Dưới màn đêm không biên giới, một trận đại chiến sắp sửa tiến hành.
Hai phe giao chiến ai chiếm vị trí nấy, ngoại trừ Cửu Anh và Lục Vân ra, tám người khác đã triển khai công kích. Lơ lửng giữa không trung, Cửu Anh cuồng ngạo vô cùng, khinh thường nhìn xuống Lục Vân cười khẩy:
- Tiểu tử, sợ rằng người không biết rõ được kết quả trận chiến này quá.
Lục Vân bật cười lạnh như băng, điềm đạm đáp:
- Đang muốn thỉnh giáo đây.
Cửu Anh trả lời:
- Chúng ta chắc chắn bốn người trong số năm người đã từng là người nắm giữ bốn đại thần khí, ngươi có hiểu được ý nghĩa điều này là thế nào chăng.
Lục Vân hừ khẽ đáp:
- Nếu như ngươi nói với ta là các ngươi chính là bốn người mạnh mẽ nhất trong Song Cực Thiên, ta hoàn toàn không lấy làm kinh ngạc lắm.
Cửu Anh tiếng cười dừng lại, giận dữ nói:
- Tiểu tử ngươi chớ quá đắc ý, giải trừ được hạn chế thân thể rồi, thực lực chúng ta tuyệt đối không phải là điều các ngươi có thể chống đỡ được.
Lục Vân cười lạnh đáp:
- Phải vậy chăng, thế thì ngươi tại sao còn chần chừ chưa ra tay đi?
Cửu Anh tức tối, quát lên:
- Ta không ra tay là cho ngươi chút thời gian, xem thử ngươi còn di ngôn nào để lại hay không.
Bật cười tà mị, Lục Vân nói:
- Không cần quan tâm, trước khi chết ta cho ngươi chút thời gian, không để cho ngươi phải giữ di ngôn trong lòng.
Cửu Anh rống lên giận dữ một tiếng, thân thể khổng lồ đằng không bay lên, chớp mắt đã tăng lên gấp bội hệt như một ngọn núi khổng lồ lơ lửng vậy. Lục Vân cũng bay lên đến trên đỉnh đầu của Cửu Anh, lạnh nhạt nói:
- Nơi này vướng chân vướng tay, hay là chúng ta đổi sang nơi khác cho dễ tỉ thí.
Cửu Anh quát lên:
- Bồi tiếp ngươi đến cùng!
Nói rồi dời ngang vài dặm, truy đuổi theo Lục Vân. Không nói đến Lục Vân và Cửu Anh đang ở xa xăm, lại nói về bốn tổ đối thủ giao chiến giữa chiến trường, mức độ tinh kỳ có phân ra, người xem không kịp nhìn rõ mọi thứ. Trong bốn nàng, Trương Ngạo Tuyết là người động thủ đầu tiên, nàng chọn lựa thành chủ Hắc Ám Huyền Minh, đây có thể nói là địch nhân không dễ chọc vào.
Huyền Minh vẻ mặt lạnh lùng, âm hiểm nói:
- Vừa hay món nợ vừa rồi của chúng ta có thể tính toán cẩn thận.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt phiêu hốt, thanh nhã đáp:
- Tính quá kỹ, chỉ sợ ngươi sẽ không tính rõ được.
Huyền Minh cười ha hả nói:
- Ta tính xưa nay rất chuẩn xác, ngươi chỉ để ý trả lại là được rồi.
Lời còn vang bên tai, hình bóng Huyền Minh loang láng, hóa thành mười tám bóng hình, tạo thành một vòng bao vây hình cầu từ bốn phương tám hướng phát động công kích Trương Ngạo Tuyết. Thân là chủ thành Hắc Ám, Huyền Minh không chỉ được liệt vào một trong bốn đại cao thủ của Song Cực Thiên, mà trước đây vạn năm còn được liệt vào một trong mười cao thủ tuyệt đỉnh, sau khi được giải trừ hạn chế thân thể, thực lực mạnh mẽ đến mức có thể nói là kinh thiên động địa. Chỉ thấy một quả cầu màu đen lập tức hình thành, dùng tốc độ nhanh đến kinh kinh người đột nhiên thu nhỏ, ý đồ muốn hủy diệt tất cả mọi thứ bên trong.
Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt trầm xuống, thần kiếm trong tay phát xuất cảnh cáo nghiêm trọng, đó là một loại tín hiệu nguy hiểm vô cùng, cho thấy thế công của địch nhân sắc bén đến ra sao. Cổ tay xoay chuyển, thần kiếm bay lượn, Trương Ngạo Tuyết chuyển động giữa không trung, lập tức hóa thành một cột sáng cùng với kiếm khí không gì ngăn được bắn thẳng đến trời cao. Ánh sáng màu đỏ tía va chạm bên trong quả cầu ánh sáng màu đen, hai bên giằng co một lúc, cuối cùng ánh sáng đỏ bộc phát phá vách bay ra, hóa giải được một chiêu của Huyền Minh.
- Không ngờ ngươi còn có chút bản lĩnh, hy vọng tiếp theo không khiến cho ta phải thất vọng.
Trong tiếng cười lạnh, Huyền Minh nhanh chóng đuổi theo, hai tay múa lên rất nhanh, vô số bóng chưởng quyền phong trùng trùng điệp điệp, phát động công kích liên hoàn.
Trương Ngạo Tuyết thân pháp nhẹ nhàng, thần kiếm trong tay tung bay rất nhanh, từng làn từng làn kiếm hội tụ hào quang, hệt như ngàn vạn ánh sao băng tung hoành phân bố, hết lần này đến lần khác hóa giải công kích của Huyền Minh. Phát hiện được Trương Ngạo Tuyết gặp nguy hiểm cũng không loạn, Huyền Minh ngầm tán thưởng một tiếng. Phương thức công kích của y đột nhiên biến đổi, toàn thân ánh đen xuất hiện, hình thành một đoàn sương mù vây phủ lấy Trương Ngạo Tuyết vào bên trong. Sau đó, Huyền Minh di chuyển rất nhanh chóng, song chưởng đánh ra rất nhanh, lòng bàn tay có ánh đen chớp lên như điện, tan vào trong sương mù để tăng cường phòng ngự.
Ở bên trong sương đen, Trương Ngạo Tuyết cười lạnh một tiến, ý nghĩ vừa thay đổi thì toàn thân có lửa đỏ nổi lên hừng hực, vô số ngọn lửa vây phủ ra bên ngoài, theo sự khống chế bằng ý niệm của nàng dần dần khuếch trương ra chung quanh, ma sát kịch liệt với sương đen quanh đó, phát xuất ra những thanh âm ri ri và hoa lửa tung tóe. Cảnh tượng này kéo dài một lúc, ngọn lửa do Trương Ngạo Tuyết phát xuất dần dần bị sương đen nuốt mất. Vì thế, Trương Ngạo Tuyết chấn động trong lòng, ngoài việc kinh ngạc cũng không tránh khỏi việc trầm tư, làm thế nào mới có thể phá vỡ được tầng kết giới này?
Thấy Trương Ngạo Tuyết đã ra tay, Thương Nguyệt cũng không chần chừ, Thái Hồng thần kiếm phá không bay ra nhắm thẳng đến Dạ Ma Quỷ Nhãn. Bật cười hăng hắc, Dạ Ma Quỷ Nhãn hệt như bóng ma, lóe cái đã không còn tung tích xuất hiện trên đỉnh đầu của Thương Nguyệt. Khẽ ồ một tiếng, Thương Nguyệt khi biết được thân pháp của Dạ Ma Quỷ Nhãn quỷ dị, nhanh chóng bố trí kết giới phòng ngự, toàn thân hừng hực lửa thiêu phát ra khí cực dương cực cương.
Dạ Ma Quỷ Nhãn phiêu hốt nhẹ nhàng, thân pháp quỷ bí vô cùng, mới rồi còn ở trên đỉnh đầu của Thương Nguyệt, nhưng chỉ chớp mắt đã quay về trước mặt Thương Nguyệt, đôi mắt đỏ thẫm lấp lánh ánh sáng hấp dẫn, bắt chặt lấy ánh mắt của Thương Nguyệt. Đó cũng là một loại công kích bằng tinh thần, thông qua ánh mắt để đoạt lấy tâm thần địch nhân, khống chế địch nhân. Thương Nguyệt lần đầu gặp phải tình hình như vậy, khi vừa chạm vào ánh mắt của Dạ Ma Quỷ Nhãn, thân thể nhất thời chấn động, tốc độ phòng ngự và phản ứng lập tức giảm chậm hẳn.
- Ha hả, muốn đấu với ta, ngươi còn quá ngây ngô rồi!
Trong tiếng cười đắc ý, Dạ Ma Quỷ Nhãn tăng mạnh mức độ công kích, trong mắt lấp lánh ánh sáng kỳ lạ, khóa chặt lấy tâm thần của Thương Nguyệt.
Rơi vào tình cảnh khốn khó, thân thể Thương Nguyệt nhanh chóng phát xuất cảnh tượng kỳ lạ, toàn thân có chân nguyên lửa đỏ tự động bộc phát, hóa thành một luồng sức mạnh cực dương cực cương, lan truyền dọc theo kinh mạch đi thẳng lên trên đại não, bắt đầu chống lại luồng sức mạnh xâm nhập của Dạ Ma Quỷ Nhãn. Phát hiện được sự kháng cự của Thương Nguyệt, Dạ Ma Quỷ Nhãn khẽ ồ một tiếng kinh ngạc, hai mắt ánh sáng rực hẳn lên, đôi tay đen nhánh nắm thành trảo bắn thẳng đến vị trí trái tim của Thương Nguyệt.
Lập tức, sức mạnh âm tà va chạm vào kết giới phòng ngự của Thương Nguyệt. Chỉ thấy hoa lửa tung tóe, cánh tay đen ngòm phá vách xông vào chụp thẳng vào tử huyệt ở ngực của Thương Nguyệt. Lúc đó, Thương Nguyệt đang toàn lực xua đuổi luồng sức mạnh tà ác trong đại não, thân thể tự nhiên sẽ phản ứng có phần trì hoãn một chút so với bình thường. Khi công kích của Dạ Ma Quỷ Nhãn phát xuất ra, kết giới phòng ngự quanh mình bị vỡ nát, Thương Nguyệt trong tình trạng vô ý thức chấn động tâm thần, lập tức tỉnh lại từ trong trạng thái bị Dạ Ma Quỷ Nhãn khống chế.
Thời khắc đó, né tránh đã không còn kịp nữa, Thương Nguyệt không kịp tính toán, trong khi đồng thời né tránh ánh mắt tà mị, Thái Hồng thần kiếm trong tay xoay ngược trở về, mấy trăm làn kiếm tự động tản ra, hệt như một đóa hoa kỳ lạ bằng lửa đỏ cùng với sức mạnh cực dương cực cương hình thành một vùng xoáy nóng bỏng, lập tức hút lấy tất cả mọi vật thể chung quanh vào giữa đó.
Bất ngờ ập đến, Dạ Ma Quỷ Nhãn rống giận một tiếng, thân thể lập tức nhạt đi, thoáng chốc sau đã xuất hiện phía sau lưng của Thương Nguyệt, phất tay đánh ra một chưởng âm thầm không một tiếng động. Thoát khỏi tình cảnh khốn khó, Thương Nguyệt trong lòng phát sinh cảnh giác, đối với Dạ Ma Quỷ Nhãn như bóng ma trơi, tâm lý vô cùng kinh hãi.
Trước đây, Thương Nguyệt đã từng đi qua Quỷ Vực, đã từng lãnh giáo sự tà dị của quỷ mỵ, tự cho kinh nghiệm phong phú vô cùng, ai ngờ lần này gặp phải Dạ Ma Quỷ Nhãn, nàng mới phát hiện hắn có khác biệt rất lớn so với trong tưởng tượng. Tăng cường phòng ngự, Thương Nguyệt cẩn thận ứng phó, vừa phát xuất sóng thăm dò tìm kiếm hành tung của Dạ Ma Quỷ Nhãn, vừa suy tính phải tiêu diệt hắn như thế nào. Đột nhiên, thân thể Thương Nguyệt nghiêng về phía trước, thần kiếm trong tay quay ngược về, trong khi né tránh một chưởng của Dạ Ma Quỷ Nhãn thì vẫn không quên phản kích lại.
Một chiêu không thu được hiệu quả, Dạ Ma Quỷ Nhãn chuyển mình rất nhanh, miệng phát ra tiếng cười âm hiểm hăng hắc nói:
- Tiểu nha đầu, muốn tiêu diệt được ta, ngươi còn chưa đủ tư cách. Bây giờ để ta bồi tiếp ngươi từ từ chơi đùa, khiến cho ngươi biết được thế nào gọi là khiếp hãi, ha hả!
Hình bóng ảo hóa, đi đứng không dấu tích. Dạ Ma Quỷ Nhãn phiêu hốt bất định, chọn lựa chính sách du đấu, khiến cho cục diện giao tranh chìm vào bế tắc.
Thương Nguyệt thấy vậy không hề để ý đến, ngược lại còn thừa cơ thử thăm dò chi tiết của Dạ Ma Quỷ Nhãn để tiện nghĩ ra sách lược ứng phó. Trong lúc đó, giao chiến giữa Bách Linh và vua Hắc Vực vô cùng hứng thú. Bách Linh vốn xuất thân từ linh dị, có được linh thức nhạy bén trời phú, có phần tương tự với xuất thân của vua Hắc Vực Phong Yêu.
Năm xưa, Phong Yêu ở nhân gian cũng là đứng hàng số một số hai, nhưng do bởi tiên thiên hạn chế, tuy có năng lực khống chế được gió, những phương diện khác lại không bằng Huyền Minh, Ảo Ảnh và Cửu Anh. Hiện nay, vua Hắc Vực gặp phải Bách Linh, người trước là Phong Yêu, người sau lại là Thất Thải Khổng Tước, đều là linh dị hiếm thấy trong trời đất, phương thức giao chiến giữa hai bên cũng khác hẳn người thường.
Do thân thể có hình mà không có thực, vua Hắc Vực trong lúc tiến thoái không phải lo lắng, có thể di động theo ý muốn, khống chế sức gió quanh đó, hình thành một quả khí cầu có áp suất, phát động công kích Bách Linh. Ngoài ra, vua Hắc Vực thân thể có hình dạng mà không có thực cũng khiến cho hắn trong lúc phòng ngự chiếm được tiện nghi rất to lớn, làn kiếm bóng chưởng bình thường căn bản không đủ sức uy hiếp hắn.
Bách Linh đã trải qua mấy lần thử thăm dò, nhanh chóng hiểu được chi tiết của vua Hắc Vực, lập tức lấy ra Cửu Thiên Huyền Cầm, dùng tiếng đàn cầm không chỗ nào không lọt tới được làm vũ khí, bắt đầu triển khai công kích như nước chảy liên miên. Đối với chi tiết của Bách Linh, vua Hắc Vực không hiểu rõ lắm, mãi đến khi thật sự đối mặt mới phát hiện Bách Linh không phải hạng đèn khô dầu cạn. Đương nhiên, Bách Linh ngoại trừ tu vi kinh người ra, Cửu Thiên Huyền Cầm còn được liệt vào hàng thứ ba trong Đại La Chư Thiên Nhị Thập Tứ thần khí, cấp bậc rất cao, uy lực cực mạnh, đủ sức rung chuyển trời đất. Điều khiển gió công kích, vua Hắc Vực toàn vực chống lại. Ban đầu, thế công sắc bén, quay ngược lại áp chế được khí thế của Bách Linh, nhưng theo thời gian trôi qua, công kích đơn giản của vua Hắc Vực dần dần thất thế, bị “Thương Khung Phú” thần khúc của Bách Linh phát ra âm thanh đàn cầm đánh cho rung hồn vỡ phách, xuất hiện thế cục vô cùng bất lợi.