Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nhạt lóe lên, bóng người đột nhiên xuất hiện, Quỷ Vu quay về bên cạnh Tinh Tuyền và Dương Sát, điều này khiến cho cả hai rất kinh ngạc đồng thanh cất tiếng hỏi:

- Nhanh vậy sao? Có thấy được Thiện Từ không?

Quỷ Vu bật cười ha hả nói:

- Không những thấy được Thiện Từ, còn hiểu được một số tình hình khác nữa.

Tinh Tuyền vội vàng nói:

- Nói nhanh lên, có những tình hình nào đây?

Quỷ Vu đáp:

- Lần này Đằng Long cốc tấn công Ngũ Sắc Thiên Vực, chuyện này đã sớm có chuẩn bị, ngoại trừ những người mà các ngươi thấy được trước kia ra, còn có một nhóm cao thủ từ trung thổ đến chuẩn bị ở hậu phương, dự tính đánh cho Ngũ Sắc Thiên Vực không kịp trở tay.

Tinh Tuyền nghe vậy xem thường, khinh miệt nói:

- Ta xem Triệu Ngọc Thanh đó cũng chưa đủ thông minh, nếu như còn có cao thủ thì phải đi cùng nhau để bao vây địch nhân, thực hiện chính sách đánh mạnh mới được. Hiện nay, hắn đã phân tán để ra quân, vừa phí thời gian vừa phí sức lực, hiệu quả cũng không khác nhau nhiều, quả thực là ngu xuẩn vô cùng.

Dương Sát nói:

- Mỗi người có suy tính của mình, ngươi cũng không nên quá coi thường người Đằng Long cốc, nói không chừng bọn họ cố tình làm như vậy là có mục đích khác.

Quỷ Vu nói:

- Triệu Ngọc Thanh an bài như thế phải nói là tốn công tốn sức nhiều, chỉ thiếu đi chút may mắn thôi.

Tinh Tuyền hỏi lại:

- Câu này nghĩa là gì?

Quỷ Vu cười cười, giải thích:

- Với thực lực của Đằng Long cốc, nếu như tất cả đều ra trận cùng lúc, dĩ nhiên sẽ tạo thành áp lực rất lớn cho Ngũ Sắc Thiên Vực, chính bởi vì nguyên nhân này mà Triệu Ngọc Thanh mới cố ý chia thành hai nhóm một trước một sau hô ứng lẫn nhau để tránh dọa cho địch nhân bỏ chạy. Thử nghĩ một chút, nếu thấy được phe Đằng Long cốc thực lực quá mạnh mẽ, người của Ngũ Sắc Thiên Vực có ngu xuẩn đến độ chính diện giao tranh chăng?

Dương Sát lên tiếng:

- Âm Sát nói có lý, Triệu Ngọc Thanh làm như vậy có thể tránh khua cỏ động rắn, trước tiên kềm chế địch nhân, hao phí một phần thực lực của bọn họ rồi, mới hội họp với viện binh, đánh cho địch nhân không kịp trở tay.

Tinh Tuyền không phục trả lời:

- Nếu là như vậy, Âm Sát vì sao lại nói Đằng Long cốc thiếu đi chút may mắn?

Quỷ Vu cười đáp:

- Liên quan đến chuyện này thì càng thú vị, bởi vì Thái Huyền Hỏa Quy bất ngờ xuất hiện, lúc này vừa hay kềm chế được viện binh của Triệu Ngọc Thanh.

Dương Sát cười nói:

- Như vậy, Triệu Ngọc Thanh không phải là trộm gà không được mất thêm nắm thóc, thông minh bị thông minh làm cho sai lầm.

Tinh Tuyền hừ giọng nói:

- Đó kêu là tự cho mình đúng, đáng đời, nhưng mà Thiện Từ gặp phải Thái Huyền Hỏa Quy không phải sẽ phát sinh nguy hiểm sao?

Dương Sát ngưng ngang tiếng cười, ánh mắt nhìn Quỷ Vu, cất tiếng hỏi:

- Âm Sát, chuyện này ngươi tính toán thế nào đây?

Quỷ Vu đáp:

- Ta vội vàng quay về nói cho các ngươi chuyện này chính là muốn bàn luận với các ngươi, đi xem trò vui này, thuận tiện để cho Tinh Tuyền và Thiện Từ gặp mặt nhau.

Tinh Tuyền vọt miệng nói:

- Vậy thì chúng ta đi thôi.

Quỷ Vu phất tay đáp:

- Không cần gấp, chuyến này đi có một số chi tiết cần phải chú ý, cần phải nói trước cho rõ để tránh bị hỏng việc.

Dương Sát hỏi:

- Chi tiết thế nào, ngươi nói đi.

Quỷ Vu trầm giọng nói:

- Chuyến này đi chỉ từ xa quan sát, không được đến gần để không kinh động đến Thái Huyền Hỏa Quy, nhờ sức mạnh của hắn phá hủy một bộ phận thế lực của Đằng Long cốc. Còn đối với chuyện gặp mặt Thiện Từ cũng không cần phải gấp gáp, cần phải nắm chắc thời cơ để tránh tạo ra những mâu thuẫn không cần thiết.

Tinh Tuyền thấy phiền phức lên tiếng:

- Được rồi, mọi thứ đều theo ý ngươi, đi nhanh thôi.

Quỷ Vu thấy vậy than khẽ một tiếng, rồi không nói gì thêm nữa, dẫn Dương Sát và Tinh Tuyền bay thẳng về phía Thiện Từ. Không bao lâu sau, ba người đã đến gần trong phạm vi mười dặm, Quỷ Vu lập tức dừng lại, nhỏ giọng nói:

- Không nên tiến tới nữa, nếu không chắc chắn sẽ khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy chú ý đến.

Tinh Tuyền không vui vẻ gì hừ giọng nói:

- Xa như vậy thấy cái rắm chó à.

Dương Sát khuyên bảo:

- Chớ nên cải vã, muốn hiểu được tình hình của cả hai bên thì căn bản không cần phải dùng mắt mà nhìn.

Quỷ Vu nhắc nhở tiếp:

- Thái Huyền Hỏa Quy thực lực kinh người, bất kỳ sóng thăm dò nào đến gần đều sẽ khiến cho hắn chú ý, chúng ta tạm thời nhẫn nại, cẩn thận quan sát một lúc.

Tinh Tuyền hừ giọng nói:

- Nếu như Thiện Từ gặp nguy hiểm thì sao đây?

Quỷ Vu cười đáp:

- Không cần phải lo lắng, những người đến từ trung thổ này đều là hạng có thực lực kinh người, Thái Huyền Hỏa Quy muốn đả thương đến bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng chút nào.

Tinh Tuyền nghe rồi cũng không nói nhiều nữa, ánh mắt chăm chú nhìn ra xa xa, để ý đến động tĩnh của phía đó. Quỷ Vu cũng không nói nhiều, ngầm dặn dò Dương Sát bố trí một kết giới bí ẩn gần đó để tránh bị Thái Huyền Hỏa Quy phát hiện được khí tức của ba người. Phòng ngự tốt đẹp rồi, Quỷ Vu và Dương Sát liền bắt đầu để ý đến động tĩnh của hai phe Thái Huyền Hỏa Quy và Thiện Từ.

Cách xa đến mười dặm, âm thầm lặng lẽ quan sát, hành tung ba người hết sức bí ẩn, hơn nữa cự ly không gần, Thái Huyền Hỏa Quy và Trần Ngọc Loan hai phe đều còn chưa phát hiện được chuyện này, ai nấy tinh lực đều tập trung trên đối phương, không khí có phần khẩn trương và quỷ dị. Chăm chú nhìn địch nhân giữa không trung, Hoàng Thiên vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói:

- Thiện Từ, đã chuẩn bị tốt chưa?

Khẽ gật đầu, Thiện Từ chăm chú nhìn bóng hình của Thái Huyền Hỏa Quy, khẽ giọng nói:

- Có thể bắt đầu rồi đó.

Hoàng Thiên nghe vậy, liếc Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong, sau đó quát khẽ một tiếng, xông thẳng lên trời. Thiện Từ tung mình đuổi theo, như bóng với hình, hai người một trước một sau xông thẳng đến Thái Huyền Hỏa Quy.

Trong lúc tiến lên, Hoàng Thiên hai mắt khép hờ, tập trung tinh lực, toàn lực thúc động Ma tông Tâm Dục Vô Ngân triển khai công kích tinh thần mật độ cực cao. Đồng thời, Hoàng Thiên còn chuẩn bị phòng ngự thật tốt, lợi dụng sở học của bản thân dung hợp khá nhiều pháp quyết chính tà, bố trí vài chục tầng kết giới quanh mình, có thể nói là kiêm cả hai mặt công và thủ. Thiện Từ ở phía dưới của Hoàng Thiên, thân thể trong lúc tiến lên thì xoay tròn như bay, hình thành một cột sáng màu vàng kim, thêm vài phần động lực cho Hoàng Thiên.

Nhìn hai người đang xông lên trên, Thái Huyền Hỏa Quy hoàn toàn không để ý chút nào, ngược lại còn có vài phần chờ đợi, đó là một loại tâm lý của kẻ mạnh đang quan sát. Đột nhiên, một luồng tinh thần dị lực với mật độ cực cao ập đến lập tức đột phá được phòng ngự quanh mình của Thái Huyền Hỏa Quy, ép thẳng đến trung khu thần kinh của y.

Đối với công kích tinh thần, kết giới phòng ngự bình thường căn bản không cách nào chống cự được. Vì thế mới có tên không chỗ nào trống không vào được, khiến người ta rất khó phòng ngự. Thái Huyền Hỏa Quy thân là kẻ mạnh đương thời, thực lực của y mạnh mẽ không thể nghi ngờ gì, nhưng khi đối mặt với công kích Tâm Dục Vô Ngân của Ma tông vẫn không cách nào né tránh, trung khu thần kinh đại não chịu kích thích nhất định. May mà Thái Huyền Hỏa Quy không phải là người tầm thường, không những có được thực lực tuyệt cường mà còn có thân thể cường tráng của thần thú, về phương diện phòng ngự tinh thần còn cao hơn loài người đến mấy tầng. Do những nguyên nhân này, Thái Huyền Hỏa Quy nhanh chóng phong kín được sáu giác quan của mình, ngăn trở việc lan truyền của tinh thần dị lực. Như vậy, công kích của Hoàng Thiên lập tức mất đi hiệu quả, Thái Huyền Hỏa Quy liền khôi phục lại bình tĩnh. Tất cả những chuyện này đều phát sinh trong thời gian rất ngắn ngủi, đến rất nhanh cũng đi rất mau.

Nhưng chỉ trong thời gian chốc lát đó, Thiện Từ theo sát phía sau của Hoàng Thiên có thời điểm thích hợp để ra tay, Hoàng Thiên tung mình né tránh đường đi. Triển khai đợt công kích thứ hai, Thiện Từ tăng tốc tiến lên, thân thể xoay tròn không ngừng tạo thành một cơn lốc xoáy màu vàng kim gào thét chói tai, vào lúc Thái Huyền Hỏa Quy hóa giải được công kích tinh thần của Hoàng Thiên, cột lốc xoáy này liền tiến gần đến với Thái Huyền Hỏa Quy. Thời khắc đó, Thái Huyền Hỏa Quy vừa mới trải qua một trận tập kích, thần trí còn chưa được tỉnh táo, phòng ngự cũng ở tình trạng tự vận hành, tình hình rõ ràng có phần bạc nhược hơn so với bình thường. Như vậy, việc này cấp cho Thiện Từ một cơ hội, để cho hắn đánh lén càng thêm phần lợi thế. Cơ hội như vậy đến không dễ, xem ra có phần trùng hợp, thực tế lại do Thiện Từ và Hoàng Thiên đã tính toán tỉ mỉ, phối hợp mật thiết để có kết quả này. Hiện nay, cơ hội đến rồi, Thiện Từ không dám sơ ý, thân thể xông lên hệt như mũi tên rời khỏi dây cung phá không ập đến nhắm thẳng vào Thái Huyền Hỏa Quy. Đồng thời, khi Thiện Từ đến gần đó, tay phải múa lên giữa không trung, một thanh thần kiếm màu sắc rực rỡ từ trong tay phải của hắn bắn ra, được kiếm khí bá đạo không gì chống nổi hỗ trợ, thế hệt như rọc trúc liên tục phá vỡ mười tám tầng kết giới phòng ngự quanh mình của Thái Huyền Hỏa Quy, đâm thẳng về phía vị trí tim của địch nhân.

Đánh lén bất ngờ khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy mặt mày thất sắc, y cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước việc công phá kết giới phòng ngự bản thân mình của Thiện Từ. Khi làn kiếm đến gần, Thái Huyền Hỏa Quy đã sớm khôi phục được trấn tĩnh, ánh mắt kỳ dị nhìn thần kiếm trong tay của Thiện Từ, mơ hồ toát ra một vẻ kỳ quái nào đó. Không kịp né tránh, Thái Huyền Hỏa Quy phất tay đỡ thẳng một chiêu này của Thiện Từ. Lập tức, thần kiếm sắc bén chém thẳng vào trên cánh tay trái của Thái Huyền Hỏa Quy, phát xuất hoa lửa tung tóe, nhưng lại chưa hề làm bị thương đến cơ thể huyết nhục của y. Khẽ lắc lư một cái, Thái Huyền Hỏa Quy bị một kiếm hung mãnh của Thiện Từ hất lùi lại vài thước, vẻ mặt toát ra sự nặng nề. Còn Thiện Từ liền nhờ vào phản lực thuận thế xông lên kéo giãn khoảng cách với Thái Huyền Hỏa Quy.

Lúc này đây, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong đồng thời bay lên, ai nấy triển khai công kích và chuẩn bị. Trước tiên, Trần Ngọc Loan phát động công kích, tập trung tinh thần để thúc động thần khí Thiên Hậu Linh, khiến cho nó phát xuất ra âm thanh rung hồn đoạt phách, cùng với hào quang màu tím, chỉ trong chớp mắt đã đến quanh mình của Thái Huyền Hỏa Quy, vây quanh lấy y với tốc độ rất cao, tầng tầng lớp lớp thu hẹp dần lại. Lợi dụng cơ hội này, Lâm Vân Phong lập tức chuyển mình đi trong tích tắc, đến bên trên đầu của Thái Huyền Hỏa Quy, hai tay nhanh chóng giang ra bắt đầu thúc động Âm Dương pháp quyết, thi triển Âm Dương pháp kiếm triển khai đợt công kích thứ hai.

Đối mặt với công kích liên hoàn như vậy, Thái Huyền Hỏa Quy có phần ứng phó không kịp, suy tư còn đang đặt lại trên mình của Hoàng Thiên và Thiện Từ, ai ngờ được Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong lại triển khai thế công có phần còn mãnh liệt hơn nữa. Thu lại tinh thần, Thái Huyền Hỏa Quy để ý đến tình hình trước mắt, còn chưa hiểu rõ như thế nào thì một luồng sóng âm thanh rung trời liền truyền vào trong não, khiến y lập tức đại loạn tâm thần, nóng nảy lo lắng vô cùng. Gầm giận một tiếng, Thái Huyền Hỏa Quy toàn thân khí thế bành trướng, mãnh mẽ áp chế luồng sóng âm thanh đang gây ảnh hưởng lên bản thân, rồi nhanh chóng triển khai phòng ngự, ý đồ muốn ngăn cản thanh âm do Thiên Hậu Linh phát ra đến gần với thân thể mình. Nhưng mà Thiện Hậu Linh chính là thần khí cực mạnh, lại được Trần Ngọc Loan thúc động, uy lực của nó được khuếch đại đạt đến gấp chục lần, sức mạnh âm sát đoạt hồn do nó tạo ra kinh thế hãi tục, cho dù là Thái Huyền Hỏa Quy không tầm thường chút nào cũng rất khó mà hóa giải dễ dàng được. Như vậy, giữa Trần Ngọc Loan và Thái Huyền Hỏa Quy liền xuất hiện một loại giằng co. Việc này liền cho Lâm Vân Phong đủ thời gian để làm phép, khiến cho uy lực Âm Dương pháp quyết do ông ta tạo ra phát huy đủ uy lực cần thiết.

Từ xa xa nhìn lại, bốn bề Lâm Vân Phong có ánh sáng hội tụ, hai màu xanh đỏ xuất hiện xen kẽ lẫn nhau, tập hợp khí âm dương trong trời đất, nhanh chóng tạo thành một kết giới ánh sáng khổng lồ hai màu xanh đỏ, vây chặt lấy Thái Huyền Hỏa Quy, Trần Ngọc Loan vào trong đó. Sau đó, trên bầu trời có tiếng kêu lạ thường chói tai, thời không vặn vẹo, trên đầu Lâm Vân Phong xuất hiện một khe hở, lóe lên xuất hiện một thanh kiếm lấp lánh hào quang hai màu xanh đỏ, chỉ trong chớp mắt đã đón gió bành trướng hóa thành một thanh kiếm to lớn đến cả trăm trượng, vô số phù chú lấp lánh theo hai màu xanh đỏ rồi hạ từ trên xuống, khi đến quanh mình Thái Huyền Hỏa Quy thì hình thành một kết giới hai màu xanh đỏ ngập tràn sức mạnh hủy diệt.

Sóng này chưa hết sóng sau đã tới, điều này đối với Thái Huyền Hỏa Quy chắc chắn là trời lạnh còn thêm mưa, họa vô đơn chí.

Vốn dĩ, Thái Huyền Hỏa Quy còn chưa để mấy người Trần Ngọc Loan, Lâm Vân Phong vào trong mắt, cho rằng bằng thực lực của bản thân, muốn giết mấy người này cũng không phải là chuyện gì khó khăn lắm. Nhưng hiện tại, địch nhân liên tục ập đến đánh một chiêu như sét đánh ngang tai, bố cục xảo diệu vô cùng, hoàn toàn vượt khỏi tưởng tượng, khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy sơ ý khinh địch liền rơi vào cục diện bất lợi, điều này làm sao không khiến cho y phải vừa tức giận vừa nóng vội được?

Ở trong tình trạng kém thế, Thái Huyền Hỏa Quy bản tính nóng nảy bộc lộ ra ngay, miệng gầm thét giận dữ, hai tay múa quyền phản kích, quyền kình đỏ rực hệt như từng quả cầu ánh sáng, mật độ chi chít hướng thẳng lên Âm Dương pháp kiếm trên đầu mà bắn tới. Thời khắc đó, Thái Huyền Hỏa Quy đã không còn để ý gì đến sức mạnh âm sát đoạt hồn so Thiên Hậu Linh phát ra, tập trung toàn bộ tinh thần vào Âm Dương pháp kiếm trên đầu, tận hết khả năng để có thể giảm yếu đi thanh kiếm hủy diệt đó.

Hai mươi năm qua, Lâm Vân Phong đã sớm không còn như xưa nữa, Âm Dương pháp quyết đã tu luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, lần này thi triển đã tận hết toàn lực, chỉ mong đánh cường địch bị trọng thương mà thôi. Có tâm lý như vậy rồi, Lâm Vân Phong trong tình thế bắt buộc, thế công của ông càng thêm sắc bén, điều này tự nhiên có thể hiểu được.

Trong kết giới Âm Dương, Trần Ngọc Loan lúc này cũng không hề thư giãn chút nào, bà chuyển biến sách lược, dùng Thiên Hậu Linh làm vũ khí bắn thẳng đến Thái Huyền Hỏa Quy.Trước đây, Trần Ngọc Loan lợi dụng âm thanh của Thiên Hậu Linh để làm vũ khí, mục tiêu chỉ nhằm phân tán sức chú ý của Thái Huyền Hỏa Quy, tạo cơ hội tốt cho Lâm Vân Phong. Hiện nay, Âm Dương pháp kiếm của Lâm Vân Phong đã kềm chế được địch nhân, Trần Ngọc Loan lại quay ngược lại triển khai tiến công, toàn lực thúc động Thiên Hậu Linh, khiến cho nó phát ra hào quang màu tím rực rỡ chói mắt, hệt như mũi tên rời khỏi dây cung, chỉ trong chớp mắt đã xuyên được kết giới ánh sáng phòng ngự quanh mình của Thái Huyền Hỏa Quy, ép thẳng đến vị trí tim của y.

Đối mặt với giáp kích hai mặt của Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong, Thái Huyền Hỏa Quy vẻ mặt nặng nề, chỉ đơn thuần ứng phó với Âm Dương pháp kiếm đáng sợ kia đã vô cùng phí sức lực, hiện nay lại thêm Thiên Hậu Linh của Trần Ngọc Loan thì chắc chắn như lửa đỏ thêm dầu, khiến cho phòng ngự của y tỏ ra càng thêm phải cật lực. Hơn nữa, Thiên Hậu Linh của Trần Ngọc Loan nhuệ khí kinh người, không ngờ xuyên qua được kết giới phòng ngự ánh sáng mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy, điều này thật sự là Thái Huyền Hỏa Quy chưa từng nghĩ tới được.

Chỉ trong chớp mắt, nguy hiểm ập đến. Thái Huyền Hỏa Quy không kịp suy tính nhiều, miệng gầm thét giận dữ, không ngờ lại buông bỏ phòng ngự, múa hai tay thành quyền đột nhiên phân ra trái phải thi triển Quang Ba trảm không gì chống được, chọn lựa chủ động công kích. Phương thức ứng phó như vậy khiến người ta kinh ngạc, cách đánh trạng chết chúa cũng băng hà kia phỏng chừng chỉ có dạng người tính khí nóng nảy hung bạo như Thái Huyền Hỏa Quy mới có thể trong tình trạng như hiện nay. Nhưng vào lúc này đây, cách làm của Thái Huyền Hỏa Quy xem ra lỗ mãng nhưng thực tế lại ẩn chứa trí tuệ, có điểm dụng tâm khác. Phân tích cẩn thận, tình hình của Thái Huyền Hỏa Quy lúc này vô cùng bất lợi, tuy chiếu theo lý thuyết thông thường thì chắc chắn chọn lựa toàn lực phòng ngự, tận hết khả năng để giảm thiểu nghi hiểm đến mức thấp nhất. Nhưng nếu như ứng phó như vậy, Thái Huyền Hỏa Quy thế chắc chắn rơi vào cục diện bị động, Trần Ngọc Loan và Lâm Vân Phong tuyệt đối sẽ không dừng lại ở mức như vậy, công kích sau đó tất nhiên sẽ càng thêm phần mãnh liệt.

Hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy tốt nhất là phản công lại, xem ra phản xạ trong tình trạng không có ý thức dưới cơn tức giận, nhưng trên thực tế đây chính là một loại thể hiện tinh tế ẩn bên trong vẻ ngoài thô tháp của Thái Huyền Hỏa Quy. Đối với Thái Huyền Hỏa Quy, y có được tấm thân kim cương bất hoại, tuy mạnh mẽ phản kích có thể bị thương tổn nhất định, nhưng lại có thể phá vỡ được cục diện bất lợi trước mắt, hơn nữa có cơ hội đánh địch nhân bị trọng thương. Luận từ thế công lúc đó giữa hai bên, Thái Huyền Hỏa Quy bỏ đi phòng ngự, kết quả của nó không ngoại trừ việc trước sau hoặc đồng thời bị trúng phải công kích của Âm Dương pháp kiếm và Thiên Hậu Linh. Cả hai đều uy lực tuyệt luân, chắc chắn sẽ tạo thành thương hại nhất định cho Thái Huyền Hỏa Quy. Nhưng cũng đúng lúc này, Quang Ba trảm do Thái Huyền Hỏa Quy phát ra cũng chắc chắn sẽ đánh trọng thương địch nhân. Do bởi Quang Ba trảm có một đặc tính là trong cùng một không gian đồng nhất, địch nhân căn bản không cách nào tránh thoát được, duy chỉ có cách phản kích mà thôi. Tính toán hơn thiệt, Thái Huyền Hỏa Quy chọn lựa phương cách trực tiếp nhất, thảm liệt nhất, điều này không thể nào không có liên quan đến tính cách nóng như lửa của y.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK