Mục lục
[Dịch] Thất Giới Truyền Thuyết Hậu Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Lân hiếu kỳ nói:

- Thế thì ta phải làm thế nào mới có liên thông tâm ý với nó?

Tầm Duyên trả lời:

- Ngươi cần có thời cơ, khi thời cơ chưa đến thì phí công vô ích thôi, thời cơ đến rồi lập tức nước chảy thành sông.

Thiên Lân thất vọng nói:

- Ngươi nói cả nửa ngày rồi cũng không phải uổng phí sao?

Tầm Duyên nói:

- Ta nói cho ngươi biết những điều này để ngươi ghi kỹ trong lòng. Đến giờ, ta có thể nói cho ngươi một phương pháp để ngươi tạm thời có thể nhờ vào sức mạnh thần kỳ của gương này để thăm dò lai lịch của vật trước mắt.

Thiên Lân kinh ngạc nói:

- Thật vậy không? Thế thì ngươi nói cho ta biết nhanh đi.

Tầm Duyên nhắc nhở:

- Có thể nói cho ngươi biết, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta, loại phương pháp này trừ phi vạn bất đắc dĩ ngươi không được dễ dàng thử nó.

Thiên Lân hỏi lại:

- Vì sao vậy?

Tầm Duyên đáp:

- Ta vì tốt cho ngươi, nếu ngươi thường dùng phương pháp này thì sợ sẽ khiến ngươi trở thành tà dị.

Thiên Lân vừa nghe lập tức an lòng gật đầu trả lời:

- Được, ta đồng ý với đề nghị của ngươi.

Tầm Duyên nghe vậy trầm ngâm một lúc, khẽ khàng nói:

- Trong người ngươi có hai luồng sức mạnh có thuộc tính hắc ám, trong đó có một luồng hơi tương tự với khí tức của cái kính này. Ngươi chỉ cần đem luồng sức mạnh này truyền vào trong cái gương, ngươi có thể liên lạc được thế nào đó với nó. Nhưng phương pháp này tổn hại sức khỏe, nếu ngươi giữ trạng thái liên thông thời gian dài với cái gương này, thì sẽ tạo tổn thương nhất định với thân thể của ngươi.

Thiên Lân nghe vậy hơi suy nghĩ, liền hiểu được ý tứ của Tầm Duyên, lập tức cười nói:

- Ngươi yên tâm, ta biết ngươi không hy vọng ta chìm vào Ma đạo, ta đáp ứng ngươi sau này tuyệt đối sẽ không dễ dàng thi triển nó.

Tầm Duyên đáp:

- Ngươi có thể hiểu rõ là tốt rồi, bây giờ có thể bắt đầu đi.

Thiên Lân gật nhẹ, bắt đầu thu thế chuẩn bị, đợi sau khi tâm bình khí hòa rồi thì cả người liền tự tiến vào cảnh giới không linh, chân nguyên trong cơ thể tự động truyền vào trong cái gương, khiến mặt gương phát ra ánh sáng đen ngòm. Lúc này, trong não của Thiên Lân thu được tin tức phản hồi do cái gương phát ngược lại, tin tức có mấy phần kỳ dị và thần bí. Thiên Lân hơi cảnh giác, sau khi phân tích một lúc, phát hiện tin tức phản hồi của cái gương hoàn toàn không tà ác, chỉ có điều đầy vẻ thần bí nào đó chưa biết được. Điều này khiến hắn vừa kinh hãi vừa hiếu kỳ, tạm thời tiếp nhận đề nghị của cái gương. Lập tức, ý thức trong não Thiên Lân trở nên rõ ràng, một bộ phận nhập vào trong cái gương liền tiến vào một thế giới kỳ dị.

Theo cảm giác của Thiên Lân, ý thức của bản thân phảng phất tiến vào một khu vực rộng rãi vô biên, bốn bề có vô số sao và đám mây ánh sáng, ngập tràn thần bí chưa biết vô cùng vô tận. Trong thế giới đó, Thiên Lân rõ ràng nhỏ bé vô cùng, đối với bất cứ chuyện gì cũng đầy sự hiếu kỳ. Nhưng tình hình này hoàn toàn không kéo dài, chỉ trong chốc lát thì ý thức của Thiên Lân lại tiếp nhận một loại tín hiệu chưa rõ, ánh sao và mây lấp lánh chung quanh liền biến mất, Thiên Lân cũng khôi phục lại tỉnh táo. Hơi ngạc nhiên, Thiên Lân căn bản không hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Nhưng hắn thấy bản thân phảng phất như ngây ra một chút, sau đó liền khôi phục lại bình thường.

Lúc này, cái gương trên tay của Thiên Lân ánh sáng rực rỡ, tầng vật chất màu đen trên bề mặt gương tự động tản ra, để lộ mặt gương trong suốt, hiển lộ một vùng xoáy chuyển động lấp lánh ánh sáng rực rỡ.

Cảnh tượng như vậy Thiên Lân mới thấy lần đầu, miệng không khỏi thất kinh la lên:

- Chuyện này là thế nào?

Tầm Duyên đáp:

- Phỏng chừng là cái gương đang suy đoán, rõ ràng vật trước mắt cũng lạ lẫm với nó, cần phải sưu tầm cẩn thận.

Thiên Lân thấy cũng đúng, vì thế yên lặng chờ đợi quan sát phản ứng của cái gương. Khoảng chừng tàn một nén hương, vùng xoáy trên mặt gương dần dần biến mất để lộ một chùm sáng kỳ dị, chính là vật Thiên Lân thấy trước mắt lúc trước. Vừa ngạc nhiên lại vui mừng, Thiên Lân vội vàng quan sát cẩn thận, phát hiện mặt gương có một hàng chữ nhưng lấp lánh bất định, cần phải tập trung tinh thần mới có thể nhìn rõ được.

- Thiên cực chi quang, vô kiên bất tồi. Ngũ sắc giao thế, vạn nguyên chi bổn. Ngộ chi tị nhượng, thiết mạc tham tâm, phi phúc chi nhân, kiến chi tất tử. (Ánh sáng Thiên Cực, không gì chống được. Năm sắc luân phiên, là nguồn của vạn thứ. Gặp phải né tránh, chớ có tham lam, ngoại trừ người có phúc, thấy chắc chắn phải chết).

Chỉ ngắn ngủi mấy mươi chữ đã nói rõ lai lịch của chùm sáng thần bí, cùng với đặc tính và sự đáng sợ của nó.

Thiên Lân hơi kinh ngạc, sau khi trầm tư một lúc nói với cái gương:

- Nhưng có biện pháp nào có thể thu phục nó được không?

Cái gương nghe vậy thì cảnh vật trên mặt gương lập tức biến mất, thay vào đó là vùng xoáy chuyển động như trước kia. Thiên Lân tĩnh tâm chờ đợi, đầy hy vọng. Nhưng lần này, cái gương chuyển động cả nửa canh giờ cũng không hề cho một đáp án.

Tầm Duyên phát hiện tình hình như vậy khẽ than:

- Thiên Lân, thôi đi, cái không thuộc về ngươi hà tất phải cưỡng cầu?

Thiên Lân không phục nói:

- Ta chỉ không cam lòng, không thể không thử một phen.

Tầm Duyên nghe vậy thở dài sâu kín, không nói thêm gì nữa. Thời gian, âm thầm trôi qua. Trong lúc không hay không biết lại trôi qua nửa canh giờ. Lúc này, mặt gương đột nhiên xuất hiện biến đổi lập tức khiến Thiên Lân chú ý. Nhìn cẩn thận, mặt gương không có bất kỳ hàng chữ nào, chỉ hiển lộ một khối đá ngọc hơi trong suốt.

Vừa thấy vật này, Thiên Lân lập tức cảm thấy kinh ngạc, viên đá ngọc hiện rõ trên mặt gương không phải chính là vật mà năm xưa hắn đã lấy được khi cùng với Thiện Từ ở trong không gian dị vực bên trong tượng đá Thần Long thuộc Đằng Long cốc đó sao?

Khi đó, Thiên Lân vốn muốn đoạt lấy thanh thần kiếm, nhưng kết quả lại phát hiện Thiện Từ cũng thích thanh kiếm đó. Vì vậy Thiên Lân khẳng khái dùng thanh kiếm đó đổi cho Thiện Từ lấy tình bằng hữu cả đời, hai người từ đó thân mật vô cùng. Hiện nay, thần kiếm đó ở trong người của Thiện Từ, còn khối đá ngọc lại trong người của Thiên Lân.

Nghĩ đến đây, Thiên Lân lập tức vui mừng vội vàng thu cái gương lại, bắt đầu thu thế chuẩn bị. Trước hết, Thiên Lân tập trung tinh thần muốn khiến khối ngọc thạch trong cơ thể tự động xuất hiện ở lòng bàn tay phải của hắn. Kết quả, giây lát trôi qua, lòng bàn tay phải của Thiên Lân quả nhiên đã có thêm khối ngọc thạch, điều này khiến Tầm Duyên cảm thấy kinh ngạc vô cùng cất tiếng hỏi:

- Chuyện này là thế nào?

Thiên Lân cười đáp:

- Đây là bí mật của ta, chính là một vật chứng cho tình hữu nghị, bây giờ không tiện cho ngươi biết.

Còn đang nói, Thiên Lân quan sát khối ngọc thạch trong tay, rồi nhìn lại ánh sáng Thiên Cực trước mắt kia, trong lòng suy nghĩ phải ứng phó như thế nào. Do cái gương không hề đưa ra một hàng chữ nào gợi ý, Thiên Lân chỉ có thể tự mình suy xét. Phân tích hình trước mắt, khối ngọc thạch đó muốn thu phục được ánh sáng Thiên Cực không gì chống nỗi thì rõ ràng có phần không được thực tế lắm. Nhưng nếu như mặt gương đã đưa ra lời nhắc nhở thì cho thấy khối ngọc thạch trong tay của Thiên Lân hoàn toàn không đơn giản, nhất định có một bí mật nào đó mà Thiên Lân còn chưa biết được.

Nghĩ đến đây, Thiên Lân bắt đầu quan sát khối ngọc thạch trong tay, phát hiện ngọc thạch trong mờ này có một tia ngọc khí lúc này tỏ ra có phần xao động, khi thì ở trung tâm, hình thành một cái vùng xoáy, khi thì di chuyển đến vùng biên ảo hóa thành một đám mây khí. Cảnh tượng quái dị như vậy là một loại nhắc nhở hay là xảo hợp đây?

Suy nghĩ một lúc, Thiên Lân quyết định thử coi. Nhưng vì an toàn, hắn không dám dùng tay tiếp xúc với ánh sáng Thiên Cực mà phát xuất một luồng sức mạnh êm ái dẻo dai đỡ lấy khối ngọc thạch không biết tên đó, đem mặt trong suốt tránh khỏi ánh sáng Thiên Cực, chầm chậm thúc động nó tiến lên.

Rất nhanh, khối ngọc thạch tiếp cận với ánh sáng Thiên Cực, điều này khiến tâm hồn Thiên Lân căng thẳng. Hắn vừa mong đợi có thu hoạch, lại sợ phá hủy đi khối ngọc thạch. Chần chừ một lúc, Thiên Lân cuối cùng đưa ra chủ ý, thúc động khối ngọc thạch chầm chậm tiến gần đến. Cuối cùng khối ngọc thạch tiếp xúc với ánh sáng Thiên Cực, giữa hai bên ánh sáng rực rỡ hẳn đến mức khiến Thiên Lân phải nhắm cả mắt lại. Như vậy, chuyện trong chốc lát đó Thiên Lân hoàn toàn không hề thấy rõ. Đợi đến khi hắn mở to mắt liền phát hiện ánh sáng Thiên Cực đã không còn thấy nữa, mà khối ngọc thạch lại không chút tổn hại. Có mấy phần hiếu kỳ và kinh ngạc vui mừng, Thiên Lân thu lại khối ngọc thạch, quan sát cẩn thận liền phát hiện trong khối ngọc thạch trong mờ, tia ngọc khí kia đã biến thành ánh sáng ngũ sắc, đường nét thoáng thô dài hơn một chút.

Kết quả như vậy khiến người khác giật mình, Thiên Lân không nhịn được tự nói:

- Như vậy là xong rồi sao? Ánh sáng Thiên Cực kia lại bị khối ngọc thạch này nuốt lấy rồi chăng? Nếu như vậy, vì sao trước đây đã nhiều năm ta lại không thấy khối ngọc thạch này có gì thần kỳ cả?

Tầm Duyên đáp:

- Ngươi không phát hiện có lẽ vì thời cơ chưa đến.

Thiên Lân cười khổ nói:

- Ngươi không thể đổi giọng khác để an ủi sự tổn thương tâm linh của ta sao?

Tầm Duyên đáp:

- Ta chỉ nói thật lòng mà thôi.

Thiên Lân nói:

- Được rồi, dù sao ta cũng không trông cậy ngươi an ủi ta, hay ta hãy về rồi từ từ nghiên cứu chuyện này sau.

Dứt lời, Thiên Lân trong lòng ý niệm chuyển biến, khối ngọc thạch đó liền tự động dung nhập vào trong cơ thể của Thiên Lân. Đến lúc đó, toàn thân Thiên Lân chấn động, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng chỉ chốc lát đã biến mất. Thiên Lân có chút không hiểu, rà soát cẩn thận tình trạng thân thể bản thân thì phát hiện dường như có một chút biến hóa, nhưng hắn lại tìm không ra nguyên nhân. Vì thế, Thiên Lân không hề để ý, chỉ cho là ánh sáng Thiên Cực tạo nên ảnh hưởng với khối ngọc thạch, từ đó làm cho thân thể mình trong nhất thời không thích ứng ngay được. Cất bước đi ra, Thiên Lân tiến thẳng về phía kết giới. Thời khắc này, Thiên Lân đã sơ ý quên một chuyện rất quan trọng. Đó là ánh sáng Thiên Cực vì sao lại xuất hiện ở nơi này?

Đi xuyên qua kết giới phong ấn, Thiên Lân quay lại thế giới của mình, phát hiện bầu trời đã khác, Phỉ Vân và Tuyết Hồ đang chuyện trò chờ đợi ở nơi đó. Khẽ cười một tiếng, Thiên Lân kêu Phỉ Vân và Tuyết Hồ, chờ hai người quay lại mới cười nói với cả hai:

- Để các vị chờ đợi thật lâu.

Phỉ Vân đáp:

- Không có gì, thiếu chút nữa thì đã qua ba canh giờ.

Thiên Lân sửng người, ngạc nhiên nói:

- Ba canh giờ? Lâu như vậy sao? Thật đáng xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK