Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Phong hai môi có máy động, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không hề mở miệng nói.

Đồ Thiên lên tiếng:- Chúng ta đi rồi, nơi này chỉ còn lại chín người, trong đó, thánh tăng tiền bối còn đang bị thương, thực lực không phải quá đơn giản hay sao?

Tuyết Sơn thánh tăng điềm nhiên đáp:- Không cần phải lo lắng cho ta, vừa rồi ta đã nói chuyện với Phật Thánh Đạo Tiên rõ ràng, ông ta chút nữa sẽ dùng Phật pháp trị thương cho ta, giúp ta hồi phục lại nguyên khí.

Đồ Thiên nghe vậy hơi an lòng, không bàn luận gì thêm.

Như vậy, chuyện này nói rõ ràng rồi. Sáng sớm, Tư Đồ Thần Phong, Bắc Phong, Phật Thánh Đạo Tiên, Lục Doanh, Phần Thiên, Hàn Ngọc Dương sáu người lập tức xuôi Nam, nghĩ cách hội họp với mấy người Lâm Vân Phong để ngăn cản Thái Huyền Hỏa Quy. Đồ Thiên, Tiết Phong, Phỉ Vân, Tuyết Hồ bốn người theo Sở Văn Tân xuôi Nam, liên hệ với cao thủ của Trừ Ma liên minh, toàn lực đối phó với Bạch Đầu Thiên Ông, Xà Ma. Thương nghị hoàn tất rồi, mọi người liền ai nấy làm theo chuyện của mình, trị liệu thương thế, hàn huyên bàn chuyện, tu luyện, nghĩ ngơi.

Đêm hôm đó, Phật Thánh Đạo Tiên toàn lực trị thương cho Tuyết Sơn thánh tăng, trải qua nỗ lực một đêm, tuy thương thế còn chưa hoàn toàn khỏi, nhưng cũng đã khôi phục lại bảy tám phần, có sức ra tay nghênh chiến rồi. Lâm Phàm thì tranh thủ thời gian để tu luyện Lôi Đình tam thức. Đao pháp cũng đã có tăng tiến nhất định, tu vi cũng vô hình trung tăng tiến. Còn lại những người khác thì đang bàn luận, hoặc là nghỉ ngơi, an bình trải qua một đêm.

Buổi sớm, bão tuyết vẫn như cũ không ngừng, sông băng tan chảy càng lúc càng thấy rõ. Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Lâm Phàm, Tuyết Sơn thánh tăng mấy người đưa tiễn những người xuôi Nam. Hai bên lưu luyến không nỡ rời.

Trước khi chia tay, Trần Ngọc Loan nhìn mấy người Tư Đồ Thần Phong, Lục Doanh dặn dò:- Hết sức cẩn thận, bảo trọng thân thể.

Tư Đồ Thần Phong và mấy người Lục Doanh gật đầu trả lời, phất tay chào từ biệt.

Bên cạnh, Lâm Phàm kéo tay của Tiết Phong, khích lệ:- Quên đi cừu hận, làm lại từ đầu, cuộc đời của huynh sẽ càng thêm rực rỡ.

Tiết Phong bật cười cô độc, chăm chú nhìn Lâm Phàm một lúc, sau đó liền xoay mình rời đi.

Trong cuồng phong bão tuyết, Tư Đồ Thần Phong, Lục Doanh, Bắc Phong, Phần Thiên, Phật Thánh Đạo Tiên, Hàn Ngọc Dương tổng cộng sáu người cùng với năm người Đồ Thiên, Phỉ Vân, Tuyết Hồ, Tiết Phong, Sở Văn Tân xuôi về phía Nam, đi ngăn cản tai ách phát sinh.

Đưa mắt tiễn mọi người rời đi, Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Lâm Phàm ai nấy vẻ mặt kỳ lạ, trong đó Tuyết Nhân là bình tĩnh nhất, kế đến là Đao Hoàng Lãnh Vân. Linh Hoa vẻ mặt bình thản, Tuyết Sơn thánh tăng ánh mắt kỳ lạ. Dao Quang và Giang Thanh Tuyết tâm tình không ổn, Bát Bảo nhàn nhã vui chơi, thưởng thức mùi vị gió tuyết. Chốc lát sau, người quen đi xa rồi, không còn thấy tung tích nữa. Triệu Ngọc Thanh thôi không nhìn theo, đang muốn nói gì đó, nhưng một luồng khí tức đến thật đột ngột khiến ông chú ý liền.

Ngửng đầu, Triệu Ngọc Thanh nhìn lên trời cao, ánh mắt hơi quái dị. Điều này khiến cho Trần Ngọc Loan ở cạnh cảnh giác, cũng lập tức ngửng đầu nhìn lên, còn cất tiếng hỏi:- Đây là ...

Là gì thì Trần Ngọc Loan không nói, bất quá Triệu Ngọc Thanh lại khẽ gật đầu, coi như là đáp lại khẳng định.

Nghe Trần Ngọc Loan mở miệng, những người bên cạnh đều cảnh giác, ào ào ngửng đầu nhìn lên không trung, lại thấy một bóng đen đang từ từ hạ xuống xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nhìn người đến, Linh Hoa có phần kinh ngạc, tung mình bay lên nghênh đón, nhẹ nhàng hỏi:- Yến Sơn Cô Ảnh khách, tiền bối sao lại đến đây?

Khóe miệng khẽ động, Yến Sơn Cô Ảnh khách nhìn Linh Hoa có phần quái dị, điềm nhiên trả lời:- Ta đến thăm mọi người.

Dứt lời, Lâm Phàm cũng đến bên cạnh Linh Hoa, nở nụ cười nói:- Hoan nghênh quang lâm, vãn bối phải cảm tạ tiền bối thật nhiều.

Yến Sơn Cô Ảnh khách điềm nhiên đáp:- Không cần phải tạ ơn ta, muốn tạ ơn thì tạ ơn Linh Hoa.

Dứt lời, ba người đã nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất, cách mấy người Triệu Ngọc Thanh chừng vài trượng.

Di chuyển tiến lên, Triệu Ngọc Thanh, Trần Ngọc Loan, Tuyết Sơn thánh tăng, Dao Quang mấy người mỉm cười gật đầu, chào hỏi Yến Sơn Cô Ảnh khách.

Gật đầu đáp lễ, Yến Sơn Cô Ảnh khách rõ ràng có phần lạnh nhạt, ánh mắt dừng lại ở Triệu Ngọc Thanh, giọng có phần hơi khác lạ nói:- Chuyến này đến đây có một nguyện vọng.

Triệu Ngọc Thanh đáp:- Xin nói đi.

Yến Sơn Cô Ảnh khách chuyển mắt qua nhìn Linh Hoa và Lâm Phàm bên mình, giọng êm ái nhẹ nhàng nói:- Hai đứa trẻ này có duyên với ta, ta cũng có thích một chút ...

Thấy Yến Sơn Cô Ảnh khách dừng lại không nói, Triệu Ngọc Thanh ánh mắt nghi hoặc, trong lòng không khỏi suy đoán. Dao Quang bên cạnh hiểu lầm nói:- Lẽ nào tiền bối muốn thu bọn họ làm đồ đệ?

Câu này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, ai nấy đều nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách chờ đợi câu trả lời của ông.

Khẽ lắc đầu, Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:- Ta không có lòng thu đồ đệ, chỉ là không lâu nữa sẽ rời đi. Sau này có lẽ khó mà gặp lại được, vì thế có một tâm nguyện, muốn trước khi rời đi được thấy bọn chúng kết hôn, chúc phúc nguyện cầu cho bọn chúng.

- Kết hôn!

Tâm nguyện này khiến người ta kinh ngạc, Giang Thanh Tuyết lập tức la lên thất thanh, Lâm Phàm cũng đầy kinh ngạc, chỉ có Linh Hoa vẻ mặt phức tạp, mơ hồ có vài phần chờ đợi.

Triệu Ngọc Thanh sắc mặt khẽ biến, chăm chú nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách thật lâu, cuối cùng mới nhìn sang Lâm Phàm và Linh Hoa. Rất lâu sau, Triệu Ngọc Thanh lại chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhìn lại Tuyết Sơn thánh tăng, cất tiếng hỏi:- Ông thấy như thế nào?

Tuyết Sơn thánh tăng vẻ mặt kỳ quái, cau mày nói:- Tuy có gấp rút một chút, nhưng cũng coi như thỏa mãn tâm nguyện.

Triệu Ngọc Thanh bật cười phức tạp, nghiêng đầu nhìn Trần Ngọc Loan hỏi lại:- Minh chủ thấy thế nào?

Trần Ngọc Loan nghe vậy nhìn Lâm Phàm, lại nhìn Linh Hoa, thấy cả hai đều đầy vẻ chờ mong, trong lòng không khỏi thương cảm, miệng lại nói:- Thanh mai trúc mã, cả hai vô tư. Ta thật lòng cầu chúc như mong ước.

Triệu Ngọc Thanh khẽ gật đầu, ánh mắt quay lại nhìn Yến Sơn Cô Ảnh khách hỏi lại:- Ông muốn khi nào bọn chúng sẽ kết hôn?

Yến Sơn Cô Ảnh khách đáp:- Càng sớm càng tốt.

Triệu Ngọc Thanh nhìn Lâm Phàm và Linh Hoa bên cạnh, điềm nhiên nói:- Hôm nay thì có phần gấp rút quá, ngày mai thế nào?

Yến Sơn Cô Ảnh khách gật đầu đáp:- Được, ngày mai được.

Lâm Phàm nghe vậy thất kinh, vọt miệng nói:- Sư tổ, như vậy không phải quá gấp sao!

Triệu Ngọc Thanh mỉm cười hỏi lại:- Lẽ nào con không muốn sớm kết hôn với Linh Hoa?

Lâm Phàm lắc đầu trả lời:- Con muốn, nhưng như vậy thì quá đột ngột.

Triệu Ngọc Thanh nói:- Người tu đạo tùy ngộ nhi an, thuận theo tự nhiên. Chuyện này đã nói như vậy rồi, ngày mai các con kết hôn, cứ để Yến Sơn Cô Ảnh khách chủ trì hôn lễ cho các con.

Lâm Phàm chần chừ trả lời:- Chuyện này ...

Dao Quang cười ngắt ngang:- Không nên cái này cái kia nữa, đây là chuyện vui, đệ cũng đừng ngại vui lên, chớ có nhăn nhăn nhó nhó.

Giang Thanh Tuyết cười nói thêm:- Hôn lễ như vậy tuy giản đơn, nhưng cũng thần thánh trang nghiêm.

Yến Sơn Cô Ảnh khách cười nói:- Hôm nay chuẩn bị thật tốt, ngày mai ta sẽ chủ hôn cho hai ngươi, hoàn thành tâm nguyện lớn nhất của các ngươi.

Lâm Phàm nghe vậy bật cười ngượng ngùng, có phần thẹn thùng. Linh Hoa vẻ mặt hơi đỏ, vừa xấu hổ vừa thích, im im lặng lặng cúi đầu không nói.

Triệu Ngọc Thanh cười khẽ nói:- Ngày mai giờ Ngọ, cứ ở nơi này, cử hành hôn lễ cho bọn trẻ. Hôm nay, chúng ta cùng nhau ra sức chuẩn bị phòng tân hôn cho bọn trẻ, bố trí tất cả.

Dao Quang cười lên tiếng:- Hôn lễ trên Băng Nguyên thì ta chưa hề được tham dự qua, chuyện bố trí phòng tân hôn coi như phần của ta.

Giang Thanh Tuyết nghi hoặc nói:- Nơi này làm sao bố trí được phòng tân hôn?

Trần Ngọc Loan cười trả lời:- Nơi này có phòng băng là đẹp đẽ nhất, trong suốt lại sáng trưng, hơn nữa không bị quấy nhiễu.

Tuyết Nhân cười nói:- Tạo phòng băng thì ta sở trường nhất, đảm bảo một ngày sẽ tạo nên một phòng ốc xinh đẹp ở nơi này.

Yến Sơn Cô Ảnh khách lên tiếng:- Như vậy rất tốt, ta hy vọng sẽ mang đến một ấn tượng thật đẹp đẽ cho bọn trẻ, cũng cho mình một ký ức tươi đẹp. Bây giờ ta xin cáo từ, giờ Ngọ ngày mai ta sẽ đến đúng lúc, cầu chúc mọi người chuẩn bị tất cả mọi thứ hôm nay thật thuận lợi.

Nhẹ nhàng bay lên, Yến Sơn Cô Ảnh khách thoáng cái đã đi, chốc lát không còn thấy tung tích.

Thôi không nhìn theo, Triệu Ngọc Thanh cười nói:- Thời gian khẩn cấp, chúng ta bắt đầu thôi, Lâm Phàm và Linh Hoa ai nấy quay vào trong khe sâu chuẩn bị, tất cả mọi thứ nơi này cứ giao cho chúng ta.

Bật cười ngượng ngùng, Lâm Phàm rất thẹn, kéo Linh Hoa tung mình bay thẳng xuống đáy khe sâu.

Tại chỗ đó, mọi người có mặt thấy vậy cũng cười lớn không thôi, chờ sau khi cười đã rồi, mọi người mới bình tĩnh lại liền bàn luận về cấu tạo và bố trí của phòng tân hôn, để Tuyết Nhân và Dao Quang ra sức, Giang Thanh Tuyết xem xét đôn đốc, Triệu Ngọc Thanh và Trần Ngọc Loan chỉ huy hiện trường, bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ vào ngày mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK