích động hẳn, lớn giọng nói:
- Vì sao ngươi không dám thừa nhận?
Ngạo Thiên Quân Vương thân thể loáng cái, cố nhịn kích động trong lòng, khó khăn trả lời:
- Bởi vì ta không phải là Bách Lý Trường Thiên mà bà muốn tìm kiếm.
Vân Nghê không tin, cất tiếng hỏi tiếp:
- Thế ngươi là ai?
Ngạo Thiên Quân Vương nghiến chặt răng, dùng ý niệm kiên định vô cùng cố nén kích động trong lòng, trầm giọng nói:
- Ta chính là Ngạo Thiên Quân Vương Thiên Lý Hành.
Vân Nghê kích động vô cùng la lên:
- Ngươi nói loạn, ngươi chính là Bách Lý Trường Thiên, ta nhận ra ánh mắt của ngươi.
Ngạo Thiên Quân Vương rống lên:
- Ta không phải! Bách Lý Trường Thiên hai ngàn năm trước đã sớm chết đi rồi. Trước khi chết, hắn dặn dò ta nhất định phải tìm được bà, vì thế ta đã tìm kiếm hai ngàn năm, mãi đến hôm qua ta còn không dám khẳng định thân phận của bà, chỉ vừa rồi bà tự mình nói ra tên, ta mới biết được bà chính là Vân Nghê thánh nữ.
Vân Nghê nghe vậy run lên, khàn giọng nói:
- Nói bậy, ngươi lừa người ta, ta không tin ngươi. Hắn sẽ không bỏ ta một mình, ngươi chính là cố ý lừa ta thôi.
Ngạo Thiên Quân Vương thân thể hơi run rẩy, trầm buồn vô cùng nói:
- Năm xưa sau khi Bách Lý Trường Thiên rời khỏi ngươi rồi, liền quay trở về sư môn, khẩn cầu sư phụ của hắn truyền thụ cho hắn pháp quyết cao thâm, muốn sớm nâng cao thực lực để sau đó cứu bà ra, vĩnh viễn ở cùng với bà. Lúc đó, sư phụ hắn nhìn thấy hắn căn cơ không ổn, giao trách nhiệm cho hắn trước hết phải có căn cơ cho tốt, sau đó mới truyền thụ pháp quyết cao thâm cho hắn. Nhưng Bách Lý Trường Thiên chờ đợi không được, lợi dụng lúc sư phụ hắn không chú ý, trộm pháp quyết sư môn để một mình âm thầm tu luyện, cuối cùng bởi vì quá nóng lòng đã dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, lâm trọng bệnh mà chết đi. Một đời của hắn không chút thuận lợi, nhưng lại có một người bạn tốt, trước khi chết hắn để lại lời di nguyện, bảo bằng hữu tốt của hắn thay hắn hoàn thành lời thề năm xưa. Nhưng bằng hữu tốt của hắn cũng là một người bất hạnh, gặp rất nhiều trắc trở phi thường. Mãi đến vài chục năm mới thu được tự do, chạy đến Biên Hoang tìm kiếm bà, đáng tiếc lúc đó bà đã đi rồi.
Thiên Lân ngạc nhiên nói:
- Nghe nói ông cứ cách vài trăm năm lại xuất hiện một lần, lẽ nào là đi tìm Vân Nghê thánh nữ?
Ngạo Thiên Quân Vương gật đầu đáp:
- Ta đã đáp ứng với Bách Lý Trường Thiên, ta nhất định phải làm tới cùng. Tuy ta không biết được Vân Nghê thánh nữ đã từng cùng với Bách Lý Trường Thiên đi đến nơi nào, sống ở nơi đâu? Nhưng ta chỉ cần có thời gian sẽ đi khắp nơi tìm kiếm.
Tân Nguyệt hỏi lại:
- Ông hiện nay đã tìm đến nơi này rồi, tiếp theo dự tính sẽ làm thế nào đây?
Ngạo Thiên Quân Vương khổ sở bật cười, khẽ than:
- Hai ngàn năm chớp mắt đã qua, mọi thứ đã sớm người mất cảnh còn, ta chỉ có thể làm là đưa bà ấy quay về cố hương.
Tân Nguyệt nhìn Vân Nghê, khẽ hỏi:
- Bà dự tính thế nào?
Vân Nghê vẻ mặt đau thương, phảng phất như một đóa hoa khô héo, cười đau thương nói:
- Đó chỉ là nơi khiến ta đau lòng, ta thà rằng quên đi cũng không muốn bước chân vào nơi đó.
Ngạo Thiên Quân Vương cơ mặt run run, đau thương nói:
- Nhưng đó là nơi bà và hắn đã từng quen nhau …
Vân Nghê thân thể lắc lư, cơ hồ muốn ngã xuống, cười đau thương nói:
- Ta cố chấp cả đời, chờ đợi đến hai ngàn năm, nhưng đến cuối cùng là thế nào? Ta để lại cho người đời không phải cũng chỉ là hai đóa U Mộng Lan mang lời nguyền sao?
Ngạo Thiên Quân Vương u oán hỏi lại:
- Bà hối hận rồi sao?
Vân Nghê lớn tiếng nói:
- Không! Ta chỉ không cam lòng mà thôi.
Ngạo Thiên Quân Vương cười cười, khuôn mặt xấu xí có vẻ quái dị, tự nói tự hỏi:
- Lòng có không cam và hối hận, có khác biệt nhiều lắm không?
Xoay mình, Ngạo Thiên Quân Vương ngừng lại một lúc, sau đó rời đi. Nhìn theo bóng dáng cô đơn, Vân Nghê đột nhiên hỏi lại:
- Ngươi đi đâu?
Ngạo Thiên Quân Vương vẫn quay lưng về phía bà, giọng bình tĩnh đáp:
- Chờ đến ngày bà muốn quay về nhà, ta sẽ tự đến bên cạnh.
Đột nhiên tăng tốc, Ngạo Thiên Quân Vương chớp mắt đã biến mất vào tầng mây. Vân Nghê hơi u oán, có phần thất vọng, trong mắt lệ tuôn trào, ánh mắt trống rỗng ảm đạm, phảng phất lòng đã chết, chỉ còn cảm giác như một cái thây sống mà thôi.
Thiên Lân và sáu cô thấy bà như vậy, đều cảm khái trong lòng, sau khi thương nghị, cuối cùng quyết định để Mẫu Đơn và Hoa Hồng ở với Vân Nghê tại Thiên Nữ phong. Đợi sau khi Vân Nghê tâm tình ổn định rồi mới dự tính làm tiếp theo. Có chủ ý như vậy, Thiên Lân, Tân Nguyệt, Ngọc Tâm, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết chia nhau chào từ biệt Vân Nghê, trong không khí đau thương rời khỏi nơi đó quay về lại Đằng Long cốc.