Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chăm chú nhìn tình hình chiến đấu, ánh mắt Hàn Hạc dừng lại ở Tây Bắc Cuồng Đao, giọng âm hiểm nói:

- Món đao đồ chơi này là nhân vật không phải dễ đối phó, hắn luôn ẩn giấu thực lực, rõ ràng còn có ý đồ khác.

Công Dương Thiên Tung nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói:

- Tám người trước mắt có một nửa đều là nhân vật lợi hại, chúng ta muốn thu thập bọn họ sợ là phải trả giá không nhỏ. Ngoài ra, những người ẩn núp còn tùy lúc có thể phát động tiến công, điểm này chúng ta cũng không thể không phòng ngừa.

Hàn Hạc điềm nhiên nói:

- U Mộng Lan còn chưa thấy hình bóng, những người ẩn núp đó sẽ không bao giờ xuất hiện đâu. Bây giờ điểm chúng ta phải suy xét đó là làm thế nào để tăng tốc độ thu thập những người này đây.

Công Dương Thiên Tung trầm tư một lúc, nghĩ ra một đối sách.

- Muốn thu thập những người này, trước hết phải làm chính là cắt đứt đường lùi của bọn họ. Chúng ta có thể bố trí một kết giới kín bưng, không cho bọn họ bất kỳ cơ hội nào để bỏ chạy, sau đó mới diệt trừ dần dần.

Hàn Hạc suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói:

- Biện pháp của thiên tôn dĩ nhiên không sai, nhưng một khi bố trí kết giới phong kín rồi thì chắc chắn ảnh hưởng đến những người ẩn núp. Đến lúc đó bọn họ phát động tập kích, chúng ta ngược lại sẽ khó mà ứng phó được.

Công Dương Thiên Tung ảo não nói:

- Thế thì phải làm sao?

Hàn Hạc cười cười, giọng lạnh lùng băng giá nói:

- Rất đơn giản, trong chúng ta lấy ra một người hỗ trợ.

Công Dương Thiên Tung chần chừ nói:

- Làm vậy dường như không được tốt lắm.

Hàn Hạc điềm nhiên nói:

- Nếu chúng ta phát động trận tiến công này, dĩ nhiên mất đi sự công bằng. Hiện thực vô cùng tàn khốc, nếu như chúng ta không sớm khống chế cục diện, cuối cùng sẽ có thể thất bại.

Công Dương Thiên Tung không hề phản bác, dò xét hỏi lại:

- Thế thì chúng ta ai sẽ ra tay?

Hàn Hạc cười nói:

- Thiên tôn là chủ một cung, hay để ta ra tay đi.

Nói rồi hình bóng loáng lên, chớp mắt đã xuất hiện trên Tiễn Vân Hạc.

Phát hiện cử động này của Hàn Hạc, Thiên Nộ lập tức tức giận, rống lên:

- Hay cho cao thủ Băng Nguyên hèn hạ vô sĩ, không ngờ dùng nhiều thắng ít, các ngươi thật không biết xấu hổ.

Tiễn Vân Hạc giận dữ nói:

- Câm miệng, các ngươi tự tiện xông vào Băng Nguyên, không nghe khuyến cáo, mọi thứ đều là gieo gió gặt bão, kết quả vốn là như vậy.

Trên tầng không, Hàn Hạc nhìn Thiên Nộ, trầm giọng nói:

- Phật vốn từ bi, ngươi lại có sát tâm rất lớn, quả thật là đã phụ một thân tu vi. Bây giờ ta trước hết hãy đóng băng ngươi đã, sau này mới quyết định xử trí thế nào.

Tay phải đẩy ra, khí lạnh tràn đầy, cột sáng màu trắng bạc vặn vẹo không gian, dùng pháp lực vô thượng mạnh mẽ ngưng đọng thân thể Thiên Nộ, giam hắn vào giữa không trung.

- Vân Hạc, mang hắn đi, tạm thời không cần đả thương hắn.

Tiễn Vân Hạc y lệnh hành động, mang theo Thiên Nộ quay lại bên Công Dương Thiên Tung.

Hàn gia nhập khiến tình thế giao chiến hai bên biến hẳn.

Ngay khi Thiên Nộ bị bắt giữ, không ít người đều dự cảm được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện thế nào, vì thế triển khai phản kích mãnh liệt, ý đồ muốn rời khỏi trong thời gian ngắn nhất.

Trước hết, Tiếu Tam Sát nóng nảy ngửa mặt cười dài, thi triển tuyệt kỹ thành danh “Tiếu Âm Đoạt Hồn”, dùng sức mạnh âm sát phát động công kích mãnh liệt cuối cùng, lập tức hất văng Chu Kiệt.

Nhưng Tiếu Tam Sát lại quên mất một điểm, tu vi Chu Kiệt dĩ nhiên bình thường, nhưng đồ đệ Tân Nguyệt của ông lại luôn luôn chú ý đến tình hình sư phụ.

Khi Chu Kiệt còn chưa chuẩn bị nên trọng thương, thân thể không thể không lùi lại, Tân Nguyệt lập tức quát nhẹ một tiếng, nàng dùng tốc độ nhanh như cầu vồng ngăn trước mặt Tiếu Tam Sát.

Hơn nữa, theo sát là làn kiếm như sóng giận rợp trời cùng với sức mạnh phá núi rẻ sông lập tức bao vây chặt lấy Tiếu Tam Sát vào trong.

Gầm giận một tiếng, Tiếu Tam Sát toàn lực phản kháng, chân nguyên trong cơ thể nhấp nhô kịch liệt hình thành mười một kết giới phòng ngự, ý đồ ngăn lại làn kiếm của Tân Nguyệt.

Nhưng kết quả khiến hắn bất ngờ, kiếm quyết của Tân Nguyệt quỷ bí vô cùng, lại có bá khí không gì ngăn được, cho dù kết giới phòng ngự thế nào đối mặt với nó đều không có tác dụng, điều này từ trước đến giờ Tiếu Tam Sát chưa từng ngờ được.

Như vậy, làn kiếm ép vào, máu thịt tung tóe, công kích dày đặc kéo dài liên tục cuối cùng Tiếu Tam Sát kêu lên điên cuồng thê thảm, thân thể huyết nhục đã bị Tân Nguyệt hủy mất.

Ánh máu lóe lên, nguyên thần của Tiếu Tam Sát từ trong trăm ngàn làn kiếm bắn ra ngừng lại cách Tân Nguyệt vài thước, giọng độc ác nói;

- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, hãy đợi đấy.

Nói rồi chớp mắt đã thu nhỏ lại, rồi bỏ chạy trốn ra ngoài.

Tân Nguyệt vẻ mặt hờ hững, trường kiếm trong tay rung lên, một tiếng kiếm ngâm thánh thót cùng với làn kiếm đỏ rực hệt như chớp điện chém xuống, vô cùng chuẩn xác đánh trúng vào nguyên thần của Tiếu Tam Sát, khiến hắn la lên thất thanh sau đó liền hồn phi phách tán.

- Đáng tiếc ngươi đã không còn cơ hội rồi.

Thu lại trường kiếm, Tân Nguyệt lóe lên xông đến, chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Thiên Lân, mọi chuyện cứ như chưa từng phát sinh ra vậy.

Cuộc đột vây của Tiếu Tam Sát đã bị hủy diệt giữa chừng, cuộc đột vây của Cao Vân lại càng khó khăn, hắn ngay cả Trương Trọng Quang cũng đánh không lại thì nói gì đến bỏ đi?

Kết quả, Cao Vân sau khi kịch chiến vài lần với Trương Trọng Quang, cuối cùng đều bị trọng thương, Cao Vân bị Trương Trọng Quang bắt giữ.

Đến lúc này, tám tổ đánh nhau đã kết thúc ba, chuyện này đối với ba phái Băng Nguyên có thể nói là báo tin mừng.

Nhưng cũng có người may mắn chạy thoát, đó chính là Ứng Thiên Tà.

Hắn phát giác được lúc Hàn Hạc ra tay, lập tức bộc phát thực lực kinh người, dùng sức mạnh có tính áp đảo dễ dàng hất bắn Tuyết Xuân và Phi Hiệp, ngay trước khi Hàn Hạc kịp đến đã hóa thành một luồng sáng biến mất trên tầng mây.

Tám đã hết nửa, chỉ còn lại bốn tổ đối địch tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, vô hình trung hai bên đều căng thẳng trong lòng.

Ba phái Băng Nguyên vốn chủ động xuất kích, bọn họ muốn bắt giữ hay là tiêu diệt bốn người, lại lo lắng ép địch nhân nóng nảy biến thành lưỡng bại câu thương.

Còn đối với phía bị động, cho dù là Tây Bắc Cuồng Đao, Thôi Linh Cô hay Phiêu Linh khách và Vô Tướng khách, người nào cũng đều cảm giác nguy hiểm rõ ràng.

Trong lòng bọn họ biết được, với tình hình trước mắt, ba phái Băng Nguyên có thực lựu tuyệt đối vượt thắng, tiếp theo trừ phi phá vây, nếu không cho dù phương thức gì cũng khó mà xoay chuyển tình thế.

Nghĩ đến đây, Phiêu Linh khách nhìn Điền Lỗi một thân đỏ rực, trầm giọng nói:

- Phải đánh một trận chăng?

Điền Lỗi hỏi ngược lại:

- Ngươi hẳn phải tự hỏi chính mình, có nên chạy đến đây chăng?

Phiêu Linh khách âm hiểm nói:

- Có một số chuyện đã làm rồi không thể thay đổi. Có một số chuyện chưa làm thì còn có cơ hội xoay chuyển.

Điền Lỗi cười nhạo:

- Nói hay lắm, đáng tiếc ngươi đã tới rồi, chuyện này thật sự không cách gì thay đổi. Xuất chiêu đi, tuyết của Băng Nguyên khiết bạch vô cùng, rất thích hợp làm bạn với ngươi.

Phiêu Linh khách hừ giọng nói:

- Đáng tiếc ta còn chưa muốn chết, mọi thứ nơi này hay là để lại cho bản thân ngươi thưởng thức.

Dứt lời, Phiêu Linh khách toàn thân mây đỏ tản ra, tầng tầng lớp lớp làn sáng lưu động phát ra khí thế mạnh mẽ khiến Điền Lỗi ngầm cảnh giác, ông liền bố trí phòng ngự bằng lửa ngăn trở khí thế của Phiêu Linh khách khuếch tán.

Nhưng kết quả khiến Điền Lỗi bất ngờ, khi khí thế của Phiêu Linh khách gia tăng đến một giai đoạn nhất định, thân thể hắn đột nhiên nhạt đi rồi dùng một loại phương thức huyền diệu vô cùng biến mất trước mắt mọi người.

Thời khắc đó, Thiên Lân đột nhiên xuất hiện, thân thể theo đó nhạt đi rồi chớp mắt đã không còn thấy.

Mãi lâu sau, thân thể Thiên Lân mới lại xuất hiện, vẻ mặt phức tạp.

Tân Nguyệt thấy Thiên Lân quay lại, nhẹ nhàng lướt đến bên hắn, giọng êm ái hỏi:

- Thế nào rồi, Phiêu Linh khách đâu?

Thiên Lân cười cười, vẻ mặt bình thường trở lại, nhẹ giọng nói:

- Tu vi của Phiêu Linh khách vô cùng mạnh mẽ, nhưng điều khiến ta kinh ngạc chính là pháp quyết hắn tu luyện vô cùng kỳ quái. Vừa rồi ta và hắn giao chiến, tuy chỉ trong hai chiêu nhưng lại thấy được chuyện hắn trước giờ luôn che giấu.

Cùng trong thời gian Phiêu Linh khách giằng co với Điền Lỗi, Tây Bắc Cuồng Đao dùng đao pháp sắc bén và thực lực kinh người ép cho Thiên Tà tông Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành liên tục thối lui, vẻ mặt kinh ngạc vô cùng.

Lúc Hàn Hạc xuất hiện liền phất tay cho Tàn Hồn vũ sĩ Đông Quan Thành lùi lại, ánh mắt lạnh lùng tàn khốc nhìn Tây Bắc Cuồng Đao, âm hiểm nói:

- Nghe nói đao trong tay ngươi chính là một thần binh thời thượng cổ, hôm nay ta đến đây lĩnh giáo, xuất chiêu đi.

Ngạo nghễ giữa không trung, Tây Bắc Cuồng Đao vẻ mặt thản nhiên, trong mắt lấp lánh ngọn lửa, giọng nghiêm túc nói:

- Ta không muốn giao đấu với ngươi, tốt nhất ngươi hãy tránh ra.

Hàn Hạc lạnh lùng tàn khốc nói:

- Đáng tiếc ngươi lại bị cuốn vào vòng thị phi rồi, bây giờ không phải do ngươi quyết định.

Tay phải giơ cao, lòng bàn tay hướng lên trời, toàn thân Hàn Hạc ánh trắng như ngọc, một luồng sát khí lạnh lẽo mãnh liệt ngập tràn ra xung quanh.

Thời khắc này, Hàn Hạc phảng phất như quay lại trước đây, toàn thân bộc phát kình khí sắc bén, hệt như một thanh kiếm băng muốn đánh phá trở ngại trước mặt.

Tây Bắc Cuồng Đao biến sắc, hắn trước giờ luôn kiêu ngạo nhưng lúc này trong mắt lấp lánh ánh bất an.

Theo hắn hiểu, Hàn Hạc là cao thủ khó gặp của Đằng Long cốc, tu vi đã sớm tiến vào cảnh giới Quy Tiên, xét thuần về sức mạnh, ông ta hẳn cao minh hơn hắn một chút.

Còn về phương diện pháp quyết, hắn tuy không hiểu rõ lắm, nhưng tình huống trước mắt sợ Hàn Hạc cũng hơn hẳn bình thường.

Nhận thức vậy rồi, Tây Bắc Cuồng Đao không khỏi sinh lòng bỏ chạy, vừa thúc động chân nguyên trong cơ thể chống lại khí thế của Hàn Hạc, vừa suy nghĩ rời đi thế nào.

Vô Tướng khách và Lộc Di Phong đã giao chiến đến lúc kỳ quái.

Người trước thân phận thần bí, tu vi bất phàm, người sau là trưởng lão của Ly Hận thiên cung, chỉ đơn thuần tu vi còn trên cả Mạc Ngôn.

Hai người mới giao chiến thì ngang tài ngang sức, kết quả phương thức giao chiến lại khiến người ta hoa cả mắt.

Lộc Di Phong vốn là người lạnh lùng nghiêm túc, phương thức giao chiến cũng đường đường chính chính, còn Vô Tướng khách thì người như tên gọi, biến hóa khó lường, tinh thông Tàn Phong thối pháp quỷ dị vô cùng, chiêu thức hoa dạng khác thường, đánh cho Lộc Di Phong mạnh như gió lốc sét đánh cũng không làm gì được hắn.

Nói đến Tàn Phong thối pháp, thân phận của Vô Tướng khách liền khiến người ta kinh ngạc.

Theo lời truyền của Tu Chân giới, trong vùng hoang mạc có một tòa thành Tử Vong, ai cũng không biết được nó cụ thể ở phương nào.

Nhưng mỗi lần xuất hiện, bốn bề Tử Vong chi thành liền có một tầng gió lốc bao phủ.

Hơn nữa, trong gió lốc đó còn có vô số ảo ảnh, liên tục diễn biến thối pháp biến hóa khó lường, đó chính là Tàn Phong thối pháp.

Nghe nói, muốn tập thành Tàn Phong thối pháp thì phải đến gần Tử Vong chi thành, bản thân phải trải qua được cơn lốc tử thần mới có thể thật sự lĩnh hội được.

Nhưng tương truyền xa xưa, Tử Vong chi thành là nơi bất tường, ngoại trừ hành tung phiêu hốt bất định ra, một ngàn người đến gần cũng nhiều nhất có một người còn sống, nơi đó có thể gọi là tuyệt địa trên thế gian.

Như vậy, thân phận của Vô Tướng khách rõ ràng thần bí, thật ra hắn là ai đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK