Thật ra chuyện này là thế nào đây?
Nói đến chuyện này thì phải nói đến chuyện trước đây. Khi Xà Ma xuất hiện, Mẫu Đơn và Hoa Hồng liền cảm ứng được sự quá nghiêm trọng, bắt đầu thương nghị đối phó. Theo phân tích của Mẫu Đơn, Xà Ma một khi phát hiện hai người bọn họ thì chắc chắn sẽ hạ lệnh công kích. Đến lúc đó, với thế lực mạnh mẽ của Ngũ Sắc Thiên Vực, Mẫu Đơn và Hoa Hồng tất nhiên không địch lại, chỉ còn cách lựa chọn né tránh. Điểm này, Hoa Hồng cũng hoàn toàn tán thành, trong lòng có phần bất cam chấp nhận đề nghị của Mẫu Đơn.
Nhưng thế sự như quân cờ, biến ảo bất định. Khi Bàng Phi và Vân Cơ đến gần, Mẫu Đơn và Hoa Hồng đang do dự không biết lúc nào phải ứng chiến, một nhân vật bất ngờ xuất hiện thay đổi hết mọi thứ. Khi đó, Mẫu Đơn chủ trương rời đi, Hoa Hồng lại không cam lòng, chủ trương ra mặt xuất chiến, chờ đợi viện quân của Thiên Lân. Lúc này, một bóng hình từ trong hư không đi đến, từ xa xa nhìn lại bức tượng băng thần nữ ở trên đỉnh Thiên Nữ phong, ánh mắt toát ra vài phần tình cảm.
Từ xa, Bàng Phi và Vân Cơ đột nhiên đến gần, Mẫu Đơn và Hoa Hồng lại không kịp suy xét, cùng nhau bày trận giao chiến. Một trận đại chiến kịch liệt sắp sửa khai mở. Phát giác tình hình này, nhân vật giữa không trung đi đến hừ khẽ một tiếng, hệt như tiếng sấm vạn quân, lập tức hất Bàng Phi và Vân Cơ lùi lại vài chục trượng. Hoa Hồng và Mẫu Đơn thấy tình trạng như vậy thất kinh, cùng nhau quay đầu nhìn lại phía sau, khi thấy Ngạo Thiên Quân Vương ở trên đầu, trong mắt cả hai đều lộ ra sự kinh hãi và mừng vui.
Tung mình lùi lại, Bàng Phi vẻ mặt âm trầm, trừng Ngạo Thiên Quân Vương nói:
- Ngươi là người nào, vì sao lại nhúng tay vào chuyện này?
Ngạo Thiên Quân Vương thản nhiên đáp:
- Đất thanh tĩnh không nhiễm bụi trần. Ai dám sinh sự tại nơi này thì chớ trách ta vô tình.
Vân Cơ quát lên:
- Cuồng vọng, ngươi có biết chúng ta là ai không?
Ngạo Thiên Quân Vương đột nhiên trợn mắt, ánh mắt sắc bén phá không xông đến, lập tức hất Vân Cơ lùi lại vài trượng, phun máu tại chỗ, toàn thân ánh sáng chớp mắt đã ảm đạm đi.
- Trong mắt của ta, ngươi và người chết không có gì khác nhau.
Giọng lạnh lùng, bá khí cao ngạo, không khỏi hiển lộ ra thực lực kinh người, điều này khiến Bàng Phi căng thẳng, không dám xem thường lớn lối.
Hoa Hồng thấy vậy, sợ hãi than:
- Thực lực thật đáng sợ, một ánh mắt cũng đủ để trí mạng rồi.
Mẫu Đơn cảm xúc nói:
- Đây mới là khí thế kẻ mạnh.
Hoa Hồng nói:
- Nếu như Ngũ Sắc Thần Vương thấy được cảnh này, lão có lẽ sẽ hối hận về quyết định của bản thân.
Mẫu Đơn bật cười kỳ dị, khẽ lẩm bẩm:
- Không có quyết định lúc trước của lão, chúng ta làm sao đến nơi này?
Hoa Hồng sửng người, sau đó gật đầu đồng ý.
Trên tầng mây, Trương Phàm và Phong U khi thấy được thực lực của Ngạo Thiên Quân Vương, đều cảm thấy kinh hãi vô cùng, nghĩ không ngờ được trên thế gian còn có người đáng sợ đến như vậy. Ở xa xăm, Tây Bắc Cuồng Đao, Tứ Dực thần sứ, Ứng Thiên Cừu cũng cảm ứng được khí thế đáng sợ trên người của Ngạo Thiên Quân Vương, đều cảnh giác nhìn y, trong lòng có cảm giác sợ hãi âm thầm.
Xà Ma đến gần Thiên Nữ phong, liếc Vân Cơ bị thụ thương, lửa giận trong mắt bừng bừng, âm hiểm nhìn Ngạo Thiên Quân Vương chất vấn:
- Các hạ là ai, không ngờ dám đả thương sứ giả dưới trướng của ta.
Ngạo Thiên Quân Vương liếc Xà Ma một cái, vẻ mặt hơi khác thường, hừ khẽ nói:
- Không cần hỏi ta là ai, đắc tội với ta thì ngươi sẽ hối hận.
Xà Ma hai mắt khép hờ, phân tích tình trạng của Ngạo Thiên Quân Vương, phát hiện bản thân không ngờ lại nhìn thấu suốt được y, trong lòng không tránh khỏi khiếp hãi. Nhưng Xà Ma dù sao cũng là kẻ mạnh của Ngũ Sắc Thiên Vực, tuy biết Ngạo Thiên Quân Vương không dễ chọc vào, lại cũng không chịu yếu thế hừ lạnh nói:
- Phải vậy chăng? Ta lại muốn hiểu qua, ngươi hà cớ gì ra tay đả thương sứ giả dưới trướng của ta?
Ngạo Thiên Quân Vương dường như nhìn ra được ý nghĩ của Xà Ma, chỉ vào Thiên Nữ phong nói:
- Đây là đất thanh tĩnh, bất cứ người nào dám đánh nhau ở đây thì đều đừng trách ta vô tình.
Xà Ma hừ giọng nói:
- Câu nói này của ngươi là muốn bao che cho hai nha đầu thúi kia rồi?
Ngạo Thiên Quân Vương lạnh lẽo nói:
- Xem ra ngươi muốn thưởng thức mùi vị hối hận như thế nào rồi.
Xà Ma nghe vậy thất kinh, tuy không thừa nhận Ngạo Thiên Quân Vương mạnh mẽ hơn bản thân, nhưng lão trong lúc còn chưa biết rõ được chi tiết về Ngạo Thiên Quân Vương thì còn chưa dám hành động thiếu suy nghĩ, đắc tội với người này. Bạch Đầu Thiên Ông nhìn ra tâm tư của Xà Ma, cố ý nói:
- Xà Ma đại nhân, chúng ta đến đây thì phải lấy đại sự quan trọng hơn, không đáng ở đây hơn thua với người không liên quan.
Xà Ma liếc Bạch Đầu Thiên Ông, gật đầu nói:
- Câu nói này của ngươi rất có đạo lý, ta không đáng lãng phí tinh lực ở nơi này.
Dứt lời, Xà Ma trừng Mẫu Đơn và Hoa Hồng, sau đó có mấy phần không vui, xoay người bay thẳng về phía xa xa.
Lúc này, Hoa Hồng châm chọc:
- Đường đường là Xà Ma đại nhân của Ngũ Sắc Thiên Vực lại cứ bỏ chạy khơi khơi như vậy mà không sợ truyền ra ngoài khiến người ta phải cười?
Hình bóng dừng lại, Xà Ma lập tức xoay người, giận dữ nhìn Hoa Hồng, gằn giọng nói:
- Nha đầu thúi, ngươi thật lòng muốn tìm cái chết.
Hoa Hồng nhún vai, ra vẻ không có gì nói:
- Ngươi ngay cả mặt cũng không cần, hà tất phải quan tâm đến lời nói của ta?
Hắc Kim Cương quát lớn:
- Câm miệng, ngươi dám vô lễ với Xà Ma đại nhân như vậy, ta phải giết chết ngươi.
Xà Ma phất tay nói:
- Kim Cương chớ nên kích động, đối phó với nha đầu này ta tự có diệu kế.
Lam Phát Ngân Tôn nói:
- Chỉ sợ thời gian không còn kịp nữa rồi.
Xà Ma nghe vậy không vui, đang muốn phản bác lại vài câu, lại đột nhiên cảm ứng một luồng khí thế to lớn từ xa đến gần, chớp mắt đã đến gần. Tâm thần chấn động, Xà Ma thu lại khí thế, ánh mắt nhìn quanh liền phát hiện Ngạo Thiên Quân Vương không biết đã rời đi từ lúc nào, quanh đó lại có thêm vài khí tức xa lạ. Ánh nhạt chớp lên, bóng người hội tụ. Triệu Ngọc Thanh thống lĩnh một nhóm lớn cao thủ Đằng Long cốc kịp thời đến, vừa hay hóa giải được nguy cơ của Mẫu Đơn và Hoa Hồng.
Thấy viện quân đến rồi, Mẫu Đơn và Hoa Hồng thở phào nhẹ nhõm, cùng đến bên Thiên Lân, nhỏ giọng giảng giải những chuyện vừa mới phát sinh vừa rồi. Triệu Ngọc Thanh, Dao Quang, Phương Mộng Như mấy người nhìn chín người Xà Ma, trong mắt có phần kinh ngạc và cừu hận. Vẻ ngoài của Xà Ma âm trầm, trước mắt đột ngột xuất hiện một lượng lớn cao thủ khiến lão cảm thấy hơi áp lực, trong lòng lập tức hiểu được vài phần lời nói trước đây của Lam Phát Ngân Tôn. Bạch Đầu Thiên Ông đến bên Xà Ma, nhỏ giọng giải thích qua địch tình trước mắt, để tiện cho lão phân tích và quyết định tốt hơn. Về phía Đằng Long cốc, có Hoa Hồng và Mẫu Đơn giới thiệu lai lịch của mấy người Xà Ma. Về phía Ngũ Sắc Thiên Vực, có Bạch Đầu Thiên Ông giải thích về tình hình của mấy người Dao Quang, Thiên Lân. Tính ra ai cũng không mạnh hơn cả, nhưng nhân số về phía Đằng Long cốc chiếm được ưu thế tuyệt đối. Đương nhiên, nhân số nhiều ít không quyết định được kết cục cuối cùng, tổng thể thực lực mới quyết định đến việc thắng thua.
Trầm lặng âm thầm kéo dài giây lát, cuối cùng Triệu Ngọc Thanh phá vỡ yên lặng.
- Chư vị tận hết tâm cơ đến nhân gian cũng chỉ vì muốn nhóm lửa chiến tranh lên sao?
Xà Ma cười ha hả nói:
- Không có chiến tranh thì không có thống nhất, đây là tiền đề chắc chắn.
Triệu Ngọc Thanh nghiêm túc nói:
- Có chiến tranh không chắc chắn nhất định thắng lợi.
Xà Ma nói:
- Không có gì cả thì chiến tranh có ý nghĩa thế nào được?
Triệu Ngọc Thanh hừ giọng nói:
- Nếu như vậy, trận chiến giữa Ngũ Sắc Thiên Vực và nhân gian ở thế phải có rồi.
Xà Ma cười nói:
- Các ngươi nếu không có niềm tin cũng có thể đầu quân với chúng ta.
Dao Quang quát lên:
- Lớn lối không ra gì, đêm nay thì các ngươi có đến mà không về.
Xà Ma khinh bỉ nói:
- Chỉ bằng ngươi? Quả thật không tự lượng sức mình.
Dao Quang tức giận, cười to nói:
- Phải vậy chăng? Thế thì ngươi hãy mở to mắt mà nhìn cho cẩn thận, chớ để đến lúc đó thua lại không nhận.
Chuyển mình tiến lên, Dao Quang một mình xuất hiện trong ba trượng trước mặt Xà Ma. Bạch Đầu Thiên Ông thấy vậy, khuyên bảo:
- Xà Ma đại nhân, lúc này chưa phải lúc, chúng ta không cần phải ở đây hơn thua với bọn họ.
Xà Ma cười vài tiếng, tán thưởng:
- Nói có lý, chúng ta tạm thời rời đi.
Dao Quang nghe vậy, châm chọc:
- Lại chạy trối chết, đây chính là tập tính của Ngũ Sắc Thiên Vực sao?
Xà Ma tà mị nói:
- Lùi để mà tiến, ngươi lẽ nào còn chưa từng nghe thấy?
Lời nói còn vang bên tai, Xà Ma đột nhiên lóe lên không còn thấy nữa. Điều này khiến Dao Quang lập tức thất kinh. Lúc này, các cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực đồng thời biến mất hệt như bọt khí trong nước vậy, đến không hay đi không vết. Mẫu Đơn thấy vậy, lớn giọng nói:
- Mọi người cẩn thận, với bản tính âm độc của Xà Ma, lão tuyệt đối sẽ không đi như vậy, nhất định sẽ phát động đánh lén.
Công Dương Thiên Tung nói:
- Hiện nay toàn bộ bọn họ đều đã ẩn thân, chúng ta căn bản không cách nào phòng ngự được.
Thiên Lân nói:
- Mọi người chớ nên kinh hoàng, chỉ cần bọn họ còn ở nơi này, ta liền có biện pháp khiến bọn họ phải xuất hiện.
Dứt lời, Thiên Lân tung mình lên, bay đến đỉnh đầu của mọi người, toàn thân ánh trắng lóe lên, hắn thi triển Băng Thần quyết bố trí một kết giới sợi băng kỳ lạ trong phương viên trăm dặm.