Hiểu rõ những điều này rồi, Lục Vân lại bắt đầu thu lấy những tin tức có liên quan đến thành Hắc Ám, biết được một số chi tiết nhỏ có liên quan. Như vậy, Lục Vân thuận lợi gặp được một vị sứ giả ở phía Tây thành. Trong thành Hắc Ám, ngoại trừ thành chủ, bốn vị thần tướng và ba vị Đặc sứ ra, còn có mười sáu nhân vật cấp bậc màu đỏ phấn, bọn họ chính là sứ giả bốn phía thành, thuộc quyền quản lý của bốn đại thần tướng, mỗi vị thần tướng có bốn sứ giả là thủ hạ.
Lúc này, Lục Vân gặp được chính là Cẩu Vũ, một trong bốn vị sứ giả ở Tây thành. Khi gặp nhau, Lục Vân vừa chiếu theo lễ tiết của thành Hắc Ám để hành lễ bẩm báo tin tức, vừa phân tích thực lực của Cẩu Vũ, sau khi nắm vững tình hình rồi, liền thừa cơ Cẩu Vũ nhất thời sơ suất, chớp mắt đã xâm nhập vào trong đại não của Cẩu Vũ, rất dễ dàng khống chế được ý thức của y, nguyên thần của chàng từ Tiết Nhân chuyển sang Cẩu Vũ, sau đó liền báo cho Diệp Tâm Nghi, hai người cùng di chuyển đến.
Sau đó, Lục Vân cho Tiết Nhân có phần mơ hồ quay về, dùng thân phận của Cẩu Vũ quay vào thành Hắc Ám. Nhìn kiến trúc xa lạ hai bên đường, Lục Vân bắt đầu thu lấy ký ức của Cẩu Vũ, nhanh chóng hiểu được đại khái thành Hắc Ám, bao gồm các cao thủ chủ yếu cùng với địa hình của thành Hắc Ám. Diệp Tâm Nghi tiềm phục trên người chàng, thấy quanh đó không có người nên nhịn không được cất tiếng hỏi:
- Thế nào rồi, làm xong chưa?
Lục Vân đáp:
- Đừng gấp, ta đang chỉnh lý lại ký ức trong não của hắn, phát hiện gần như chỉ lưu giữ ký ức bốn trăm năm gần đây, ký ức trước đó không ngờ lại rỗng tuếch.
Diệp Tâm Nghi không hiểu hỏi lại:
- Điều này là thế nào?
Lục Vân đáp:
- Điều này cho thấy bốn trăm năm trước đây đã từng phát sinh một số chuyện. Được rồi, ta sử dụng ký ức của người này đã hiểu ra, thành Hắc Ám giữ phạm nhân ở ba chỗ, thứ nhất chính là nhà ngục của bốn phía thành, chia ra bốn chỗ Đông Tây Nam Bắc do bốn thần tướng phụ trách quản lý. Thứ hai là nhà ngục dưới lòng đất của Lục Dương đại điện, do Hắc Ám thành chủ tự mình cai quản. Thứ ba chính là Huyền Tàng Bí Cảnh, vừa hay ở phía Tây thành, lối vào chính trong phòng của Tây thành thần tướng Đinh Dương.
Diệp Tâm Nghi nói:
- Như vậy, cha huynh nếu bị thành Hắc Ám bắt giữ, có khả năng nhiều nhất là giam ở nhà ngục dưới lòng Lục Dương đại điện hoặc là Huyền Tàng Bí Cảnh.
Lục Vân nói:
- Đại khái suy đoán là như vậy, bất quá để cẩn thận, chúng ta trước hết đi nhà ngục Tây thành một chuyến, nếu như không có phát hiện mới đi Huyền Tàng Bí Cảnh, cuối cùng mới suy xét đến chỗ Hắc Ám thành chủ.
Dứt lời, chàng liền gia tăng tốc độ, thành thạo vượt qua những phố lớn ngõ nhỏ trong thành Hắc Ám, nhanh chóng đến nhà ngục Tây thành.
Do thân phận đặc biệt hiện nay của Lục Vân, chính là một trong bốn đại sứ giả của Tây thành, vì thế người phòng thủ cũng không hề hoài nghi, cứ để cho chàng tiến vào. Lần đầu đến đây, Lục Vân hoàn toàn không xa lạ, chàng đã nắm vững ký ức của Cẩu Vũ, ít nhiều quen thuộc với phạm nhân nơi này. Nhưng cho dù là như vậy, sau khi thật sự tiến vào rồi, chàng vẫn không khỏi kinh khiếp, té ra nơi này phạm nhân bị giam giữ đều là phụ nữ, đều từ Kính Ảo thời không, bất quá xem qua đều là dạng đệ tử loại thấp cấp nhất.
Đi một vòng, Lục Vân phát hiện nơi này giam giữ hơn trăm người, lại không hề có phụ thân của chàng, trong lòng không khỏi có phần kỳ quái. Diệp Tâm Nghi thấy quái lạ, hỏi lại:
- Những phạm nhân này tu vi không cao, giam giữ các cô này có ý nghĩa thế nào?
Lục Vân giải thích:
- Nghe nói trong thế giới này, người thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đối địch với nhau, tuy có thể giết chết đối phương nhưng không bao lâu sau, người chết đi sẽ sống lại, hoàn toàn không khác gì với trước đó. Đương nhiên, đây là cách nói của bọn họ. Theo phỏng đoán của ta, sống lại có khả năng nhưng ký ức lại bị xóa đi hoàn toàn.
Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:
- Lại có chuyện như vậy sao?
Lục Vân đáp:
- Ta cũng tạm thời không lý giải rõ ràng được, nhưng từ tình hình hiện nay mà xét thì chắc là không giả trá. Thành Hắc Ám giam giữ những người này là vì không muốn bọn họ chết đi, như vậy Kính Ảo thời không sẽ giảm hẳn số người, thực lực yếu đi.
Diệp Tâm Nghi nói:
- Thông minh, xem ra Kính Ảo thời không cũng có ngục tù tương tự.
Lục Vân không nói, chấp nhận câu này sau đó rời đi.
Một lúc sau, Lục Vân đi đến trước một phủ đệ cao to, đi thẳng vào trong đó. Vượt qua vài cái giếng trời, Lục Vân đến chính đường, gặp được Tây thành thần tướng Đinh Dương. Do màu sắc ánh sáng bao trùm đỏ như máu, Lục Vân nhìn không rõ hình dáng của người này, lập tức thu lại khí tức, cung kính nói:
- Tướng quân, tuần sứ thành ngoại báo về, phát hiện có cột sáng khả nghi lại không tìm được bất kỳ người nào.
Ngồi trong nội đường, Đinh Dương toàn thân ánh sáng đỏ như máu thanh âm trầm thấp đáp:
- Cột sáng khả nghi? Có phải là những con quái vật nhàn rỗi hoạt động cho vui không?
Lục Vân đáp lại:
- Điều này thuộc hạ không biết nữa.
Đinh Dương nói:
- Thế thì không cần để ý đến.
Lục Vân vâng một tiếng, sau đó nói:
- Thực ra tướng quân đi tản bộ giải sầu cũng tốt, xem như giảm bớt tịch mịch.
Đinh Dương nghe vậy, tự nói:
- Câu này có lý, nơi này vài trăm năm nay khó mà náo nhiệt một lần, cũng quá buồn bực. Được rồi, ta đi xem thế nào, ngươi lưu lại ở nơi này để tiện liên hệ khi có chuyện.
Lục Vân vâng một tiếng, cung kính tiễn Đinh Dương rời đi.
Giây lát sau, thanh âm của Diệp Tâm Nghi vang lên bên tai.
- Mọi thứ thuận lợi, huynh quả thật là quá may mắn.
Lục Vân vừa đi về một bên nghe vậy, liền nói:
- Không phải tất cả là may mắn, còn phải biết lợi dụng thời cơ nữa.
Diệp Tâm Nghi cười đáp:
- Biết huynh lợi hại nhưng muội không muốn khoa trương huynh.
Lục Vân cười cười, không quan tâm đến nàng, phát xuất sóng thăm dò để tìm hiểu tình hình nơi này. Phủ đệ của Đinh Dương có ba mươi hai lính canh, điểm này Lục Vân đã sớm biết được, hiện giờ chàng đã nắm vững vị trí phân bố của ba mươi hai lính canh đó, vì thế dễ dàng né tránh tầm nhìn bọn họ, đến phòng ngủ của Đinh Dương.
Do thành Hắc Ám toàn là đàn ông, vì thế phòng ngủ của Đinh Dương rất là đơn giản, nhìn không thấy có bày biện đặc thù nào. Lục Vân đi lại vài vòng quanh trong phòng, cũng không hề phát hiện được lối vào Huyền Tàng Bí Cảnh ở nơi đâu. Diệp Tâm Nghi để hỗ trợ chàng, tự động hiện thân, hai người tìm tới tìm lui vài lần cũng không hề có chút đầu mối. Dừng lại, Lục Vân chìm vào trầm tư, bản thân còn quên đi điều gì chăng?
Diệp Tâm Nghi hơi bất phục, lẩm bẩm:
- Chỉ cần lối vào ở nơi này, ta không tin tìm không ra được, trừ phi nó có thể chui xuống đất.
Lục Vân nghe vậy sửng người, sau đó bật cười nhẹ.
- Hay cho câu chui xuống đất, chúng ta thử coi dưới chân có bí ẩn nào.
Hai chân giang ra, toàn thân Lục Vân ngũ sắc xuất hiện, làn sáng kỳ dị như thủy ngân chảy xuôi chậm rãi trên mặt đất, nhìn qua rất là quái dị.
Diệp Tâm Nghi không hiểu, chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt, nhanh chóng phát hiện mặt đất xuất hiện một số hoa văn vụn vặt, là những hình chữ trước giờ nàng chưa từng thấy qua. Theo những hình chữ đó dần dần rõ nét, mặt đất lộ ra một cái Tiên Thiên Bát Quái, đang phát ra hào quang chói mắt. Lục Vân nhìn Bát Quái dưới chân, điềm nhiên nói:
- Không ngờ phong ấn nơi này cũng có chút khác biệt, đáng tiếc đối với ta cũng như thùng rỗng kêu to mà thôi.
Thân hình loáng lên, chân bước không ngừng, ánh sáng ngũ sắc nhanh chóng hội tụ, chỉ chốc lát đã giải mở được phong ấn Tiên Thiên Bát Quái, để lộ ra một cửa bằng ánh sáng.
Để cho an toàn, Lục Vân bảo Diệp Tâm Nghi nhập vào người của chàng, dùng thân phận của Cẩu Vũ đi vào trong Huyền Tàng Bí Cảnh. Do lần đầu mới đến, Lục Vân còn cảm thấy rất xa lạ với Huyền Tàng Bí Cảnh, sau một phen thăm dò, không ngờ phát hiện được Huyền Tàng Bí Cảnh này lại là một không gian đặc biệt, bị thành Hắc Ám dùng để giam giữ phạm nhân. Thật ra nơi này có những nhân vật như thế nào đây? Do cấu tạo khác nhau, Huyền Tàng Bí Cảnh chia làm tám chỗ, Lục Vân thẳng đường thăm dò, năm chỗ phía trước đều không một bóng người. Ở chỗ thứ sáu, Lục Vân phát hiện một phạm nhân, trong lòng cảm thấy khiếp hãi.
Té ra người bị giam giữ nơi này tướng mạo kỳ dị đặc biệt, chính là một con đầu trâu mình người, tứ chi thô dài to lớn, thể hình khôi ngô, khiến cho người ta có cảm giác khiếp sợ. Lục Vân dừng bước quan sát một lúc, phát hiện quái vật đầu trâu mình ngựa này dường như không hề có cảm giác, rõ ràng nó hoàn toàn không biết bên ngoài có người. Diệp Tâm Nghi thấy quái vật này, khẽ la lên:
- Quái vật này là thế nào, sao lại có điểm giống như những thứ trong truyền thuyết viễn cổ vậy?
Lục Vân đáp:
- Ta cũng mới thấy lần đầu, còn chưa thể nào khẳng định được.
Nói rồi tiếp tục tiến lên đi vào nơi thứ bảy. Nơi này cũng giam giữ một quái nhân, toàn thân đầy lông vũ, trên lưng có một đôi cánh, đồ nhọn dài như đầu chim, cảm giác như một loại yêu thú sau khi tu luyện còn giữ nguyên những đặc tính ban đầu. Lục Vân chăm chú nhìn quái nhân, trong lòng mơ hồ có chút hiểu ra, nhưng nhất thời còn chưa phải rõ ràng.
Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:
- Kỳ quái, một con đầu trâu mình người, một con hai lưng có cánh, sao lại giống như đi vào thế giới của yêu thú vậy.
Lục Vân phủ định:
- Không phải, những con này với yêu thú của Yêu giới có khác biệt rất lớn, bọn chúng hoàn toàn không phải là yêu thú của Yêu giới, mà là một sự tồn tại chúng ta không quen thuộc.
Diệp Tâm Nghi hỏi:
- Câu này của huynh có ý thế nào?
Lục Vân đáp:
- Ý tứ rất đơn giản, hoàn toàn không như suy đoán của muội.
Diệp Tâm Nghi ồ một tiếng, hỏi lại:
- Thành Hắc Ám vì sao muốn giam bọn họ ở nơi này? Hai con quái vật này không biết từ đâu đến.
Lục Vân đáp:
- Theo ký ức của Cẩu Vũ mà ta thu được, Song Cực Thiên mà thành Hắc Ám ở trong đó có bốn lực lượng, ngoại trừ Kính Ảo thời không còn có Hắc vực, ngoài ra còn có một số cá thể tồn tại rất mạnh với số lượng không nhiều, bọn chúng vẫn tiềm ẩn trong nơi sâu thẳm của Hắc Thạch sơn, bình thường không dễ gì phát hiện được tung tích của bọn họ.
Diệp Tâm Nghi kinh ngạc nói:
- Theo những gì huynh nói, hai quái vật trước mắt chắc chắn thuộc về những cá thể mạnh mẽ số lượng không nhiều đó?
Lục Vân đồng ý:
- Chuyện này chắc là như vậy không nghi ngờ gì. Được rồi, còn lại một nơi cuối cùng, hy vọng cha ta ở nơi đó.
Chậm bước tiến lên, Lục Vân tâm tình có phần nặng nề, trong mong chờ có vài phần lo lắng. Trong mắt người khác, chàng là thần của Thất giới, không sợ gì cả. Nhưng thân là con cái, đối với sự an nguy của cha mình, chàng và người thường lại có mấy phần khác biệt đây?
Rất nhanh, Lục vân đến nơi thứ tám, tâm tình lập tức kích động vô cùng. Diệp Tâm Nghi rất cao hứng, vui mừng nói:
- Tìm được rồi, cuối cùng tìm được rồi, cha huynh thật sự ở nơi này.
Lục Vân không nói, tập trung nhìn bóng người phía sau tấm vách sáng trong suốt, trong lòng rất mừng vui. Giây lát sau, Lục Vân dần dần bình tĩnh trở lại, chàng thấy phụ thân Lục Văn Vũ hôn mê nằm ở bên trong thì tâm lý bắt đầu suy tính. Hiện nay cứu người đối với chàng là chuyện rất dễ dàng, nhưng sau khi cứu rồi, phải dàn xếp cho phụ thân thế nào đây? Phải lập tức tìm mấy người Ngạo Tuyết để quay về nhân gian hay đi tìm Hắc Ám thành chủ, truy vấn y thật ra có ý đồ thế nào, vì sao lại phải làm ra những chuyện này?
Diệp Tâm Nghi thấy Lục Vân bất động liền tự động hiện thân ra, cất tiếng hỏi:
- Thế nào rồi, vì sao huynh lại không nói gì cả?
Lục Vân liếc nàng, khẽ nói:
- Ta đang suy tính sau khi cứu thoát cha rồi thì bước kế tiếp chúng ta phải hành động thế nào.
Diệp Tâm Nghi cũng không nghĩ nhiều, vọt miệng nói:
- Tự nhiên là tìm Hắc Ám thành chủ tính sổ. Nếu không phải vì hắn ta, chúng ta làm sao lại xuất hiện ở thế giới ly kỳ cổ quái như vậy?
Lục Vân đáp:
- Nếu muốn tìm Hắc Ám thành chủ tính sổ, mang theo cha ta thì sẽ gặp nguy cơ khắp nơi.
Diệp Tâm Nghi trả lời:
- Thế thì trước hết mang cha huynh đến một nơi an toàn, chúng ta lưu người lại canh giữ, những người khác đi tìm Hắc Ám thành chủ tính tội.
Lục Vân xem lại những lời của Diệp Tâm Nghi, trong lòng có phần ưu tư. Thực ra theo suy nghĩ của Lục Vân, tạm thời để phụ thân lưu lại nơi này, như vậy càng dễ dàng tìm ra mục đích của Hắc Ám thành chủ. Chỉ nghĩ đến vạn nhất xuất hiện bất ngờ, như vậy sẽ bất lợi cho phụ thân, Lục Vân lại không khỏi chần chừ. Ngoài ra, sau khi cứu phụ thân rồi, chắc chắn sẽ bị thành Hắc Ám phát hiện. Đến lúc đó tình thế biến hóa ra sao cũng khó mà nói rõ được. Ngoài ra, nhóm người bên mình đến nơi này, căn bản không có hậu thuẫn, rất có khả năng người cả thế giới này đều vì vậy mà sẽ đối địch với phe mình. Lúc đó cho dù không sợ lại cũng gặp rất nhiều phiền phức.
Diệp Tâm Nghi thấy Lục Vân không lên tiếng, kinh ngạc nói:
- Vì sao lại không nói gì, huynh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Lục Vân đem những lo lắng của mình nói cho Diệp Tâm Nghi, có phần khó khăn trả lời:
- Trước mắt chúng ta ở nơi hiểm cảnh, người ngoài hết thảy đều không đủ tin tưởng, vì thế ta đang tính toán lợi hại.
Diệp Tâm Nghi nói:
- Muội thấy với thực lực của chúng ta, không nên đem điểm yếu đặt vào trong tay người khác. Cho dù đến sau này thật sự có nguy cơ đi nữa, chúng ta cũng có thể phản kích không chút lo lắng.
Lục Vân nghe vậy, trầm tư một lúc, gật đầu nói:
- Nếu như muội thấy như vậy là tốt, thế thì hãy theo ý muội thôi. Bây giờ ta cứu cha ra đã, muội ở nơi này cẩn thận một chút.
Diệp Tâm Nghi cười đáp:
- Cẩn thận là hai chữ muội muốn tặng cho huynh.
Lục Vân khẽ gật đầu, thân thể chớp mắt đã hóa thành ánh sáng bắn mình vào trong tấm vách sáng ở trước mặt. Lúc này, nụ cười của Diệp Tâm Nghi mất đi, nàng có ít nhiều lo lắng, tập trung chăm chú nhìn.
Lục Vân xông thẳng vào trong nơi cấm, tuy nhờ vào thực lực cực mạnh xuyên qua được vách bằng ánh sáng đó, nhưng sau khi gặp được phụ thân rồi, chàng mới hiểu rõ bản thân đã sơ xuất một vấn đề. Tra xét qua tình hình của phụ thân, Lục Vân phát hiện trên người phụ thân bị bố trí cấm chế, lập tức cho giải trừ liền. Rất nhanh, Lục Văn Vu liền tỉnh lại.
- Ngươi là ai?
Lục Vân thoát khỏi thân mình của Cẩu Vũ, hiện rõ bản thể.
- Cha, chính là con.
Lục Văn Vũ rất mừng, hỏi lại:
- Vân nhi, chúng ta đang ở nơi nào?
Lục Vân kể lại đơn giản tình hình đại khái, hỏi tiếp:
- Cha còn nhớ lại chuyện xảy ra trước đây không?
Lục Văn Vũ lắc đầu đáp:
- Ta chỉ mơ hồ nhớ được bản thân bị một chùm sáng cuốn lấy, những thứ khác thì không biết gì cả.
Lục Vân điềm nhiên đáp:
- Không biết cũng tốt, bây giờ trước tiên chúng ta hãy rời khỏi nơi này.
Nói rồi Lục Vân cuộn thân thể Cẩu Vũ lại, sau đó quay lưng ra ngoài, phong kín toàn bộ các khiếu trên người. Lục Văn Vũ thấy vậy hỏi:
- Vân nhi, con tính dùng kế di hoa tiếp mộc.
Lục Vân cười đáp:
- Đây cũng là đề phòng vạn nhất, hoàn toàn không có bao nhiêu hy vọng. Được rồi, chúng ta đi thôi.
Đứng lên, Lục Vân nắm lấy tay của cha mình, toàn thân ánh sáng lóe lên như ngọc, chầm chậm đi đến gần vách sáng. Ban đầu, Lục Vân bị hất lùi trở lại, nhưng chàng hoàn toàn không chịu thua, không ngừng chuyển biến tần suất thử thăm dò tính cách của tấm vách ánh sáng này, rồi nhanh chóng đi xuyên qua ra ngoài. Diệp Tâm Nghi tiến lên mỉm cười thi lễ, ba người nói khách sáo vài câu rồi rời khỏi Huyền Tàng Bí Cảnh. Quay lại trong phòng của Đinh Dương, Diệp Tâm Nghi nghĩ đến một vấn đề.
- Lục Vân, bây giờ có nhiều người như vậy, huynh còn nắm vững sẽ thuận lợi rời đi không?
Lục Vân cười đáp:
- Chắc sẽ không có vấn đề lớn quá.
Nói rồi đi đến trước mặt Lục Văn Vũ, toàn thân hiện lên màu đỏ phấn, cơ bản cũng giống với Cẩu Vũ trước đây, không có khác biệt lớn. Diệp Tâm Nghi cười nói:
- Không ngờ được cách phân loại đẳng cấp của thành Hắc Ám lại tạo cơ hội cho huynh lợi dụng.
Lục Vân cười đáp:
- Cho dù không có tầng sáng này che phủ, chúng ta cũng có thể thoát ra. Đi thôi.
Diệp Tâm Nghi vâng một tiếng rồi sau đó bám vào trong người chàng.