Huyền Minh giận dữ nhìn hai nàng, thấy Thương Nguyệt bay đến gần liền lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đến đây, thắng bại sống chết ở hành động lần này!
Huyền Minh hai tay giơ cao, bắt lấy nhau thành ấn, lòng bàn tay hào quang luân chuyển ngưng tụ thành một quả cầu ánh sáng lấp lánh rực rỡ khiến người ta khó mà mở to mắt nhìn. Thương Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, hai tay bắt quyết thi pháp, dùng Phượng Hoàng pháp quyết thúc động thần kiếm khiến nó hoá thành ngàn vạn, hệt như ngàn vạn con phượng hoàng lửa phân bố trong từng góc đại điện, hình thành một kiếm trận huyền diệu.
Thu thế ngưng thần, hai bên ai nấy tận hết khả năng, khí thế như núi khiến cho người ta kinh hãi khiếp sợ mãnh liệt. Bách Linh thu lại tinh thần, chăm chú khảy đàn, tiếng đàn cầm êm ái nhẹ nhàng mờ ảo không tung tích, hệt như nhạc tiên bồng bềnh, khiến người mê mẫn tâm thần. Đột nhiên, tiếng đàn cầm thoáng cái vút lên, sóng âm tần suất cao xuyên qua kết giới sương mù ánh sáng, khắc vào trong lòng mỗi người có mặt ở đó. Thời khắc đó, Huyền Minh và Thương Nguyệt đều bị đả kích nghiêm trọng, nhưng nghiêm trọng nhất lại là ba vị đặc sứ ở ngoài cửa điện. La lên thất thanh, ba vị đặc sứ bị tiếng đàn cầm hất bay, tình hình không rõ ràng.
Cũng đúng lúc đó, từ ngoài điện truyền lại âm thanh ồn ào, đang nhanh chóng đến gần. Huyền Minh gầm nhẹ một tiếng, thấy tình hình có phần không ổn, lập tức bỏ đi tiến công mà nhẹ nhàng hạ xuống ở cửa điện. Lúc này, lối vào đại điện hào quang hội tụ, hai bóng người xuất hiện, trong đó có một bóng hình quen thuộc khiến Huyền Minh la lên thất thanh. Giữa không trung, Thương Nguyệt và Bách Linh vừa thấy người mới đến, lập tức vô cùng vui mừng, đồng thời bắn mình đến gần. Ở cửa vào, Lục Vân và Trương Ngạo Tuyết kề vai đứng đó. Lục Vân vẻ mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Huyền Minh.
Lui lại vài trượng, Huyền Minh không nói. Biến cố bất ngờ khiến y trở tay không kịp, trong lòng có một sự thất vọng sâu sắc. Trước đây, y muốn giữ lại Thương Nguyệt và Bách Linh là muốn khi cần thì uy hiếp Lục Vân. Nhưng ai ngờ Lục Vân bất ngờ ập đến, như vậy trở thành hay quá hóa dở, không còn cách nào vãn hồi được con đường sống. Trong lúc suy nghĩ, ba vị đặc sứ quay lại, ngoài ra Hỏa Vũ và Đinh Dương trong bốn đại thần tướng cũng thống lĩnh cao thủ chạy đến gần đó.
Liếc mấy người đang trầm lặng, Đinh Dương nói:
- Thành chủ, bọn họ xông vào thẳng, xin thành chủ xử trí.
Huyền Minh nhìn Lục Vân, thấy vẻ mặt chàng băng lạnh, biết không cách gì vãn hồi được, lập tức lạnh lùng lên tiếng:
- Lục Vân, ngươi quả thật là lớn gan, không ngờ dám tự tiện xông vào bản thành.
Bật cười lạnh, Lục Vân đáp trả:
- Huyền Minh, từng hành động cử chỉ của ngươi nơi đây thì phải giải thích cho ta như thế nào mới hợp lý đây.
Huyền Minh quát lên:
- Bản thành chủ chỉ là tỉ thí công bằng với bọn họ, nếu như bọn họ thắng thì ta sẽ tự buông tha cho bọn họ rời đi.
Lục Vân lãnh đạm trả lời:
- Tỉ thí? Ngươi không cảm thấy lý do này buồn cười quá sao.
Bên cạnh, Trương Ngạo Tuyết kéo tay của Thương Nguyệt và Bách Linh, nhỏ giọng hỏi lại. Huyền Minh có phần tức tối, lớn giọng nói:
- Bản thành chủ nói một không hai, cần gì phải tìm lý do để che giấu.
Lục Vân bật cười lạnh lùng, trong mắt toát ra ánh lạnh, cất tiếng hỏi:
- Thế chuyện trong Huyền Tàng Bí Cảnh phải giải thích như thế nào?
Huyền Minh rùng mình, kinh hãi giận dữ nói:
- Ngươi có đi qua Huyền Tàng Bí Cảnh?
Lục Vân lạnh lùng tàn khốc đáp:
- Thành chủ cho là thế nào đây?
Huyền Minh trầm ngâm một lúc, sau đó cười như điên nói:
- Biết thì như thế nào, bản thành chủ lẽ nào còn phải sợ ngươi? Hỏa Vũ, Đinh Dương nghe lệnh, nhanh chóng bắt lấy bốn người, không cần biết sống hay chết.
Dứt lời, Huyền Minh lóe lên đi liền, chớp mắt sau đã xuất hiện bên trái Ngũ Thải Tiên Lan. Lục Vân bật cười kỳ dị, theo sát như bóng với hình, đồng thời xuất hiện bên phải của Ngũ Thải Tiên Lan, ánh mắt âm lạnh nhìn Huyền Minh.
Cảm giác được sự quỷ dị của Lục Vân, Huyền Minh trong lòng chấn động, không kịp đoạt lấy Ngũ Thải Tiên Lan, vội vàng bắn ngược người trở về. Lục Vân nụ cười kỳ lạ, theo sát phía sau, bất kể Huyền Minh di động thế nào, thủy chung luôn giữ được khoảng cách tương đồng giữa hai người. Đến lúc này, Huyền Minh càng lúc càng thêm cảnh giác với Lục Vân, trong sâu thẳm tâm hồn bất giác sinh ra một sự khiếp sợ ẩn chứa, khiến cho y không muốn giao tranh chính diện với Lục Vân.
Ở cửa đại điện, Hỏa Vũ và Đinh Dương thống lĩnh tám vị sứ giả đi theo, phát động công kích về phía Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh. Bên cạnh, ba vị đặc sứ bắn mình vào trong điện, ý đồ hỗ trợ Huyền Minh thu thập Lục Vân. Như vậy, hỗn chiến nổi lên, trong Lục Dương đại điện ánh đao bóng kiếm đầy dẫy, ba nàng ai nấy thi triển sở học, để Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh nghênh chiến Hỏa Vũ và Đinh Dương, Thương Nguyệt một mình độc chiến với tám vị sứ giả. Luận về thực lực, Hỏa Vũ và Đinh Dương thực lực kinh người nhưng còn yếu hơn là Huyền Minh. Như vậy, hai người này nghênh chiến với Trương Ngạo Tuyết và Bách Linh, không bao lâu đã rơi vào tình cảnh khốn khổ. Thương Nguyệt một mình địch tám người, hệt như hổ nhảy vào bầy dê, Thải Hồng thần kiếm tung hoành ngang dọc, đến nơi nào thì chỗ đó vang lên tiếng kêu thảm, không bao lâu thì đã có bốn sứ giả chết đi.
Huyền Minh vừa di động, vừa quan sát tình hình chung quanh, khi phát hiện tình thế bất lợi, liên tục ba lần có ý đến gần Ngũ Thải Tiên Lan đều bị Lục Vân ngăn lại. Đến lúc này, Huyền Minh tức giận phát sinh ý nghĩ bỏ đi, sau khi suy xét một lúc, đột nhiên phát ra mệnh lệnh tấn công mạnh mẽ cho ba vị đặc sứ, thừa cơ lúc ba đặc sứ vây lấy Lục Vân liền bắn mình ra khỏi điện, biến mất không thấy tung tích. Lục Vân phát hiện tình hình như vậy, hoàn toàn không truy kích mà thi triển công kích tinh thần, lập tức tiêu diệt ba đặc sứ, sau đó chuyển mình đến Ngũ Thải Tiên Lan, quan sát tình hình trên đầu.
Ở cửa điện, ba nàng đại triển thần uy, không bao lâu Thương Nguyệt đã tiêu diệt bốn sứ giả còn lại, hỗ trợ Bách Linh bắt lấy Đinh Dương. Trương Ngạo Tuyết thấy vậy liền gia tăng công kích, nhanh chóng đánh trọng thương Hỏa Vũ, khiến y không thể động đậy. Thu thập xong mọi thứ, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Thương Nguyệt và muội thủ giữ nơi này, Bách Linh đi hỗ trợ Lục Vân, huynh ấy phải lấy cho được ngọn Vĩnh Minh đăng.
Bách Linh bật cười khẽ một tiếng, bay đến bên cạnh Lục Vân thu lại Ngũ Thải Tiên Lan.
Lập tức, ánh sáng mạnh mẽ bao trùm Bách Linh và Lục Vân, hai người chỉ thấy làn sáng này ngập tràn khí dương hòa, tạo cho người ta cảm giác thoải mái không nói rõ được. Bách Linh hô nhẹ một tiếng, chợt nói:
- Té ra làn sáng này đối với người tu luyện pháp quyết dương cương có thần hiệu khuếch đại lên, chẳng trách trước đây Huyền Minh nhờ vào ánh sáng này mà khí thế tăng hẳn.
Lục Vân không nói gì, hai mắt khép hờ nhìn lên phía trên, vẻ mặt để lộ sự trầm tư.
Giây lát sau, Lục Vân thôi không nhìn nữa, khôi phục lại vẻ tự tin, cười nói:
- Nơi này rất thần bí, có một tầng kết giới không thấy được, cần phải là người tu luyện được pháp quyết cực dương mới có thể xuyên qua được.
Bách Linh cười đáp:
- Huynh thì sao? Cũng không cách nào xuyên qua được chăng?
Lục Vân lắc đầu cười trả lời:
- Không phải không cách nào xuyên qua mà không muốn phá hư đi linh khí của ngọn đèn này. Muội kêu Thương Nguyệt lại đây, Phượng Hoàng pháp quyết của muội ấy cực dương vô cùng, tương đối thích hợp.
Bách Linh cười cười, theo lời mà đi, Thương Nguyệt nhanh chóng đi đến gần Lục Vân. Nhìn lên đỉnh đầu, Thương Nguyệt cất tiếng:
- Muội phải làm như thế nào?
Lục Vân cười đáp:
- Rất đơn giản, lòng không tạp niệm, đèn sáng treo cao.
Thương Nguyệt nghĩ một lúc, gật đầu ra ý đã hiểu rõ, thân thể từ từ bay lên, hai mắt nhẹ nhàng nhắm chặt lại. Một lúc sau, thân thể Thương Nguyệt bay cao đến vị trí ngang bằng với đỉnh của đại điện rồi thì liền dừng hẳn lại, toàn thân ánh đỏ lưu động, khi thì phượng hoàng hiện ra, khi thì lửa đỏ vây phủ, cứ liên tục phát sinh biến hóa trong âm thầm. Cảnh tượng này kéo dài rất lâu, sau đó thân thể Thương Nguyệt dần dần nhạt đi, hệt như một loại chất lỏng trong suốt chầm chậm thấm qua một tầng vách bằng ánh sáng như có như không, tiến vào chỗ thần bí nhất trên đỉnh của Lục Dương đại điện.
Thời khắc đó, Thương Nguyệt hoàn toàn không có suy nghĩ gì, vẫn giữ nguyên trạng thái như cũ, thân thể trong lúc vô ý thức phiêu đãng trong một lĩnh vực hoàn toàn mới. Bốn bề, ánh sáng nóng bỏng hóa thành một luồng năng lượng âm thầm thẩm thấu vào kinh mạch toàn thân của Thương Nguyệt, kết hợp hoàn mỹ với chân nguyên phượng hoàng trong cơ thể của nàng, khiến cho nàng biến thành một con phượng hoàng đỏ rực, bay lượn giữa không trung. Trên đầu Thương Nguyệt, sáu viên tinh thạch đỏ to chừng nắm tay vây thành một vòng sáng đường kính ba trượng đang phát xuất ánh sáng màu đỏ rực hội tụ vào tâm của vòng tròn, đỡ lấy một ngọn đèn thần xoay tròn.
Nhìn thật cẩn thận, ngọn đèn thần đó kiểu dáng kỳ dị đặc biệt, chuôi đèn hình bốn cạnh, to nhỏ chừng sáu tấc, phía trên khảm một viên bảo thạch hình lăng trụ khắc đầy hoa văn to chừng ba tấc. Trên đỉnh của bảo thạch có một lổ nhỏ, phát xuất một chùm sáng trắng bạc, đây chính là nguồn sáng của cả đại điện. Lúc này, đèn thần và sáu viên tinh thạch đỏ có khí mạch liên kết với nhau, dung hợp thành một thể, phối hợp thật đẹp đẽ.
Nhưng theo sự xuất hiện của Thương Nguyệt, đèn thần ở giữa xuất hiện một chút biến hóa khác lạ, tần suất xoay tròn của nó dần dần chậm lại, thân đèn xuất hiện dấu hiệu như muốn rơi xuống. Dường như phát hiện ra điểm này, sáu viên tinh thạch đỏ lập tức bộc phát ra những tia sáng rực rỡ, mạnh mẽ kéo đèn thần quay lại vị trí cũ, thúc động nó tăng tốc xoay tròn. Đến lúc này, mọi thứ lại khôi phục như trước đây. Nhưng không bao lâu sau, đèn thần lại hạ xuống lần nữa, ép cho tinh thạch đỏ lại bộc phát ánh sáng để giữ lại đèn thần. Như vậy, theo thời gian, đèn thần và các viên tinh thạch đỏ một lên một xuống tạo nên cuộc chiến trường kỳ, cuối cùng tinh thạch đỏ hao hết năng lượng rồi, đèn thần liền chậm rãi bay đến bên cạnh của Thương Nguyệt.
Thời khắc đó, Thương Nguyệt lòng không chút tạp niệm dường như cảm ứng được biến hóa quanh mình, đột nhiên mở to hai mắt. Đập vào mắt là một chùm ánh sáng trắng lóe hiện, sau đó trong não trống rỗng, xuất hiện thời khắc thất thần ngắn ngủi. Thời khắc đó vô cùng ngắn, nhưng đèn thần lại phát xuất một chùm lửa đỏ áp vào trên huyệt Thiên Linh của Thương Nguyệt, chốc lát đã biến mất không thấy nữa. Đợi khi Thương Nguyệt tỉnh lại, chỉ thấy đèn thần đã rơi xuống, ngọn lửa sáng của bảo thạch trên đỉnh cũng không còn thấy, chỉ còn ánh sáng lập lòa của viên bảo thạch.
Hơi ngạc nhiên, Thương Nguyệt liếc chung quanh, đột nhiên tai nghe một tràng tiếng giòn tan, ngửng đầu lên chỉ thấy sáu viên tinh thạch đỏ tự động vỡ nát hóa thành bụi trần. Bốn bề, ánh sáng lập tức ảm đạm đi, Thương Nguyệt không kịp nghĩ kỹ, liền hạ xuống, vách sáng vô hình kia cũng đã không biết biến mất từ lúc nào rồi. Quay lại bên Lục Vân, Thương Nguyệt nói:
- Lấy được rồi, bây giờ đến lúc rời đi chưa?
Lục Vân liếc đèn thần, kéo tay nàng bay đến cửa điện, cất tiếng nói:
- Nơi này không thể ở lại lâu được, hai người này tiêu diệt luôn là gọn nhất.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy lập tức múa kiếm chém luôn Hỏa Vũ và Đinh Dương.
Bách Linh nhìn ngọn đèn thần, kinh ngạc nói:
- Thật là tinh xảo, quả thật thần kỳ quá.
Thương Nguyệt đưa ngọn đèn thần cho nàng, cười nói:
- Tỷ thích thì cầm mà nhìn cho cẩn thận.
Bách Linh đỡ lấy đèn thần, toàn thân ánh sáng lóe lên, kinh ngạc vui mừng nói:
- Đèn thần này thật thần dị, có ích rất lớn với người tu đạo.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy hiếu kỳ hỏi:
- Phải vậy không? Thế thì muội cũng muốn xem thế nào.
Nói rồi liền đưa tay phải ra đỡ lấy ngọn đèn thần.
Ngay khi Trương Ngạo Tuyết tiếp xúc với ngọn đèn thần, Cửu Thiên Hồng Liên trong lòng bàn tay phải của nàng đột nhiên hiện ra, hóa thành một chùm ánh sáng bao trùm cả ngọn đèn thần. Như vậy, đèn thần toàn thân lóe lên hào quang, ngọn lửa ánh sáng của viên bảo thạch trên đỉnh đèn lại hiện ra, khôi phục như cũ chiếu sáng cả đại điện. Cùng lúc đó, Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, kinh mạch toàn thân ngập tràn một luồng sức mạnh hoàn toàn mới, khiến cho tu vi của nàng trong thời khắc đó đã tăng lên thêm một nấc mới.
- Ồ, quả thật quá thần kỳ. Cửu Thiên Hồng Liên trong mình muội không ngờ có thể thúc động được nó.
Trương Ngạo Tuyết ngạc nhiên vui mừng nhìn Lục Vân cùng với Thương Nguyệt, Bách Linh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ kinh ngạc khó thấy. Thương Nguyệt cười nói:
- Ngọn đèn này rất huyền diệu, có thể liên thông khí tức với Phượng Hoàng pháp quyết trong cơ thể muội.
Bách Linh nói:
- Cảm giác của tỷ không mạnh như các muội, chắc là có liên quan đến pháp quyết tu luyện.
Lục Vân giải thích:
- Chuyện này thực ra rất đơn giản, ngọn đèn này là tinh hoa vạn năm của thần hỏa ngưng tụ thành, không phải khí cực dương cực cương thì không thể thúc động và hấp dẫn nó được. Tốt rồi, Thương Nguyệt hãy cất đèn thần, chúng ta phải nhanh chóng đi thôi.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy liền giao lại đèn thần cho Thương Nguyệt, ba cô liền theo Lục Vân bắn mình ra khỏi đại điện. Vừa ra khỏi điện, Lục Vân và ba cô liền sửng cả mình, chỉ thấy cả thành Hắc Ám đen ngòm như mực, trở thành một tòa thành đúng với tên gọi hắc ám, khiến cho người ta khó mà phân biệt được phương hướng.
Lục Vân dẫn ba nàng theo phương hướng trong trí nhớ để tiến lên, vừa bay đi được không xa, phía sau đã truyền đến âm thanh nổ ầm rất lớn, té ra chính là Lục Dương đại điện đã sụp đổ. Thương Nguyệt có phần cảm khái khẽ than:
- Thành Hắc Ám biến hóa như vậy sẽ mang đến sự thay đổi như thế nào đây cho thế giới này?
Trương Ngạo Tuyết trả lời:
- Đây chỉ mới là bắt đầu, biến hóa càng nhiều sẽ còn tiếp diễn nữa.
Bách Linh khẽ lẩm bẩm:
- Có lẽ, có một số chuyện vốn phải là như vậy.
Câu này vừa nói ra, Trương Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt hoàn toàn không suy nghĩ nhiều lắm, nhưng Lục Vân lại động tâm, mơ hồ bắt được một chút ánh sáng soi rọi, nhưng cụ thể thế nào thì chàng lại không cách gì hiểu rõ ràng.
Dưới màn đêm đen ngòm, Lục Vân và ba nàng như ba mũi tên ánh sáng nhanh chóng rời đi. Lúc này, vị trí trung tâm của thành Hắc Ám, một làn sáng đen nhánh xông lên đến tận trời cao, khi đến một cao độ nhất định thì tự động tản ra, hình thành một tấm màn trời đen thui bao trùm lấy cả thành Hắc Ám. Ngoài ra, vị trí mà Lục Dương đại điện sụp đổ, một ngọn tháp cổ toàn thân đen nhánh đột ngột từ đất mọc lên, mơ hồ toát ra vài phần tà mị.
Trong màn đêm, đột nhiên truyền đến một trận cười to. Đó là thanh âm của Huyền Minh, y giận quá mà cười hay là đắc ý mà cười, điểm này ai biết được đây?