Ánh nhạt lóe lên, bóng người hạ xuống. Trương Phàm chọn lựa một ngọn núi tuyết để hạ chân, vẻ mặt sự tức giận còn chưa hết. Trước kia, Trương Phàm bị Xích Thạch của tộc Bác Phụ tiến công, trong lúc sơ ý bị thương không nhẹ. Chuyện này khiến lão ảo não vô cùng, lại có phần oán hận không tiêu trừ được. Hiện nay, Trương Phàm trải qua một khoảng thời gian điều dưỡng vận khí, nội thương cơ hồ đã chuyển biến tốt đẹp, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nhớ lại những tình hình gần đây, Trương Phàm thấy tình thế Băng Nguyên càng lúc càng quỷ dị, bản thân dường như chìm vào một vòng xoáy nào đó, cơ hồ không phân biệt được gì cả, hoàn toàn quên mất mục đích của chuyến này. Có ý nghĩ này trong đầu, Trương Phàm trong lòng chấn động, lập tức thu lại tâm thần, bắt đầu cẩn thận phân tích từng sự kiện đã phát sinh trước đây.
Giây lát sau, Trương Phàm chỉnh lý lại đầu óc, trong não lập tức tỉnh táo trở lại, ánh mắt nhìn về phía Đằng Long cốc, miệng phát ra tiếng cười lạnh thấp trầm. Từ ban đầu, mục đích của Trương Phàm chính là đảo loạn Băng Nguyên, khiến cho thiên hạ đại loạn để tiện cho phái Cửu Hư có thể thừa cơ ra tay. Hiện nay, trên Băng Nguyên chính tà đối lập, lại thêm có yêu thú viễn cổ và người khổng lồ Bác Phụ, còn có thêm tần suất chấn động bên dưới núi băng, những điều này vô hình trung thúc đẩy cho tâm nguyện của Trương Phàm, đến bây giờ lão không có chuyện gì phải làm, ngược lạc còn chìm vào chuyện mơ hồ không rõ. Nghĩ ra những chuyện này rồi, Trương Phàm lập tức nở nụ cười, tự nói:
- Hoàng Kiệt tuy đã hy sinh nhưng lại vô cùng có giá trị. Tiếp theo kéo … ồ … chính là bọn họ …
Tâm niệm vừa động, Trương Phàm lập tức ẩn thân, trong hư không quan sát một hàng người đang bay đi chơi đùa. Giây lát sau, những người đó đi xa rồi, Trương Phàm mới xuất hiện trên núi, vẻ mặt quỷ dị nói:
- Lại là tiểu tử đáng chết Thiên Lân, ta thiếu chút nữa đã quên chuyện chính rồi.
Lắc mình rời đi, Trương Phàm âm thầm tiến đến Đằng Long cốc. Khi cách Đằng Long cốc chừng hai mươi dặm, ở một chỗ có các khe nứt đan xen, lão tìm được một cái động bí ẩn, bắt đầu ở đó vận công trị thương. Thời gian âm thầm trôi qua, khi Trương Phàm tỉnh táo trở lại, bên ngoài đã sớm đen ngòm một màu. Đứng lên, Trương Phàm kiểm tra lại trạng thái thân thể, cười thỏa mãn nói:
- Không tồi, trạng thái tốt nhất, ta sẽ khiến các ngươi vĩnh viễn nhớ đến cái tên của ta. Ha ha ha …
Sau khi cười, Trương Phàm lóe lên đi liền. Thời khắc đó, tiếng cười trong lời nói của lão ẩn chứa chuyện nào đây?
Đứng thẳng đó, Hắc Ma chăm chú quan sát động tĩnh của Đằng Long cốc, khóe miệng hiện lên sự hận thù tàn nhẫn. Ban đầu, Hắc Ưng con của Hắc Ma chết ở Băng Nguyên, tuy chính là bị Công Dương Thiên Tung giết chết, nhưng người này có liên quan chặt chẽ với Đằng Long cốc. Hiện nay, Công Dương Thiên Tung đã chết rồi, Hắc Ma liền mang món nợ này đổ lên đầu của Đằng Long cốc. Lại thêm sư huynh Ngốc Thiên Ông chết trong tay của cao thủ Đằng Long cốc, Hắc Ma càng thêm hận thù khó tiêu, lập chí phải tìm Đằng Long cốc tính sổ. Hiện nay, Đằng Long cốc vẫn còn binh tinh tướng mạnh, Hắc Ma tuy tự phụ bất phàm, lại không dám ngang nhiên mạo hiểm, chỉ đành âm thầm ẩn núp bên ngoài cốc, vừa thừa cơ trị thương, vừa chờ đợi cơ hội thích hợp. Rất nhanh, Hắc Ma phát hiện một đoàn người Thiên Lân ra khỏi cốc, trong lòng hơi phấn chấn. Sau khi phân tích qua nhân số và thực lực của hai bên, Hắc Ma thấy không nắm được phần chắc, lý trí nhất là chọn lựa ẩn nhẫn, quyết định tiếp tục chờ đợi cơ hội khác.
Nhưng cao thủ của Đằng Long cốc vô cùng cẩn thận, ngoại trừ Thiên Lân ra khỏi cốc, những người khác đều bế môn không ra, điều này khiến cho Hắc Ma khổ sở chờ đợi rất lâu cũng không tìm được thời cơ thích hợp. Nhìn bầu trời đang dần dần đen lại, Hắc Ma trong lòng hơi thất vọng, đang dự tính bỏ đi thì cửa cốc đột nhiên lóe lên bóng trắng, gấu Bắc Cực xuất hiện trong tầm mắt của Hắc Ma. Lúc đó, gấu Bắc Cực tung mình bay trong gió tuyết chạy thẳng về phía Nam. Hắc Ma thấy vậy chần chừ giây lát, phát hiện giết chết một con gấu Bắc Cực không có ý nghĩa gì cả, vì thế quay mình bỏ đi, từ từ rời khỏi khu vực của Đằng Long cốc. Trên đường đi, Hắc Ma vẫn luôn suy tư, phải làm thế nào mới tạo được cơ hội có lợi để đánh địch nhân Đằng Long cốc trọng thương. Sau khi nghĩ một lúc, Hắc Ma không nghĩ ra được chủ ý nào tốt, trong não lại đột nhiên lóe lên hình ảnh của gấu Bắc Cực. Lập tức, Hắc Ma bật cười to, điều chỉnh lại phương hướng bay thẳng về phía Nam. Chuyến này lão muốn làm thế nào, cuối cùng có thể trở thành hiện thực không?
Quay lại Đằng Long cốc vừa đúng vào chính ngọ. Nhóm Thiên Lân sau khi ăn cơm rồi liền kể chuyện Thần Nữ trên ngọn Thiên Nữ phong đã tỉnh táo trở lại. Mọi người nghe vậy đều cảm thấy kinh dị, đặc biệt là Phương Mộng Như và Băng Tuyết lão nhân, bọn họ có thể nói là bị hại của U Mộng Lan, trong lòng có một bóng ma không sao xua tan đi được. Triệu Ngọc Thanh sau khi biết chuyện Thần Nữ tỉnh táo trở lại, trong mắt toát ra tình cảm thương tang nồng đậm, khẽ thở dài nói:
- Té ra là như vậy.
Mọi người không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Triệu Ngọc Thanh, ào ào mở miệng hỏi han. Triệu Ngọc Thanh khổ sở đáp:
- Ta chỉ nhất thời cảm thán mà thôi, thấy Đồng Tâm lan đó biến thành U Mộng lan, ít nhiều khiến người ta có cảm giác đau lòng.
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy đồng cảm, trong Đằng Long phủ lập tức tiếng thở dài tràn ngập, sau đó mọi người rời đi. Tuyết Sơn thánh tăng đi đến bên Triệu Ngọc Thanh, hỏi:
- Lão hữu, ngươi vừa rồi thần sắc không ổn, có phải có chuyện gì phát sinh không?
Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, đứng lên nói:
- Rất lâu rồi không có đi dạo tới nơi, ông có tình nguyện đi tới lui trong cốc với ta không?
Tuyết Sơn thánh tăng cười nói:
- Được, có một số chỗ ta đều không nhớ ra được.
Đi ra khỏi Đằng Long phủ, Triệu Ngọc Thanh và Tuyết Sơn thánh tăng chậm bước đi lại trong Đằng Long cốc. Đi qua từng nơi từng chỗ, hai người vừa nhớ lại những chuyện trước đây, vừa nói chuyện với nhau.
Khi Triệu Ngọc Thanh mang Tuyết Sơn thánh tăng đến hồ nước ở đáy cốc, Tuyết Sơn thánh tăng đột nhiên nói:
- Hồ nước này đã không còn trong xanh nữa rồi.
Triệu Ngọc Thanh chăm chú nhìn mặt hồ, vẻ đau thương nói:
- Vài ngàn năm quá khứ, tồn tại chính là một loại thành quả. Khi kiếp nạn đến rồi, cho dù kết cục như thế nào, lịch sử đã từng trải qua đều vĩnh viễn dừng lại trong những đường hầm thời gian.
Tuyết Sơn thánh tăng chân mày nhúc nhích, hỏi lại:
- Sự tỉnh lại của Thần Nữ là kết quả tất yếu?
Triệu Ngọc Thanh gật đầu đáp:
- Sự phục hồi của Vân Nghê thánh nữ là tiêu chí cho thấy hủy diệt đã đến rồi. Cho dù là Tuyệt Tình môn hay là Đằng Long cốc đều không cách nào chạy thoát được.
Tuyết Sơn thánh tăng than thở nói:
- Nếu là như vậy, ông vì sao không ra mặt nói rõ cho mọi người?
Triệu Ngọc Thanh khổ sở trả lời:
- Ta chỉ biết kết quả, không biết quá trình. Ta không nói với mọi người là không muốn mọi người kinh hoảng, thứ đến là trong lòng ta còn một chút may mắn, hy vọng Đằng Long cốc đủ sức vượt qua tai họa lần này.
Tuyết Sơn thánh tăng thở dài thườn thượt, khẽ lẩm bẩm:
- Có lẽ ông đúng …
Triệu Ngọc Thanh cười khổ nói:
- Có lẽ đây là một sai lầm …
Vào lúc hoàng hôn, Ứng Thiên Tà đột nhiên đến cốc.
Triệu Ngọc Thanh gọi mọi người lại, lắng nghe Ứng Thiên Tà kể chuyện.
- … Hồng Lăng và người khổng lồ giao chiến kinh tâm động phách, ta vốn cho là Hồng Lăng cho dù địch không lại, muốn bỏ chạy cũng rất dễ dàng, ai ngờ chỉ trong mấy chiêu, Hồng Lăng liền chết trong tay của người khổng lồ. Sau đó, tám người khổng lồ kia xé xác Hồng Lăng ăn, hệt như những người ta ăn cơm vậy, điều này khiến ta chấn động vô cùng.
Thiên Lân hơi kích động, hỏi lại:
- Bọn Xích Viêm hiện nay ở nơi nào?
Ứng Thiên Tà đáp:
- Khi ta rời đi rồi, bọn họ còn trong một khe nứt ngoài ba trăm dặm cách nơi này để né tránh gió tuyết. Hiện nay còn ở đó hay không, ta lại không biết được.
Giang Thanh Tuyết hỏi:
- Ngoài ra, ngươi có biết tình hình khác nào không?
Ứng Thiên Tà nói:
- Ta gặp được Tây Bắc Cuồng Đao, hắn không biết vì sao bị thương rất nặng nề, đang ẩn mình trị thương.
Khiếu Thiên lên tiếng:
- Có tin tức gì phía Ngũ Sắc Thiên Vực không?
Ứng Thiên Tà lắc đầu nói:
- Ta hai ngày nay chạy tới chạy lui trên Băng Nguyên, lại chưa từng phát hiện hay nghe bất kỳ tin tức nào liên quan đến bọn họ.
Đồ Thiên nói:
- Xem ra cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đang tạm thời ẩn thân để đánh lén rồi.
Dao Quang phân tích:
- Với tình hình những ngày trước đây, Hắc Kim Cương và Vân Cơ đều bị thương rất nặng, bọn họ có khả năng rất lớn là đang trị thương.
Mã Vũ Đào nghi hoặc nói:
- Cho dù hai người này trị thương, nhưng bốn người khác thì sao? Bọn họ sao lại không có chút tin tức nào.
Phỉ Vân đáp:
- Ta có ý nghĩ, bọn họ không biết có phải cố ý nén mình lại, dự tính chuyển từ ánh sáng vào bóng tối, khiến bọn ta tìm không được bọn họ sẽ chuyển sự chú ý đến những địch nhân khác. Kết cục như vậy dù thế nào đều rất có lợi không chút hại nào cả đối với Ngũ Sắc Thiên Vực.
Lâm Phàm hừ giọng nói:
- Quỷ kế cũng không ít, nhưng chúng ta dù biết rồi thì có thể làm thế nào đây?
Vấn đề này khiến mọi người chìm vào suy tư, Đằng Long phủ lập tức yên tĩnh trở lại, ngoại trừ tiếng hô hấp ra không hề nghe được bất cứ âm thanh nào ra. Rất lâu sau, Thiên Lân mở miệng nói:
- Ẩn núp chỉ là tạm thời mà thôi, địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực sớm muộn sẽ xuất hiện, chúng ta không cần phải làm phức tạp vấn đề này. Hiện nay, địch nhân Ngũ Sắc Thiên Vực nếu đã tính toán quỷ kế với chúng ta, thế thì chúng ta dùng kế gậy ông đập lưng ông, cũng làm ra vẻ không hỏi han gì đến, xem thử ai có tính nhẫn nại hơn ai. Còn đối với những người khác, hệt như Trương Phàm, Phong U, Hắc Ma, chúng ta không cần phải ra khỏi cốc, bọn chúng cũng không chơi được trò gì cả. Chỉ có điều đáng lưu ý chính là Thái Huyền Hỏa Quy, đây là nhân tố chúng ta không cách nào khống chế được.
Triệu Ngọc Thanh rất thích thú với kiến nghị của Thiên Lân, dò hỏi:
- Mọi người thấy ý kiến của Thiên Lân như thế nào?
Sở Văn Tân lên tiếng:
- Biện pháp rất hay, nhưng dường như yếu thế một chút.
Thiên Lân phản bác lại:
- Vào lúc phi thường phải dùng thủ đoạn phi thường, bởi vì địch nhân của chúng ta đều là hạng âm hiểm xảo trá, không thể cao thượng với bọn họ quá mức.
Câu này vừa nói ra, mọi người không bàn luận gì thêm, Triệu Ngọc Thanh lập tức tiếp thu ý kiến của Thiên Lân, để mọi người tạm thời án binh bất động, thử gân thử cốt với Ngũ Sắc Thiên Vực.
Ăn cơm chiều xong, Ứng Thiên Tà từ chối ý tốt của mọi người, rời khỏi Đằng Long cốc tiếp tục truy tìm đệ đệ là Ứng Thiên Cừu. Thiên Lân nhờ Tân Nguyệt thăm nom Ngọc Tâm, tự mình đưa tiễn Ứng Thiên Tà ra khỏi cốc, hơn nữa còn rời khỏi Đằng Long cốc. Lần này, Thiên Lân không hề lập tức chạy đến Thiên Nữ phong mà đi tìm mấy người khổng lồ Xích Viêm của tộc Bác Phụ, kết quả chạy đến khe núi mà Ứng Thiên Tà nói, Xích Viêm đã thống lĩnh mọi người rời đi. Để truy tìm tung tích của Xích Viêm, Thiên Lân sử dụng sức mạnh thần kỳ của Băng Thần quyết dò xét, sau khi tìm kiếm đến vài trăm dặm rời mới thấy được tám người Xích Viêm ở bên bờ hồ nước. Khi đó, Xích Viêm đang đứng ở trên một ngọn núi nhỏ cách hồ nước khoảng chừng trăm trượng, ánh mắt chăm chú nhìn xuống mặt hồ, thần thái nghiêm túc lại có mấy phần lo lắng. Những người khác đứng cách vài trượng, thần thái khác nhau nhìn mặt hồ nước, trong mắt toát ra vẻ quan tâm lo lắng vô cùng phức tạp.
Kêu khẽ một tiếng, Thiên Lân đến bên mọi người, hạ xuống trên vai của Xích Viêm, cất tiếng hỏi:
- Các vị sao lại chạy đến nơi này? Đây không phải là chỗ chơi vui đâu.
Xích Viêm thu lại ánh mắt, nghiêng đầu nhìn Thiên Lân trên vai, điềm nhiên đáp:
- Đây là con đường mà chúng ta tất yếu phải đi qua.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Con đường phải đi qua, thế thì nhất định ngươi biết bên dưới đáy hồ ẩn chứa thế nào rồi?
Xích Viêm quay đầu nhìn hồ nước, không khẳng định đáp:
- Rất nhiều khi, người ta không cần phải biết quá nhiều.
Thiên Lân vẻ mặt trầm ngâm, hắn nghe ra một chút manh mối, chuyển người nhìn những người khác, thấy bọn họ hoàn toàn không có vẻ gì sợ sệt, nhưng lại mơ hồ hiểu rõ được kết quả cuối cùng.
Đây là một sự mô tả âm thầm, vẽ nên chân thật nội tâm bên trong lòng, đáng tiếc lại có một chút tình cảm thương tang ở bên trong. Chăm chú nhìn một lúc, Xích Viêm đột nhiên cất bước tiến lên, đi thẳng về phía hồ nước. Điều này khiến cho Thiên Lân vô cùng kinh hãi vọt miệng nói:
- Ngươi muốn làm gì vậy?
Xích Viêm không nói, chớp mắt đã đến bên bờ hồ, ngồi xổm xuống, dùng tay vốc một chút nước hồ, quan sát thật cẩn thận.
Sau đó, Xích Viêm đứng lên quay về đến bên các người trong tộc, trầm giọng nói:
- Thời khắc cuối cùng sắp sửa đến rồi, chúng ta hãy cùng nhau dũng cảm đối mặt thôi.
Người trong tộc Bác Phụ đồng thanh quát to, thanh âm vang động hệt như tiếng sấm rung trời, khiến cho người ta cảm thấy khiếp sợ. Rời khỏi hồ nước rồi, Xích Viêm vẻ mặt bình tĩnh trở lại, vừa dẫn người trong tộc đi thành hàng trong màn đêm, vừa bàn chuyện phiếm với Thiên Lân.
Khi chia tay, Thiên Lân dặn dò:
- Băng Nguyên hỗn loạn, các vị nhớ cẩn thận cho an toàn.
Xích Viêm điềm nhiên đáp:
- Không cần lo lắng cho chúng ta, định mệnh đã sớm có an bài rồi.
Thiên Lân hơi thương cảm, lại sợ bản thân chờ quá lâu sẽ không hay, vì thế phất tay từ biệt mọi người, sau đó bay đi. Thời khắc đó, Xích Thạch, Xích Vân, Xích Quang, Xích Địa, Xích Kim, Xích Hà, Xích Thủy cùng ào ào vẫy tay, vẻ mặt thật thân mật.
Xích Viêm hai môi khẽ run run, nhìn theo bóng Thiên Lân bay đi xa, nhịn không được la lên:
- Thiên Lân, chờ một chút …
Có phần kinh ngạc, Thiên Lân lập tức quay người trở lại, nghi hoặc nói:
- Còn có gì cần nói với ta chăng?
Xích Viêm vẻ mặt phức tạp, ánh mắt cổ quái nhìn Thiên Lân, trầm ngâm nói:
- Ngươi vào ngày mai tốt nhất nên cẩn thận một chút.
Thiên Lân hiếu kỳ nói:
- Vì sao lại như vậy?
Xích Viêm phất tay nói:
- Chớ có hỏi nhiều, ngươi chỉ cần nhớ kỹ lời nói của ta là được rồi, hãy nhanh chóng quay về đi.
Thiên Lân không đi, kiên trì hỏi:
- Ngươi có chuyện gì che giấu ta?
Xích Viêm không đáp, đưa mắt nhìn về phía chân trời.
Xích Kim nói:
- Thiên Lân, có một số chuyện biết có khi lại không bằng không biết.
Thiên Lân phản bác lại:
- Chuyện bởi người làm, nhiều chuyện nếu có thể sớm đề phòng thì kết quả sẽ không như vậy.
Xích Viêm thu ánh mắt lại, nhìn vào hai mắt của Thiên Lân cất tiếng hỏi:
- Ngươi thật sự cho là như vậy chăng?
Thiên Lân gật đầu đáp:
- Đây là lý lẽ của ta, ta tin tưởng vào nó.
Xích Viêm gật đầu trả lời:
- Được, nếu ngươi đã không biết được, thế thì ta nói cho ngươi biết. Ngươi hiện nay ở giữa mi mắt có xuất hiện một vết gãy. Đây là dấu hiệu của huyết sát, cho thấy ngươi trong sớm tối sẽ có tai ách chết chóc.
Thiên Lân kinh ngạc nói:
- Có chuyện này sao? Làm sao mới hóa giải được?
Xích Viêm bật cười phức tạp, dùng ánh mắt mà Thiên Lân không cách nào lý giải được nhìn hắn, u oán nói:
- Con đường phải đi, kiếp nạn khó thoát.
Dứt lời liền xoay người, Xích Viêm không nói thêm gì, dẫn các người trong tộc đi xa, chớp mắt đã biến mất dưới màn đêm. Thiên Lân sửng sờ ngây ngô ở đó, tự nói:
- Con đường phải đi, kiếp nạn khó thoát được. Đây là ám chỉ ta hay là ám chỉ bọn họ vậy?
Gió đêm gào thét, gió tuyết phiêu diêu. Khi Thiên Lân giật mình tỉnh lại, bốn bề chỉ còn có gió lạnh vây phủ mà thôi.