Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thông Thiên Tẩu lắc đầu nói:

- Hành động lần này không nhất định thành công, ta không muốn liên lụy đến ngươi.

Ảo Linh khổ sở đáp:

- Có bắt đầu thì sẽ có kết thúc, đây chính là hành trình ta phải đi qua, không cách nào né tránh được.

Thông Thiên Tẩu nghe vậy chấn động, dường như lĩnh ngộ nói:

- Ảo Linh, thật xin lỗi.

Ảo Linh lắc đầu nhè nhẹ, giọng thất vọng cô đơn đáp:

- Đây chính là định mệnh, đã định sẵn như vậy.

Thông Thiên Tẩu có phần tự trách, trầm giọng đáp:

- Không nên nản chí, thắng thua còn chưa định, ta còn có cơ hội.

Ảo Linh không nói gì, quay mình nhìn lại thấy Thiên Lân từ xa xa đang tiến gần phía này.

Phát hiện được khí tức của Thiên Lân, Thông Thiên Tẩu lạnh hẳn sắc mặt, thân thể trượt thẳng đến trước vài trượng, ánh mắt khóa chặt lấy Thiên Lân.

Cách nhau vài trượng, Thiên Lân dừng lại, ánh mắt sắc bén như đao nhìn Thông Thiên Tẩu, cười lạnh nói:

- Ngươi đã mở ra một cánh cửa, ngươi chắc cũng nên đóng nó lại.

Thông Thiên Tẩu hừ giọng đáp:

- Đó là cánh cửa thông đến địa ngục, được mở ra cho ngươi.

Thiên Lân âm hiểm trả lời:

- Như vậy, ngươi ngại gì mà không tiễn ta một đoạn đường.

Thông Thiên Tẩu hừ lạnh nói:

- Lão phu chính là có ý này, ngươi hãy cẩn thận một chút.

Bắn mình bay lên, Thông Thiên Tẩu nhanh như sao xẹt, chỉ trong chớp mắt đã ở trên không trung của Thiên Lân, tay phải một chưởng đánh xuống cùng với ánh sáng màu vàng kim, chỉ trong chốc lát đã phân bố khắp cả bầu trời hệt như bầu trời vàng sụp xuống, ẩn chứa uy nghiêm vô cùng, phảng phất dồn cho thế gian vạn vật nén hẳn lại, tạo thành một khí thế vạn vật thần phục, không cho bất kỳ người nào làm trái lại.

Đối mặt với một chiêu này, Thiên Lân sắc mặt thất kinh, không ngờ lại nảy sinh một ý niệm không cách gì né tránh, không cách gì chống cự được, khiến hắn cơ hồ muốn bỏ hết mọi chuyện. Thiên Lân ngây ngốc như người gỗ, không né không tránh. Mãi đến khi nguy hiểm đến gần, Ma Kính mới đột nhiên phát xuất cảnh cáo thức tỉnh được Thiên Lân. Lúc này, né tránh đã không còn kịp nữa, muốn thi triển Ảo Diệt Tuyệt Sát cũng đã quá trễ, mọi thứ dường như đã định sẵn. Nhưng vào thời khắc quan trọng nhất này, trong não Thiên Lân đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, khiến hắn cũng không kịp nghĩ nhiều, thuận thế mà phát xuất phản kích.

Lúc đó, Thông Thiên Tẩu mặt lộ ra nụ cười, nhận định Thiên Lân chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì cả. Nhưng kết cục trong chớp mắt sau đó lại vượt ngoài dự tính của mọi người. Vốn dĩ, đối với Thông Thiên Tẩu, một chiêu này thuận lợi vô cùng, Thiên Lân tuyệt đối không cách gì chống cự được. Nhưng trên thực tế, phản kích của Thiên Lân có vẻ vội vàng nhưng lại tạo nên hiệu quả không sao ngờ được, trực tiếp phá vỡ dự tính của Thông Thiên Tẩu. Thật ra chuyện này là như thế nào đây? Té ra, vào thời khắc nguy hiểm nhất, Thiên Lân đột nhiên nghĩ đến Thiên Cực Chi Quang. Do tình hình lúc ấy khẩn trương, Thiên Lân đã không kịp thi triển sở trường Ảo Diệt Tuyệt Sát, chỉ đành có lòng thử thăm dò, trong lúc vội vàng vận dụng Thiên Tượng Vô Thường, thúc động Thiên Cực Chi Quang. Khi đó, Thiên Lân không lòng dạ nào suy nghĩ quá nhiều, ý thức trong khoảnh khắc đó đạt đến trạng thái không linh, khiến cho phản kích của hắn liền thành một mạch, huyền diệu vô cùng đón lấy một chưởng quyết giết của Thông Thiên Tẩu.

Thiên Cực Chi Quang và một chưởng kia của Thông Thiên Tẩu gặp nhau, lập tức kích xuyên qua chưởng lực đáng sợ của Thông Thiên Tẩu, nghiền nát những phần còn dư, đánh trúng vào thân thể của Thông Thiên Tẩu. Đồng thời, chưởng lực của Thông Thiên Tẩu tuy có một phần bị đánh tan, còn hơn nửa phần đều đập vào trên mình Thiên Lân, lập tức hất bắn hắn bị trọng thương lùi lại. Kết quả của Thiên Lân là theo dự tính ban đầu, vốn đã không có gì khác. Nhưng có điều khiến cho Thông Thiên Tẩu chưa từng nghĩ ra được, Thiên Cực Chi Quang do Thiên Lân phát xuất không ngờ xuyên qua được chưởng lực của lão, thiếu chút nữa đã đoạt mất sinh mạng của lão.

Kêu thảm một tiếng, Thông Thiên Tẩu và Thiên Lân đồng thời bay ngược về phía sau, ai nấy ánh mắt tràn đầy cừu hận và tức giận. Đối với Thiên Lân, hận chỉ là biểu hiện bên ngoài, thật sự khiến hắn kinh ngạc chính là một chưởng đáng sợ đó của Thông Thiên Tẩu không ngờ lại khiến cho hắn có cảm giác đã từng biết đến rồi. Đối với Thông Thiên Tẩu, tức giận cũng không có gì lạ, điều thật sự khiến lão phải kinh ngạc chính là bản thân không ngờ vẫn chưa thấu suốt được Thiên Lân, hết lần này đến lần khác thất bại trong tay của Thiên Lân.

Ánh nhạt lóe lên, Ảo Linh đỡ lấy Thông Thiên Tẩu, giọng có phần đau thương.

- Ngươi thương thế nghiêm trọng.

Thông Thiên Tẩu khổ sở đáp:

- Ông trời trêu ngươi, ta không ngờ lần này mắc mưu, bị tiểu tử Thiên Lân này che mắt.

Ảo Linh nói:

- Ta đưa ngươi rời đi, ngươi phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thông Thiên Tẩu cảm xúc lên tiếng:

- Nơi này quả thực không thể tiếp tục nữa rồi, đành phải để ngươi chịu nhục.

Ảo Linh đáp:

- Duyên tới duyên đi, ta chờ đợi bất quá chỉ là một kết cục.

Lời còn vang bên tai, Thông Thiên Tẩu khẽ chấn động, liền rời khỏi Ảo Bích quay về trong thực tế.

Hoạt động lại thân thể, cơ thể huyết nhục của Thông Thiên Tẩu xem có vẻ như hoàn hảo không bị tổn hại, nhưng nguyên thần lại bị trọng thương, cả người tỏ ra hết sức uể oải.

Nhìn Ảo Bích, Thông Thiên Tẩu vẻ mặt kỳ lạ, không nỡ lên tiếng:

- Vốn cho là cả đời này ta đều phải ở lại nơi này, ai ngờ hiện nay lại phải rời đi, quả thật là ông trời trêu ngươi. Bất quá ngươi yên tâm, lần này rời đi cũng chỉ vì để lần sau đoàn tụ, đợi sau khi ta hoàn thành sứ mạng của mình rồi, sẽ quay lại nơi này vĩnh viễn bầu bạn với ngươi.

Xoay mình, Thông Thiên Tẩu chầm chậm đi ra, bóng dáng thật cô độc. Có lẽ như lời lão nói, đây chỉ là một lần đi xa. Nhưng lão có bao giờ nghĩ lại, chuyến đi này lão cũng không cách nào quay lại nơi này nữa.

Bên trong Ảo Bích, Thiên Lân bị một chưởng của Thông Thiên Tẩu đánh bay, thương thế nghiêm trọng. May mà thân thể của Thiên Lân đặc biệt, có được năng lực tự chữa trị rất mạnh mẽ, nhanh chóng đứng lên được. Đứng nguyên tại chỗ, Thiên Lân không lập tức rời đi mà thăm dò qua tình hình bốn phía xung quanh thế nào, đợi cho thân thể có chuyển biến tốt mới cẩn thận tiến lên phía trước.

Do không biết được Thông Ảo thời không lớn đến thế nào, Thiên Lân chỉ đành chọn đại một phương hướng, vừa tiến lên về phía trước, vừa thăm dò tung tích của Ảo Linh và Thông Thiên Tẩu. Rất nhanh, Thiên Lân phát hiện được khí tức của Ảo Linh, nhanh chóng tiến đến gần. Ảo Linh thấy vậy cũng không thèm để ý, cũng không hề né tránh, ngược lại còn chủ động xuất hiện.

Thấy Ảo Linh một mình xuất hiện, Thiên Lân cất tiếng hỏi:

- Thông Thiên Tẩu đâu rồi?

Ảo Linh đáp:

- Hắn đã rời đi, nơi này chỉ còn ta và ngươi.

Thiên Lân hừ giọng nói:

- Giữa chúng ta cũng phải có người rời đi.

Ảo Linh đáp:

- Đó là kết cục tất nhiên, cũng phải xem ai may mắn hơn.

Thiên Lân lạnh lẽo nói:

- Rất nhiều chuyện không thể nào bằng vào may mắn mà phải bằng vào thực lực.

Ảo Linh điềm nhiên đáp:

- Ta biết chuyện này, vì thế ta chờ ngươi nơi này.

Thiên Lân cười lạnh nói:

- Coi như ngươi tự mình biết rõ.

Ảo Linh phản bác lại:

- Không nên tự phụ, ngươi không chắc sẽ thắng.

Thiên Lân đáp:

- Thắng bại thua được, thử qua là biết. Đến đây, ta không muốn lãng phí thời gian và tinh lực.

Ảo Linh nghe vậy cũng không nói nhiều, thân thể lóe lên đi liền, biến mất thần bí. Sau đó, bốn bề Thiên Lân ảo ảnh nổi lên không ngừng, vô số bóng sáng biến hóa ngàn vạn khiến người ta không kịp nhìn rõ. Thấy vậy, Thiên Lân không thèm để ý, ngược lại nhắm chặt mắt, thi triển Thiên Tượng Vô Thường, nhờ vào sức mạnh Linh Phách có năng lực không gì không dò được, triển khai một cuộc công kích có tính toàn diện hoàn toàn mới.

Linh Ảo thời không vô cùng vô tận, Ảo Linh ở bên trong đó, chuyển biến rất nhanh phương vị, ảo hóa thành các loại các dạng bóng sáng để mê hoặc Thiên Lân, đối mặt với ảo thuật của Ảo Linh, Thiên Lân không thèm để ý chút nào, hắn chỉ chuyên tâm bắt chặt lấy tung tích của Ảo Linh, triển khai trận pháp chận đường. Đối với Thiên Lân, chỉ cần vây khốn được Ảo Linh, hắn liền có thể tiêu diệt Ảo Linh. Hiện nay, điều khó khăn duy nhất chính là làm thế nào mới có thể vây khốn được Ảo Linh biến hóa không ngừng, vây Ảo Linh vào trong trận pháp do hắn bố trí được đây? Vấn đề này Thiên Lân vẫn luôn suy xét, nhưng lại không có được kết luận thật tốt, vì thế hai bên cứ ngươi đuổi ta chạy, chìm vào thế trận giằng co.

Thời gian âm thầm trôi qua, Thiên Lân và Ảo Linh giao đấu đã lâu. Hai bên mỗi người có sở trường, không dễ dàng gì phân biệt thắng thua. Đối mặt với loại tình hình này, Thiên Lân suy xét rất nhiều, nếu như tiếp theo cứ như vậy, bản thân chẳng phải bị Ảo Linh vây khốn ở trong đây rồi sao?

Để phá vỡ cục diện bế tắc, Thiên Lân bắt đầu nhớ lại những điều đã nói, sau một phen suy tính phân tích, cuối cùng đặt hết hy vọng vào trong Thiên Tượng Vô Thường. Đây là một loại thuật vận dụng, Thiên Tượng Vô Thường có được tiềm lực mạnh mẽ vô cùng, chỉ cần phát huy được thích đáng, liền không có chuyện gì không làm được. Trước đây, Thiên Lân chỉ mới là truy kích một mình, liền bị Ảo Linh dắt mũi đi. Hiện nay, Thiên Lân chuyển biến phương thức, trong lúc truy kích cũng ngầm mai phục cao thấp khắp chung quanh, phân ra một bộ phận thể hiện trận thế khác nhau. Đợi sau khi Ảo Linh không tra xét tiến vào bên trong đó, liền có thể vây khốn lấy Ảo Linh. Suy nghĩ của Thiên Lân vô cùng chính xác, nhưng khi thi triển thì phải chú ý rất nhiều, mong mỏi đến mức không bị Ảo Linh phát hiện, nếu không thì sẽ thất bại trong gang tấc. Hiểu được đạo lý này, Thiên Lân cẩn thận vô cùng, cố tình tăng mạnh sức truy kích, khiến cho Ảo Linh một lòng một dạ làm chuyện này, không còn lòng lo lắng chuyện khác. Thừa cơ hội này, Thiên Lân xảo diệu vận dụng Thiên Tượng Vô Thường, lợi dụng sức mạnh thuộc tính âm nhu của bản thân, từ bên ngoài bố trận chặn lại, dần dần vây ép lấy Ảo Linh vào trong một khu vực đặc biệt. Những điều này, Ảo Linh không hề biết gì cả, y dưới tình trạng bị Thiên Lân cưỡng bắt, đã đặt hết tinh lực vào đó, căn bản không phát hiện được Thiên Lân đã ngầm thi triển quỷ kế. Như vậy, chỉ chưa đến chốc lát, Ảo Linh đã xâm nhập vào trong trận pháp mà Thiên Lân đã bố trí trước, phạm vi hoạt động bị hạn chế rất nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK