Buổi sáng, trên tầng không của Băng Hà cốc gió lạnh gào thét, bông tuyết lơ lửng. Yến Sơn Cô Ảnh đứng thẳng yên lặng trong gió tuyết, ánh mắt chăm chú nhìn xuống Tuyết Nhân dưới mặt đất. Ước hẹn hai ngày lúc này đã đến rồi, Tuyết Nhân thương thế đã khỏi hẳn, đang nhìn Yên Sơn Cô Ảnh khách bên trên, hừ lạnh nói:
- Ngươi quả thật rất nóng nảy, mới sáng sớm đã chạy đến nơi này.
Yến Sơn Cô Ảnh khách lạnh lẽo đáp:
- Ngươi nói như vậy là sợ gặp lại ta rồi?
Tuyết Nhân cười nói:
- Ta mà sợ ngươi? Quả thật mắc cười. Nói đi, tỉ thí thế nào đây?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Khách tùy theo chủ, người quyết định đi.
Tuyết Nhân nghe vậy, trầm ngâm đáp:
- Sao không đơn giản một chút, chúng ta trong ba chiêu phân thắng thua. Hai chiêu trước tỉ thí sự linh động của chiêu thức, mỗi người chủ động tấn công một chiêu. Chiêu thứ ba tỉ về tu vi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách không thèm để ý đến nói:
- Được, chiêu thứ nhất ngươi làm trước, nhưng chúng ta phải nói quy củ trước đã.
Tuyết Nhân hỏi lại:
- Quy củ thế nào?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Ta thua, ngươi có thể đề xuất một điều kiện. Ngươi thua, thì hãy đem vật mà sư phụ ngươi cướp đi trả lại cho ta là được rồi.
Tuyết Nhân nói:
- Điều này không thành vấn đề, nhưng ta phải thanh minh rõ một chút, ta đúng là không biết vật mà năm xưa sư phụ ta đoạt lấy là gì, bởi vì đến lúc ông ấy chết cũng chưa từng đề cập với ta.
Yến Sơn Cô Ảnh khách chăm chú nhìn vào mắt của Tuyết Nhân, thấy hắn không nói dối, liền nói:
- Nếu như ngươi không biết được thì lúc đó mang ta đến chỗ sư phụ ngươi sống trước đây để tìm là được rồi.
Tuyết Nhân rất tùy tiện đáp:
- Được, chỉ cần ngươi có bản lĩnh đánh thắng ta thì thế nào cũng được hết.
Yến Sơn Cô Ảnh khách chầm chậm hạ xuống mặt đất, nhìn Tuyết Nhân cách ngoài hai trượng, điềm nhiên nói:
- Xuất chiêu đi, ngươi chỉ có cơ hội một chiêu mà thôi.
Tuyết Nhân hai mắt khép hờ, cười lạnh đáp:
- Nhìn cho cẩn thận …
Còn đang nói, thân thể Tuyết Nhân lóe lên phân chia ra, chớp mắt đã ảo hóa thành vài chục bóng hình vây bủa tứ phía Yến Sơn Cô Ảnh khách, từ khắp các mặt phát động công kích cùng lúc.
Ánh mắt hơi lạnh lại, Yến Sơn Cô Ảnh khách chất vấn:
- Đây là chiêu thứ nhất của ngươi?
Cổ tay chuyển động, binh khí kỳ lạ rung động, tiếng kêu chói tai cùng với ánh sáng bắn ra hệt như làn sáng khuếch tán, chốc lát đã bao trùm khắp khu vực lân cận. Lập tức, những phân thân của Tuyết Nhân liền bị món binh khí kỳ lạ của Yến Sơn Cô Ảnh khách chém nát, ánh sáng lạnh đầy trời cuốn theo gió tuyết, bốn bề không một chút gì. Cảnh tượng như vậy, Yến Sơn Cô Ảnh khách dường như có phần thắng thế, nhưng công kích của Tuyết Nhân thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao?
Trong yên lặng, Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên từ dưới bay lên, binh khí trong tay bay ra tự vận chuyển xoay tròn giữa không trung rồi công thẳng xuống Tuyết Nhân dưới chân. Từ dưới đất chui lên, Tuyết Nhân hai tay nắm chặt lấy hai chân của Yến Sơn Cô Ảnh khách, thân thể đảo ngược bay lên, hai chân tung cước cực nhanh nhằm vào thẳng lồng ngực của Yến Sơn Cô Ảnh khách. Hai tay vung lên, Yến Sơn Cô Ảnh khách xuất chiêu nhanh như điện, vừa ứng phó với cước lực kinh người của Tuyết Nhân, vừa hừ khẽ nói:
- Hoa dạng cũng không tệ lắm, nhưng dùng sai đối tượng rồi.
Dứt lời, Yến Sơn Cô Ảnh khách toàn thân không khí lưu động, một luồng sức mạnh to lớn chớp mắt đã khuếch tán, lập tức hất bắn Tuyết Nhân văng đi mấy trượng, kết thúc chiêu thứ nhất.
Tay phải vung lên, Yến Sơn Cô Ảnh khách thu binh khí lại, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tuyết Nhân, lạnh lẽo nói:
- Chiêu thứ hai là ta xuất thủ, hãy nhìn cho cẩn thận vào.
Cổ tay chuyển động, binh khí kỳ lạ thay đổi liên tục, những lưỡi đao sáng phá không tung hoành giăng giăng với xu thế xen kẽ theo chiều xéo, ngưng tụ quanh người Yến Sơn Cô Ảnh khách một kết giới hình quả cầu lấp lánh ánh sáng. Nhìn thấy những điều này, Tuyết Nhân có phần không hiểu. Yến Sơn Cô Ảnh khách tình trạng giống như phòng ngự, không hề có chút vẻ tấn công, lẽ nào y không giỏi công kích, hay là không có niềm tin đối với chính mình? Cứ vậy, trong não Tuyết Nhân lóe lên những ý nghĩ đó rồi mất đi. Nhưng chính vào lúc này, kết giới hình quả cầu quanh người Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên vỡ ra, dùng phương thức vận hành theo chiều ngược lại, đột nhiên bao trùm lấy Tuyết Nhân vào trong kết giới, hơn nữa còn thu nhỏ từ từ.
La lên một tiếng thất thanh, Tuyết Nhân mắng:
- Đáng ghét, không ngờ lại âm hiểm như vậy.
Còn đang nói, quanh người Tuyết Nhân lóe lên ánh vàng kim, y vận hành Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công đến cực hạn, sau đó lại múa quyền tấn công mãnh liệt, chuẩn bị phá vỡ kết giới kia.
Ý nghĩ của Tuyết Nhân rất bình thường, nhưng địch nhân gặp phải thì không phải người bình thường. Tuyết Nhân ỷ có Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công trên mình, không sợ đao thương, không sợ ngoại thương. Nhưng hắn quên mất một điểm, sư phụ của Yến Sơn Cô Ảnh khách và sư phụ Tuyết Nhân đã từng là cố giao, chi tiết hai bên đều hiểu rõ ràng vô cùng, sao lại không biết được Tuyết Nhân tu luyện thành Hỗn Nguyên Phích Lịch thần công đây?
Bóng quyền tung hoành, bóng sáng tan vỡ. Quyền của Tuyết Nhân đánh trúng vào kết giới quanh người, rất dễ dàng phá vỡ kết giới đó, nhưng nó lại hoàn toàn không tiêu tan đơn giản như vậy. Té ra, một chiêu này của Yến Sơn Cô Ảnh khách biến ảo vô cùng, y đã sớm dự liệu được phản ứng của Tuyết Nhân, cố ý cho Tuyết Nhân xem thường, tưởng tằng một chiêu của y bất quá chỉ như vậy mà thôi. Đến lúc đó, đợi khi Tuyết Nhân tâm thần không còn tập trung, những lưỡi đao sáng nhìn thấy như đang tự tan biến lại đột nhiên phản hồi, rồi tự dung hợp diễn hóa hình thành một loạt công kích khiến cho Tuyết Nhân sai lạc ra tay không kịp. Điểm này, Tuyết Nhân không hề phòng bị chút nào, trong lúc đang cao hứng đột nhiên ánh sáng bốn bề lấp lánh, những lưỡi đao sáng chằng chịt liên tiếp ép gần đến thân thể y, một đại bộ phận đột phá được phòng ngự trong lúc vội vã, hất hắn bay đi cả vài trượng, miệng gào thét không thôi. Một chiêu đắc thủ, Yến Sơn Cô Ảnh khách hoàn toàn không truy kích, ánh mắt lại lạnh lẽo nhìn y, mơ hồ ẩn chứa vài phần thất vọng.
Tuyết Nhân tức giận rồi dần dần bình tĩnh lại, nhìn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo của Yến Sơn Cô Ảnh khách, thở hổn hển nói:
- Ngươi thật lợi hại, tâm cơ đủ thâm sâu. Bây giờ chúng ta hãy tỉ thí tu vi đi.
Yến Sơn Cô Ảnh khách nói:
- Ngươi thấy có cần phải thỉ thí nữa không?
Tuyết Nhân giận dữ cười nói:
- Ngươi cho mình là thắng mãi không thua phải không?
Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:
- Nếu như vậy, ngươi hãy chuẩn bị đi.
Tay trái chắp sau lưng, tay phải đẩy ra trước, Yến Sơn Cô Ảnh khách toàn thân toát ra một luồng khí tức lạnh lùng cao ngạo đặc biệt của kẻ mạnh. Tuyết Nhân chăm chú nhìn địch nhân, trong lòng hơi cảnh giác, từ tình hình hai chiêu vừa rồi mà xét, Yến Sơn Cô Ảnh khách vô cùng mạnh mẽ, muốn đánh bại y xem ra cũng không phải là quá dễ dàng. Tính toán như vậy rồi, Tuyết Nhân không dám sơ ý, vừa toàn lực thúc động chân nguyên trong cơ thể, vừa thi triển một tuyệt kỹ cực mạnh – Tịch Diệt Băng Phệ quyết.
- Đỡ chiêu.
Trong tiếng quát to, Tuyết Nhân hai tay đẩy ra, thân thể xoay tròn, ánh trắng chói mắt như thủy ngân khuếch tán, âm thầm nuốt lấy từng tấc không gian. Quanh đó, không khí co rút, đè nén lại, một tầng kết giới vô hình từ ngoài ép vào trong theo sự khống chế của Tuyết Nhân, giữ chặt lấy Yến Sơn Cô Ảnh khách nguyên tại chỗ. Thời khắc này, Tuyết Nhân vì muốn đánh bại địch nhân mà không tiếc gì để thi triển thủ đoạn đáng sợ nhất, khiến cuộc đấu thắng thua trở thành cuộc vật lộn sinh tử.
Ngạo nghễ đứng đó, Yến Sơn Cô Ảnh khách vẻ mặt vô tình, đối mặt với tầng kết giới ánh sáng màu trắng bạc đang nhanh chóng ép gần đó, tay phải của y chỉ xoay lộn một cái, lòng bàn tay phát xuất một chùm sáng màu đỏ rực, sau khi bắn ra được vài thước thì đột nhiên hóa thành một con rồng đỏ bay thẳng đến Tuyết Nhân bên ngoài kết giới. Con rồng đỏ hình dáng vài thước, nhìn qua hệt như một con rắn lớn, khi va chạm vào trên kết giới ánh sáng thì thân thể đột nhiên quay lại, nép chặt vào vách trong của kết giới để di động rất nhanh, không bao lâu đã lưu lại một hình vẽ.
Lúc này, Tịch Diệt Băng Phệ quyết của Tuyết Nhân phát ra đang vận hành rất nhanh, cùng với mảnh băng màu trắng bạc và khí cực lạnh tạo thành một loại sức mạnh không gì ngăn được, có thể tiêu diệt nuốt chửng vạn vật, đang nhanh chóng ép gần đến thân thể Yến Sơn Cô Ảnh khách. Bật cười kỳ dị, Yến Sơn Cô Ảnh khách đột nhiên đẩy ra một chưởng, chưởng lực âm thầm không thấy có chút uy lực nào nhưng khi đến gần kết giới trắng bạc liền dung hợp thành một thể với con rồng đỏ di động rất nhanh kia. Lập tức, chưởng lực của Yến Sơn Cô Ảnh khách và Tịch Diệt Băng Phệ quyết của Tuyết Nhân gặp nhau, hai màu trắng đỏ giao nhau chỉ dừng lại một chút, rồi xuất hiện thời gian tĩnh lặng ngắn ngủi. Sau đó kết giới màu trắng bạc đột nhiên vỡ nát, con rồng đỏ rực phá vách chui ra đánh trúng vào thân thể của Tuyết Nhân.
Rên lên một tiếng, Tuyết Nhân té nhào ra phía sau, liên tục lùi lại vài trượng mới miễn cưỡng ổn định được thân thể. Yến Sơn Cô Ảnh khách đứng nguyên tại chỗ, nhìn không thấy có gì khác thường, phảng phất như một người bàng quan, vẻ mặt bình thường.
- Ngươi thua rồi.
Chỉ ba chữ đơn giản đã mô tả lên một sự thực, Tuyết Nhân tuy không phục nhưng lại không thể không thừa nhận chuyện này.
Chùi đi máu tươi ở khóe miệng, Tuyết Nhân nói:
- Không sai, ta thua rồi. Nhưng có một điểm ta không rõ, ngươi làm sao phá giải được Tịch Diệt Băng Phệ quyết của ta? Còn nữa, rõ ràng sư phụ ngươi năm xưa đã thua, vì sao lần này ngươi lại dễ dàng chiến thắng?
Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Tuyết Nhân, điềm nhiên đáp:
- Lai lịch của sư phụ ngươi, sư phụ đã khuất của ta hiểu rõ vô cùng. Năm đó hai người bọn họ đánh cuộc, sư phụ ngươi tuy chiến thắng nhưng không phải tỉ thí tu vi mà là vận may. Còn khoảng cách hôm nay giữa ta và ngươi, từ khi bắt đầu đã tồn tại, chỉ tại ngươi hoàn toàn không hiểu rõ mà thôi. Bây giờ ngươi thua rồi, ngươi hãy dẫn đường đi.
Tuyết Nhân không hề tranh luận, lập tức dẫn Yến Sơn Cô Ảnh khách đi thẳng đến động băng mà Tuyết Vực Điên Quái cư ngụ năm xưa, nhanh chóng đưa Yến Sơn Cô Ảnh khách đến gần băng cốc gặp được Lâm Phàm, Linh Hoa.