Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Băng Nguyên vào lúc hoàng hôn không nhìn thấy được mặt trời lặn về phía Tây, chỉ có cuồng phong và bão tuyết, cùng với bầu trời một mày đêm tối mông lung. Khi Thiên Lân quay về, Tân Nguyệt, Dao Quang, Đồ Thiên mấy người còn chưa hề bỏ đi, cùng với Mẫu Đơn Hoa Hồng chờ đợi Thiên Lân.

Thiên Lân còn đang lơ lửng trên đỉnh núi, chưa kịp gọi mọi người thì Lâm Y Tuyết đã một mình cất bước đến bên cạnh Thiên Lân, kéo y phục của hắn rồi nhìn kỹ từ trên xuống dưới, hơn nữa còn hỏi:

- Thiên Lân sư huynh, huynh làm sao lại đi lâu quá vậy, mãi đến lúc này mới quay về.

Đối với tính cách thẳng thắn của Lâm Y Tuyết, mọi người vẻ mặt ai nấy khác lạ. Dao Quang, Đồ Thiên, Giang Thanh Tuyết ba người hơi mỉm cười, ánh mắt có vài phần khích lệ. Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Mẫu Đơn, Hoa Hồng có phần khác nhau, phần lớn là không được tự nhiên. Hoa Ảnh và Vân Nghê thánh nữ vẻ mặt bình thản, rõ ràng không hề kinh ngạc chút nào.

Thiên Lân nở nụ cười mỉm, khẽ bảo:

- Ta có chuyện khác mất chút thời gian, vì thế đến lúc này mới quay lại, còn may mọi người đều ở đây. Ta vừa hay có một việc muốn nói với mọi người.

Thấy Thiên Lân khuôn mặt mỉm cười, giọng nói êm ái, Lâm Y Tuyết trong lòng mừng rỡ, dịu dàng nói:

- Có chuyện gì đây, Thiên Lân sư huynh?

Nhìn thấy Lâm Y Tuyết xinh đẹp như vậy, Thiên Lân không khỏi nảy lòng trìu mến, kéo cánh tay nhỏ bé của nàng rồi đi thẳng đến chỗ mọi người, đồng thời cất tiếng:

- Ta dự tính rời khỏi Băng Nguyên.

Lâm Y Tuyết sửng mình lập tức bước chân có phần chậm lại, mãi đến khi có lực kéo từ tay của Thiên Lân truyền lại, nàng mới giật mình tỉnh táo. Mọi người bên cạnh cảm thấy vô cùng bất ngờ với câu nói của Thiên Lân, Dao Quang cứ nhìn chằm chằm vào mặt hắn để muốn xác nhận những lời hắn nói là thật hay giả. Đi đến giữa mọi người, Thiên Lân dừng hẳn, buông tay Lâm Y Tuyết, ánh mắt lướt qua mọi người, bình thản không lo lắng nói:

- Ta đã quyết định rồi, sáng sớm mai ta sẽ rời khỏi Băng Nguyên xuôi Nam về Trung Thổ.

Giang Thanh Tuyết vẻ mặt có thay đổi, vọt miệng nói:

- Thiên Lân, có phải phát sinh chuyện nào đó rồi phải không, chuyện đó khiến đệ đột nhiên có quyết định như vậy?

Lâm Y Tuyết nghe vậy cũng thấy có chút kỳ quặc, hỏi tới:

- Thiên Lân sư huynh, có phải người khổng lồ đã nói gì đó với huynh, nên huynh mới đột nhiên có suy nghĩ như vậy phải không?

Thấy Giang Thanh Tuyết và Lâm Y Tuyết hiểu nhầm ý của bản thân, Thiên Lân lên tiếng giải thích:

- Mọi người không cần phải suy nghĩ lung tung, trong khoảng thời gian ta vừa rời khỏi nơi này đi rồi, đúng là có phát sinh một số chuyện, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến quyết định của, ngay từ giây phút ta mới phục sinh trở lại, ta đã có dự tính sẽ rời đi, nhưng chỉ vì lúc đó ta còn có một số chuyện chưa xử lý tốt được, không cách nào xác định thời gian cụ thể. Hiện nay, ta đã nghĩ rõ ràng rồi, quyết định sớm rời đi, vì thế mới nói tin tức này cho mọi người biết.

Nghe xong những lời nói của Thiên Lân, mọi người không còn suy nghĩ lung tung nữa, ai nấy vẻ mặt mơ hồ xuất hiện sự không nỡ và kinh ngạc.

Mẫu Đơn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thiên Lân, khẽ giọng hỏi lại:

- Ngươi thật sự đã nghĩ kỹ chưa?

Thiên Lân đón lấy ánh mắt của Mẫu Đơn, gật đầu đáp:

- Đúng thế, ta phải rời khỏi nơi này xông xáo một chút.

Hoa Hồng hỏi lại:

- Có phải vì Ngọc Tâm chăng?

Câu này nói rõ ý nghĩ trong lòng của mọi người, ai nấy đều mở to hai mắt nhìn hắn.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Thiên Lân ngượng ngùng bật cười, thản nhiên trả lời:

- Ngọc Tâm vì ta mà chết, ta làm sao có thể bỏ qua nàng được?

Thấy nụ cười mỉm khổ sở của Thiên Lân, Tân Nguyệt có phần thương cảm, khẽ bảo:

- Đây là nuối tiếc của chàng, chàng phải tự mình đi hóa giải nó. Chẳng qua có phải chàng không có chút nào tiếc nhớ chăng?

Giọng khe khẽ tha thiết với rất nhiều u oán mô tả những bi ai và không nỡ ẩn thật thâm sâu bên dưới.

Câu nói của Tân Nguyệt khơi dậy đau thương trong lòng của Thiên Lân, khiến hắn không khỏi chấn động toàn thân, khuôn mặt tuấn tú xuất hiện mấy phần thê lương.

Chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tân Nguyệt, Thiên Lân nhẹ nhàng thư thái đáp:

- Nơi này chính là nhà của ta sống từ nhỏ đến lớn, có quá nhiều ký ức và nhớ thương, nó lưu lại những vui cười thời thơ ấu của ta. Hiện nay, ta muốn rời khỏi nơi này, hoàn toàn không phải là bỏ qua nó đi, ta chỉ đi xa khỏi nhà một thời gian, làm một số chuyện cho tốt đẹp rồi ta sẽ quay về. Dù sao nơi này có tình yêu của ta, ta làm sao có thể dứt bỏ mà ra đi được.

Thanh âm trầm thấp khiến người ta khó có thể nào quên mô tả những ý nghĩ trong lòng của Thiên Lân, cũng nói ra tình yêu ở nơi này của hắn. Bất kể người nơi này, hay là tình yêu nơi này, Thiên Lân đều không thể nào quên đi được. Hắn bỏ đi chỉ vì tiếc nuối, tương lai có thể sẽ quay lại ngôi nhà này.

Tân Nguyệt lắng nghe kỹ càng những lời của Thiên Lân, khuôn mặt hơi nở ra nụ cười mỉm gượng gạo, trong ánh mắt tình cảm như nước, chăm chú nhìn hắn. Cảm nhận được biến hóa trong lòng của Tân Nguyệt, Thiên Lân tâm tình có phần tốt hơn, bởi vì trong lòng hắn, chỗ đứng của Tân Nguyệt tuyệt đối không hề thấp hơn Ngọc Tâm. Thiên Lân sở dĩ nhớ mãi Ngọc Tâm không thôi, đó bởi vì Ngọc Tâm vì hắn mà chết đi, điều này trở thành nỗi đau khổ vĩnh viễn trong lòng của hắn, luôn luôn vây chặt lấy hắn.

Đưa mắt sang chỗ khác, Thiên Lân thấy được sự đau thương trong ánh mắt của Vũ Điệp, điều này khiến tâm thần hắn chấn động, một sự khổ sở nhàn nhạt ập vào trong lòng của hắn. Cười cười, Thiên Lân cố sức che dấu sự phiền muộn trong lòng, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi:

- Vũ Điệp, muội có phải muốn nói điều gì chăng?

Né tránh ánh mắt của Thiên Lân, Vũ Điệp nhìn về phía xa xăm, khẽ giọng lẩm nhẩm:

- Cảnh sắc Trung Thổ rực rỡ nhiều màu, có núi non nhấp nhô, có biển hồ dâng trào, lại có những thung lũng thanh tỉnh, có biển hoa rực rỡ cùng với tùng trúc thành rừng nối tiếp nhau, lâu đài đình viện liên miên, phồn hoa thịnh vượng, vẻ đẹp hấp dẫn. Huynh khi đến Trung Thổ rồi, nhất định sẽ lưu luyến đến quên về, không biết nhân gian trời đất gì nữa.

Thiên Lân có chút chua xót trong lòng, cố nén đau thương, cười mỉm nói:

- Không có phân ly, làm sao có gặp lại? Trải qua lần chia tay này, chúng ta càng thêm nhớ nhau nhiều hơn.

Vũ Điệp vẻ mặt khác lạ, khẽ lẩm bẩm:

- Nếu đúng như vậy, chia tay chỉ là con đường đi qua, chỉ sợ kết quả không được như ý người mong đợi.

Thiên Lân chấn động, vọt miệng nói:

- Vũ Điệp ...

Ngửng đầu bật cười, Vũ Điệp cắt ngang lời của Thiên Lân, khẽ giọng nói:

- Chuyện đời nhiều thay đổi, muội chỉ tùy tiện nói ra mà thôi, huynh không cần phải để ở trong lòng làm gì.

Thấy Vũ Điệp nở nụ cười mỉm, Thiên Lân không biết trong lòng nàng đang ngẫm nghĩ điều gì, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.

Phát hiện không khí có phần khác thường, Mẫu Đơn vội vàng chuyển sang chuyện khác.

- Rời đi là một chuyện lớn, hay là Thiên Lân chàng hãy nói ra những dự tính trong lòng của mình cho mọi người, để chúng ta suy xét cho chàng thêm lần nữa.

Câu này vừa nói ra, mọi người lập tức tập trung chú ý, ánh mắt quay lại nhìn Thiên Lân.

Nhìn qua mọi người, Thiên Lân lên tiếng:

- Liên quan đến chuyện này, ta đã suy xét rất lâu rồi, vẫn chưa có chủ ý nhất định, nhưng ta cũng không yên lòng đối với chỗ này. Lần này đi rồi, phỏng chừng sẽ tạo nên ảnh hưởng nhất định với Băng Nguyên, ta dự tính thương nghị thật tốt với mọi người, đợi an bài ổn thỏa mọi chuyện, ta mới lên đường rời đi.

Dao Quang nói:

- Tai ách của Băng Nguyên đã đến tận cửa nhà, đệ lại chọn lúc này để rời đi đúng là tạo nên ảnh hưởng rất to lớn đối với phe Chính đạo.

Đồ Thiên lại không cho là vậy, xen vào:

- Thiên Lân thân phận đặc thù, ta thấy hắn rời đi lúc này là phù hợp.

Dao Quang hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của Đồ Thiên, khẽ thở dài nói:

- Lời nói của tiền bối tất nhiên có đạo lý nhất định, nhưng chúng ta không thể vì thân phận đặc thù của Thiên Lân mà để cho đệ ấy né tránh được.

Giang Thanh Tuyết nói:

- Thân phận của Thiên Lân khiến cho chúng ta không thể nào không lo lắng cho đệ ấy được, tình thế trước mắt vô cùng bất lợi, tuy đệ ấy ở lại có thể gia tăng thực lực của chúng ta, nhưng an nguy của đệ ấy tạo thành ảnh hưởng cho chúng ta cũng không khác gì mấy, cách nào cũng có trở ngại cho quyết định của chúng ta. Vì thế, ta đồng ý với đề nghị của Đồ đại hiệp, Thiên Lân ở lại cũng chưa chắc có thể đảo chuyển càn khôn, sao không để đệ ấy rời xa khỏi đất thị phi này?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK