Ứng Thiên Cừu cười đáp:
- Ta sợ lắm, đáng tiếc Cửu U nhất mạch không được như Cửu Hư nhất mạch, nếu không ta phải tìm nơi khác để trốn rồi.
Trương Phàm nghe vậy, mặt hơi mỉm cười đắc ý, đối với việc huynh đệ họ Ứng châm chọc Phong U, lão rất khoái trá trong lòng. Đồng thời, Trương Phàm cũng thấy rõ một hiện thực, khi đối mặt với ngoại địch, giữa Ứng Thiên Tà và Ứng Thiên Cừu, bất luận quan hệ như thế nào đều chọn lựa phương án trước hết đấu ngoại địch, sau mới tới đối nội, như vậy có thể thấy bọn họ máu mủ tình thâm thế nào, rất khó mà bỏ qua được. Phong U trong lòng không vui, suy nghĩ đối sách, sau khi phân tích qua tình thế trước mắt, đột nhiên chọn lựa bỏ chạy đi. Thế rồi, sự có mặt của Trương Phàm liền tỏ ra có phần không được hoan nghênh, ánh mắt của anh em họ Ứng đều tập trung vào y, điều này khiến Trương Phàm có chút khiếp sợ.
Thân là Cửu Hư thánh sứ, Trương Phàm hoàn toàn không sợ anh em họ Ứng. Nhưng tình thế Băng Nguyên trước mắt biến động nhiều, Trương Phàm còn chưa muốn gây thù với hai người này. Suy nghĩ như vậy, Trương Phàm hơi dừng lại một chút rồi lập tức bay đi liền, tại chỗ chỉ còn lại Ứng Thiên Tà và Ứng Thiên Cừu. Hai người bật cười lạnh lẽo, Ứng Thiên Cừu nói:
- Bị bọn chúng quấy nhiễu như vậy, ta đã không còn lòng muốn so cao thấp với ngươi nữa. Chờ có cơ hội lần tới, chúng ta mới tỷ thí.
Ứng Thiên Tà vẻ mặt kỳ lạ, trầm ngâm nói:
- Nếu ta không đồng ý thì sao?
Ứng Thiên Cừu bật cười điên cuồng nói:
- Phải chờ đến ngươi đồng ý hay không sao?
Nhìn khuôn mặt tự phụ của đứa em mình, Ứng Thiên Tà hừ lạnh nói:
- Có phải bởi vì Phong Ma Tang Tâm quyết không?
Ứng Thiên Cừu ngạo nghễ nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
- Nếu như gặp phải Nhiên Đăng Phật Ấn, không biết Phong Ma Tang Tâm quyết của ngươi có thể chống cự được bao lâu.
Biến sắc mặt, Ứng Thiên Cừu lạnh lùng tàn khốc nói:
- Uy hiếp ta sao? Đáng tiếc ngươi không phải là Thiên Mục Phong, không có được Nhiên Đăng Phật Ấn.
Ứng Thiên Tà đáp:
- Dịch viên và Trừ Ma liên minh đã gia nhập vào chuyện của Băng Nguyên, Thiên Mục Phong sớm muộn sẽ xuất hiện. Nếu ngươi cứ mãi chấp nê bất ngộ, cuối cùng sẽ đi vào con đường hủy diệt. Ngươi tốt nhất hãy nghĩ lại.
Ứng Thiên Cừu hừ giọng nói:
- Đang lúc này nói chuyện lúc này, đợi sau khi Thiên Mục Phong xuất hiện, ta đã không còn như hiện nay nữa. Khuyên ngươi một câu, không nên giằng co không rõ ràng với ta, nếu không ta sẽ ra tay không lưu tình.
Tung mình lùi lại, Ứng Thiên Cừu thân thể phân thành chín, chớp mắt đã bay đi theo chín phương hướng khác nhau, thoáng cái đã không còn hình bóng. Ứng Thiên Tà không hề truy đuổi, hắn dường như biết được đuổi không kịp, chỉ nhìn Ứng Thiên Cừu đang bay đi xa, lớn tiếng nói:
- Ta cho ngươi một cơ hội, lần tới gặp lại nếu ngươi không biết hối cải thì đừng trách ta không niệm tình anh em.
Trong gió tuyết không một tiếng trả lời, tuyết lớn đầy trời che phủ tất cả mọi thứ, giữa trời đất chỉ là một vùng tuyết trắng.
-----------------------
Tần suất động đất khiến cho trên Băng Nguyên xuất hiện vô số khe sâu vết nứt tung hoành ngang dọc, lại thêm lượng băng tuyết tích lũy hình thành địa mạo hoàn toàn mới, từ trên nhìn xuống như mạng nhện giăng đầy, khiến cho Băng Nguyên vốn hoàn chỉnh phân chia thành những khu vực to nhỏ khác nhau. Trong khu vực lân cận bình nguyên Thiên Hà, một khe sâu to lớn chạy suốt Nam Bắc, dài đến vài chục dặm, sâu vài trăm trượng, hệt như công trình của lưỡi búa thần khiến người ta khó mà tin được. Ở giữa khe sâu, có một huyệt động bí ẩn nằm sâu dưới mặt đất chừng trăm trượng, lối vào nằm dưới một khối đá lớn nhô ra đột ngột, không tới gần nơi đó thì căn bản là không thể nhận ra được. Đi dọc theo cửa động tiến vào, vượt qua cự ly ước chừng bốn mươi trượng, ở đó xuất hiện một động nham thạch thiên nhiên to lớn, rộng mỗi chiều đến vài trăm trượng, cao ước chừng vài chục trượng, chính là một nơi ẩn mình rất tốt.
Lúc này, không khí trong huyệt động rất quỷ dị, năm con thú người hình dáng khác nhau tập trung cùng nhau, cừu hận lẫn nhau. Đây là những thú người đến từ Hắc Ngục sâm lâm, chia ra chim hai đầu Vân Trường, tộc trưởng Phi Viên Đằng Phi, tộc trưởng Bát Trảo bộ lạc Hắc Sắc Quỷ Trảo, Thải Điệp tiên tử, tộc trưởng Hồng Vũ là Hồng Lăng. Bọn chúng kẻ ảo hóa thành hình người, hoặc giữ nguyên bản thể, chia ra đứng từng phương riêng rẽ, tề tụ ở bên trong huyệt động thần bí này để cử hành một hội nghị đặc thù.
Trước đây, bọn chúng sống trong Hắc Ngục sâm lâm, đều là kẻ mạnh ở đó, làm chủ vận mệnh của những sinh linh khác. Hiện nay, bọn chúng đến Băng Nguyên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi một ngày một đêm, đã trải qua kiếp nạn sinh tử, trở thành con mồi để con người săn lấy, lần lượt gặp nhau rồi lại chia tay, thưởng thức mùi vị của tử vong. Loại biến hóa như vậy quá ly kỳ, khiến bọn chúng tuy là kẻ mạnh mà cả ngày cứ sống bên bờ sinh tử cũng cảm thấy gian khổ vô cùng. Trong lúc trầm mặc, Đằng Phi phá vỡ yên lặng, cất tiếng hỏi:
- Các ngươi có kiến nghị nào hay thì hãy nói ra.
Thấy Đằng Phi mở miệng, Hồng Lăng không hề vui vẻ nói:
- Chủng tộc chúng ta khác nhau, tập tính không giống nhau, có gì mà phải thảo luận đây, hay là ai nấy tự chạy mới quan trọng hơn.
Chim hai đầu nói:
- Kế sách hiện nay là chúng ta phải liên hợp lại thế nào, hoặc là rời khỏi nơi này.
Hắc Sắc Quỷ Trảo cười âm hiểm nói:
- Ngươi bỏ đi Huyết Linh Nhục Chi đó, cam tâm tay không mà đi phải không?
Chim hai đầu hừ giọng nói:
- Mạng không còn, ai mà nghĩ đến Huyết Linh Nhục Chi nữa.
Thải Điệp tiên tử nói:
- Hiện nay địch nhân lớn nhất của chúng ta là con người, chúng ta phải nghĩ cách né tránh bọn chúng mới được.
Đằng Phi nói:
- Ngoại trừ nhân loại, thần thú đóng băng ở bên dưới Băng Nguyên cũng là kẻ thù truyền kiếp của chúng ta.
Hồng Lăng lên tiếng:
- Nếu như rời đi thì chúng ta phải đi đâu? Đây phải nói là một thế giới hoàn toàn khác lạ, ai có thể khẳng định nơi khác so với nơi này thế nào đây?
Đằng Phi đáp:
- Rừng rậm mới là lãnh địa của chúng ta, Băng Nguyên thức ăn bị đoạn tuyệt, hoàn toàn không phải là nơi ở lại lâu được.
Thải Điệp tiên tử nói:
- Sợ là chúng ta không còn cơ hội để rời đi.
Chim hai đầu hỏi lại:
- Ngươi nói câu này có ý gì?
Thải Điệp tiên tử nói:
- Cùng chúng ta đến nơi này còn có U Ảo Dị Ảnh, bọn họ không thể phòng bị được, tùy thời tùy lúc đều có thể đánh lén chúng ta.
Hắc Sắc Quỷ Trảo nói:
- Cái phải đến thì né tránh cũng không được, nếu như đã đi đến bước này rồi, hà tất phải để ý làm gì.
Chim hai đầu hừ giọng nói:
- Ngươi không tiếc gì mạng ngươi, chúng ta còn chưa ngu xuẩn chịu chết như vậy. Cho dù … ồ … người nào đó, ra đi!
Đột nhiên xoay người, chim hai đầu nhìn ở lối vào, chỉ thấy một bóng người phá không xông đến, không ngờ chính là Thiên Tàm. Đằng Phi, Hồng Lăng, Thải Điệp tiên tử, Hắc Sắc Quỷ Trảo đều cảnh giác nhìn người mới đến, rõ ràng cảm ứng được luồng khí tức linh dị trên người của Thiên Tàm, trong lòng có mấy phần bài xích. Nhẹ nhàng di chuyển, Thải Điệp tiên tử tiến lên trước hết, kinh ngạc nói:
- Thiên Tàm, ngươi quả thực là hiếm gặp vô cùng.
Bật cười kỳ dị, Thiên Tàm đáp:
- Ở chỗ của các ngươi, ta tự nhiên hiếm thấy vô cùng. Cũng giống như ở chỗ của chúng ta, năm người các ngươi cũng khó tìm gặp vô cùng.
Chim hai đầu chất vấn:
- Ngươi sao lại tìm đến nơi này, có mục đích gì?
Thiên Tàm cười đáp:
- Ta làm sao tìm đến nơi này thì căn bản là không cần phải xét đến. Còn về mục đích, thực ra là muốn làm một cuộc giao dịch với các ngươi.
Đằng Phi cau mày đáp:
- Giao dịch? Ngươi cho là chúng ta sẽ tin tưởng vào ngươi chăng?
Thiên Tàm cười trả lời:
- Các ngươi thì có người nào tin vào người đứng bên cạnh mình không?
Hắc Sắc Quỷ Trảo hỏi lại:
- Giao dịch thế nào, ngươi hãy nói rõ ràng ra đi.
Thiên Tàm đáp:
- Ta biết phong ấn ở bên dưới Băng Nguyên sắp sửa tan vỡ, đến lúc đó thì Thái Huyền Hỏa Quy sẽ xuất hiện, đồng thời còn có một số đồng loại của các ngươi cũng sắp sửa hiện thân trở lại trong thế giới này. Nếu như các ngươi muốn từ nay sống cho thoải mái, ta có thể cung cấp đầy đủ thức ăn cho các ngươi, hơn nữa còn hỗ trợ các ngươi né tránh được truy kích của những con người kia.
Hồng Lăng hỏi lại:
- Mục đích của ngươi là thế nào?
Thiên Tàm đáp:
- Ta và những con người đó cũng có cừu hận, ta hy vọng các ngươi hỗ trợ ta, cùng nhau đối phó với bọn họ.
Chim hai đầu cười lạnh nói:
- Ngươi khẳng định chúng ta sẽ đồng ý với ngươi? Cho dù đồng ý, chúng ta có nhất định sẽ giữ chữ tín không?
Thiên Tàm thản nhiên đáp lại:
- Ta tự nhiên không tin vào các ngươi, nhưng vì lợi ích chung, chúng ta có thể lợi dụng lẫn nhau, đây là kế sách không có sơ suất.
Đằng Phi nói:
- Với sự quen thuộc Băng Nguyên của ngươi, chúng ta đi theo ngươi sợ là trở thành vật hy sinh cho những địch nhân ngươi đối phó.
Thải Điệp tiên tử hỏi lại:
- Thiên Tàm, ngươi có thể dùng gì để đảm bảo với chúng ta?
Thiên Tàm lắc đầu đáp:
- Ta không thể cho các ngươi bất kỳ bảo đảm nào, nhưng ta có thể khiến các ngươi đi vào đất chết, vì thế các ngươi tốt nhất hãy suy tư cho cẩn thận.
Hắc Sắc Quỷ Trảo lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ngươi không sợ chúng ta giết chết ngươi?
Thiên Tàm tự phụ đáp:
- Đã đến thì không câu nệ, ta dám đến tự nhiên nắm vững phần nào rồi.
Câu này vừa nói ra, năm đại cao thủ có mặt ở đó lập tức trầm tư hẳn, suy xét đề nghị của Thiên Tàm thực giả thế nào, bọn chúng đều có dã tính khó thuần, không nghe lệnh của bất kỳ người nào cả. Thiên Tàm tuy là thân linh dị, nhưng tâm địa có thể xét thấy, dụng ý cũng rất rõ ràng, năm vị có mặt cũng hoàn toàn không phải hạng ngu si. Giây lát sau, chim hai đầu mở miệng nói:
- Thiên Tàm, ta thà rằng rời đi cũng không muốn tin tưởng ngươi.
Hồng Lăng nói:
- Ta cũng không tin vào thứ không có lông mao dài như ngươi.
Hắc Sắc Quỷ Trảo cười âm hiểm nói:
- Ta có thể suy xét, bất quá ngươi hãy cho thấy thành ý trước đi.
Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử chưa hề lập tức trả lời, mà lưu ý đến vẻ mặt của Thiên Tàm, quan sát phản ứng của y. Bật cười tà mị, Thiên Tàm hoàn toàn không thất vọng, điềm nhiên nói:
- Phi Viên, Thải Điệp, hai người các ngươi phải suy xét cho cẩn thận.
Thải Điệp tiên tử dịu dàng nói:
- Ta và ngươi đều cùng một tổ tiên, ta tự nhiên tin tưởng ngươi. Nhưng chỉ bằng một mình ta dường như cũng không có tác dụng lớn lắm, ngươi không thấy làm vậy hoàn toàn không có ý nghĩa sao?
Đằng Phi nói:
- Một câu đồng ý hoàn toàn không có ý nghĩa thực tế lớn lắm. Quan trọng là ngươi muốn chúng ta tin tưởng ngươi thế nào.
Thiên Tàm nói:
- Vận mạng thật thần kỳ như vậy, một người chọn lựa đánh cuộc liền có thể thay đổi cuộc đời. Ta bây giờ hỏi lại một lần, trong các ngươi ai tình nguyện hợp tác với ta?
Chim hai đầu và Hồng Lăng đồng thời phủ định, Hắc Sắc Quỷ Trảo không nói có hay không, Thải Điệp tiên tử và Đằng Phi cuối cùng chọn lựa đồng ý.
Bật cười âm lạnh, Thiên Tàm nói với Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử:
- Đi theo ta, đảm bảo các ngươi sẽ không hề hối hận. Còn với ba bọn họ, chưa tới một ngày chắc chắn sẽ chết ở nơi này.
Chim hai đầu hừ giọng nói:
- Ngươi cũng không thấy được có thể tránh né được số mạng.
Hắc Sắc Quỷ Trảo nói:
- Không chừng đi theo ngươi chỉ sẽ chết nhanh hơn một chút mà thôi.
Thiên Tàm nói:
- Vậy thì hãy chờ xem là được rồi.
Xoay mình phất tay, Thiên Tàm dẫn Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử rời khỏi nơi đó.
Hồng Lăng thấy vậy, có vẻ hơi nôn nóng nói:
- Nơi này không phải chỗ tốt lành, ta phải rời khỏi nơi này.
Chim hai đầu nói:
- Ngươi muốn đi về phía Nam?
Hồng Lăng đáp:
- Ít ra chạy về phía Nam cũng an toàn hơn là ở lại nơi này một chút.
Phi thân bay lên, Hồng Lăng cứ vậy rời đi. Chim hai đầu không hề chạy theo, đưa mắt nhìn Hắc Sắc Quỷ Trảo hỏi lại:
- Ngươi thấy sao?
Hắc Sắc Quỷ Trảo cười ha ha đáp:
- Ta thấy nơi này rất thích hợp để ẩn thân.
Chim hai đầu hừ giọng nói:
- Ẩn mình thì không tồi, nhưng không có thức ăn, ngươi có thể duy trì được bao lâu?
Hắc Sắc Quỷ Trảo âm hiểm nói:
- Chuyện này không cần ngươi phải quan tâm.
Dứt lời, Hắc Sắc Quỷ Trảo di động thân thể chạy thẳng về phía cửa huyệt động.
Chim hai đầu hơi tức giận, nó vốn muốn chiếm lấy nơi này, nhưng hiện nay Hắc Sắc Quỷ Trảo lại không muốn đi, điều này khiến chim hai đầu không dám ngang nhiên ở lại nơi này.