Một ngày mới lại đến trong ánh nắng sớm.
Sáng sớm, mọi người tự động tụ tập trong Đằng Long phủ, tụm năm tụm ba bàn luận tình hình phát sinh đêm qua. Triệu Ngọc Thanh nhìn mọi người, nở nụ cười mỉm đau khổ phất tay ra dấu rồi lên tiếng:
- Hiện nay mọi người đều đã tập trung đông đủ, ta cũng nói thêm cụ thể tình hình đêm qua. Trước hết, bản cốc bị đánh lén, Thiên Ảnh Trương, Đàm Thanh Ngưu, Trần Phong gặp phải bất trắc, Băng Thiên sư thúc đã tiêu diệt được cường địch Viên Quang. Thứ đến, những người đi ra bên ngoài, Đông Quan Thành bị đánh lén chết mất, Hàn Hạc sư đệ cùng địch nhân đồng quy ư tận, Ly Hận thiên tôn và Cơ Tuyết Ny cùng chết trong tay của Hắc Kim Cương, Tiết Phong sớm nay đã trở về. Tổng hợp tình hình, phía địch nhân chết ba cao thủ, chính là Viên Quang, Hằng Giang và Bằng Phi. Phe ta tổng cộng chết bảy người, giá phải trả rất là to lớn.
Câu này vừa vang lên, trong Đằng Long phủ tiếng la thất thanh nổi lên, ai mới nghe được tin dữ đều cảm thấy thất kinh, đặc biệt là Lâm Phàm, Linh Hoa, bốn vị trưởng lão và Mã Vũ Đào. Đối với cái chết của Hàn Hạc, mấy người Lâm Phàm rất bất ngờ, đối với cái chết của Công Dương Thiên Tung, Mã Vũ Đào vốn là kẻ đối đầu mấy trăm năm thì trong lòng cũng cảm xúc rất nhiều. Còn lại những người khác thì phần lớn chìm trong không khí bi thương, chỉ có Thiên Lân, Phỉ Vân, Dao Quang, Khiếu Thiên lại để ý tình trạng của Tiết Phong. Qua quan sát, bốn người Thiên Lân phát hiện Tiết Phong hiện nay lạnh lẽo như băng nhưng trên người lại mơ hồ toát ra khí tức của kẻ mạnh, đây là điểm mà trước đây Tiết Phong không có được. Để ý đến tình hình này, mấy người Tiết Phong đều cảm thấy bất ngờ, suy đoán nhiều thứ về chuyện Tiết Phong an toàn trở về.
Lúc này, Triệu Ngọc Thanh dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Người đi đã đi rồi, người đến phải theo vậy. Tâm tình mọi người cũng giống hệt như ta, ta có thể hiểu được điều mọi người suy nghĩ trong lòng. Băng Nguyên hiện nay tình thế khẩn trương, hết sức căng thẳng, để đối phó với tình hình tiếp đến tốt hơn, ta hy vọng mọi người tạm thời bỏ hết cừu hận, quên hết đau thương, phát tiết tất cả những điểm không vui ra ngoài, dùng trạng thái tốt nhất để đối mặt với tương lai của chúng ta. Bây giờ, mọi người có thể phát tiết hết tình cảm, vui chơi thoải mái nhất, chỉ cần có thể quên hết những điều không vui, điều chỉnh lại tâm trạng tốt nhất, bất luận các vị làm gì ta cũng đều sẽ ủng hộ.
Câu nói này có phần đột ngột, không ít người cảm thấy kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại cẩn thận, những câu này có phần có lý, mọi người liền hớn hở chấp nhận. Theo thời gian trôi qua, Triệu Ngọc Thanh lại nói thêm những lời khích lệ, rồi mới hạ lệnh dọn cơm, khích lệ mọi người quên hết mọi thứ, bước ra khỏi bóng ma đau thương. Đương nhiên, biết dễ mà làm mới khó, rất nhiều chuyện đều hoàn toàn không đơn giản như bề ngoài. Ở đó, hai phần ba người đều không quên được trường kiếp nạn, chỉ một số ít người có thể bình tĩnh đối mặt mà thôi.
Cơm xong, Triệu Ngọc Thanh giao công tác phòng ngự cho ba vị trưởng lão, để bọn họ toàn quyền phụ trách. Đối với ba vị trưởng lão, bọn họ đã thủ giữ Thiên Hoa phủ rất lâu rồi, tâm tình đã sớm đạt đến trình độ tĩnh lặng như mặt giếng cổ, đối mặt với những chuyện phát sinh liên tiếp, bọn họ cũng có thể giữ được tâm tình tỉnh táo, có thể nói là người phù hợp nhất. An bài xong những chuyện này, Triệu Ngọc Thanh hạ lệnh cho những người khác tự do hoạt động, nhưng cố hết sức không rời khỏi Đằng Long cốc để tránh phát sinh nguy hiểm. Lúc đó, mọi người ai cũng có dự định, tụm thành từng nhóm rời đi.
Thở dài khe khẽ, Tuyết Sơn thánh tăng đi đến bên Triệu Ngọc Thanh, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Hoàng hôn trời chiều, xinh đẹp mà lại ngắn ngủi.
Triệu Ngọc Thanh khổ sở nói:
- Ta cố hết sức mình, những chuyện khác thì phải trong vào vận mạng mà thôi.
Tuyết Sơn thánh tăng bật cười đau thương, vẻ mặt hoài niệm nói:
- Lão hữu à, chúng ta đã rất lâu rồi không đánh cờ, lúc này hay tìm lại thú vị đó.
Triệu Ngọc Thanh ánh mắt hoang mang, đờ đẫn đáp:
- Đúng thế, sau này sợ là không còn có cơ hội nữa.
Chậm bước đi, Triệu Ngọc Thanh theo Tuyết Sơn thánh tăng rời khỏi đó.
Bên ngoài Đằng Long phủ, Sở Văn Tân nhìn Dao Quang và Đồ Thiên, khẽ than:
- Chúng ta cũng nên đi tế bái, coi như là từ biệt.
Dao Quang gật đầu đáp:
- Đúng thế, bọn họ đi rồi, chúng ta làm sao không thể hiện một chút?
Giang Thanh Tuyết nhìn Dao Quang, đau lòng nói:
- Chúng ta cũng phải đi bái tế Trần Phong sư đệ, mọi người cùng đi thôi.
- Đi thôi, cùng nhau đi bái tế.
Khiếu Thiên và Lâm Y Tuyết trầm ngâm không nói, đi theo Đồ Thiên, Sở Văn Tân, Dao Quang và Giang Thanh Tuyết. Bên kia, Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Lâm Phàm, Linh Hoa, Từ Tĩnh, Phương Mộng Như, Băng Tuyết lão nhân cũng đang nói chuyện, mọi người quyết định đi bái tế Hàn Hạc để biểu đạt mong ước trong lòng của mình.
Tiết Phong cô độc đứng bên vách đá, ánh mắt chăm chú nhìn xuống hồ nước bên dưới, trong mắt hiện lên thương cảm nồng đậm.
Phỉ Vân đi đến bên hắn, khẽ hỏi:
- Đang nhớ nhung?
Tiết Phong liếc Phỉ Vân, bình thản đáp:
- Đúng thế, đang nhớ nhung.
Phỉ Vân quan sát hắn, thấy hắn vẻ mặt hờ hững, kinh ngạc nói:
- Huynh đã thay đổi rồi?
Tiết Phong đáp:
- Bởi vì hoàn cảnh cũng thay đổi.
Phỉ Vân khẽ than:
- Đây chính là thủ đoạn huynh dùng để đối mặt hiện thực?
Tiết Phong run lên, trầm giọng nói:
- Hiện thực ép ta phải thay đổi như vậy.
Phỉ Vân cảm xúc nói:
- Tâm tình của huynh lạnh lẽo qua, từ chối ấm áp.
Tiết Phong tự giễu đáp:
- Hận của ta đầy trong lòng, không còn chỗ nữa rồi.
Phỉ Vân không nói, thở dài trầm trầm sau đó bỏ đi. Nhìn mọi người rời đi, Ngọc Tâm vẻ mặt bình thản khẽ lẩm bẩm:
- Ngươi vì sao không tiến lên?
Thiên Lân vẻ mặt phức tạp, nhỏ giọng nói:
- Ta không hy vọng lòng ta tiêm nhiễm quá nhiều cừu oán.
Ngọc Tâm cười nhạt một tiếng, hơi thương cảm đáp:
- Đó là chuyện phải trải qua của đời người, ngươi không cách nào tránh khỏi.
Thiên Lân sắc mặt hơi biến, than thở:
- Thực ra ta muốn bỏ chạy, ta không muốn có một ngày mất đi người ta yêu vô cùng.
Ngọc Tâm ánh mắt hơi lay động, u oán nói:
- Có yêu thì có oán, ai cũng không cách nào né tránh được.
Thiên Lân nói:
- Đó là bi ai của thế nhân, ta muốn xoay chuyển nó, khiến cho trong sinh mạng của ta chỉ có yêu thương, không có oán.
Ngọc Tâm nghe vậy, cười nhẹ đáp:
- Tình yêu không có oán trách thì không phải tình yêu. Cái ngươi muốn chỉ là sự viên mãn.
Thiên Lân ngạc nhiên, phân tích cẩn thận câu nói của Ngọc Tâm, trong lòng đột nhiên ngập tràn mơ hồ. Nếu nói tâm nguyện của bản thân chỉ là cầu một sự viên mãn, thế thì viên mãn lẽ nào không phải là tình yêu?
Liên tục bước nhẹ, Ngọc Tâm khẽ lẩm bẩm:
- Gió ở bên ngoài vĩnh viên bất biến, ngươi có biết nó vì ai mà đau khổ không?
Thiên Lân nghe vậy, giật mình tỉnh lại, trầm ngầm nói:
- Vấn đề này từ trước đến giờ chưa từng suy nghĩ sâu sắc, phải cảm thụ thêm mới hiểu được.
Nhẹ nhàng bay lên, Thiên Lân kéo tay Ngọc Tâm bay thẳng ra ngoài cốc.
Lúc này, trên tầng không Đằng Long cốc cuồng phong ào ào, dòng khí thổi rất nhanh vây phủ quanh người của Thiên Lân và Ngọc Tâm, phảng phất như ngàn vạn cánh tay đồng thời mở ra. Thiên Lân nhắm chặt hai mắt, dùng tâm để cảm thụ sự tồn tại của gió, kết quả phát hiện được cái gọi là gió, thực chất chỉ là một loại biểu hiện sinh động của các thể khí lưu động, nếu như ngưng đọng được không gian quanh đó, thì gió liền không còn cội rễ, âm thầm mất đi. Mở to hai mắt, Thiên Lân nở nụ cười mỉm, mọi ưu tư trước đây được thay bằng sự tự tin, cả người chớp mắt đã có biến hóa rất nhiều.
- Ngọc Tâm, đa tạ nàng.
Điềm nhiên lắc đầu, Ngọc Tâm nói:
- Năm tháng cô đơn có gió làm bạn, ta đã tập quen với sinh hoạt bình lặng, biết được làm như thế nào để quên đau thương.
Thiên Lân cười đáp:
- Nàng trước đây sống một mình cô đơn tự nhiên, nàng sau này có ta bầu bạn, từ nay khoái lạc vô cùng.
Ngọc Tâm không nói, giữ nguyên khí chất và sự bình thản như tiên, yên yên lặng lặng nhìn Thiên Lân, trong mắt ngập đầy vui mừng lại có mấy phần cảm thương không biết tên.
Thiên Lân không hề phát giác, cười khẽ nói:
- Khó có được thời gian như hôm nay, ta dẫn nàng đến tầng băng để chơi cho vui.
Ngọc Tâm cười mà không nói, trong tim chờ đợi, cứ để cho Thiên Lân tự nhiên kéo bàn tay nhỏ nhắn của mình đi, bay lượn trong gió tuyết xuyên qua các tầng mây.
Gió lạnh gào thét, tuyết bay liên miện. Trên một ngọn núi băng, sáu đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực đang bàn luận. Trải qua chuyện đêm qua, ngạo khí của Xà Ma đã bớt đi mấy phần, lúc này đang lắng nghe Bạch Đầu Thiên Ông phân tích tình hình, vẻ mặt có phần không được tự nhiên.
- … Trước mắt, tình hình đại khái là như vậy. Chúng ta muốn đánh bại Đằng Long cốc, đả thông đường nối Ngũ Sắc Thiên Vực và nhân gian, phỏng chừng còn có khó khăn nhất định.
Nghe xong những lời của Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao không được lạc quan lắm lên tiếng:
- Từ tình hình những lần trước, Đằng Long cốc là một khối xương cứng khó nhằn, nếu không tìm được điểm yếu trí mạng của họ, phỏng chừng chúng ta trong nhất thời cũng không làm gì được họ.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Chuyện là do người làm, chỉ cần chúng ta chịu phí công sức, sớm muộn sẽ tìm được điểm sơ hở của bọn họ, lập tức tiêu diệt bọn họ.
Vân Cơ dịu dàng nói:
- Theo ta thấy, biện pháp tốt nhất không phải là tiến công mà dụ cho bọn họ đi ra. Hiện nay, băng nguyên còn có không ít những thế lực khác tồn tại, nếu chúng ta lợi dụng thêm thật tốt, đến lúc đó … ha ha ha …
Bạch Đầu Thiên Ông phản đối:
- Những thế lực khác nhân sự phân tán, muốn sử dụng cũng không nhiều, hoặc là không nên chọc vào, chúng ta tốt nhất hãy đừng dính đến nó.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao tán đồng:
- Bạch Phát lão nhi nói có lý, những thứ như Xà Thần, Tử Vong thành chủ, lão quái đầu hộp đó, chúng ta hay là đừng chọc vào. Chỉ còn lại Thiên Tàm, Phong U, Trương Phàm cũng không có tác dụng gì lớn, hà tất lãng phí thời gian?
Xà Ma nói:
- Chuyện này tạm thời chưa bàn đến, hay là chúng ta thương nghị đến cục diện hiện nay.
Bạch Đầu Thiên Ông liếc mọi người, trầm ngâm đáp:
- Theo ta thấy, Vân Cơ và Hắc Kim Cương đều đang bị thương, chúng ta chi bằng tạm thời tu dưỡng sức lực, chờ đợi cơ hội tốt hơn.
Lam Phát Ngân Tôn nghi hoặc nói:
- Thời cơ tốt hơn là sao?
Bạch Đầu Thiên Ông giải thích:
- Những ngày này động đất ở Băng Nguyên càng lúc càng mạnh mẽ, đêm qua còn có núi lửa phun. Nếu như loại tình hình này tiếp tục, chúng ta có thể không phải phí sức lực, nhờ vào động đất mà phá hủy Đằng Long cốc. Đến lúc đó những nhân sĩ chính đạo mất đi nơi ẩn thân, tất nhiên tay chân rối loạn, chúng ta vừa hay có thể giết bọn họ không kịp trở tay.
Xà Ma tán thưởng:
- Suy nghĩ này không sai, rất đáng suy tính.
Lam Phát Ngân Tôn không phục nói:
- Cho là ngươi nói có lý, nhưng ai biết được động đất có thể phá hủy Đằng Long cốc hay không? Nếu như năm bữa nửa tháng mà cũng không có gì thay đổi, chúng ta chẳng phải sẽ lãng phí thời gian sao?
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Chúng ta đây là đi cùng lúc hai đường, có thể thừa dịp dưỡng sức để Hắc Kim Cương và Vân Cơ sớm phục hồi, lại có thể chờ đợi thời cơ. Nếu hai người Hắc Kim Cương đã khôi phục thực lực rồi, Băng Nguyên vẫn y như cũ, chúng ta lúc đó mới nghĩ biện pháp cũng không muộn.
Vân Cơ cười nói:
- Kế sách của Thiên Ông có thể nói là một tên trúng ba con chim, ngoại trừ những tình hình như đã nói ở trên, còn có một ưu điểm. Trong mấy ngày này, chúng ta ẩn mình không hiện chắc chắn Đằng Long cốc sẽ nghi thần nghi quỷ, đứng ngồi không yên. Đến lúc đó, bọn họ nếu không nhịn được phái người thám xét thì rất có khả năng gặp phải những thế lực còn lại, hai bên sẽ phát sinh giao chiến. Đến lúc đó chúng ta không cần ra tay cũng có thể ngồi yên hưởng lợi, vì sao lại không thực hiện được?
Xà Ma cười nói:
- Rất hay, thế thì hãy làm như vậy. Trước tiên chúng ta hãy tìm một nơi để nghỉ ngơi vài ngày.
Bạch Đầu Thiên Ông cười nói:
- Tìm một nơi an toàn cho bản thân thì Cuồng Đao là giỏi nhất.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao bật cười đắc ý, tự phụ đáp:
- Điều này rất đơn giản, cứ để ta làm cho, mọi người chỉ cần đi theo ta là được.
Tung mình đi trước, Tuyết Ẩn Cuồng Đao dẫn đầu mọi người, Xà Ma và bốn người theo sau, chớp mắt đã biến mất trong gió tuyết.
Lơ lửng giữa không trung, Thiên Tàm nhìn xuống sông băng dưới chân, trong lòng có một sự mong chờ nóng bỏng. Từ lúc xuất thế đến giờ, Thiên Tàm trong lòng có một tâm nguyện, lập chí muốn cứu thoát Thiên Tàm lão tổ đang bị phong ấn dưới tầng băng ra ngoài. Hiện nay, Thiên Tàm xuất thế đã gần một năm, y phí không biết bao tâm cơ, tuy tìm được vị trí phong ấn Thiên Tàm lão tổ, nhưng trước sau vẫn không cách nào giải mở được phong ấn trên bề mặt để cứu thoát Thiên Tàm lão tổ ra. Hiện nay, Thiên Tàm lại tìm đến nơi này, yên yên lặng lặng chăm chú nhìn khe núi băng dưới chân, trong lòng phát xuất những tiếng kêu gọi âm thầm.
- Hãy chờ đó, không bao lâu nữa ngài có thể xuất hiện lại nhân gian.
Cách đó vài trượng, Phi Viên Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử đang nhìn Thiên Tàm, trong mắt hai người đầy vẻ nghi hoặc, không hiểu vì sao Thiên Tàm lại chạy đến khe núi băng hoang vắng không người này.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của bọn họ, Thiên Tàm thôi nhìn, lạnh nhạt nói:
- Chỗ dừng chân kế tiếp là hồ nước ấm, đó là điểm khởi đầu mọi thứ.
Đằng Phi nghe vậy, hơi bất an nói:
- Không thể không đến nơi đó sao?
Thiên Tàm đáp:
- Ta nói rồi, đó là nơi bắt đầu mọi thứ, ai cũng không cách nào tránh được.
Đằng Phi có phần không muốn, liếc Thải Điệp tiên tử hỏi lại:
- Ngươi có ý kiến gì không?
Thải Điệp tiên tử khẽ cười đáp:
- Ta không có ý kiến.
Thiên Tàm nói:
- Như vậy, chúng ta đi đến trạm kế tiếp.
Ánh nhạt lóe lên, bóng người như mũi tên, Thiên Tàm mang theo Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử chạy thẳng về phía Tây.